Quy tắc của trận chung kết không có quá nhiều khác biệt so với những những trận đấu trước đó, ba đội sẽ tiến hành sắp xếp theo cặp, căn cứ theo xếp hạng dựa trên số trận thắng và thời gian, đội xếp hạng thứ ba sẽ nhận được hạng đồng, hai đội còn lại sẽ cùng tranh đấu với nhau để chọn ra đội chiến thắng.
Sau khi trải qua ba trận đấu lúc sáng, đội đã từng thua học viện Tinh Tế, lần này phát huy vẫn không được như mong muốn, chính vì vậy cũng chỉ đành vô duyên với chức vô dịch và á quân. Chỉ còn lại học viện Tinh Tế cùng học viện Liên Minh, chiều nay sẽ tiến hành cuộc so đấu cuối cùng.
Lại nói, học viện Liên Minh cũng khá có địa vị, nghe tên liền biết không thoát khỏi quan hệ với Liên Minh. Học viện Liên Minh thật ra cũng được xem là học viện nửa quý tộc, bởi vì trên cơ bản rất nhiều quan chức trong Liên Minh sẽ đưa con mình đến học viện Liên Minh. Cho dù là về phương diện tài lực vật lực hay là nhân lực, học viện Liên Minh là đối thủ rất mạnh đối với học viện Tinh Tế.
Nhưng bởi vì có quá nhiều con cháu xuất thân nhà hào môn học tại học viện Liên Minh, hơn nữa bởi vì có sự ảnh hưởng từ mối quan hệ chính trị của cha mẹ, người kéo bè kéo cánh không ít, không khí trong đó kém hơn học viện Tinh Tế rất nhiều.
Buổi sáng, sau khi thi đấu kết thúc, lúc mọi người chuẩn bị rời đi ăn trưa, tất cả các thành viên từ đội bên học viện Liên Minh cũng đi về phía học viện Tinh Tế.
Thấy đối thủ chiều nay đang hùng hổ đi tới, đám người Tịch Tuấn hai mặt nhìn nhau, không biết bọn họ muốn làm gì.
Khâu Chấn Dương nhìn Alpha đang đi thẳng đến trước mặt mình, nhướng mày.
Người này tên là Lý Sóc, là đội trưởng của đội học viện Liên Minh, thao tác rất điêu luyện, không phân cao thấp với Khâu Chấn Dương, thậm chí trên phương diện trò chơi còn có thiên phú rất mạnh, có khuynh hướng trên cơ Khâu Chấn Dương, lúc này cũng xem như là một tuyển thủ rất có danh tiếng trên mạng.
Lý Sóc híp híp mắt, tay ôm ngực ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khâu Chấn Dương: “Ta còn nghĩ con thứ của Khâu nguyên soái sẽ uy phong như thế nào, vậy mà nhìn qua cũng không khác gì một người mình thường, chẳng có gì đặc biệt hơn người.”
Lăng Mộc đứng bên cạnh hắn nhíu chặt mày, còn Khâu Chấn Dương lại bật cười thành tiếng, không khỏi hỏi lại: “Ai mà chẳng phải là người bình thường, chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ngươi có ba con mắt hay là có hai cái mũi a?”
Các đội viên phía sau ăn ý mà lắc đầu, ánh mắt nhìn Lý Sóc mang theo vẻ ghét cùng trào phúng.
Mặt Lý Sóc tối sầm, cắn chặt răng lạnh lùng cười: “Bây giờ ngươi có khua môi múa mép với ta cũng vô dụng, thi đấu chiều nay, ta sẽ cho ngươi biết ai tốt hơn ai. A, đúng rồi, hình như trong đội của ngươi có một Omega đúng không? Omega thì nên đi làm chuyện của Omega đi, thi thố làm gì cho mất mặt, vẫn nên trở về nhà sinh con đi!”
Tất cả các tuyển thủ của học viện Liên Minh đều phá lên cười, thậm chí còn chỉ trỏ với Lăng Mộc, dùng khẩu hình nói ba chứ “Sinh hài tử”.
Từ sau khi bắt đầu thi đấu cho đến nay, thân là Omega, Lăng Mộc chưa bao giờ chịu cái cảnh bị kỳ thị giới tình. Dù sao thì kỹ thuật của y thật sự rất tốt, trên sân thi đấu y còn lợi lại hơn rất nhiều so với đa số Alpha, ai còn có mặt mũi mà đi kỳ thị giới tính của người ta? Còn nữa, Lăng Mộc có Khâu Chấn Dương che chở, đã vậy còn là người của học viện Tinh Tế, ai ăn no rửng mỡ kỳ thị giới tính ngay dưới mí mắt của hiệu trưởng?
Mặc dù người ngầm kỳ thị Lăng Mộc rất nhiều, nhưng dám nói ra thẳng mặt như vậy, cũng chỉ có Lý Sóc mà thôi.
Nụ cười trên mặt Khâu Chấn Dương tức khắc biến mất, mây đen che kín nhìn âm trầm mà đáng sợ.
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, tất cả mọi người trong đội đã hoàn toàn đem Lăng Mộc trở thành một trong những nhân vật cốt lõi của bọn họ, tất cả các đội viên lập tức nổi giận, Tịch Tuấn vẻ mặt phẫn nộ tiến lên, ưỡn ngực trừng mắt mắng: “Nói ngu cái gì đấy!”
Viên Thần Vũ cũng bước lên theo, giơ giơ nắm đấm với bọn họ: “Làm sao, ngứa da à? Cần ông nội ngươi đến gãi ngứa giúp không?”
Không khí giữa hai bên lập tức trở nên căng thẳng hẳn lên, chạm vào là nổ ngay, ngay cả hiệu trưởng vốn chuẩn bị rời đi cũng chú ý đến, càng đừng nói đến giới truyền thông, bọn họ đã sớm cầm camera ghi lại cảnh đối đầu này. Có mấy phóng viên mở phòng phát sóng trực tiếp, có không ít người lần đầu nhìn thấy hai đội tranh chức vô địch lại xảy ra xích mích trước khi thi đấu.
Ngay lập tức trên mạng xuất hiện bài đăng, thảo luận về việc Omega tham gia thi đấu có hợp lý hay không.
Hầu hết tất cả mọi người đều ủng hộ, dù sao kể từ khi《 Cơ Chiến 》 ra mắt cho đến nay, trong trò chơi này có rất nhiều Omega, mặc dù bọn họ không thể làm người tiên phong, nhưng làm thủ vệ binh cũng không tồi, ít nhất là tốt hơn so với những Alpha ngỗ ngược rất nhiều, rất nghe lời, hơn nữa lúc mở phòng âm thanh nhóm Omega có giọng rất mềm mại ngọt ngào, vẫn khiến người khác rất thư thái. Huống hồ nếu thực sự có một Omega lợi hại giống như Lăng Mộc, vậy thì chuyện thi đấu là hoàn toàn có thể a!
Nhưng cũng có một số ít người lại ủng hộ cách nói của Lý Sóc, nói nhóm Omega thì thi đấu cái gì, làm việc cái gì, đến tuổi thì cứ gả chồng sinh con đi, còn làm mấy cái thứ lung tung rối loại ấy làm gì?
Trước kia khi chỉ có hai giới tính thì cũng đã có rất nhiều tranh cãi, hiện tại có sáu giới tính, mâu thuẫn cũng dần leo thang, ai cũng không thuyết phục được ai, chỉ có thể nhấc lên một hồi đại chiến trên mạng.
Lăng Mộc vẫn luôn để ý đến Khâu Chấn Dương, nếu là trước kia, y nhất định sẽ nhào lên đập cho các tên ngu ngốc này một trận! Nhưng bây giờ đang trong giai đoạn thi đấu, một khi động thủ sẽ phải bị phạt, đến lúc đó tất cả mọi nỗ lực của mọi người đều uổng phí! Hơn nữa, y càng lo lắng cho Khâu Chấn Dương hơn, biểu tình của người này bây giờ nhìn rất khủng bố!
Có lẽ ai cũng sẽ hoặc ít hoặc nhiều gặp phải trường hợp như thế nào, khi mình bị tổn thương nếu có người đứng ra bênh vực đứng về phía mình, tức giận trong lòng y cũng vơi đi không ít, thậm chí còn lo lắng không biết hắn có bị liên lụy, có bị đối xử bất công vì mình hay không.
Cũng may khả năng tự chủ của Khâu Chấn Dương rất mạnh, hắn hít một hơi thật sâu, tay rũ bên người siết thật chặt.
“Muốn so đấu thì nên so cho đường hoàng, ngươi nói những lời này là có ý gì? Thế giới lớn như vậy, ra ngoài nhìn nhiều một chút, không cần phải giống như ếch ngồi đáy giếng mà nhìn vấn đề một cách phiến diện như vậy.” Khâu Chấn Dương cười lạnh một tiếng, từ sau khi tống tên gia hỏa Lâm Vũ Hàm kia vào ngục, đã rất lâu hắn chưa gặp lại cái loại khốn nạn như vậy, “Chuyện Omega thi đấu không ảnh hưởng gì đến chuyện sinh con sau này của y, còn nữa, ngươi làm như vậy, là bởi vì cảm thấy mình không bằng Lăng Mộc đúng không? Ngươi sợ sao?”
“Ngươi đánh rắm!” Lý Sóc hung hăng ném lại một câu, lòng tự trọng bị mạo phạm, tức giận trong lòng cũng bộc phát ra ngoài, “Che chở tên Omega kia cho tốt, đừng để đến lúc vào trận thi đấu lại bị chúng ta đánh cho khóc!”
Sau khi kiêu ngạo dựng thẳng ngón giữa, Lý Sóc mang theo các đội viên khí thế mười phần mà rời đi.
Trải qua chuyện như vậy, tâm tình của tất cả các đội viên cực kém, Quản Đường lập tức chạy đến bên cạnh Lăng Mộc, nói: “Không cần quan tâm đến cái tên tiểu nhân kia, hắn thật sự quá đáng ghét!”
“Ừm, không sao.” Lăng Mộc vỗ vỗ đầu Quản Đường, bảo hắn đừng để ý.
Khâu Chấn Dương xoay người nhìn về phía những đồi viên đang tức giận của mình, thanh âm trong trẻo, nói: “Mọi người cũng biết hắn là tên ngu ngốc rồi, một khi đã như vậy thì không cần phải để ý đến hắn. Hắn cố ý chọn thời điểm này đến đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chính là vì muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, đừng có mắc mưu bọn họ là được rồi.”
Thi đấu điện cạnh đã bắt đầu một thời gian lâu như vậy rồi, Lý Sóc sớm không tới muộn không tới, cố tình chọn lúc này đến đây mà trào phúng, còn chọn cái đề tài mẫn cảm như giới tính ra mà nói, rõ ràng chính là có động cơ riêng.
Đáng tiếc thủ đoạn không đủ cao minh, rất nhanh đã bị Khâu Chấn Dương nhìn thấu. Có lẽ tên kia không tìm được chỗ đột phá, liền lợi dụng sự quan tâm của hắn dành cho Lăng Mộc, cố ý muốn khiến cho hắn sinh khí, sau đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của đồng đội, sau đó trực tiếp ảnh hưởng đến thi đấu chiều nay.
Nghe Khâu Chấn Dương nói như vậy, tất cả mọi người cũng kịp phản ứng lại.
Phản ứng lúc nãy của bọn họ thật sự quá lớn, nói không chừng sẽ bị chuyện đó làm ảnh hưởng đến quá trình thi đấu.
Viên Thần Vũ nhanh chóng hít sâu vài hơi, cố ý nở nụ cười: “Cuộc sống tốt đẹp biết bao, tớ sẽ không cùng cái loại ngu ngốc này so đo, đợi khi thi đấu cha mày đây sẽ cho cũng mày biết tay.”
Vẻ mặt của hắn thật sự là quá khôi hài, Quản Đường không nhịn nổi, “Phụt” một tiếng bật cười.
Trác Hàng đi qua giơ tay kẹp cổ Viên Thần Vũ, nhe răng cười nói: “Chiều nay cố gắng thi cho tốt, đợi sau khi thắng tớ sẽ cùng cậu đi mắng hắn! Nhưng nếu cậu bại bởi cái tên ngu ngốc kia…”
Viên Thần Vũ lập tức cao giọng hét lên: “Thua? Chúng ta sao có thể thua được! Tớ có thể đánh cả mười Lý Sóc! Tớ đặt lời nói của mình ở đây, nếu bị thua, tớ sẽ phát sóng trực tiếp ăn khoang trò chơi!”
Những người còn lại nghe vậy đều nở nụ cười, đồng thời cũng bắt đầu điều chỉnh. Chỉ cần hiểu rõ mục đích Lý Sóc đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ là vì ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ, tức giận vừa rồi cũng áp xuống được, thay vào đó chính là nhiệt tình đối với thi đấu.
Bàn tính của Lý Sóc không sai, chiều nay bọn họ sẽ phải đối mặt với một đội càng khủng bố hơn!
Lúc trở về ăn trưa, Khâu Chấn Dương vẫn luôn có chút thất thần, Lăng Mộc thấy hắn cả nửa ngày chỉ ăn cơm trắng, liền gắp đồ ăn cho hắn, kết quả Khâu Chấn Dương căn bản không chú ý tới, tiếp tục phát ngốc.
“Nghĩ cái gì vậy?” Lăng Mộc giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, “Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Lý Sóc?”
Khâu Chấn Dương định thần lại, sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Không, chuyện của hắn có thể coi là một chuyện sao?”
Sau vài ngụm hắn liền ăn hết số đồ ăn Lăng Mộc gắp cho mình, vẻ mặt Khâu Chấn Dương thỏa mãn: “Vẫn là đồ ăn lão bà gắp cho anh rất ngon ~ chúng ta đổi chén đi, anh cảm thấy đồ ăn trong chén em còn ngon hơn của anh~”
Lăng Mộc ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, lại gắp cho hắn một đữa đồ ăn: “Ăn phần của anh đi.”
Qua một lúc sau, sau khi giải quyết xong bữa trưa, hai người rửa bát xong thì liền ra ghế sô pha nằm xuống. Độ rộng của sô pha không lớn, hai người nằm chung có chút chật, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn khăng khăng gắt gao ôm người vào trong lòng. Hắn hết lần này đến lần khác vuốt ve tóc của Lăng Mộc, lại nhẹ nhàng sờ sờ lên vết sẹo trên xương chân mày của Lăng Mộc.
“Ngứa.” Lăng Mộc đẩy tay hắn ra, nhẹ giọng oán giận một câu, trầm mặc trong chốc lát lại hỏi, “Chúng ta sẽ thắng sao?”
Mặc dù tâm tư của Lý Sóc âm hiểm, nhưng kỹ thuật của bọn họ thì không cần ban cãi, trước đó hai người cũng không ít lần xem phần phi đấu của bọn họ, cũng là đội mà bọn họ cảm thấy rất mạnh. Thật ra thì Lăng Mộc không phải không có lòng tin, chỉ là có chút hoang mang, mặc dù trước đó vẫn luôn tin tưởng vững đội của mình có thể giành được quán quân, kết quả thời điểm sắp đến trận chung kết, vậy mà đột nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Khâu Chấn Dương hôn lêи đỉиɦ đầu của y: “Thắng hay thua thì có sao đâu chứ, Mộc Mộc, em nói cho anh biết, từ khi bắt đầu chơi cho đến nay, em có cảm thấy vui không?”
Lăng Mộc nhắm mắt lại.
Sao có thể không vui chứ, 《 Cơ Chiến 》 chẳng những cho y cơ hội trải nghiệm khung cảnh ngoài vũ trụ, còn có thể giúp y có thêm nhiều bằng hữu, khiến cho y càng thêm tự tin, hiếu thắng hơn. Trò chơi này khiến cho cuộc sống của y phong phú hơn, còn mang lại cho y thu nhập đáng kể, đó là tất cả những gì mà Lăng Mộc luôn mơ ước trước đây.
Người trong lòng ngực nhẹ gật gật đầu.
Khâu Chấn Dương cười: “Vậy thì không cần do dự, mặc kệ là thắng hay thua, em chỉ cần đi trên còn đường của em, cố gắng đi về hướng mà em muốn.”
“Không sao đâu, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.”