Sau khi trở lại phòng chờ, sắc mặt của Khâu Chấn Dương vẫn luôn không tốt hơn.
Viên Thần Vũ đứng phía sau cười như muốn rơi nước mắt luôn rồi, túm lấy cánh tay Trác Hàng rồi ghé đến bên tai hắn, nháy mắt nói:
“Không nghĩ tới a, Khâu Chấn Dương cư nhiên cũng có ngày này? Gia hỏa này trước kia không biết có bao nhiêu người theo đuổi đâu, cũng may Lăng Mộc không phải là loại người thích làm ầm ĩ, căn bản không đem bọn họ để vào mắt. Bất quá bây giờ đổi thành Lăng Mộc, tiểu tử kia liền nổi điên ha ha ha ha! Cậu có nhìn thấy biểu tình của hắn lúc nãy không? Tớ thật hối hận vì đã không kịp chụp ảnh lại!”
Trác Hàng ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Viên Thần Vũ một cái: “Cái tính bát quái này của cậu thật đúng là không thay đổi chút nào?”
Viên Thần Vũ nhướng mày hừ hừ: “Bát quái chính là niềm vui trong cuộc sống, cậu không hiểu được niềm vui trong việc ăn dưa đâu? Xớ ~”
Thấy vậy, Trác Hàng trợn trắng mắt không muốn để ý đến hắn nữa, nhưng lại trực tiếp tóm lấy cánh tay hắn kéo đi, lại tiếp tục nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu nói xem Chấn Dương ghen tuông lớn như vậy, có lẽ nào sau này chỉ cần có bất kỳ Alpha nào tiếp cận Lăng Mộc, hắn đều sẽ ghen không a?”
“… Cậu đúng là ngốc” Trác Hàng chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ hắn, sau đó chỉ tất cả những đội viên khác đáng ngồi xung quanh, “Thấy không? Ở đây chúng ta có nhiều Alpha như vậy, cậu đã từng nhìn thấy Chấn Dương ăn dấm chưa? Hắn là hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra đội trưởng đội bên kia có ý với Lăng Mộc, cho nên hắn đang đề phòng lúc tai họa chưa xảy ra, bình thường hắn cũng đâu hạn chế việc Lăng Mộc kết giao bằng hữu đâu.”
Trác Hàng dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nói nữa, tên ngốc nhà cậu không có kinh nghiệm yêu đương, nếu cậu đã nói về điều đó, cũng biết rõ Chấn Dương đối xử tốt với Lăng Mộc bao nhiêu. Dù sao Alpha sinh ra đã cường thế, đối với Omega mà mình đã đánh dấu hoàn toàn, du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, đã vậy đối với một Alpha có cấp bậc như Khâu Chấn Dương, căn bản không thể chịu không nổi Alpha khác nhìn chằm chằm bạn lữ của mình! Với loại tình huống vừa rồi, nếu là người khác thì đã trực tiếp lao lên đánh nhau rồi, hắn có thể khống chế mình đến trình độ này, cũng đủ khiến tớ phục rồi.”
Theo như những gì Trác Hàng nói, Viên Thần Vũ vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh nói: “Cũng đúng nha, chậc chậc chậc, cũng chính là vì biểu tình của hắn hài quá, cho nên mới khiến tớ bị mụ mị đầu óc.”
Hắn hãy còn thở dài, đột nhiên từ phía trước truyền đến một giọng nói: “Nga, phải không, tớ chưa từng thấy đầu óc của cậu nhạy bén bao giờ cả.”
Viên Thần Vũ giật mình nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Khâu Chấn Dương đang quay đầu lại dùng ánh mắt đầy tia chết chóc nhìn chằm chằm mình.
“…” Đang bát quái lại bị chính chủ bắt gặp, đúng là tuyệt!
“Không phải, tớ đang, tớ đang cùng Trác Hàng nói tên kia đúng là ngu ngốc, so với cậu thì quả thật chính là một trời một vực a, cậu nói có phải không!” Viên Thần Vũ vỗ đùi, điên cuồng thổi rắm cầu vòng.
Khâu Chấn Dương liếc xéo hắn một cái, quay đầu lại không nhìn hắn nữa.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lăng Mộc cũng nhịn không được nghiêng mặt qua nhìn Khâu Chấn Dương. Mặc dù trước đó hắn cũng đùa y ăn giấm của Lăng Đang, nhưng lần này thì hoàn toàn khác, thân là Omega của hắn, Lăng Mộc rõ ràng có thể cảm giác được, Khâu Chấn Dương lần này thật sự không cao hứng.
Y nhướng mày, có chút vui vui, còn nhịn không được giơ tay chọc chọc cánh tay của Khâu Chấn Dương.
Người sau tức giận mà quay đầu lại trừng y: “Làm gì.”
Lăng Mộc chỉ chỉ vào cặp sách của y bị hắn đặt bên kia: “Khát.”
Mặc dù khu vực chờ có cung cấp đồ uống, nhưng xét thấy đồ uống quá mức khó uống, cho nên Khâu Chấn Dương ép nước trái cây đặt ở trong cặp sách mang đến đây .
Khâu Chấn Dương cau mày lấy cặp sách qua lục mọi một hồi, lấy ra một ly nước đưa cho Lăng Mộc. Lăng Mộc tiếp nhận, phát hiện đây không phải ly nước của mình, trả lại: “Đây là ly nước của anh, lấy sai rồi.”
“Lấy đúng rồi.” Khâu Chấn Dương cắn chặt răng quay đầu đi, thậm chí còn liếc mắt nhìn về phía Vương Khiếu Uy, đối phương quả nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm Lăng Mộc. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Khâu Chấn Dương, hắn lại quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lăng Mộc cầm ly nước, có cảm giác như mình nghe thấy tiếng Khâu Chấn Dương nghiến răng phát ra tiếng “Kẽo kẹt”…
“Hừ!” Hừ lạnh thật mạnh một tiếng, Khâu Chấn Dương nâng cánh tay ôm Lăng Mộc vào lòng, còn mười phần bá đạo nói, “Ly nước của anh thì làm sao, cả người em đều là của anh, ăn cơm uống nước của anh, cũng đã lên cả giường của anh! A ——”
Hung hăng nhéo thịt bên bông của Khâu Chấn Dương một cái, thấy những đội viên xung quanh đang dựng lỗ tai lên nghe bọn họ nói chuyện lúc này đang nghẹn cười, mặt Lăng Mộc dần đỏ lên, tức giận mà gầm nhẹ bên tai hắn: “Anh câm miệng, bình tĩnh chút đi có được không!”
Khâu Chấn Dương bị nhéo một cái liền lập tức thành thật, chỉ là đứng dậy đổi vị trí với Lăng Mộc, dựa vào ưu thế chiều cao của mình để chặn ánh mắt của người khác, không cho Vương Khiếu Uy nhìn nữa.
Vòng đào thải chiều nay kết thúc, mọi người đều lục tục đứng dậy, Khâu Chấn Dương đang muốn rời đi cùng Lăng Mộc, tên Vương Khiếu Uy kia vậy mà lại bám riết không tha mà tìm tới.
“Thật sự không thể lưu phương thức liên lạc được sao? Tìm được cậu trong trò chơi cũng là một cái duyên phận.” Vương Khiếu Uy chính là một soái ca mội liễm, cười rộ lên cũng thực thẹn thùng, nhưng thời điểm chủ động thì lại rất dứt khoát, dù là đối mặt với một Alpha đứng đầu như Khâu Chấn Dương cũng không có chút sợ hãi nào.
Lăng Mộc chạm vào cánh tay đang ôm chặt eo y, bất đắc dĩ mà thầm than một tiếng, nói với Vương Khiếu Uy: “Vừa rồi ta đã nói rồi, ta không giỏi xã giao, hơn nữa quan hệ giữa hai chúng ta cũng không thân, cho nên điều đó là không cần thiết.”
Vương Khiếu Uy chưa từ bỏ ý định: “Bằng hữu cũng đều là trước lạ sau quen, trước đó lúc chơi trò chơi chúng ta rất hợp nhau, thật sự không thể suy nghĩ một chút sao?”
Cái suy nghĩa một chút kia, mang theo sự ám chỉ rất rõ ràng.
Khâu Chấn Dương suýt chút nữa một ngụm cắn nát răng, nhưng vẫn lẳng lặng chờ Lăng Mộc trả lời. Ghen thì ghen, nhưng hắn không thể thay Lăng Mộc quyết định tất cả.
“Không cần đâu.” Cũng may Lăng Mộc dứt khoát quyết đoán mà cự tuyệt, không cho Vương Khiếu Uy bất cứ cơ hội nào, sau đó trực tiếp bị Khâu Chấn Dương nhanh chóng lôi đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Vương Khiếu Uy thở dài, hắn vẫn chống đỡ tin tức tố trên người Khâu Chấn Dương áp chế, lúc này cuối cùng cũng có thể thở ra.
Đội viên bên cạnh đi tới, nhịn không được bóp mũi vẫy vẫy tay trong không khí: “Chết tiệt, đội trưởng, tin tức tố của tên kia mạnh quá đúng không? Chậc chậc chậc, tính khống chế cũng thật mạnh a, có thể đem tin tức tố khống chế trong phạm vi nhỏ như vậy, hơn nữa độ đậm đặc cũng rất cao nữa!”
Đối với các Alpha, chuyện một Alpha khác tỏa ra tin tức tố không thể nghi ngờ gì chính biểu hiện cho kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng chán ghét, người cấp cao hơn sẽ khiến cho người cấp thấp cảm thấy rất khó chịu, có người còn có thể sẽ nôn mửa rơi lệ.
Vương Khiếu Ky cùng đồng đội nhà mình nhanh chóng rời khỏi phạm vi này, sờ mũi nói: “Xem ra là không còn cơ hội rồi.”
Những đội viên khác mặc dù cảm thấy tiếc hận cho đội trưởng nhà mình, nhưng kết quả này thật ra cũng nằm trong dự kiến. Có người tiến lên vỗ vỗ bả vai Vương Khiếu Uy: “Không sao đâu đội trưởng, tình trường thất ý, chiến trường đắc ý a! Nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội đối đầu với học viện Tinh Tế a, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy, để cho bọn họ nếm thử được sự lợi hại của chúng ta!”
Những người khác nhanh chóng chạy tới che miệng hắn lại: “Nói cái gì vậy hả, chúng ta còn muốn tiến thêm vài hạng đấy, đυ.ng tới đội bên bọn họ của học viện Tinh Tế thì chúng ta cũng chỉ còn hai chữ thê thảm…”
Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc trở về ký túc xá, dọc đường Khâu Chấn Dương vẫn luôn không nói chuyện, Lăng Mộc vỗn dĩ cũng không phải người nói nhiều, vì vậy hai người cứ trầm mặc như thế về ký túc xá.
Vừa vào ký túc xa, cửa vừa đóng lại, Khâu Chấn Dương liền xoay người áp Lăng Mộc lên trên vửa phòng. Hắn cúi đầy xuống, bắt Lăng Mộc phải ngước mặt lên nhìn mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như bầu trời đêm của Khâu Chấn Dương, giống như bị hút vào vậy, ý thức cũng có chút mơ hồ không rõ.
“Nói em thích anh.” Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt, tiến tới hôn lên cánh môi mềm mại của Lăng Mộc.
Lăng Mộc mím môi dưới, không hé răng.
“Mau nói, không nói anh liền cắn em!” Khâu Chấn Dương nhe răng, lộ ra làm răng nanh bén nhọn, kề sát vào cổ của Lăng Mộc, vươn lưỡi liếʍ lên cần cổ mịn màng kia.
Thân thể Lăng Mộc khẽ run lên, tay chống lên khuôn ngực rắn chắc của Khâu Chấn Dương, không thể dùng sức mà đẩy ra: “Em đã từ chối hắn rồi.”
Ý là, em cũng đã từ chối người ta rồi, sao anh vẫn còn ghen chứ?
Khâu Chấn Dương hừ hừ, hàm răng không nhẹ không nặng mà gặm cắn lên yết hầu của Lăng Mộc, trong miệng thốt ra những câu nói rất mơ hồ: “Có người, mơ ước đến em… Anh không cao hứng.”
Lời lẩm bẩm trẻ con này khiến cho Lăng Mộc nhịn không được muốn cười, giơ tay nắm lấy hai lỗ tai của Khâu Chấn Dương, nhẹ nhàng xách lên, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: “Hình như người mơ ước anh còn nhiều hơn đấy, anh xác định là muốn ghen với em về chuyện này?”
Từ sau khi khai giảng số người tỏ tình với Khâu Chấn Dương rất rất nhiều, Lăng Mộc cho dù dùng hai tay hai chân cũng đếm không hết. Huống chi còn có rất nhiều người liếc mắt đưa tình với hắn ngay trên đường đi, người mơ ước đến Khâu Chấn Dương, nhiều đến mức Lăng Mộc cũng chai sạn luôn rồi, căn bản không đem những người này để trong lòng.
Biết mình đuối lý trên phương diện này, Khâu Chấn Dương chỉ có thể vô lại mà nâng y lên.
Động tác này Khâu Chấn Dương đã làm rất nhiều lần, Lăng Mộc cũng sớm quen rồi, cũng rất nhanh ổn định lại cơ thể, vỗ vỗ hắn hỏi: “Chặc, anh lại nâng em lên làm gì?”
Khâu Chấn Dương cười xấu xa: “Bởi vì làm như vậy anh có cảm giác rằng, cả cơ thể em đều thuộc về anh, không thuộc về đất, không thuộc về trời, toàn thân từ trên xuống dưới đều là của anh. A, nếu lúc này hai người chúng ta đều trần trụi thì càng tốt, tất cả những gì chúng ta tiếp xúc với nhau đều là của anh, đều thuộc về anh a ~”
Lăng Mộc ghét bỏ: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy, thi đấu xong thì mất trí luôn rồi à ?”
“Ân, không sai, anh mất trí rồi, như vậy thì em cũng không thể ghét bỏ anh, ai bảo em là vợ sắp cưới của anh chứ…” Nói rồi, Khâu Chấn Dương còn ngửa đầu hôn y.
Lăng Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể phối hợp mà cúi đầu hôn hắn, chỉ có điều Khâu Chấn Dương vừa hôn vừa đẩy ngã người về phía sô pha, bắt đầu hôn từ trên xuống dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí cũng nóng rực hẳn lên, Lăng Mộc có chút khó thở, bởi vì trời còn chưa tối, trong phòng khách vẫn còn rất sáng sủa, khiến y có chút thẹn thùng, không khỏi đưa tay lên miệng mà cắn, muốn che giấu đi tiếng rên của mình.
Khâu Chấn Dương phát hiện ra động tác của y, vừa hôn vừa chống hai bên sườn của Lăng Mộc, cùng y trao đổi một cái hôn thật nồng nàn. Sau khi tách ra, giữa hai người được kết nối bằng một sợi chỉ bạc, ánh mắt Lăng Mộc tan rã, hiển nhiên là đang đắm chìm vào trong đó.
Tuy rằng bây giờ Lăng Mộc mê người đến độ hắn thật sự muốn đè y ra ăn đến sạch sẽ! Nhưng Khâu Chấn Dương vẫn ngừng lại, chỉ ôm lấy ái nhân cọ cọ: “Trước kết thúc thi đấu anh sẽ tha cho em, đợi sau khi thi đấu xong, anh sẽ đem tất cả những gì bỏ lỡ đòi lại ~”
Lăng Mộc thở phì phò, nói không ra lời.
Thật lâu sau, đợi sau khi Lăng Mộc ổn định được hô hấp, Khâu Chấn Dương kề sát lại yêu cầu: “Em còn chưa nói là em (ngươi) thích anh (ta).”
“Anh (ngươi) thích em (ta).”
“Không phải, em phải nói, em (ta) thích anh (ngươi)!”
“Ừm, em biết, anh thích em.”
“Chậc chậc chậc, Tiểu Mộc Mộc, em hư rồi!”