Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 90: Ghen

Buổi chiều, nhận được thông báo từ Khâu Chấn Dương, cho nên tất cả tuyển thủ trong đội cũng đến phòng thi đấu, quan sát vòng đào thải.

Lại nói, những đội được đi tiếp vào vòng trung hồi sáng, chiều nay chỉ có chưa đến một phần ba đến xem. Những người còn lại thì tiếp tục huấn luyện, chứ không phải là xem kẻ bại trận thi đấu. Dù sao trong mắt bọn họ, so với việc xem những kẻ thất bại đó, còn không bằng lên mạng xem lại phần thi đấu hồi sáng.

Đội viên trong đội cũng có người đưa ra thắc mắc này, nhưng cũng chỉ hỏi lý do vì sao Khâu Chấn Dương lại muốn đến xem mà thôi, chứ không phải nghi ngờ quyết định của đội trưởng. Dù sao thì trong xã đoàn của bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người đều âm thầm sùng bái Khâu Chấn Dương, không có ai cảm thấy không tán thành quyết định của hắn.

Tuy rằng Lăng Mộc đang nghiêm túc xem thi đấu, nhưng cũng phân ra một chút tinh lực muốn nghe thử xem Khâu Chấn Dương nói gì.

“Vì buổi thi đấu chiều nay sẽ thú vị hơn lúc sáng rất nhiều.” Sắc mặt Khâu Chấn Dương nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn không giấu đi mũi nhọn của bản thân, “Trước đó chế định về thi đấu có chút qua loa, hơn nữa là do lần đầu tổ chức, cho nên không có gì để tham khảo, cho nên khi thi đấu tất cả mọi người đều tự do chiến đấu, nên có rất nhiều trận thua chứ không phải là những đội đó có thực lực yếu kém, mà là mắc mưu đối phương nhiều hơn.”

Hắn giơ tay chỉ vào một đội đang chiến đấu trên màn hình: “Mọi người có nhìn thấy đội kia không? Ta dám nói sách lược chiến đấu cũng với kỹ thuật thao tác cơ giáp của bọn họ đều rất lợi hại, nhưng đối thủ chiến đấu với bọn họ sáng nay tuy rằng không quá mạnh, nhưng thủ đoạn tiến công của bọn họ lại khá bất ngờ, cho nên mới thua. Mà bây giờ, mọi người thử nhìn xem, bên đối thủ đang hoàn toàn bị bọn họ đè ra đánh.”

Bất luận là Viên Thần Vũ hay là Trác Hàng và những đội viên khác, thậm chí bao gồm Lăng Mộc, đều tập trung ánh mắt lên đội mà Khâu Chấn Dương đã chỉ trên màn hình.

Điều khiến bọn họ phải kinh ngạc chính là, thực lực mà bọn họ thể hiện ra đều khiến cho người khác phải lau mắt mà nhìn, thậm chí có thể nói, cho dù là bọn họ gặp phải đội này cũng chưa chắc thu được chỗ tốt.

Mà càng khiến người khác kinh ngạc hơn chính là, Khâu Chấn Dương cư nhiên chỉ dùng một buổi trưa xem lại tất cả các trận chiến, để hiểu hết tất cả các phương thức chiến đấu của những đội thi đấu này?

Chuyện khiến người khác càng kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, vẻ mặt Lăng Mộc phức tạp mà nhìn Khâu Chấn Dương, nói: “Buổi trưa anh có ngủ trưa mà, anh xem lại trận thi đấu lúc nào?”

Mọi người đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào đội trưởng nhà mình.

Khâu Chấn Dương nhịn không được cười ra tiếng: “Sau khi thi xong lúc sáng, chúng ta là đội xong đầu tiên đúng không? Khi đó anh liền ngồi xem tình hình thi đấu, hơi phân tích một chút.”

Trác Hàng cùng Quản Đường ngồi một bên đều có chút xấu hổ, bọn họ dùng vài ngày điều tra, điều tra được một ít tin tức chẳng có bao nhiêu tác dụng, kết quả Khâu Chấn Dương chỉ nhìn người khác thi đấu sau khi bản thân thi đấu xong, thậm chí còn nhận ra cả phương thức thi đấu của bọn họ? Đây là loại thần tiên gì vậy?

Thật ra thì với các tinh thần lực cấp 3S như Khâu Chấn Dương mà nói thì chắc không phải chuyện gì quá khó, năng lực tập trung chú ý của hắn rất tốt, trí nhớ càng trác tuyệt, hơn nữa am hiểu phân tích, có thể nhanh chóng phân tích và ghi nhớ tình hình của từng đội.

Thậm chí có thể nói, chắc chắn trong lòng hắn cũng đã đoán được mười đột nằm trong top 10 rồi.

Bất quá điểm này, Khâu Chấn Dương đương nhiên sẽ không tùy tiện nói với mọi người được rồi.

Sau khi được Khâu Chấn Dương giải thích xong, mọi người đều yên lặng mà quan sát tình hình chiến đấu trên sân thi đấu, đồng thời cũng tiêu hóa hành vi trâu bò của đội trưởng nhà mình một chút. Lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, thành tích cao thì cũng thôi đi, ngay cả trí nhớ cùng năng lực phân tích cũng mạnh như vậy, người thường như như bọn họ phải sống như thế nào đây a hu hu hu…

Ở đây chắc cũng chỉ có Lăng Mộc là người duy nhất không cảm thấy hâm mộ ghen tị hận, y cong môi cười, đảo mắt nhìn về phía màn ảnh.

Dù sao mặc kệ người này ưu tú như thế nào, đều là của y, không cần lo sẽ có người đem hắn cướp đi. Dù sao thì từ khi khai giảng cho đến nay, Lăng Mộc đã thấy rất nhiều tỏ tình với Khâu Chấn Dương, y từng mâu thuẫn, từng trốn tránh, từng chán ghét, nhưng cuối cùng Khâu Chấn Dương đánh bại con thú giận dữ trong lòng y, cho y thấy sự trung thành của hắn dành cho y.

Là Khâu Chấn Dương dạy cho Lăng Mộc phải tin tưởng, dựa vào, y cũng biết Khâu Chấn Dương ghen chính là biểu hiện tình yêu của hắn dành cho y, cho nên cũng không hoài nghi y bất cứ điều gì.

Có lẽ trạng thái thoải mái nhất trong tình yêu, chắc có lẽ chính là như vậy.

Sau khi thi đấu chiều nay chấm dứt, tổng cộng có chín mươi đội thi, chuẩn bị ngày mai bắt đầu vòng đấu tiếp theo.

Sau khi xem xong vòng đào thải thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Khâu Chấn Dương để cho bọn họ tự do hoạt động, các đội viên liền đồng loạt đi về phòng xã đoàn. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ có thể tiếp tục huấn luyện trong chốc lát, sau khi bọn họ xem xong trận chiến liền bị những trình độ khác nhau khơi dậy hứng thú, bức thiết muốn đem nội tâm của mình đưa vào trong trò chơi.

Còn về phần Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, bọn họ đều trở về ký túc xá rồi mới luyện tập.

Chín giờ sáng hôm sau, vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.

Có ngày hôm qua dẫn dắt, hôm nay đội ngũ của Khâu Chấn Dương phối hợp cực kỳ ăn ý, mặc kệ là tiến công hay là phòng thủ đều thập phần mạnh mẽ, căn bản không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.

Vốn dĩ hôm nay đã là ngày thi đấu thứ hai, đã đào thải bớt một nhóm người, những người còn lại càng thêm càng thêm ưu tú. Nhưng lần này đội ngũ của Khâu Chấn Dương chỉ cần dùng hai mươi lăm phút để kết thúc trận đấu, những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn có những phóng viên ở đấy tất cả đều sợ ngây người.

Tức khắc trên làn đạn nổi lên không ít bình luận.

[ Không hổ là Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, có thể kết thúc trận đấu mạnh mẽ mà nhanh chóng như vậy! ]

[ Lăng Mộc đẹp trai quá a a a a! Rất hiếm khi y chọn đột kích binh, nhưng mỗi lần xong rồi chiến đấu với địch đều đẹp trai đến ngây người a a a! ]

[ Đội của bọn họ có cái trình độ này, giành được giải quán quân chắc chắn không thể nghi ngờ đúng không? ]

Đội ngũ của Khâu Chấn Dương mặc dù mạnh, nhưng sau khi rời khỏi khu vực thi đấu, biểu tình của bọn họ không có bao nhiêu vui sướиɠ cả, mà tất cả đều đi theo đội trưởng đến ngồi trong khu vực chờ, cùng nhìn đững đội khác thi đấu. Bọn họ đều xem đây chính là một cơ hội để luyện tập, dù sao ngay cả đội trưởng của bọn họ mạnh như vậy còn xem, bọn họ làm sao có mặt mũi mà chỉ thắng vài ván đã tự mãn?

Hình huống của đội ngũ bọn họ lúc này đều bị người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng, có người nói bọn họ cố làm ra vẻ, nhưng cũng có người nói bọn họ đủ thận trong. Nhưng tóm lại, âm thanh của những người bên ngoài đều không ảnh hưởng đến bọn Khâu Chấn Dương, bây giờ điều quan trong nhất của bọn họ chính là quan sát trận đấu.

Trong những đội này, đội mà Khâu Chấn Dương chú ý nhất vẫn là đội mà ngày hôm qua hắn chỉ cho mọi người xem.

Bọn họ tiến bộ rất nhanh, bọn họ tự có lối chơi riêng của bản thân, lại có thể căn cứ vào tình hình chiến đấu của đối thủ mà tự điều chỉnh chiến lược chiến đấu của mình. Thậm chí Khâu Chấn Dương cố ý mang tai nghe tường thuật hiện trường, cố ý nghe tướng quân của bọn họ chỉ huy như thế nào.

Mà xác thật vị nguyên soái này không ngừng điều chỉnh phương pháp chiến đấu tấn công đối thủ, Khâu Chấn Dương sinh ra hiếu kỳ cực lớn đối với người này.

“Quản Đường, tư liệu trước đó cậu điều tra đâu rồi, đưa cho tớ xem.”

Quản Đường vẫn luôn mở to mắt cố gắng xem trận đấu trên sân đột nhiên nghe thấy Khâu Chấn Dương gọi hắn, lập tức đem tư liệu trên tay đưa qua, còn có chút ngượng ngùng mà nói: “Tất cả những điều này là thông tin cá nhân chúng tớ lấy được từ bên trường của bọn họ, còn về phương diện trò chơi thì lại không tra được…”

“Không sao, những gì tớ muốn xem chính là những thứ này.” Khâu Chấn Dương cúi đầu lật thông tin, tìm thứ mà mình muốn tìm.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy phần giới thiệt của tất cả các thành viên trong đội đó.

Đội trưởng của bọn họ tên là Vương Khiếu Uy, là cái sinh viên năm ba, đã từng tham gia qua những xã đoàn khác trong trường, nhưng khi trò chơi《 Cơ Chiến 》được ra mắt thì lại rời khỏi xã đoàn cũ tự thành lập xã đoàn mới.

Lúc Khâu Chấn Dương đang xem tư liệu, Lăng Mộc cũng thò qua xem một chút, sau đó lại không có gì hứng thú mà quay đầu đi.

Sau khi thi đấu buổi sáng xong, buổi chiều sẽ lại đến vòng đào thải. Tổng cộng có ba lần vòng đào thải, sau ngày thứ ba, ngày thứ tư sẽ bắt đầu đào thải trực tiếp, sẽ không có vòng đào thải giúp đỡ cho những đội thua trước đó vào vòng sau nữa. Đến lúc đó, trận thi đấu sẽ càng lúc càng mãnh liệt.

Giữa trưa hắn cùng Lăng Mộc trở về ăn cơm rồi ngủ trưa, buổi chiều lại cùng các đội viên đến quan sát. Thật ra thì hôm nay Khâu Chấn Dương cũng không báo cho bọn họ đến đây, nhưng cảm nhận được chỗ tốt trong đó nên bọn họ không có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội lần này, hơn nữa đợi đến khi tất cả mọi người đến, cũng đã thấy Khâu Chấn Dương có mặt ở đó.

Điều khiến Khâu Chấn Dương tương đối để ý chính là, đội mà sáng hay hắn tra thông tin, chiều nay cũng đến, hơn nữa đang ngồi cách đội của Khâu Chấn Dương không xa.

Hắn cũng không để ý lắm, mặc dù cảm thấy đội ngũ của bọn họ không tồi, nhưng bọn họ lại không có cảm thấy một chút cảm giác nguy cơ nào.

Nhưng rất nhanh, Khâu Chấn Dương bắt đầu cảm thấy có nguy cơ.

Bởi vì… Đội trưởng của bọn họ, cái tên gọi là Vương Khiếu Uy, vậy là lại đang ngơ ngác nhìn Lăng Mộc, chính là cái loại mắt nhìn không chớp mắt lấy một cái ấy! Chỉ với cái kinh nghiệm mà Khâu Chấn Dương sau khi xuyên qua bị rất nhiều người tỏ tình, hắn có thể xác định ánh mắt người đó nhìn Lăng Mộc mang theo ái mộ chi tình! Đệt, vậy mà dám mơ ước lão bà của mình, tên gia hỏa này không muốn sống nữa sao!

Mặc dù Lăng Mộc đang ngồi bên cạnh hắn căn bản không chú ý tới, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn cảm thấy tức giận không chịu được, nhịn rồi lại nhịn, nhưng thấy đối phương vẫn là không có thu hồi ánh mắt, trực tiếp đứng dậy đi qua bên kia. Lăng Mộc ngẩng đầu thấy sắc mặt của Khâu Chấn Dương không quá đẹp, trong lòng một lộp bộp một tiếng, cũng lập tức đứng dậy đi theo.

Những đội viên khác trơ mắt nhìn Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đang đi đến khu vực của đội khác, những đội viên khác hai mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Cái tên không binhg thường Viên Thần Vũ kia lại vung tay lên, trực tiếp oán giận mà nói: “Chấn Dương muốn đi gây sự với người khác sao, là huynh đệ thì không nên tụt lại phía sau, nhanh chóng đuổi theo thôi!”

Những đội viên khác nghĩ có thể sẽ có đánh nhau nên mặt mày hung thần ác sát đi theo, kết quả liền nghe thấy đội trưởng bên mình nghiến răng nghiến lợi mà nói với đội trưởng người ta: “Ngươi không có chuyện gì thì nhìn chằm chằm lão bà của ta làm cái gì? Không nhìn thấy ta đang ngồi bên cạnh y à? Hơn nữa cho dù y có đẹp đến đâu, cũng không phải để ngươi nhìn, nếu lại để ta phát hiện ngươi nhìn y như vậy nữa có tin ta đánh ngươi hay không!”

Những đội viên khác: “…” Hoá ra là vì lão bà bị người người khác mơ ước nên tức giận a.

Vẫn là Quản Đường phản ứng đầu tiên, giơ giơ nắm tay, nói: “Đúng vậy, có tin sẽ đánh ngươi một trận hay không hả!”

Trong lúc nhất thời Vương Khiếu Uy dở khóc dở cười, có chút xấu hổ mà đứng lên nói với Khâu Chấn Dương: “Thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là… Trước đó ta cùng Lăng Mộc học đệ chơi trò chơi chung với nhau, rất sùng bái y, cho nên nhịn không được nhìn nhiều một chút.”

Gân xanh trên trán Khâu Chấn Dương bạo khởi, nhìn nhiều một chút của ngươi là sao? Ta có đếm thời gian, ngươi nhìn người ta suốt ba phút đấy đại ca ạ!

Lăng Mộc cau mày, đánh giá từ trên xuống dưới Vương Khiếu Uy một chút, lãnh đạm hỏi: “Ngươi là ai?”

Biểu tình của Vương Khiếu Uy tức khắc có chút thất bại, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ta tên là Vương Khiếu Uy, là sinh viên năm ba, chính là cái người tên là Vương học trưởng mà trước đó đã mời cậu cùng chơi trò chơi đấy.”

Lăng Mộc nhớ lại một chút, cũng có chút ấn tượng.

Y “Nga” một tiếng, mặt vô biểu tình mà kéo tay Khâu Chấn Dương: “Đi thôi , tiếp tục xem thi đấu đi.”

Để người ta nhìn cũng không mất miếng thịt nào, tùy hắn đi. Dù sao trước kia Lăng Mộc cũng từng nhận qua không ít ánh mắt ác ý rồi, không sao cả.

Thấy Lăng Mộc không có bất kỳ phản ứng nào khác, trong lòng Khâu Chấn Dương dễ chịu hơn rất nhiều, hắn đang chuẩn bị đại phát từ bi mà rời đi, kết quả Vương Khiếu Uy vậy mà tiến lên bắt lấy cánh tay của Lăng Mộc đang nắm lấy tay của Khâu Chấn Dương, còn thâm tình chân thành mà nói: “Lăng Mộc học đệ, cảm ơn cậu trước đó đã đồng ý chơi trò chơi với ta, chúng ta có thể kết giao bằng hữu không?”

Khâu Chấn Dương mặt tối sầm, cắn chặt răng, trong lòng mắng thầm mắng một câu:

Đệt mợ!