Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 88: Muốn cầu hôn

Đợi sau khi rời khỏi khoang trò chơi, Lăng Mộc liền đối diện với ánh mắt nản lòng thoái chí của Khâu Chấn Dương.

Lăng Mộc kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, cầm lấy một chai nước mà xã đoàn chuẩn bị cho xã đoàn viên, vừa mở chai nước vừa nhìn Khâu Chấn Dương, nói: “Anh lại làm sao vậy?”

Trong nhất thời Khâu Chấn Dương có chút tức giận không chịu được, hắn đẩy Trác Hàng đang đứng bên cạnh đang nhịn cười đến mức bả vai run rẩy ra, lập tức đi qua nói với Lăng Mộc: “Tại sao em lại tương tác với khán giả chứ? Chẳng phải trước đó em nói tương tác khi phảt sóng trực tiếp rất phiền, em không muốn làm hay sao? Tại sao bây giờ lại như vậy chứ…”

Lăng Mộc rót một ngụm nước vào trong miệng, nhướng mày nói: “Điều này có gì lạ lắm sao? Cũng chỉ nói vài câu thôi mà, hơn nữa nếu nói chuyện với bọn họ thì sẽ có người tặng lễ vật a, so với chuyện em cảm thấy nói chuyện rất phiền, em càng thích tiền hơn.”

Cái câu trả lời này thập phần trực tiếp, dù sao thì trên đời này có ai mà không thích tiền? Hơn nữa, mục đích ban đầu của Khâu Chấn Dương chính là muốn cho Lăng Mộc một cái sân khấu, đồng thời thông qua phát sóng trực tiếp trò chơi, có thu nhập riêng của bản thân mình, cho dù dưới loại tình huống nào thì Lăng Mộc cũng sẽ có sự tự tin riêng thuộc về chính mình. Cho nên tình huống bây giờ, chính là thứ mà Khâu Chấn Dương vốn dĩ thích nghe nhất mới đúng.

Nhưng điều mà Khâu Chấn Dương không ngờ tới, sẽ có nhiều người tỏ tình với Lăng Mộc như vậy a!

Chẳng phải gu thẩm mỹ của bọn họ không phải là những Omega nhu nhu nhược nhược hờn dỗi đáng yêu sao? Tại sao bây giờ lại chỉ xem Lăng Mộc đánh vài ván, ngay cả gu thẩm mỹ cũng thay đổi luôn rồi?

Khâu Chấn Dương căm giận mà đoạt lấy chai nước trong tay Lăng Mộc, đổ vào miệng mình một ngụm lớn, hung hăng lau khóe miệng nói: “Nếu anh biết sẽ có nhiều người muốn hẹn hò với em như vậy, anh tuyệt đối sẽ tìm một cách khác, chứ không phải để em phát sóng trực tiếp! Tại sao gu thẩm mỹ của bọn họ lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Tại sao có nhiều Omega chờ bọn họ thích như vậy, nhưng bọn họ lại cứ tập trung vào Omega của hắn chứ? Một đám cặn bã!”

Trác Hàng vẫn luôn cười nãy giờ đi tới, đồng tình mà vỗ vỗ vai Khâu Chấn Dương nói: “Đó là bởi vì đa số người đến xem phát sóng trực tiếp, đại đa số đều vì trò chơi mà đến, trước kia khi chơi trò chơi, nhóm Omega trên cơ bản đều là tồn tại kéo chân sau, những kẻ cuồng trò chơi đều sinh ra cảm xúc mâu thuấn với Omega. Bây giờ thật vất vả mới có một Omega có kỹ thuật chơi lợi hại như vậy, thậm chí còn hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ sao có thể không chú ý nhiều hơn một chút được a?”

Nhìn biểu tình Khâu Chấn Dương đang nghiến răng nghiến lợi, Trác Hàng bất đắc dĩ mà bĩu môi: “Còn nữa, Lăng Mộc vốn dĩ lớn lên cũng không tồi, mặc dù không hợp gu thẩm mỹ của đại đa số Alpha, nhưng cũng có không ít người thích mẫu hình như y, ngươi vẫn nên để ý tức phụ của mình nhiều hơn một chút đi, đừng có để một ngày có người nào đó ưu tú hơn cậu, đột nhiên bắt cóc tức thụ của cậu chạy đi, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng không kịp đâu!”

Vừa nghe Trác Hàng nói như vậy, trong lòng Khâu Chấn Dương lập tức sinh ra cảm giác khủng hoảng, đột nhiên đem Lăng Mộc ôm vào trong ngực mình, như ôm bảo vật, còn hung tợn mà nói Trác Hàng: “Ta phi, bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ, vĩnh viên Lăng Mộc đều là của tớ!”

Trác Hàng ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, lắc đầu rồi đi.

Lăng Mộc vô ngữ mà bị Khâu Chấn Dương ôm chặt trong ngực, vươn tay đẩy đẩy hắn ra, kết quả người trên đỉnh đầu vẫn luôn lẩm bẩm: “Sau này em phải khống chế thời gian phát sóng trực tiếp, hơn nữa không thể nói chuyện với những người khác, nếu có người thổ lộ tình cảm với em, em phải lập tức cự tuyệt bọn họ, không được để ý đến bọn họ!”

Lăng Mộc liếc mắt xem thường nhìn y, nhưng vẫn phối hợp gật gật đầu, sau đó thừa dịp Khâu Chấn Dương đang vui vẻ đẩy mạnh hắn ra, trừng mắt liếc nhìn y một cái rồi nói: “Anh chú ý trường hợp một chút đi.”

Mặc dù gần như tất cả các xã đoàn viên đều bị Khâu Chấn Dương khuyên về nghỉ ngơi, nhưng vẫn có người đang ngồi trong khoang trò chơi, nhưng Lăng Mộc không muốn đến khi bọn họ từ khoang trò chơi bước ra liền nhìn thấy Khâu Chấn Dương đang gắt gao ôm mình vào trong lòng ngực, thật quá mất mặt!

Nghĩ là bọn họ không nhất thiết còn cần phải đứng ở đây, Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc liền trở về ký túc xá, dù sao trong ký túc xá của bọn họ cũng có khoang trò chơi, không cần thiết phải chiếm một vị trí trong phòng xã đoàn.

Đợi sau khi trở về ký túc xa, hai người trở lại phòng của mình rồi vào khoang trò chơi. Nhưng lúc này Lăng Mộc không phát sóng trực tiếp nữa, mà chỉ đơn thuần luyện tập với Khâu Chấn Dương thôi.

Sau khi Lăng Mộc thượng tuyến, y đột nhiên nhận được một tin nhắn, chính là học trưởng lần trước mời y chơi chung.

[ Có thể cùng đánh một ván không? ]

Hiển nhiên là hắn muốn vào đội của bọn họ.

Chỉ có điều… Lăng Mộc nghĩ nghĩ, vẫn cự tuyệt.

Tuy rằng chỉ là chơi trò chơi, nhưng trước đó Khâu Chấn Dương ghen tuông dữ dội như vậy, vẫn là không nên lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn nữa. Mặc dù Lăng Mộc căn bản không để những người này vào trong lòng, nhưng Khâu Chấn Dương lại để ý, vậy y liền không làm. Trong một mối quan hệ, chỉ khi cả hai bên cho nhau tín nhiệm và tỉnh thoảng thỏa hiệp, mới có thể càng tốt đẹp hơn.

Đại khái là bởi vì quá mức khuyết thiếu tình yêu, cho nên Lăng Mộc rất để ý phương diện này.

Cho dù y vẫn luôn không nói ra, nhưng y vẫn luôn có du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt giống hệt Khâu Chấn Dương.

Hai người trực tiếp mở phòng đánh trò chơi, đôi khi sẽ mở phòng lớn, mời cả xã đoàn viên, chia làm hai đội cùng nhau đánh. Mọi người đều rất nỗ lực, luôn muốn trở thành xã đoàn viên chính thức được đi thi đấu của xã đoàn.

Cứ như vậy, mãi cho đến giờ tan học chiều thứ ba, Khâu Chấn Dương bắt đầu tuyển chọn thành viên chính thức thi đấu cho xã đoàn.

Từ sau khi trò chơi 《 Cơ Chiến 》 bắt đầu ra mắt, Viên Thần Vũ vẫn luôn rất tin tưởng vào trò chơi này, vỗ ngực đảm bảo với Khâu Chấn Dương: “Cậu yên tâm, dựa theo trình độ này của tuyệt đối có thể trở thành đội viên chính thức. Cậu không biết mấy ngày nay tớ luyện tập chăm chỉ như thế nào đâu, ngay cả đoạn băng của cậu và Lăng Mộc, tớ cũng đã xem đi xem lại không dưới bảy tám lần!”

Trác Hàng đi tới cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, lần trước cậu còn ở trong khoang trò chơi lâu như vậy, ngay cả cha mẹ của cậu cũng không thể nhìn thấy cậu, trực tiếp gọi điện thoại cho tớ. Làm hại tớ chạy đến ký túc xá của cậu để tìm, kết quả không thấy cậu đâu, tớ lại đến xã đoàn tìm, cậu vẫn không ở đó, cuối cùng vậy mà nghe nói cậu đang ở trong ký túc xá của người khác để lập kèo? A, nếu còn xảy ra chuyện như vậy thêm một lần, tớ sẽ đập nát khoang trò chơi của cậu, để cậu chơi với không khí!”

Viên Thần Vũ cười mỉa một tiếng đập vào bả vai Trác Hàng: “Ai da ~ cảm tạ huynh đệ, tớ biết cậu là tốt nhất, lần sau tớ tuyệt đối sẽ không như vậy đâu!”

Khâu Chấn Dương vô ngữ mà nhìn về nơi khác, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của Lăng Mộc, sau đó liền nói với xã viên có trong phòng: “Bây giờ tất cả mọi người vào trận đi, lát nữa ta sẽ phân công chiến đấu ngẫu nhiên, phối hợp với các hạng mục ở trường của các cậu sau đó sẽ cho ra kết quả. Ta cùng Lăng Mộc cũng sẽ tiến hành tuyển chọn với các cậu, cho nên nếu các ngươi có bản lĩnh, mười người trong đội, có thể không có phần của ta cùng Lăng Mộc, dù sao thì đây cũng vì thắng lợi của tất cả chúng ta! Chỉ cần mọi người đủ mạnh, những chuyện này không thành vấn đề!”

Khâu Chấn Dương rất hào sảng, hắn không có nói mình cùng Lăng Mộc sẽ trực tiếp trở thành đội viên chính thức, mà cũng sẽ tiến hành tuyển chọn cùng với tất cả mọi người.

Viên Thần Vũ giơ ngón tay với Khâu Chấn Dương, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

Ngay sau đó cuộc tuyển chọn liền bắt đầu, tất cả mọi người sẽ chia đội ngẫu nhiên. Tất cả mọi người sẽ có ba cơ hội, sẽ tiến hành chiến đấu với những đội khác nhau. Lựa chọn của bọn họ không phải chỉ đơn giản là xem bên nào thắng bên nào thua, mà là muốn xem năng lực phản ứng của bọn họ, hoặc là nói kỹ xảo chiến đấu, chỉ cần có cũng đủ điểm vượt trội và nhanh nhẹn, hay thực lực đủ mạnh, chẳng sợ cho dù ngươi có ba lần cơ hội hay là chết thẳng cẳng, cũng có thể trở thành đội viên chính thức của đội tuyển chính thức.

Trải qua một trận cạnh tranh kịch liệt, đến chín giờ tối, cuộc tuyển chọn mới kết thúc.

Biểu hiện chiến đấu của Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc rất xuất sắc, không có ai cảm thấy bất mãn với tư cách thi đấu chính thức của bọn họ, tám đội viên còn lại, sau khi trải qua sự tổng hợp thành tích từ Trác Hàng cùng Quản Đường, cùng với biểu hiện của bọn họ trong cuộc chiến, trong lòng Khâu Chấn Dương đại khái cũng đoán ra được những người còn lại là ai.

Hắn không lập tức tuyên bố kết quả, mà nói với tất cả mọi người:

“Cuộc chiến hôm nay ta sẽ xem lại thêm một lần nữa, kết quả thì chiều mai ta sẽ thông báo qua hòm thư điện tử cho mọi người. Những đội viên không được chọn không cần nản lòng, bởi vì biểu hiện của các cậu đều thực không tồi, bây giờ không được chọn không có nghĩa sau này cũng sẽ không được chọn, trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều cơ hội. Những người đã được chọn cũng không được thả lỏng, một khi lần huấn luyện kế tiếp các cậu bị tụt lại, bị nhóm xã viên khác vượt qua, những người đó sẽ bị đã ra khỏi đội thi đấu chính thức.”

Lời nói của Khâu Chấn Dương khiến cho khuôn mặt của các xã đoàn viên mang theo biểu tình ngưng trọng, tất cả bọn họ đều muốn trở thành đội viên thi đấu chính thức! Dù sao thì lần này chính là điện cạnh thi đấu đầu tiên trong lịch sử tinh tế Liên Bang, là lần đầu tiên tiến hành thi đấu điện cạnh chính quy, tất cả mọi người đều muốn bộc lộ tài năng, để lại dấu ấn riêng của mình.

“Cho nên, chỉ còn nửa tháng nữa, tất cả mọi người đều phải cố gắng khổ luyện rồi.”

Sau khi Khâu Chấn Dương nói xong câu cuối cùng, liền vẫy vẫy tay để cho mọi người có thể tự do hoạt đông. Có một ít xã viên đã rời đi trước, những người khác thì ở lại, sau đó tiến vào khoang trò chơi bắt đầu huấn luyện.

Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc cũng trở về ký túc xá. Hôm nay hai người đến phòng ký túc xá quá gấp, hai người họ vẫn chưa ăn cơm, trong lúc chờ trận đấu, những xã viên khác đã tranh thủ ăn một chút, còn hai người bọn họ lại bởi vì quá chăm chú thi đấu, nên không ăn đồ ăn mà Quản Đường chuẩn bị, cho nên thời điểm về đến ký túc xá thì bọn họ đã đón đến độ ngực dán ra sau lưng luôn rồi.

Khâu Chấn Dương tùy tiện làm một ít đồ ăn, Lăng Mộc đem trái cây trong tủ lạnh ra làm nước trái cây, hai người họ cứ đơn giản kết thúc bữa tối như vậy.

Bởi vì Khâu Chấn Dương cứ kiên trì, cho nên tối nay Lăng Mộc vẫn ngủ cùng hắn.

Cũng may người này vẫn còn tương tối giữ chữ tín, nói sẽ không động thì hắn cũng thật sự chỉ ôm ngủ mà thôi, Lăng Mộc vẫn khá hài lòng.

“Em đã nghĩ tới chúng ta sẽ kết hôn ở đâu chưa?”

Ngay khi Lăng Mộc sắp chìm vào giấc ngủ, Khâu Chấn Dương đột nhiên nằm sau lưng y hỏi một câu.

Lăng Mộc mơ mơ màng màng mà chớp mắt, gối đầu lên cánh tay Khâu Chấn Dương: “Không, sao cũng được.”

Khâu Chấn Dương hắc hắc cười một cái, tiện hề hề nói: “Xem ra em đã sẵn sàng gả cho anh rồi? Không hối hận đấy chứ?”

Lăng Mộc tức giận mà hất cánh tay sau đầu ra, bụp một cái đập vào mặt Khâu Chấn Dương: “Có phiền không vậy, anh còn muốn hỏi mấy lần nữa?”

“Anh đã hỏi rồi sao?” Khâu Chấn Dương nhớ lại, nắm lấy tay của Lăng Mộc, hôn hôn lên đó, “Vậy… Em thích dạng cầu hôn như thế nào? Thích loại cảnh đẹp, thực lãng mạn, hay tìm một chỗ sau đó quỳ một chân lên đất rồi cầu hôn em?”

Hôm nay vừa đi học vừa tham gia tuyển chọn, Lăng Mộc đã mệt đến không chịu được, nhắm mắt rút tay về, vùi đầu vào trong chăn, rầm rì mà nói: “Sao cũng được…”

Y căn bản không nghĩ tới những chuyện đó, nên không biết trả lời ra sao.

Hay có thể nỏi, trước đó y chưa từng nghĩ mình sẽ ở bên cạnh một Alpha, dù sao y thân là một Omega, với cái diện mạo này có không ít Alpha cảm thấy y rất chướng mắt. Hơn nữa còn có cả một gia đình như thế, cơ hồ đối với chuyện kết hôn hay tình yêu gì đó Lăng Mộc hoàn toàn không có khao khát và khát vọng, y chỉ muốn kiếm tiền rồi chăm sóc cho em gái thật tốt, đến lúc đó nhìn em gái gả cho một nam nhân tốt, còn mình sẽ cô đơn đến hết quãng đời còn lại.

Cho nên đối với vấn đề mà Khâu Chấn Dương hỏi, y thật sự chưa hề nghĩ tới, tùy hắn muốn làm gì thì làm.

“Ngô, đến lúc anh cầu hôn, em không thể cự tuyệt a?” Khâu Chấn Dương ngẩng đầu nhìn Lăng Mộc, kết quả thấy đối phương đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, y đã ngủ mất rồi.

Khâu Chấn Dương mỉm cười, đắp tốt chăn cho y, sau đó ôm tức phụ của mình mà hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.