Hai người gặp mặt liền giương cung bạt kiếm, toàn bộ không khí khẩn trương hẳn lên.
Trên thực tế thì Khâu Chấn Dương rất ít khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực ra ngoài, nhưng loại người như Lâm Vũ Hàm khiến người khác thật ghê tớm, hắn hoàn toàn không kìm nén sự chán ghét cùng căm hận của mình đối với hắn.
Lâm gia đúng thật không phải là thứ tốt đẹp gì.
“A, đáng lẽ trước đó ta nên dìm chết con bé kia mới đúng, sau đó trực tiếp đem thi thể đưa đến cho ngươi, cũng khỏi phải để cho các ngươi chạy đến nhà ta, phiền toái.” Lâm Vũ Hàm sắp chết đến nơi còn muốn mạnh miệng, ý đồ dùng ngôn ngữ chọc giận Khâu Chấn Dương.
Nhưng thủ đoạn này căn bản không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được Khâu Chấn Dương, vươn tay đè lại Lăng Mộc đang mang vẻ mặt phẫn nộ ngồi bên cạnh, cười lạnh nhìn về phía Lâm Vũ Hàm, nói: “Không đâu, dù sao thì ít nhất chúng ta cũng bắt được điểm yếu của ngươi, thậm chí ngay cả người nhà có liên quan đến ngươi cũng tóm đi luôn, không phải sao?”
Bây giờ người nhà gia đình Lâm Chí Viễn đều gặp sóng gió, Lâm Vũ Hàm chỉ nói mấy câu, thật sự không thể gây khó chịu cho hắn nổi.
Lúc này nhóm thẩm phán cũng đã vào vị trí, phiên toà trực tiếp bắt đầu.
Tuy rằng Lâm Vũ Hàm đã phái nhóm luật sư của Lâm gia đến, nhưng bên Khâu Chấn Dương có bằng chứng như núi, nhân chứng vật chứng đều có, chỉ cần hai cái là cố ý thương tích cùng sử dụng hàng cấm cũng đủ khiến cho bọn họ không còn đường sống. Trên cơ bản, sau khi Khâu Chấn Dương đem tất cả những chứng cứ đó đều trình lên, luật sư bên đối phương căn bản không có quyền bào chữa.
Nếu chỉ là cố ý thương tích, luật sư còn có thể cãi lại một chút, nhưng còn chuyện sử dụng hàng cấm căn bản không có cách cãi lại.
Lâm Vũ Hàm nhìn luật sư ấp úng nửa ngày, đột nhiên nắm chặt đấm đấm trên bàn, đôi mắt đầy tơ máu trợn lên rống giận với hắn: “Ngươi mẹ nó còn là luật sư nữa hay không, Lâm gia bỏ tiền ra cho các ngươi để đến đây xem diễn hay sao? Mẹ nó ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, sớm hay muộn gì công ty của ngươi cũng sẽ đóng cửa!”
Lâm Vũ Hàm tức giận khiến cho không ít người hoảng sợ, ngay cả thẩm phán cũng đen mặt, lập tức trách cứ: “Không được nói những chuyện không liên quan đến vụ án, cảnh cáo lần một!”
“Hừ.” Lâm Vũ Hàm cười khẩy một tiếng, đôi tay ôm ngực quay đầu sang một bên, không nói vì nữa.
Tuy rằng bởi vì Lâm Vũ Hàm uy hϊếp, vị luật sư kia sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nói thêm vài câu, nhưng bên Khâu Chấn Dương lại luôn tận dụng mọi tình huống, nhưng vị luật sư kia cuối cùng vẫn không thể biện giải cho Lâm Vũ Hàm bất cứ điều gì.
Phán quyết cuối cùng đã được đưa ra tại chỗ, tất cả các tội danh của Lâm Vũ Hàm đều đã được thành lập, mười năm trong ngục giam tinh tế, mười năm sau lưu đày đến hành tinh hoàng, vĩnh viễn không được trở lại Thủ Đô Tinh.
Ngay sau khi thẩm phán gõ định kết quả xong liền đứng lên rời đi, Khâu Chấn Dương ngồi ở trên vị trí của mình, nắm chặt tay Lăng Mộc.
“Tuy rằng trừng phạt tới muộn chút, nhưng, kết quả vẫn khá tốt.” Bây giờ Khâu Chấn Dương cảm thấy cả người nhẹ nhàng, đem cái tên không khác gì khối u ác tính Lâm Vũ Hàm giải quyết triệt để, trong lòng không biết có bao nhiêu thoải mái. Nhịn một quãng thời gian lâu như vậy, hắn suýt chút thành Phật luôn rồi, nhưng cũng phải làm như vậy để có thể tổng hợp nhiều chứng cứ nhất có thế, nhờ vậy mới có thể ngăn không cho Lâm Vũ Hàm lợi dụng bất kỳ sơ hở nào.
Mặc kệ Lâm gia có phải hậu thuẫn của hắn ta hay không, cũng không có cách nào để lật chuyển tình thế, càng đừng nói bây giờ Lâm lão gia tử đã hoàn toàn từ bỏ Lâm Chí Viễn, mà Lâm Chí Viễn cùng Ông Thuyên lúc này cũng không an toàn.
Lâm Vũ Hàm bị còng tay và được hai chiến sĩ một trái một phải áp giải đi, khi đi ngang qua trước mặt Khâu Chấn Dương, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng khinh miệt trước đó ngay lúc này không còn một kia ngạo khí nào. Bây giờ hắn không còn là một đại thiếu gia nữa, chỉ là một phạm nhân sắp bị nhốt vào trong ngục.
“Khâu Chấn Dương, ngươi sẽ không được chết tử tế!” Hắn rít gào qua từng kẽ răng, hận ý khiến cho cơ bắp trên mặt hắn cũng run lên. Trước phiên tòa, hắn đã nhận được tin cha mẹ mình bị bắt, lúc này trong nhà bọn họ chỉ còn Lâm Nặc được ở bên ngoài ra, thì không còn ai có thể giúp hắn được nữa. Mà thực tế cho đến bây giờ, thậm chí Lâm Vũ Hàm vẫn có chút chấp mê bất ngộ mà cho rằng chính mình không sai.
Khâu Chấn Dương không nhịn được cười: “Nếu mắng chửi người khác có thể khiến cho ngươi cảm thấy dễ chịu hơn, vậy ngươi cứ mắng chửi đi, dù sao thì mười năm tiếp theo ngươi phải vượt qua trong ngục mà, chắc chắn sẽ rất khó chịu đúng không?”
Ngục giam tinh tế không phải chỉ là một ngục giam bình thường, nơi đó là nơi mà Liên Bang dùng để giam giữ những tên tội phạm phạm phải những tội không thể tha thứ được, trên cơ bản tất cả đều là những tên tội đồ hung ác. Lâm Vũ Hàm dù sao cũng vẫn còn là sinh viên, chỉ sợ sẽ ăn không hết gói đem về.
Lăng Mộc khinh thường liếc nhìn hắn một cái, ngay cả nói cũng lười phản ứng với hắn.
Lâm Vũ Hàm đang mắng to bị các chiến sĩ áp giải đi, những người ngồi xem cũng bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Khâu Chấn Dương đưa cho Lăng Mộc một bình nước, hai người rời khỏi ghế nguyên cáo, trở lại ngồi chung với Chu Thấm. Nửa giờ sau chính là lúc xét xử Lâm Chí Viễn, đây chính là vụ án còn nghiêm trọng hơn cả vụ án của Lâm Vũ Hàm rất nhiều.
Sau nửa giờ, Lâm Chí Viễn bị dẫn tới, đồng thời Khâu Chương cùng Khâu Hạo Lân cũng đang ngồi trong khu vực thẩm án.
Bởi vì Ông Thuyên cùng Ông Lực đã cung khai, hơn nữa thông qua Ông Lực mà tóm được nguyên cả một đường dây sản xuất, và cả đôi ngũ vận chuyển hàng đến những tinh cầu khác, chứng cứ phạm tội của Lâm Chí Viễn càng thêm vô cùng xác thực, gần như ông ta hoàn toàn không có cơ hội phản bác, trực tiếp tuyên án.
Lâm Chí Viễn, án tử hình, lập tức chấp hành.
Ngay sau khi phán quyết được đưa ra, toàn bộ thính phòng lập tức ồ lên.
Tuy rằng đa số mọi người đều đã đoán ra kết quả rồi, nhưng lúc thật sự nghe thấy vẫn có chút kinh ngạc. Cuối cùng thì Lâm Chí Viễn cũng được xem là người nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông, thường xuyên xuất hiện trong các cuộc xã giao thượng lưu, cho nên quen biết với đại đa số tất cả những kẻ có tiền. Bây giờ bởi vì hàng cấm, vốn dĩ là một người giàu có lại bị phán tử hình, thật khiến cho người khác phải thổn thức.
Thấy được kết quả, Khâu Chấn Dương cũng không có hứng thú tiếp tục ngồi lại nữa, nói với mẹ: “Mẹ, cha cùng anh lát nữa sẽ về đúng không, có cần chờ họ hay không?”
Chu Thấm sửa lại tóc của mình, lắc đầu nói: “Bọn họ còn muốn tiếp tục điều tra chuyên sâu về vụ án của Lâm Chí Viễn, đề phòng có cá lọt lưới, mấy ngày nay thật sự rất bận, sẽ không về đâu.”
Khâu Chấn Dương nghe vậy cũng chỉ có thể đứng dậy, đứng từ xa giơ tay chào hỏi với Khâu Chương cùng Khâu Hạo Lân, sau đó liền rời đi cùng với Chu Thấm và Lăng Mộc.
Nhân lúc thời gian còn sớm, một hàng ba người trực tiếp đến trường đón Lăng Đang sắp tan học. Lăng Mộc đã rất lâu chưa gặp em gái, lúc còn trên phi hành khí cũng có chút nôn nóng, mặc dù vẫn luôn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thật ra trong lòng lại đang rất nhớ Lăng Đang.
Cuối cùng cũng tới cổng trường, có thể nhìn rõ cảnh tượng rộn ràng phụ huynh đang đón con của họ. Từ trước đến nay đều là Chu Thấm đón Lăng Đang, nhưng hôm nay vì để cho Lăng Đang một trận kinh hỉ, bà liền không xuống nữa, chỉ có Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc xuống phi hành khí đợi.
Bởi vì Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc thật sự quá trẻ tuổi, trong một đám người trung niên càng khiến cho bọn họ thêm nổi bật, có một gia trưởng không kìm được tới hỏi: “Hai đứa nhìn thật trẻ quá a, nhỏ như vậy mà đã có con rồi sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có con có phải là áp lực lắm không?”
Thật sự là hai người bọn họ đang tay nắm tay, lúc trò chuyện người cao còn thường xuyên cúi thấp người xuống để nghe, ân ái đến như vậy mà, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác cảm thấy đã có con rồi.
Đột ngột bị hỏi như vậy, Lăng Mộc vội vàng giải thích: “Không đúng không đúng, chúng ta đến đón em gái!”
Khâu Chấn Dương nhướng mày, cười nói: “Ừm, chúng ta đến đón em gái thôi, nhưng không lâu sau chúng ta sẽ kết hôn, nói không chừng cũng sắp có em bé rồi đấy a ~”
Những gia trưởng vây quanh ý vị thâm trường nhìn họ cười, chỉ có Lăng Mộc đang mặt đỏ tim đập quẫn bách bất kham, chỉ có thể oán hận mà nhéo hông Khâu Chấn Dương: “Nói cái gì vậy, đây là trường của Lăng Đang đấy, đừng nói bậy!”
Khâu Chấn Dương bĩu môi, tỏ vẻ ủy khuất: “Sao lại là nói bậy chứ, đây rõ ràng chính là sự thật a.”
Những vị gia trưởng đó hiển nhiên có hứng thú rất lớn với bọn họ, quấn lấy bọn họ hỏi đông hỏi tây, từ chuyện bọn họ quen nhau bao lâu rồi, cho đến yêu nhau như thế nào, tóm lại là tâm tình hóng bát quái cháy lên hừng hực. Lăng Mộc sắp bị phiền chết, nhưng lại không thể trực tiếp bỏ đi, chỉ có thể tránh sau lưng Khâu Chấn Dương không nói một câu. Khâu Chấn Dương nhưng lại thuận buồm xuôi gió, mặc kệ là nói chuyện với ai cũng đều cười tủm tỉm, đạt được rất nhiều hảo cảm của những gia trưởng đó.
Mắt thấy có lão sư dẫn đội nhỏ ra khỏi trường, Lăng Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tóm lấy tay Khâu Chấn Dương kéo đi tìm Lăng Đang.
Hôm nay nghe nói anh trai sẽ về khiến cho nguyên một ngày Lăng Đang vẫn luôn rất hưng phấn, cứ nghĩ về đến nhà là có thể gặp được anh trai rồi, vui vẻ nhảy tung tăng về phía cổng trường. Kết quả trong nháy mắt khi nhìn thấy Lăng Mộc cùng Khâu Chấn Dương, tiểu nha đầu này kinh hỉ cười thật tươi, trực tiếp chạy vượt qua giáo viên nhào về phía Lăng Mộc.
“Anh ơi!”
Lăng Mộc ngồi xổm xuống đón lấy em gái nhà mình, dùng sức mà ôm bé con.
Tiểu nha đầu này, ở tại Khâu gia ăn uống tốt béo lên không ít, trước kia lúc đi theo Lăng Mộc thì toàn da bọc xương, sau này ở chung với Khâu Chấn Dương thì được nuôi béo lên một chút, bây giờ ở lại Khâu gia, Chu Thấm mỗi ngày đều thay đổi đồ ăn khác nhau cho bé, càng đừng nói đến trái cây rồi đồ ăn vặt khác nhau, chỉ cần Lăng Đang thích thì Chu Thấm đều mua một đống về, tiểu nha đầu này bây giờ đã thành hai cằm luôn rồi.
“Em béo lên rồi.” Lăng Mộc xoa nắn cánh tay của em gái, không lưu tình thốt ra một câu.
Khâu Chấn Dương đứng phía sau bật cười thành tiếng, có chút bất đắc dĩ mà vỗ vỗ bả vai Lăng Mộc: “Được rồi được rồi, nhanh đi thôi, đừng chắn trước cổng trường, những gia trưởng khác cũng muốn đón con của họ nữa.” Y đi qua nói tình hình cho lão sư đứng cách đó không xa, lão sư chủ nhiệm lúc nãy thấy Lăng Đang đột nhiên chạy còn bị dọa nhảy dựng, bây giờ nhìn thấy Lăng Mộc mới yên lòng, nói tạm biệt với Lăng Đang.
Lăng Mộc ôm Lăng Đang thân thân mật mật lên phi hành khí, hai người ngồi cùng nhau, Lăng Đang ríu rít mà kể cho anh trai nghe những chuyện thú vị xảy ra gần đây. Khâu Chấn Dương thở ngắn than dài mà nhìn bọn họ, vẻ mặt chua xót đố kỵ.
Chu Thấm liếc mắt nhìn bộ dáng không chút tiền đồ nào của con trai, hừ hừ một tiếng: “Con ghen với con bé đấy là? Ta thấy chắc ở trường con cũng dính người ta đủ rồi, lấy ra một ít thời gian cho bọn họ ở cạnh nhau không được à?”
Khâu Chấn Dương đầy oán niệm nhìn bà: “Mẹ, cỏ phải vì đêm qua cha không trở về nên mẹ bực bội sau đó trút lên đầu con hay không? Nhưng mẹ có nói gì với con cũng vô dụng, cha cùng anh trai còn có chính sự cần phải làm a.”
Mặt Chu Thấm tối sầm lại, giơ tay vỗ cho Khâu Chấn Dương một cái thật mạnh: “Tiểu tử thúi, chuyện của cha mẹ đến phiên con nói sao? Ăn dấm của con đi!”
Bị chính mẹ mình vô tình đánh một cái, Khâu Chấn Dương thở dài, chỉ có thể cúi đầu dùng đầu cuối lên mạng chơi.
Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, sắp tới hắn cùng Lăng Mộc không cần phải lo lắng về chuyện này nữa rồi. Vừa lúc nửa tháng nữa sẽ bắt đầu thi đấu điện cạnh, bọn họ cũng cần đem toàn thân toàn tâm tập trung vào trong đó. Trước đó Khâu Chấn Dương đã gửi quy tắc thi đấu cho hiệu trưởng của các trường, chắc bây giờ các trường cũng đã chọn được đội thi đại diện thi đấu điện cạnh rồi.
Còn với học viện Tinh Tế, gần đây càng có nhiều người muốn gia nhập xã đoàn 《 Cơ Chiến 》 của bọn họ, nhưng bởi vì người quá nhiều, Khâu Chấn Dương dứt khoát đặt thử thách, chỉ cần có thể đánh bại người của xã đoàn, tất cả đều có thể tiến vào vòng đánh giá cuối cùng của xã đoàn.
Cứ như vậy, vừa có thể tuyển ra một ít nhân tài, đồng thời cũng có thể đưa cho xã đoàn viên nhiều cơ hội rèn luyện hơn.
Hiện tại xã đoàn đã có hơn năm mươi người được vào vòng cuối, ba ngày sau, Khâu Chấn Dương sẽ tự mình tiến hành xét duyệt, chỉ một phần năm người được chọn có thể vào xã đoàn, nhóm xã viên xoa tay hằm hè, chỉ chờ cuộc so đấu cuối cùng.
Gửi cho nhóm xã viên một tin tức, bên tai Khâu Chấn Dương vang lên tiếng nói chuyện của Lăng Đang cùng Lăng Mộc, sau đó cong môi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.