Tiếng gõ cửa bị tiếng nước chảy át đi phân nửa, giọng nói trong trẻo sạch sẽ của thiếu niên vang lên từ bên ngoài cửa, nghe không quá rõ ràng: "Anh Mục ở trong đó lâu lắm rồi, anh có bị sao không?"
"Tôi không sao cả."
Tần Mục cất cao giọng trả lời một câu, giọng nói khàn đặc: "Xong ngay đây."
Giờ khắc này đây, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã chốt khóa cửa lại, Bùi Mộc Thu không có chìa khóa không thể nào vào được, Bùi Mộc Thu kính trọng hắn, ngưỡng mộ hắn đến thế, cậu coi hắn như thần lình, nếu như bị thiếu niên biết cơ thể của hắn có nhiều hơn một cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ, mà ngay lúc này đâu cái lỗ nhỏ đó ẩm ướt kinh khủng, cực kì mong ngóng được một dươиɠ ѵậŧ cắm vào...
Vừa nghĩ tới ánh mắt ngạc nhiên thậm chí là chán ghét của Bùi Mộc Thu, Tần Mục cắn răng, quyết không cho phép tình huống đó xảy ra.
Tần Mục cho rằng bắn ra là ổn, hắn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ khi xóc lọ, cứ như đang tự ngược hắn không hề động vào bướm da^ʍ đang đói khát dù chỉ một chút. Dưới động tác thô bạo của hắn, dươиɠ ѵậŧ nảy nảy lên điên cuồng trong không khí, không được bao lâu Tần Mục dồn sức ngước cổ lên, gầm nhẹ một tiếng, chất dịch đυ.c trắng phun ra từ mã mắt, bắn lên vách tường màu trắng như viên đạn, không lâu lắm những dấu vết đó được dòng nước cuốn đi.
Sau khi bắn tinh, ý thức của Tần Mục trở nên hỗn loạn, ngồi tê liệt trên mặt đất thở dốc dữ dội, triều tình mãnh liệt trong cơ thể dừng lại trong chốc lác, không đợi hắn lấy lại tinh thần từ sau cơn choáng váng khi lêи đỉиɦ, két két một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Ánh đèn từ bên ngoài theo khe cửa dần mở rộng ra lọt vào trong, chiếu lên mặt của hắn, Tần Mục theo bản năng nhắm mắt lại, đợi khi hắn mở mắt thì thấy ngay một dáng người mảnh khảnh cao gầy đứng ở cửa.
Trong cơ thể vẫn như có một đốm lửa đang cháy, đốm lửa đó như muốn vắt khô hết lượng nước trong người hắn, nhưng Tần Mục lại cảm thấy như đang ở mùa đông, đáy lòng lạnh buốt.
Hắn vẫn ngồi ở dưới đất, toàn thân ướt đẫm, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lệch sang một bên nhắc nhở đối phương ban nãy mới vừa làm gì. Hắn không dám đối mặt với Bùi Mộc Thu, tay Tần Mục cứng đờ lung tung nhét dươиɠ ѵậŧ lại vào trong quần tây.
Bầu không khí lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi, một lát sau giọng nói chần chờ của Bùi Mộc Thu mới vang lên: "Anh cứ ở mãi trong đây không ra nên tưởng anh xảy ra chuyện, tự chủ trương đi tìm chìa khóa dự bị để mở cửa. Ừm thì, em nấu xong canh giải rượu rồi, vẫn còn nóng anh Mục có muốn uống một chút không."
"Ừm."
Tần Mục ngượng ngùng đáp lại một tiếng, chống vách tường đứng dậy, qυầи ɭóŧ khảm vào trong âʍ ɦộ, lúc bước đi âm đế liên tục ma sát với quần trong, cảm giác tê ngứa quen thuộc kéo tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức lỗ nhỏ mềm mại run rẩy không thôi, Tần Mục khẽ rên một tiếng, hai chân mềm nhũn ngã vào l*иg ngực Bùi Mộc Thu.
Thiếu niên nhìn gầy gò nhưng sức lực không hề nhỏ, vững vàng ôm lấy eo của hắn, hơi thở nóng ướt không biết vô tình hay cố ý phả vào tai Tần Mục, kèm theo là lời quan tâm dịu dàng: "Có phải là uống nhiều quá không?"
"Chắc là vậy."
Tần Mục qua loa đáp lại, cảm giác tê dại từ tài truyền khắp thân, tần suất co chặt của bướm da^ʍ tăng lên, bụng dưới cũng bắt đầu đau nhức co rút lại. Khoảnh khắc ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Bùi Mộc Thu, Tần Mục như muốn nắm lấy tay Bùi Mộc Thu đặt xuống hang của mình, để cậu sờ âʍ ɦộ của hắn, cũng may hắn vẫn chưa mất hết lý trí, Tần Mục vẫn ráng sự nhịn được.
Chẳng qua thời gian trôi qua chút lý trí đó cũng không còn thừa lại bao nhiêu.