Cứu Vớt Đôi Song Sinh Tình Nô Xinh Đẹp

Thế giới 2 - Chương 38: Bẻ ra cầu xin được phục vụ

Tần Mục uống sạch canh giải rượu, nước canh nóng bỏng vào bụng, hơi nóng khiến dược hiệu khuếch tán nhanh hơn. Cả cơ thể Tần Mục ửng hồng, đôi mắt đen láy đỏ ngầu dọa người, dựa vào tia lý trí sót lại đẩy Bùi Mộc Thu vào phòng, nhiều lần dặn cậu phải khóa cửa lại, một lúc nữa bất kể là xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa.

Dường như là bị bộ dạng Tần Mục hù dọa, Bùi Mộc Thu hơi sợ sệt rụt bả vai lại, ngoan ngoãn đóng cửa.

Nghe được tiếng khóa cửa, Tần Mục thở phào một hơi, kéo đôi chân nặng nề định đi về phòng tắm tắm nước lạnh. Đúng lúc này, cánh cửa đằng sau đột nhiên mở ra, ngay sau đó là vang lên giọng nói sợ hãi của Bùi Mộc Thu: "Rốt cục là anh bị sao vậy hả anh Mục? Em giúp gì được cho anh không?"

Những lời này như một mồi lửa, khiến ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể cháy mạnh hơn. Tần Mục thở hổn hển xoay người lại, nhìn thấy thiếu niên liếʍ môi vì căng thẳng, đầu lưỡi đỏ au mềm mại liếʍ nhẹ qua cánh môi. Trong đầu là tiếng dây cung lý trí hoàn toàn đứt, Tần Mục không kiềm chế nổi đi đến chỗ Bùi Mộc Thu, bàn tay lớn đẩy Bùi Mộc Thu vào phòng.

Rầm một tiếng, cánh cửa đằng sau nặng nề khép lại.

"Anh Mục."

Tầm nhìn mơ hồ, vẻ mặt thiếu niên yếu đuối sợ hãi nhìn bản thân hắn, lắc lắc đầu, không ngừng lui về sau.

Cơ thể hắn như chia ra làm hai nửa, linh hồn của Tần Mục bay trong không trung, tỉnh táo biết rằng mình không thể làm như vậy, Bùi Mộc Thu tin tướng hắn như thế mà hắn lại không màn tới suy nghĩ của đối phương đi cưỡиɠ ɧϊếp cậu, có khác gì một con thú đâu. Nhưng cơ thể đang chìm vào nɧu͙© ɖu͙© là điên cuồng gào thét muốn, thậm chí còn có suy nghĩ u ám rằng đó là người hắn mua, Bùi Mộc thu vốn là thuộc về hắn, có cái gì mà không thể chứ?

Cuối cùng linh hồn của hắn cũng phải khuất phục dưới du͙© vọиɠ, Tần Mục hoàn toàn mất đi lý trí, đối mặt với khuôn mặt đầy hoảng sợ của thiếu niên, giọng nói trong veo khàn khàn: "Đừng sợ, anh sẽ không làm cậu đau."

Hắn vứt đi gông xiềng đạo đứng, quên đi mất nỗi sợ bị Bùi Mộc Thu phát hiện ra âʍ ɦộ từ trước tới nay, hắn ép Bùi Mộc Thu đến mép giường, đẩy nhẹ một cái người đã ngã lên giường.

Bùi Mộc Thu sợ hãi rúc ở góc, ôm đầu gối, miệng liên tục lẩm nhẩm rằng anh Mục không cần, Tần Mục đời nào lại dừng lại, hắn lộn xộn cởϊ qυầи áo, đầu óc mơ mơ màng màng, cởi thắt lưng nhiều lần vẫn chưa cởi được, điều này khiến hắn đặc biệt nôn nóng.

Dường như là thấy hắn đang khó chịu, thiếu niên trời sinh tính tình đã thiện lương gom đủ dũng khí cẩn thận tiến tới, đôi tay trắng nõn đặt trên thắt lưng dễ dàng cởi cho. Cơ thể hai người dựa vào rất gần. Bùi Mộc Thu ôm lấy eo Tần Mục từ đằng sau, lưng Tần Mục dựa vào l*иg ngực Bùi Mộc Thu, quần áo cọ xát làm cho Tần Mục tê dại khó nhịn được.

Hắn vội vàng cởϊ qυầи tây đã ướt đẫm, tay còn lại kéo qυầи ɭóŧ khảm vào âʍ ɦộ xuống, dươиɠ ѵậŧ không biết đã cương cứng từ khi nào, nhưng Tần Mục không rảnh chạm vào, hắn nằm xuống, làm trò tách hai chân ra trước mặt Bùi Mộc Thu, vạch bướm da^ʍ mềm mại ngập nước ra, đôi mắt mê loạn da^ʍ kêu:

"Ưm a... Mộc Thu liếʍ âʍ ɦộ da^ʍ giúp anh Mục đi, a ha... ngứa quá... thật là khó chịu."