Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 49: Lên xe nào

Trương Nhai rất bất mãn, cậu đã dâng mông lên tận mặt Chu Trạch An, thế mà Chu Trạch An còn không thèm.

Phía sau cậu rất ổn, không hề có vấn đề gì! Với cả… Coi như tối qua chơi kịch liệt đi, nhưng cậu không nhớ gì! Sao không thể chơi thêm một đêm nữa?!

Dụ dỗ không có kết quả, Trương Nhai tủi thân ngao ngao nghiêng người sang không thèm nhìn Chu Trạch An, tự mình an ủi tiểu huynh đệ. Phía trước càng cương thì lỗ nhỏ càng ngập lụt, Trương Nhai càng tuốt càng tủi, lúc độc thận phải tự lực cánh sinh, buổi tối đầu tiên thoát kiếp FA, sao vẫn phải dựa vào chính mình? Ngay cả một cái gậy mát xa cũng không có!

Nệm phía sau chìm xuống, Trương Nhai biết là Chu Trạch An nằm lên, nhưng cậu không muốn để ý đến hắn!

Động tác của Trương Nhai càng lúc càng nhanh, nghĩ mau bắn cho xong việc hả giận, nhưng Chu Trạch An đã ôm lấy cậu từ đằng sau, bắt lấy tay phải của cậu.

“Làm gì đó! Tuốt cũng không cho tốt nữa à!” Trương Nhai quay đầu lại trừng hắn.

Chu Trạch An rất muốn cười: “Tính tình vẫn bạo đấy.” Nói rồi kéo tay Trương Nhai ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ giúp cậu.

Tay Chu Trạch An rất lạnh, lúc nắm lấy gậy thịt nóng bỏng của Trương Nhai kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi toàn thân cậu giật nảy lên, “ưm” một tiếng thật dài, lùi ra sau dán vào ngực Chu Trạch An.

Chu Trạch An đùa bỡn dươиɠ ѵậŧ khác hoàn toàn so với của mình trong tay. Bé trym của Trương Nhai không thô to mà rất thanh tú, màu sắc cũng rất nhạt, lúc kích động hoàn toàn nhô đầu ra, qυყ đầυ là màu hồng phấn sạch sẽ, tuyến dịch trong suốt tràn khỏi lỗ nhỏ trên đỉnh, làm cho cả thân gậy cứng ngắc sáng ánh nước, nhìn qua rất mê người. Tối hôm qua hắn đã nếm qua, quả thực… rất ngon miệng.

“Ưm… Anh nhanh chút đi mà.” Trương Nhai đang trên đà sướn, bị động tác không nhanh không chậm của đối phương làm cho sốt ruột, tự mình ủi về phía trước.

Thình lình Chu Trạch An đẩy bả vai của Trương Nhai, biến Trương Nhai thành tư thế nằm ngang.

“Anh làm gì… Á!” Đột nhiên hạ thân được môi lưỡi mềm mại bao trùm, Trương Nhai thoải mái ưỡn eo lên.

Thế mà Chu Trạch An đang khẩu giao cho cậu.

Hai chân của cậu gác trên vai Chu Trạch An, có thể dễ dàng nhìn gương mặt đẹp trai của Chu Trạch An vùi dưới háng cậu, ngậm dươиɠ ѵậŧ của cậu phun ra nuốt vào.

Trương Nhai sướиɠ đến nỗi lại cứng thêm mấy phần, dâʍ ɖị©ɧ phía sau cũng tràn lan khắp lối. Phía trước sướиɠ bao nhiêu thì phía sau trống rỗng bấy nhiêu.

Chu Trạch An nuốt toàn bộ gậy thịt của cậu vào, mυ'ŧ liếʍ chọc ngoáy. Kɧoáı ©ảʍ chồng chất lên nhau, Trương Nhai sướиɠ ran chỉ muốn đi móc lỗ sau của mình, nhưng với tư thế này cậu không với tới.

Trương Nhai không nhịn được nữa, lắc mông khẩn khoản cầu xin: “Phía sau… Xin anh chơi phía sau của em…”

Thứ dưới hông Chu Trạch An đã cứng như sắt thép, ánh mắt cũng nhiễm đầy sắc dục, nhìn thẳng vào đôi mắt phiếm hồng của người dưới thân hắn, đang nức nở cầu thao.

“Đằng sau em thật sự không sao.” Trương Nhai tự giác co hai chân lên ngực, vươn tay vòng qua đầu gối ôm lấy chân, đưa cặp mông mềm trắng như tuyết cùng lỗ nhỏ màu hồng phấn ở giữa ra trước mặt Chu Trạch An, “Không tin anh kiểm tra đi.”

Chu Trạch An phát hiện tính tự chủ của hắn, cũng như thuật thôi miên của hắn, hết thảy vô hiệu trước mặt Trương Nhai. Hắn duỗi hai ngón tay ra thăm dò vào lỗ nhỏ của Trương Nhai, nháy mắt hành lang trơn ướt đói khát muốn nuốt trọn ngón tay của hắn vào.

Cuối cùng lỗ ngứa cũng được cắm vào, Trương Nhai thỏa mãn than nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ Chu Trạch An rướn lên hôn hắn: “Anh sờ đi, bên trong đều ổn mà.”

Nhiều lần cả ngày lẫn đêm như vậy, tất nhiên Chu Trạch An biết lỗ sau của Trương Nhai không cần khuếch trương, thế là giật quần xuống, thọc lút cán.

“Ư aaa… Sâu quá!” Trương Nhai nhìn con quái vật lực lưỡng kia biến mất giữa hai đùi mình, tư thế này khiến lỗ của cậu nuốt trọn tận rễ thứ của Chu Trạch An.

Chu Trạch An còn định chờ một lát để cậu thích nghi, nhưng Trương Nhai đã không chờ nổi hẩy hẩy mông lên: “Mau lên, chơi em đi.”

Chu Trạch An đét mạnh một cái vào mông Trương Nhai: “Mông đĩ.”

“Á.” Trương Nhai bị đánh đau nhưng lại hưng phấn khó hiểu, cửa huyệt rụt mạnh vào, ép một lượng lớn chất nhờn trào khỏi khe hở chỗ hai người giao hợp.

“Thích bị đánh mông?” Chu Trạch An nói rồi lại tát thêm một cái, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cũng bắt đầu quất nát hang động đói khát.

“A, ưm, thích, nữa đi a…” Trương Nhai phát hiện cách chơi mới, nhịn không được chỉ muốn càng nhiều. Mỗi lần Chu Trạch An đánh cậu, cậu sẽ co bóp mạnh hơn, cảm giác bị vạch ra, bị xâm chiếm càng thêm mãnh liệt. Cậu rên la điên loạn: “Ưm ưm, chồng… Chồng ơi, chơi em mạnh lên…”

Bỗng nhiên ánh mắt Chu Trạch An tối sầm lại, động tác càng trở nên thô bạo.

Hắn nhấc hai chân Trương Nhai lên cao hơn, gần như gập đôi cả người. Mông và lưng của Trương Nhai rời khỏi giường, hạ xuống một cái là lại bị Chu Trạch An móc ngược lên, cảm giác toàn thân đều tập trung vào nơi hai người cấu kết.

Động tác của Chu Trạch An càng lúc càng nhanh, Trương Nhai gần như không kịp thở, làn da giữa hai đùi đã bị va đập đến đỏ bừng,

Trận thảo phạt dữ dội khiến cả người Trương Nhai căng cứng, dưới va chạm mãnh liệt đột nhiên thân dưới giật một cái mạng, dươиɠ ѵậŧ nhỏ không cần bất kỳ động tác an ủi nào đã phun ra từng luồng từng luồng chất lỏng trắng đυ.c.

Chu Trạch An cũng bắn ngập lỗ nhỏ sau khi quần nát người dưới thân.