Những Bức Ảnh Riêng Tư

Chương 16: Anh trai

Đêm đã khuya, Ninh Khanh rúc trong chăn mềm chỉnh sửa ảnh nude của mình, cuối cùng bấm gửi đi, mặt đỏ bừng tắt điện thoại.

Cô qua ống kính của Trịnh Ngộ Tư... quá mê người.

Anh ấy nhìn thấy dòng trạng thái của mình chắc hẳn sẽ rất vui.

Trịnh Ngộ Tư vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước từ ngọn tóc trượt xuống quả táo yết hầu, gợi ra những đường nét gợi cảm của anh, rồi trượt xuống thấm vào áo choàng tắm.

Chuông báo điện thoại vang lên, anh cầm lên, là thông báo cmt Weibo của Ninh Khanh.

[Ninh Khanh: Cơ thể của mỗi cô gái đều là một tác phẩm nghệ thuật, tôi rất vui khi được ghi lại khoảnh khắc quý giá của mình khi bước sang tuổi 21.

Bức ảnh được chụp từ bạn trai thân yêu của tôi @Trịnh Ngộ Tư]

Bức ảnh đi kèm là ảnh do chính anh chụp và ảnh hậu trường rất bắt mắt.

Dưới bài anh có để lại một câu "Sinh nhật vui vẻ, bạn gái thân yêu của anh", rồi bấm đăng.

Anh nhấp vào WeChat, cô bạn gái thân yêu của anh vừa gửi đến một tin nhắn.

[ Khanh Khanh: Em đăng Weibo rồi, có tag có anh nữa! 】

[Trịnh Ngộ Tư: Anh vừa mới cmt đây]

【Khanh Khanh: Em đọc rồi hehehe】

【 Trịnh Ngộ Tư: Anh nhớ em quá, làm sao bây giờ? 】

Cô gái bên kia không nói gì, một lúc sau mới đáp lại.

【Khanh Khanh: Thật trùng hợp là em cũng vậy】

【 Khanh Khanh: Nhưng của em lại nhiều hơn 100.000.000 lần! Gặp lại anh vào thứ sáu~]

Sau khi hai người chúc nhau ngủ ngon, Ninh Khanh bấm vào Weibo, trong phần bình luận chúc mừng sinh nhật cộng với 99+, cô nhìn thấy một tài khoản có chữ V được xác nhận.

[ Lạc Lạc DL: Chúc mừng sinh nhật em dâu. 】

Cô bấm vào ảnh đại diện của Lạc Lạc, bấm vào Weibo của đối phương, đối phương là một người phụ nữ cực kỳ thanh tú, trên Weibo có rất nhiều ảnh, phần lớn là do ảnh chụp quảng bá. Đáng chú ý nhất là hàng chữ "Người sáng lập thương hiệu DL" được viết trong cột chứng nhận.

Ninh Khanh hít sâu một hơi, nhìn sang góc phải màn hình, hiển nhiên Lạc Lạc đã chú ý tới cô.

Cô lập tức thoát ra. Quay lại khu bình luận, ở ngay bình luận của Lạc Lạc trả lời lại một câu cảm ơn.

Nhưng...em dâu là sao? Mạng lưới quan hệ của Trịnh Ngộ Tư thực sự rất lớn.

Nhớ tới trước đó anh làm nhϊếp ảnh gia nổi tiếng của Pháp, mà Lạc Lạc cũng là một nhân tài kiệt xuất, vậy nên không có gì ngạc nhiên khi hai người quen biết nhau.

Cô tắt điện thoại, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Ngày Quốc Khánh càng ngày càng gần, vào ngày thứ sáu, Ninh Khanh cuối cùng cũng gặp được người đàn ông mà cô hằng mong ước, cũng được ăn tối nhà anh. Đối phương ra sức dụ dỗ cô tối nay qua đêm ở đây, có rung động thật nhưng sau đó cô vẫn từ chối.

“Mấy lời tức giận của em anh không tin, con gái nói không thích là chắc chắn thích.” Đối phương vùi mặt vào vai cô ủ rũ nói.

Ninh Khanh nghe vậy không nhịn được cười.

“Không phải em đã hứa với anh sẽ đi du lịch vào ngày quốc khánh sao? Ngoan đi.” Cô xoa xoa cái đầu trên vai, cảm thấy dễ chịu nên xoa thêm vài cái, nghĩ đến một câu chuyện cười mình từng xem qua, “Trịnh Ngộ Tư, em nhớ có người nói đàn ông sờ đầu phụ nữ có nghĩa là anh ta rất cưng chiều cô ấy. Còn phụ nữ chạm vào đầu một người đàn ông... Chỉ đơn giản là sờ đầu con trai mà thôi.”

Người trên vai im bặt.

Anh ngẩng mặt lên, áp trán vào trán cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: “Vậy em động vào anh, trong lòng có suy nghĩ gì?”

“Em nghĩ…” Trước mắt là một khuôn mặt quá mức quyến rũ, cô nuốt một ngụm nước miếng. , "Truyện cười này nói rất đúng, vừa nãy em thật sự có nổi lên chút... tình mẫu tử."

Lời trêu chọc chưa kịp nói ra, đôi môi đỏ hồng của cô đã bị đối phương bá đạo chiếm lấy. Anh hung hăng xông tới, công kích bằng môi lưỡi như muốn nuốt chửng cả lưỡi cô, Ninh Khanh nức nở thể hiện vẻ yếu đuối, cầu xin sự tha thứ của anh.

“Anh nghĩ đêm nay em không muốn về nhỉ,” Anh ngẩng đầu nhìn, cô giống như một con mèo con mới sinh, rõ ràng rất yếu ớt, nhưng vẫn thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt cào anh.

"Huhu, em sai rồi, anh trai." Cô uyển chuyển khéo léo chui vào trong lòng anh, trên người anh có mùi thơm dễ chịu, là loại nước hoa đặc trưng mà anh thường dùng, hương gỗ tao nhã vừa phải, rất thoải mái.

Ninh Khanh tham lam hít hà mùi hương trong lòng Trịnh Ngộ Tư.

Ánh mắt anh tối sầm lại: “Em gọi anh là gì?”

“Anh trai,” Ninh Khanh vô tội chớp chớp mắt, “Sao vậy?”

Người đàn ông khẽ cười, bắt chước giọng điệu ngây thơ của cô: “Không có gì, cứng rồi.”

Nghe lời này cô liền co giò bỏ chạy.

Trịnh Ngộ Tư cuối cùng vẫn phải lái xe đưa cô trở lại trường học, trên đường đi, hai người đã quyết định ngày quốc khánh sẽ đến một thị trấn cổ nhỏ vô danh ở phía Nam. Nơi đó là do Lý Văn Duyệt đã hết sức giới thiệu cho cô, bảo nơi đó vẫn chưa được phát triển, muốn tìm một nơi tốt nhưng ít người biết tới thì chỗ đó đúng là thiên đường.

“Em trở về hỏi Văn Duyệt xem có câng chuẩn bị gì không,” Trước khi xuống xe Ninh Khanh sắp xếp, “Bây giờ anh thu dọn hành lý sẵn đi nha.”

“Được, sáng hôm sau anh tới đón em.” Trịnh Ngộ Tư hôn nhẹ một cái, "Ngủ ngon, cục cưng."