Thiếu Gia Bị Chó Điên Công Ch!ch Hỏng

Chương 4

"Liếʍ đi! Không được phép trừng tôi! Ngậm dươиɠ ѵậŧ vào liếʍ!"

"... Ôn Kỳ Chí đúng không... Mày cứ chờ đấy cho tao..."

"Anh còn dám bướng đúng không!? Tôi cho anh liếʍ! Anh phải liếʍ!"

Tiện nhân, tiện nhân này lại không khẩu giao cho hắn.

"Hôm nay anh không liếʍ, tôi sẽ không thả anh đi."

Phó Gia Minh rất kiêu ngạo, Ôn Kỳ Chí so với hắn còn kiêu ngạo hơn, chẳng qua y chỉ có hai đồng tiền hôi thối mà thôi, có cái quần què gì mà đắc ý?

Còn thành tích của hắn tốt như vậy, lại nỗ lực tiến tới, về sau sẽ là người đàn ông được mọi người hâm mộ, so với Phó Gia Minh tốt gấp một ngàn một vạn lần, xú kỹ nữ, một ngày nào đó sẽ bị hắn chà đạp dưới chân.

Dáng người hắn hơi gầy nhưng có cơ bắp, cơ thể Phó Gia Minh bị nện đến mềm nhũn, đánh không lại cũng tránh không thoát, chỉ có thể quỳ ở trên mặt đất giúp hắn bú dươиɠ ѵậŧ.

"Ăn đi, liếʍ sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ cho tôi rồi đi, Phó Gia Minh, anh đừng ép tôi cᏂị©Ꮒ nát miệng anh!"

Ôn Kỳ Chí thẳng lưng thúc vào khoang miệng y, bị đút sâu vào dưới yết hầu bắn ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, đồ đĩ lẳиɠ ɭơ này cần thiết phải uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, nếu không Ôn Kỳ Chí sẽ không buông tha cho y rời đi.

"Liếʍ cho tôi! Đĩ da^ʍ... ăn dươиɠ ѵậŧ như kỹ nữ, anh xứng đáng bị tôi cᏂị©Ꮒ nát..."

Được Phó Gia Minh bú dươиɠ ѵậŧ cảm giác quá thoải mái, Ôn Kỳ Chí dục tiên dục tử, y dùng cái miệng xinh bao lấy qυყ đầυ của Ôn Kỳ Chí, hút mυ'ŧ mắt ngựa của hắn, Ôn Kỳ Chí bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên môi y, đồ đĩ da^ʍ này đều ăn rồi đi, tiện muốn chết.

"Phó Gia Minh... Anh đừng trừng tôi... Liếʍ cho tôi một chút, về sau tôi sẽ không mắng anh nữa."

Đây có lẽ không phải lần đầu tiên y quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, điều này cho thấy có rất nhiều đàn ông đã chơi qua y, y là một con điếm dơ bẩn nhất thế giới này, nhưng hiện tại bị Ôn Kỳ Chí đè đầu làm cho kỹ nữ này sạch sẽ hơn một chút, để y không dám trừng người nữa, cũng không dám đánh người, nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau y chính là con cɧó ©áϊ của Ôn Kỳ Chí.

"Cɧó ©áϊ......"

"Mày nói cái gì?"

Phó Gia Minh từ trên mặt đất bò dậy, nhặt chiếc áo khoác đồng phục học sinh bẩn thỉu ném vào trong cặp, y tự chỉnh trang lại bản thân cho gọn gàng, thời điểm đang muốn đẩy cửa đi ra lại giống như nghe được Ôn Kỳ Chí mắng y.

"Tôi nói, anh ở chỗ nào?"

Ôn Kỳ Chí biết y không ở trong trường, mà hắn cũng không theo dõi xa như vậy. Lần trước, hắn chỉ nhìn thấy Phó Gia Minh ở Tòa nhà 2, Đơn vị 8, cụ thể là tầng mấy thì hắn không rõ lắm.

"Liên quan rắm gì đến mày? Ôn Kỳ Chí, mày tốt nhất vĩnh viễn đừng đi ra khỏi cổng trường, cầu nguyện cho không bao giờ đυ.ng phải tao."

Y không chịu nói tiếp với Ôn Kỳ Chí nữa, thậm chí còn lười nhìn hắn thêm một cái, đẩy cửa cái sầm một phát rồi tập tễnh rời đi.

Tan học đã rất lâu, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, Ôn Kỳ Chí còn có tiết tự học vào buổi tối, cho nên không thể đuổi theo, hắn đứng ở cửa nhìn bóng dáng đã xa của Phó Gia Minh, tính toán lần gặp tiếp theo sẽ bám theo Phó Gia Minh để xem rốt cuộc y ở nơi nào.