Sau khai giảng, Ôn Kỳ Chí tham gia thi đấu dưới sự hướng dẫn của thầy mình, hắn muốn đạt quán quân huyện, quán quân tỉnh, mục tiêu cuối cùng là vô địch quốc gia, chuẩn bị tiến vào các trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Bạn học trong lớp so với hắn cũng không kém, ai cũng tài giỏi ở một khía cạnh nào đó, học hành vô ưu vô lự, tuy rằng nỗ lực đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, nhưng không cần hết sức với những cuộc tranh đấu quy mô nhỏ.
Ôn Kỳ Chí mỗi ngày đều một đường ba điểm, nhà ăn, ký túc xá, phòng học, những nơi hắn đi đều hết sức bình thường, ngoại trừ WC nam bị che khuất kia.
Phó Gia Minh thật sự là kẻ dâʍ đãиɠ, Ôn Kỳ Chí đã sớm biết điều này, nhưng hắn lại không biết Phó Gia Minh có thể tuỳ tiện như vậy, mới khai giảng được một tháng đã chơi hắn, rút cúc xong nhanh chóng tìm đối tượng mới, hình như y đặc biệt thích người có cơ bắp cường tráng, người vừa rồi đi cùng y là một gã sinh viên thể dục, Ôn Kỳ Chí ở sân thi đấu điền kinh có gặp qua một lần.
Hai người vai kề vai đi vào, cái tay của nam sinh kia còn đặt trên eo Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí câm lặng đi theo phía sau khiến bọn họ giật mình khi cánh cửa đóng lại.
Ba người hai mặt nhìn nhau, tên nam sinh kia phỏng chừng cũng không nghĩ tới phía sau có người, hắn giả vờ đi WC, ném Phó Gia Minh tại chỗ rồi bước ra ngoài như không hề có chuyện.
Phó Gia Minh oán hận trừng mắt nhìn Ôn Kỳ Chí một cái, vẫn là cái loại biểu tình ghét bỏ này, Ôn Kỳ Chí lần nữa cảm nhận được lửa giận, cùng với ham muốn tìиɧ ɖu͙© dâng trào, hắn giữ chặt lấy Phó Gia Minh, đẩy vào trong buồng vệ sinh, trước khi bước vào hắn còn khoá cửa lại để phòng ngừa Phó Gia Minh chạy trốn.
"Con mẹ nó mày có phải có bệnh đúng không?"
"Anh không nhớ rõ tôi?"
"Trải qua một lần mà thôi, mày còn giả vờ sói đuôi to cái gì?"
Loại khinh thường này, Ôn Kỳ Chí thật sự khó có thể chịu đựng, hắn đè Phó Gia Minh ở trên ván cửa cưỡиɠ ɧϊếp, phẫn nộ mà phát tiết.
Ôn Kỳ Chí cho rằng như vậy Phó Gia Minh sẽ nhớ kỹ hắn, nhưng cho dù thô bạo bao nhiêu y vẫn cứ có kɧoáı ©ảʍ, sẽ cao trào, sẽ hưng phấn, sẽ dẩu mông hứng cᏂị©Ꮒ, còn rất phối hợp nhấc chân, một chút cũng không cảm thấy mình sai, thậm chí còn hưởng thụ là đằng khác.
Ôn Kỳ Chí bị hành vi này của y làm cho phát hoả, thân thể gầy yếu cũng bộc phát ra sức lực kinh người.
"A!!! Con mẹ nó nhẹ một chút!"
Khung xương của Ôn Kỳ Chí cao lớn nhưng lại gầy đến sờ có chút cộm tay, Phó Gia Minh bị hắn đè ở trên tường, tay ôm bờ vai hắn, rất không vừa lòng trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Đĩ da^ʍ... Không phải anh thích như vậy sao..."
"Mày còn dám mắng thêm một câu nữa xem?"
"Đồ đĩ! Là đĩ chỉ biết cho đàn ông cưỡi!"
Y cái gì cũng không biết, sau khai giảng một tháng, mỗi ngày đều nhậu nhẹt chơi bời, rõ ràng đã năm ba nhưng lại không nghe giảng không học tập, ỷ vào nhà có tiền vô pháp vô thiên câu dẫn đàn ông.
Ôn Kỳ Chí rất chán ghét y như vậy, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ không học vấn không nghề nghiệp của Phó Gia Minh, hắn chỉ muốn đạp người này ở dưới chân.
Ôn Kỳ Chí không hề lựa lời mắng nhục Phó Gia Minh, ấn y ở trên tường mạnh mẽ nện, hắn muốn cho đồ kỹ nữ này nhớ kỹ, vĩnh viễn không dám trừng mắt với hắn nữa.
"Cút ngay!"
"Cɧó ©áϊ, không phải anh cũng sướиɠ sao!"
Ôn Kỳ Chí không có kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ, chỉ biết cậy mạnh nện huyệt non, hắn cᏂị©Ꮒ Phó Gia Minh đến phun nước, ở bên trong huyệt nhỏ bắn tinh, bắn đầy Phó Gia Minh để cho y biết y là đồ cɧó ©áϊ dơ bẩn nhất.
"Cút... Con mẹ nó đừng bắn vào bên trong...."
"Xú kỹ nữ! Anh còn dám trừng tôi!?"
Không chỉ có trừng hắn, còn đang mắng hắn, cắn hắn, đá hắn, đánh hắn, Phó Gia Minh cào cổ hắn, móc cổ hắn, nắm tóc của hắn lôi giật, liều mạng giãy giụa.
"Đồ đĩ! Không được đánh! Làm chết anh...... Chơi chết cái đồ đĩ này!
Trong hai mấy năm cuộc đời lần đầu tiên Ôn Kỳ Chí không lễ phép, đều bởi vì đồ kỹ nữ này câu dẫn hắn, hắn phải làm Phó Gia Minh cúi đầu, nếu không về sau y sẽ càng thêm xem thường hắn hơn.
Hắn ở bên trong WC giã Phó Gia Minh thật lâu, nện đến mức huyệt non đều hỏng, phía sau của Phó Gia Minh sưng như cái bánh bao, cuối cùng cũng không còn sức lực đánh người nữa, Ôn Kỳ Chí vừa lòng xách y lên dựa vào tường, cánh tay thon dài giống như gậy trúc bộc phát ra một lực rất mạnh, hắn cưỡng ép Phó Gia Minh khẩu giao cho mình, làm y khuất nhục dưới chân hắn.
"Liếʍ đi! Không được phép trừng tôi! Ngậm dươиɠ ѵậŧ vào liếʍ!"
"... Ôn Kỳ Chí đúng không... Mày cứ chờ đấy cho tao..."