Sau Khi Nhân Thiết Sụp Đổ Vai Ác Chạy Suốt Đêm

Quyển 3 - Chương 5

“Rầm —”

Tiếng cửa xe đóng lại khiến hắn chú ý.

Thời Ngọc ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đi xuống từ chiếc xe Buick phía trước.

—— Cố Hàn Sơn.

Cố Hàn Sơn rất cao, gần đến 1m9, khí thế ung dung trầm ổn sống trong nhung lụa nhiều năm.

Lông mày đen nhánh như mực, khuôn mặt tuấn mỹ thâm thuý, mang theo nét nam tính trưởng thành, thân hình cao lớn mặc tây trang phẳng phiu, giống như một con sư tử nguy hiểm ưu nhã, chính trực tráng niên, không chút để ý không gian xung quanh mà tự mang theo khí chất bình tĩnh.

Nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hắn không nhanh không chậm quay đầu, trên mặt xưa nay không có biểu tình gì mà lúc này lại lộ ra chút ý cười nhàn nhạt, tiếng cười trầm thấp, giơ tay vỗ bả vai người trước mặt.

Mang theo thưởng thức cùng kiêu ngạo, giống như trưởng bối đối mặt với tiểu bối có tiền đồ vậy.

“Đã trở lại?”

“Ừm.” Người đàn ông trước mặt hắn gật gật đầu.

Thân là vai chính của thế giới này, Thẩm Thành cũng anh tuấn bắt mắt, chẳng qua khí chất anh quá lạnh, lạnh như hàn băng, so với bộ dáng thoạt nhìn ôn hòa dễ tiếp cận của Cố Hàn Sơn thì anh đáng sợ hơn nhiều.

Không giống với Cố Hàn Sơn, vẻ mặt anh tuấn tái nhợt không có cảm xúc, mắt đen trầm tĩnh, so với người cùng tuổi tác thì anh không giống mà ổn trọng hơn nhiều, nhất cử nhất động đều ưu nhã xa cách lễ phép.

Hai người đàn ông tuổi tác bất đồng đứng chung một chỗ lại hấp dẫn như nhau.

Quản gia nhìn cảnh này nhịn không được lau nước mắt, theo sát phía sau hai người đi vào trong nhà: “..... Thật tốt, trong nhà thế nhưng đã có nhân khí, ta đây liền vào bếp làm thật nhiều điểm tâm mà thiếu gia thích ăn…..”

“Tiểu Thành ăn món Trung Quốc hay món Tây?” Cố Hàn Sơn cười hỏi.

Thẩm Thành bình tĩnh trả lời: “Chú hai, ăn món Trung Quốc đi.”

Bọn họ vừa sóng vai vào nhà vừa nói chuyện.

…… Như này xem ra, quan hệ của hai chú cháu này thật sự rất tốt.

Thời Ngọc còn ở bên trong xe sờ sờ cằm, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thương hại của A Tùng.

A Tùng cẩn thận nhìn hắn, hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng rất chán ghét vị “di thái thái” trong lòng mang ý xấu này, nhưng khi thấy một đôi mắt phượng sạch sẽ trong veo kia liền không khống chế được cảm xúc trìu mến, ôn thanh tế ngữ hỏi: “Khi thiếu gia, chúng ta đi thôi?”

Thân phận Thời Ngọc dù sao cũng là “di thái thái” chưa được công nhận trong nhà, đương nhiên không thể gọi hắn là phu nhân, nghĩ tới nghĩ lui, quản gia lúc đó mới quyết định gọi hắn là thiếu gia.

Sau lại thấy Cố Hàn Sơn cũng không phản đối, xưng hô này liền được mọi người trong nhà dùng.

Thời Ngọc không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng trong xe cũng hơi lạnh, hắn đáp lại, quấn chặn áo khoác lông chồn trên người, cúi đầu đi về phía trong nhà ấm áp.

Đi vào liền nghe thấy một tiếng cười nặng nề, sau đó là giọng nói trầm thấp của Cố Hàn Sơn vang lên, tràn ngập tán thưởng: “Tiểu tử tốt, học được không ít thứ hay.”

Thẩm Thành không cao ngạo không nóng nảy đáp: “Chỉ là học được da lông, có thể trở về giúp đỡ chú hai là tốt rồi.”

Không khí giữa bọn họ còn rất hòa thuận.

Thời Ngọc không có tùy tiện đi vào phòng khách, mà đang cởi chiếc áo khoác lông chồn nặng nề của mình dưới sự hầu hạ của người hầu.

Có một tấm gương ở chỗ vào.

Hắn nhìn bản thân từ trên xuống trong gương dưới ánh nhìn chăm chú kỳ quái của người hầu.

Hôm nay trời khá lạnh nên trước khi ra ngoài hắn đã cài chặt nút áo sơ mi, sợ gió lạnh lùa vào.