Bí Mật Chung

Chương 7

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng, khách sạn.

Sáng sớm Lâm Mộc bị mẹ gọi điện thoại đánh thức.

Cậu vừa mới trợn mắt nhìn thấy căn phòng tối tăm, hoàn cảnh lạ lẫm vô cùng hoảng sợ. Nhưng chờ cho người bên cạnh tỉnh lại, ký ức tối hôm qua bắt đầu tràn về.

Đm! Mình với bạn ngồi cùng bàn?!

Mà Bạch Cẩn Hiên mơ mơ màng màng tỉnh lại cũng đang thu hết biểu tình của Lâm Mộc trong mắt.

Sau một lúc hoảng loạn Lâm Mộc lập tức trấn định lại. Cậu nghĩ thầm ngủ thì cũng đã ngủ rồi, đều là con trai với nhau hơn nữa quá trình còn rất vui vẻ! Lâm Mộc đang chuẩn bị tâm sự buổi sáng với bạn cùng bàn thì điện thoại di động bị ném một bên bám riết không ngừng.

Lâm Mộc nhớ đến còn mẹ mình đang gọi đành phải nhặt di động lên. Cậu tìm bừa lí do bao biện bảo tối hôm qua ra ngoài đi chơi với bạn học rồi tối ngủ lại nhà người ta, qua loa lấy lệ rồi cúp điện thoại.

Chờ cậu quay mặt lại nhìn Bạch Cẩn Hiên thì phát hiện người ta đã lăn ra ngủ rồi.

Vị đại ca này sao lại ngủ ngon như thế?!

Lâm Mộc nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Bạch Cẩn Hiên mà giận sôi máu, hóa ra chỉ có mỗi mình mình lo lắng mối quan hệ của cả hai thôi hả?

Cậu dứt khoát nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp, toàn thân còn đang đau đây này.

Lâm Mộc nằm trong chốc lát còn chưa vào giấc không nhịn được xoay mặt nhìn bộ dáng ngủ say của Bạch Cẩn Hiên.

Nói thật, Bạch Cẩn Hiên đúng đẹp cmn trai!

Nhưng Lâm Mộc lại biệt nữu không muốn khen cậu ta. Mình cũng có kém đâu. Bọn họ cùng nhau lăn giường đúng là tiện nghi cho thần ngủ Bạch Cẩn Hiên.

Cứ như vậy Lâm Mộc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

--12 giờ trưa.

Hai người ngủ đủ cùng nhau thức giấc. Sau khi rửa mặt hai bên đều ăn ý không nhắc lại chuyện tối qua.

Nhưng Lâm Mộc không chịu nổi nữa, đói quá!

Bạch Cẩn Hiên nhìn ra, dò hỏi: "Đói bụng?" Tiểu Đồng Trác của hắn uể oải ỉu xìu gục đầu xuống thỉnh thoảng còn lấy tay vỗ bụng.

Lâm Mộc ừa một tiếng, không còn chút sức lực nào gật đầu.

Bạch Cẩn Hiên nhìn bộ dạng này của Lâm Mộc hẳn là không còn sức đi lại cho nên dứt khoát gọi cơm lên phòng.

Lâm Mộc ăn no vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch Cẩn Hiên, nhìn chằm chằm làm hắn đều không được tự nhiên.

Bạch Cẩn Hiên đặt đũa xuống: "Có chuyện gì?"

Lâm Mộc mặt mày nghiêm túc, ngữ khí cũng cố ý lạnh lùng: "Cậu có phải không muốn nói chuyện tối qua không?"

Bạch Cẩn Hiên hiểu rõ cười một chút, trả lời: "Tối hôm qua nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là người chủ động đúng không?" Ý bảo chẳng lẽ không phải cậu nên là người nhắc trước à.

"Nhưng..." Lâm Mộc nghe được phồng má nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu đυ. tớ còn gì..."

Bạch Cẩn Hiên nghe được, biểu tình vẫn không có gì thay đổi. Nhưng người khác không biết hắn đang nhẫn nại thật sự rất vất vả, Tiểu Đồng Trác như vậy đáng yêu quá!

Hơn nữa hiện tại hai người bọn họ còn đang mặc áo tắm dài. Nhìn bộ dáng Lâm Mộc muốn ái muội thế nào thì ái muội như thế.

Lâm Mộc cũng biết mình câu dẫn người ta trước cho nên vội vàng muốn Bạch Cẩn Hiên nói rõ quan hệ giữa hai bọn họ, dù sao cũng là mình làm sai trước.

Bạch Cẩn Hiên cũng nhàn nhạt nói: "Nếu cậu muốn tôi phụ trách , tôi cũng..."

"Cái gì mà muốn cậu phụ trách?" Bạch Cẩn Hiên còn chưa nói xong đã bị Lâm Mộc cao giọng ngắt lời, "Đều là con trai với nhau cả, không phải chỉ ngủ một lần thôi sao, hơn nữa... tớ có người thích rồi."

"..." Bạch Cẩn Hiên nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nhưng hắn cũng không phải loại người dễ dàng rối rắm cho nên lập tức điều chỉnh, "Vậy thì tốt."

Trong chốc lát căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Bạch Cẩn Hiên mở miệng đánh tan không khí xấu hổ, ngữ khí giống như nói chuyện bình thường: "Vậy tối hôm qua cậu là vì người mình thích mới uống loạn ở quán bar hả?"

"...Ừ." Lâm Mộc nhớ đến Tống Mộc Văn, nhớ đến mối tình đơn phương nhiều năm của mình không nhịn được buồn rầu.

Bạch Cẩn Hiên lại hỏi: "Cậu thích người ta sao không theo đuổi?"

Mà Lâm Mộc giống như tủi thân không biết nói với ai, hiện tại Bạch Cẩn Hiên hỏi đến giống như nghẹn đủ rồi mà kể lại toàn bộ sự tình của Tống Mộc Văn cho Bạch Cẩn Hiên nghe.

Mà cuộc trò chuyện này kéo dài đến ba giờ chiều mới kết thúc.

Bạch Cẩn Hiên nghe xong trong lòng tuy rằng có hơi hơi khó chịu nhưng cũng đau lòng cho chuyện tình của Lâm Mộc.

Bạch Cẩn Hiên ôm lấy Lâm Mộc sau đó dịu dàng sờ sờ mái tóc của cậu như an ủi.

Lâm Mộc cũng gục đầu vào bả vai Bạch Cẩn Hiên.

Sự yên tĩnh làm Bạch Cẩn Hiên tưởng Lâm Mộc mệt ngủ rồi nhưng cậu lại đột nhiên lên tiếng: "Đυ. tớ đi."

"Hử?" Không phải còn đang thương tâm à.

Lâm Mộc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Bạch Cẩn Hiên. Hai người nhìn nhau, Lâm Mộc mở miệng: "Bạch Cẩn Hiên, tớ muốn làm bạn giường với cậu. Lúc tớ muốn cᏂị©Ꮒ, cậu phải thỏa mãn tớ. Tớ cũng sẽ thỏa mãn cậu."

Nếu là ngoài đường bị người nói những lời này Bạch Cẩn Hiên có khả năng sẽ đánh cho người nói cha mẹ không nhận ra.

Nhưng hiện tại đổi lại là Lâm Mộc, ma xui quỷ khiến làm Bạch Cẩn Hiên không từ chối

Lâm Mộc nở nụ cười thay đổi tư thế một chút ngồi lên hai chân Bạch Cẩn Hiên. Ngón tay cậu bóp chặt cằm của hắn sau đó hôn lên.

Nụ hôn này vô cùng sắc tình, trần trụi, quả thật giống như thân thể giao triền.

Ngày hôm qua Lâm Mộc bị Bạch Cẩn Hiên đυ. cho vô cùng sung sướиɠ. Hôm nay vừa mới hôn người ta, trong thân thể dường như có cỗ tìиɧ ɖu͙© còn chưa được phát tiết chỉ một lát đã bị kích phát ra.

Cậu thở hổn hển kéo dây áo tắm xuống, móc dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên ra.

Bạch Cẩn Hiên đã sớm cứng. Căn ©ôи ŧɧịt̠ bự khổng lồ sinh khí bừng bừng đứng thẳng, vừa dữ tợn lại xấu xí nhưng ở thời điểm này lại là cực phẩm dụ hoặc.

Lâm Mộc thở hổn hển xoa nắn dươиɠ ѵậŧ chuyên chú không buông tay. Bạch Cẩn Hiên cũng không rảnh rỗi hai tay xoa bóp hai cánh mông căng tròn của Lâm Mộc. Hai bên hiển nhiên đã vào trạng thái.

L*и da^ʍ của Lâm Mộc tối hôm qua vừa mới bị đυ. hiện tại lại không nhịn được bắt đầu da^ʍ ngứa, không biết xấu hổ chảy ra nước da^ʍ làm ướt toàn bộ lỗ l*и.

Cậu nâng nâng mông chủ động dùng khe thịt di dạng cọ lên dươиɠ ѵậŧ nóng rực. Một ý nghĩ lớn mật hiện lên trong đầu cậu mà Lâm Mộc cũng ngay lập tức nói ra tiếng: "Lần này đừng mang bao." Nói xong cậu ghé vào bên tai Bạch Cẩn Hiên nhỏ giọng nói: "L*и da^ʍ muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ bụ đυ., muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong."

Lâm Mộc vừa dứt lời Bạch Cẩn Hiên không chút do dự mà đυ. vào.

Vách thịt mềm mại sau hai lần sử dụng đã đủ thích ứng. Qυყ đầυ to lớn vừa tiến đến vách thịt theo bản năng gắt gao xoắn lấy, rồi lại không ngừng co rút mυ'ŧ chặt.

Miệng l*и lại một lần nữa bị căng ra đến mức tận cùng nhét đầy hoàn toàn. Lâm Mộc sướиɠ không nói ra lời, biểu tình lộ ra một trận mê mang. Một hồi lâu thân hình căng thẳng mới lơi lỏng một chút, vô lực gục trên vai Bạch Cẩn Hiên, nhỏ giọng than thở: "Ưʍ... Thoải mái quá..."

Cậu không nghĩ tới chỉ là không có tầng bao mỏng manh kia thôi mà lại khác biệt như thế.

Hình dáng dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, qυყ đầυ cọ xát, gân xanh không ngừng nổi lên, tất cả hết thảy cảm xúc đều trở nên rõ ràng. Chỉ mới dán sát như vậy, biên độ động tác cũng không lớn nhưng Lâm Mộc lại cảm thấy sướиɠ muốn chết, sướиɠ muốn khóc.

Xem ra làm bạn giường với Bạch Cẩn Hiên đúng là một quyết định đúng đắn. Cậu thích bị Bạch Cẩn Hiên đυ..

Mà Bạch Cẩn Hiên hôn lên khóe miệng Lâm Mộc: "Sướиɠ không?"

Lâm Mộc nhìn hắn cười: "Sướиɠ muốn chết." Tìиɧ ɖu͙© nhuốm đẫm, một lát sau hai người chịu không nổi mà lại hôn nhau, triền miên làʍ t̠ìиɦ.

Trận làʍ t̠ìиɦ này so với hai lần trước còn kéo dài hơn. Toàn bộ vách thịt của Lâm Mộc bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, chính mình lại không còn chút sức lực toàn bộ dựa vào Bạch Cẩn Hiên. Động tác không có kịch liệt như trước, lại bởi vì không còn quan hệ ngăn cách làm Lâm Mộc sướиɠ muốn điên.

Cậu hiện tại giống như một cái bao dươиɠ ѵậŧ da^ʍ tiện.

Lâm Mộc mất khống chế chảy nước mắt, nước miếng trong miệng phân bố ngày càng nhiều. Thời điểm nước bọt tràn ra khóe miệng, Bạch Cẩn Hiên như gãi đúng chỗ ngứa mà liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ rồi lại ngậm lấy đầu lưỡi Lâm Mộc triền miên hôn môi.

"Thoải mái quá... L*и da^ʍ sướиɠ quá... A..." Bản thân Lâm Mộc cũng không biết mình đang rêи ɾỉ cái gì nhưng hiển nhiên Bạch Cẩn Hiên lại vô cùng thích thú. Mỗi lầm Lâm Mộc rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ đang chôn trong cơ thể cậu lại cứng lợi hại hơn, sưng to nóng rẫy cơ hồ muốn đυ. nát Lâm Mộc.

Vừa rồi lúc ăn cơm trưa có mở cửa sổ. Hiện tại cửa mở gió thổi vào phòng lại không thổi hết hơi nóng quanh quẩn hai người, Bạch Cẩn Hiên đột nhiên bế Lâm Mộc lên.

Lâm Mộc hoảng sợ vội vàng bám lấy cổ Bạch Cẩn Hiên. Chờ lại định thần lại, cậu hiểu rõ mỉm cười: "Xém chút nữa bấm gãy côn ŧᏂịŧ bự rồi." Lâm Mộc có ý định câu dẫn đối phương, "L*и da^ʍ còn muốn ăn nữa mà."

Bạch Cẩn Hiên vững chắc nâng mông Lâm Mộc, cắn một ngụm lên môi cậu, phần eo dùng sức rút dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm ra rồi lại hung hăng cắm vào: "Không đâu."

"Hức... Như vậy... Sâu quá... A..." Lâm Mộc rất mau đã cảm nhận được cảm giác tuyệt vời của tư thế này, không biết có phải do bởi vì tư thế này toàn bộ phải dựa vào đối phương.

Thân thể cậu trở nên càng mẫn cảm, vách thịt mỗi lần cọ xát là kɧoáı ©ảʍ lại tràn lan khắp cơ thể, thoải mái đến mức ngón chân Lâm Mộc đều cuộn tròn cả lại, mặt mày đỏ ửng.

Bạch Cẩn Hiên ôm cậu bắt đầu đi lại. Mỗi một bước đi lại đυ. mạnh một cái. Chỉ vài phút sau Lâm Mộc đã không chịu được, thở dốc nói: "Chậm một chút... Cứ vậy... Tớ sẽ bắn..." Âm thanh Lâm Mộc mang theo chút khàn khàn: "Tớ còn chưa muốn bắn..."

Bạch Cẩn Hiên nở nụ cười, đặt Lâm Mộc lên giường, rút dươиɠ ѵậŧ ra sau đó dùng tay xoa xoa nơi miệng l*и, thấp giọng nói: "Sưng lên rồi." Vốn dĩ ngày hôm qua đã có chút sưng, hiện tại thì càng thêm bi thương.

Lâm Mộc bây giờ thoải mái căn bản không nghĩ tới việc gì khác, mở miệng dụ hoặc: "Nhanh đυ. tớ đi mà."

Miệng l*и ướt đẫm như bị đυ. thành một lỗ thủng hình tròn trong chốc lát căn bản không thể khép lại. Vách thịt hồng nhạt bên trong đang mấp máy như đang không ngừng câu dẫn.

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm vài giây đã không chịu nổi, bàn tay to rộng nắm lấy mắt cá nhân của Lâm Mộc giữ nguyên tư thế này hung hăng cắm vào.

Tình ái như mưa rền gió dữ làm Lâm Mộc không chống đỡ được, kɧoáı ©ảʍ dời non lấp biển đánh úp làm cậu cao trào một lần nữa.

Côn ŧᏂịŧ phía trước đã bắn không ra thứ gì nữa, nước da^ʍ triều xuy ngược lại càng nhiều cơ hồ là phun hết lên dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn nổi cơn điên. Mặc kệ Lâm Mộc còn đang còn trong dư vị cao trào, Bạch Cẩn Hiên vẫn tiếp tục điên cuồng đυ. vào l*и da^ʍ.

Nam sinh anh tuấn nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc, thấp giọng: "Tôi muốn bắn."

Cả người Lâm Mộc run lên, l*и da^ʍ kẹp chặt không ngừng co rút, cậu nói: "Bắn vào trong đi..."

Được Lâm Mộc đồng ý, Bạch Cẩn Hiên hôn lên môi người dưới thân, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra thêm mười mấy cái, qυყ đầυ giật giật bắn hết vào trong.

Dung nham nóng rực phun thẳng vào huyệt tâm, Lâm Mộc bị nóng cả người run run, trong cổ họng cũng không khắc chế được mà tràn ra một tiếng rêи ɾỉ. L*и da^ʍ bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân tiếp thu hết những tinh hoa để mỗi tấc vách thịt đều nhuốm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới thôi.

Bạch Cẩn Hiên đè nặng lên người Lâm Mộc lại hôn hôn một hồi. Hiện tại cả người Lâm Mộc trần trụi, trên người chỉ có đầy dấu vết Bạch Cẩn Hiên lưu lại.

Bạch Cẩn Hiên để nguyên tư thế này ôm Lâm Mộc vào nhà tắm, để Lâm Mộc dựa vào tường sau đó mới rút dươиɠ ѵậŧ còn chưa hoàn toàn mềm nhũn ra khỏi lỗ l*и.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tắc nghẽn bên trong l*и da^ʍ cùng hỗn hợp nước da^ʍ chảy xuống dưới đọng lại thành vũng dưới nền gạch tạo thành chứng cứ dâʍ ɭσạи.

Ngày hôm qua đã cùng nhau tắm rửa cho nên Lâm Mộc cũng không ngượng ngùng để mặc Bạch Cẩn Hiên cầm vòi hoa sen tắm rửa cho mình. Chỉ khi đối phương dùng ngón tay moi đào bên trong lỗ l*и để lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì cậu mới run run một chút.

Bạch Cẩn Hiên nhìn l*и da^ʍ bị đυ. sưng động tác càng thêm nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Sưng rồi."

Lâm Mộc nở nụ cười: "Sướиɠ là được." Cậu nói, l*и da^ʍ giống như phối hợp mà co rút vài cái kẹp chặt hai ngón tay đang xâm lấn.

Động tác Bạch Cẩn Hiên dừng một chút, nhìn chằm chằm Lâm Mộc hầu kết lăn lộn một vòng: "Tiểu Đồng Trác không muốn về nhà à? Hửm?"

Nhìn Bạch Cẩn Hiên không nhịn được, Lâm Mộc cười hi hi ha ha không náo loạn nữa.

--7 giờ tối.

Lâm Mộc hấp tấp về nhà.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy ba mẹ đang nói chuyện cùng Tống Mộc Văn, đầu óc Lâm Mộc không thể ngăn trở nhớ tới Bạch Cẩn Hiên, tự nhiên có chút chột dạ.

Cỗ cảm xúc này làm cậu phiền lòng không thôi, dứt khoát chào hỏi ba mẹ nói thân thể không thoải mái lên lầu trước.

Vừa vào phòng, Lâm Mộc thân thể rã rời không thể không nằm lên giường. Không đợi cho đầu óc cậu thanh tĩnh, tiếng gõ cửa vang lên.

"Mộc Mộc, anh có thể vào không?" Là Tống Mộc Văn.

Lâm Mộc rất muốn từ chối nhưng nghĩ lại từ khi Tống Mộc Văn trở về mình cố ý vô tình tránh mặt khó tránh khỏi kỳ quái. Chắc Tống Mộc Văn cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Lâm Mộc ngồi dậy: "Anh vào đi."

Ngay sau đó cửa mở, Tống Mộc Văn mỉm cười bước vào mở miệng hỏi: "Thân thể không khỏe sao?"

"Dạ, ngày hôm qua ở nhà bạn ngủ không đủ." Ngữ khí Lâm Mộc nhẹ nhàng, tận lực làm cho bản thân thoạt như bình thường một chút.

Âm thanh ôn nhu của Tống Mộc Văn lại vang lên: "Hiện tại em còn nhỏ, không thể thường xuyên qua đêm bên ngoài đâu nhé."

Lâm Mộc phiền nhất là Tống Mộc Văn nói mình còn nhỏ, hiện tại cũng không khỏi có chút bực mình, cũng không khống chế được ngữ khí lớn giọng: "Em mười sáu rồi, không nhỏ nữa."

"Được được được." Tống Mộc Văn chỉ cho là Lâm Mộc cáu kính, ánh mắt nhìn cậu mang theo vẻ tươi cười sủng nịch.

Trong nháy mắt, ánh mắt Tống Mộc Văn vô tình nhìn đến cổ Lâm Mộc, nét mắt tươi cười lập tức biến mất, ngữ khí cũng có chút tức giận rét run: "Mộc Mộc gần đây có bạn gái sao?"

Lâm Mộc chưa biết vì sao tự dưng Tống Mộc Văn lại hỏi như vậy, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của Tống Mộc Văn lập tức chột dạ giơ tay che cổ.

Tiêu rồi, quên mất trên người toàn là dấu vết của Bạch Cẩn Hiên.

Nhưng biểu hiện này trong mắt Tống Mộc Văn chính là chột dạ, ý tứ cam chịu.

Lâm Mộc cũng có chút biệt nữu hoảng loạn muốn nói mấy câu lừa gạt cho qua nhưng Tống Mộc Văn lại không ngốc. Dưới tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể ném lại một câu "Ai cần anh lo" rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm.

Nhưng cậu không nhìn đến Tống Mộc Văn sắc mặt âm trầm đứng ở trong phòng.

Biểu tình khác hoàn toàn với vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng hàng ngày.