Bí Mật Chung

Chương 8

Chớp mắt mà cuối tuần đã qua.

Lâm Mộc không hề có gánh nặng nào lúc đến trường. Có thể làm cậu không tim không phổi như vậy chủ yếu cũng là vì Bạch Cẩn Hiên cũng không làm ra hành động gì quá xấu hổ. Tống Mộc Văn cũng từ sau khi nhìn thấy dấu vết trên người cậu thì lại tìm cậu nói chuyện phiếm giống như trước đây, làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Không khí sinh hoạt vẫn như thường ngày làm Lâm Mộc cũng không tự giác mà thả lỏng.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường. Bạn ngồi cùng bàn với Lâm Mộc vẫn ngủ như mọi ngày. Cả một ngày không thấy cậu ta ngẩng đầu được mấy lần. Thầy cô giáo vẫn dung túng như cũ.

Hết thảy đều giống như trước kia.

Buổi tối hôm nay đến phiên Lâm Mộc và Bạch Cẩn Hiên vệ sinh quét tước lớp học.

Hai người làm rất nhanh, quét bậy quét bạ một hồi cũng gọi là tạm được. Hai bên nhìn nhau đột nhiên có chút xấu hổ.

Bạch Cẩn Hiên chậm rãi tiến về phía trước.

Tầm mắt giao triền, cũng không biết là ai chủ động trước, Lâm Mộc bị nhốt giữa vách tường và Bạch Cẩn Hiên. Cậu vừa mới hơi ngẩng đầu, đôi môi của Bạch Cẩn Hiên đã dán lên.

Sau khi cách xa mấy ngày nụ hôn lại trở nên sắc tình nóng bỏng. Không cần ngôn ngữ, môi lưỡi giao triền cho nhau cọ xát triền miên liếʍ láp. Mãi đến khi không thở nổi hai người mới tách ra một ít.

Bạch Cẩn Hiên nâng mắt, ghé sát bên tai Lâm Mộc nhỏ giọng nói: "Muốn đυ. cậu."

Những lời này trực tiếp làm Lâm Mộc nhũn cả người.

Cậu không cự tuyệt, chỉ là nhìn bốn phía, nhút nhát sợ sệt hỏi nam sinh trước mặt: "Muốn ở chỗ này?"

Bạch Cẩn Hiên nhìn cậu: "Thử xem. Hẳn là sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm."

Lâm Mộc cười rộ lên, giơ tay ôm cổ Bạch Cẩn Hiên nói: "Vậy hôm nay chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút."

Lâm Mộc cảm thấy chính mình khả năng có thiên phú hôn môi. Rõ ràng chỉ có thể xem như lần thứ hai hôn môi mà vừa phối hợp cực ăn ý với Bạch Cẩn Hiên, vừa có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đến tận cùng.

Nhớ năm đó, cậu chính là một lòng muốn hôn môi cùng Tống Mộc Văn.

Dần dần Bạch Cẩn Hiên ôm Lâm Mộc đến bên cạnh bàn, tùy tiện cầm lấy áo khoác của mình ném lên bàn để Lâm Mộc nằm xuống, sau đó cởϊ qυầи của Lâm Mộc.

Rốt cuộc chơi ở phòng học nói không khẩn trương là giả nhưng lòng Lâm Mộc lại có chút hưng phấn cùng chờ mong xưa nay chưa từng có.

Cuối cùng, hạ thân Lâm Mộc đã trống rỗng nhưng Bạch Cẩn Hiên vẫn còn đang mặc đầy đủ, không có có chút nháo loạn.

Một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai người làm bọn họ còn chưa bắt đầu mà cảm xúc đã tăng vọt.

Lâm Mộc bị Bạch Cẩn Hiên bẻ hai chân ra, lộ ra lỗ l*и đã hồi phục lại như cũ.

Bạch Cẩn Hiên nhìn mà hốc mắt đỏ lên, thật muốn đυ. chết Tiểu Đồng Trác của hắn.

Hắn bẻ hai bên đùi Lâm Mộc, lòng bàn tay xoa nhẹ hộŧ ɭε mấy cái mà đã nhạy cảm muốn dựng thẳng. Côn ŧᏂịŧ của Lâm Mộc cũng cứng hoàn toàn, mã mắt bắt đầu chảy nước.

Ánh mắt Bạch Cẩn Hiên thâm thúy, bên trong như bốc lửa hừng hực, ngữ khí có chút mất khống chế: "L*и da^ʍ có ngứa không?"

Lâm Mộc nhìn ra Bạch Cẩn Hiên đã không nhịn được, không sợ chết nổi lên tâm tư muốn câu dẫn hắn, ngữ khí ái muội thở dốc bên tai Bạch Cẩn Hiên: "Ngứa... L*и da^ʍ ngứa lắm... A... Ngón tay của ca ca... Cắm vào l*и nhỏ... Ưʍ..." Cậu rêи ɾỉ nửa thật nửa giả, trêu chọc cho người trước mặt càng thêm mất khống chế. Bạch Cẩn Hiên vội vàng khuếch trương vài cái đã kéo khóa quần ra, dươиɠ ѵậŧ thô to chậm rãi tiến vào.

"A... Đừng dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. tớ mà... Đừng cắm vào... L*и nhỏ sẽ bị đυ. hư mất... Ưʍ... A... Không mà..." Lâm Mộc mở hai chân ra, rõ ràng là vui sướиɠ nuốt vào mà trên mặt lại lộ ra biểu tình bị khi dễ đến mức tận cùng.

Dáng vẻ Lâm Mộc vô cùng xinh đẹp, biểu tình sinh động càng thêm có vẻ câu nhân. Bạch Cẩn Hiên bị cậu câu dẫn không nhịn được, không thể không chồm người tới lấp kín miệng Lâm Mộc.

L*и da^ʍ rốt cuộc vẫn là chưa khuếch trương đủ, dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên quá lớn, thời điểm vừa mới cắm vào Lâm Mộc cảm thấy bản thân bị căng sắp chết.

Nhưng mà vách l*и theo từng đợt cọ xát chậm rãi chảy nước. Toàn bộ l*и da^ʍ càng lúc càng ướt, căn ©ôи ŧɧịt̠ bự tiến vào càng thêm thông thuận, chỉ chốc lát sau hai bên đã dán sát lại.

Lâm Mộc cũng thu hồi tâm tư nói giỡn, hoặc nói cách khác, lúc kɧoáı ©ảʍ trào dâng, cậu căn bản không có thời gian để nói giỡn.

Tính dục tiềm tàng trong cơ thể đều bị kích phát ra ngoài làm Lâm Mộc ý thức được bản thân hóa ra lại cơ khát đến như vậy, gần như là dùng sức đón ý nói hùa để Bạch Cẩn Hiên cắm vào.

Lỗ l*и ướt mềm màu hồng nhạt thanh thuần rất nhanh đã biến thành đỏ hồng diễm lệ. Nơi khe hở thỉnh thoảng có nước da^ʍ tràn ra tưới ướt lông ©ôи ŧɧịt̠.

Dươиɠ ѵậŧ Bạch Cẩn Hiên gần như gắt gao cắm vào nơi sâu nhất sau đó lại chậm rãi rút ra, chỉ chừa lại qυყ đầυ to béo nơi miệng l*и rồi lại nhanh chóng đυ. vào.

Một lúc sau hai người mới thoáng hoãn lại, đầu lưỡi giao triền tách ra ở giữa còn có một sợi chỉ bạc vô cùng da^ʍ mĩ. Lâm Mộc cảm giác gì đó nở nụ cười: "Hôm nay phải bắn vào trong."

Bạch Cẩn Hiên chồm người tới cắn lên cánh môi dưới của Lâm Mộc, thấp giọng: "Thỏa mãn cậu, để l*и da^ʍ ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ về nhà."

Lâm Mộc nghe xong càng thêm kích động, hơi thở cũng càng thêm sắc tình.

Trong phòng học không ngừng vang lên âm thanh bạch bạch cùng tiếng nước.

Một lát sau Bạch Cẩn Hiên bế Lâm Mộc lên sau đó xoay người để bản thân nằm trên bàn, Lâm Mộc ngay lập tức hiểu ý của hắn.

Xoay người một vòng, Lâm Mộc đã gọn gàng cưỡi trên eo nam nhân. Bọn họ xem như là lần đầu tiên dùng tư thế này, Lâm Mộc còn không quá quen thuộc. Cậu sờ soạng một chút, hai tay chống trên cơ bụng của Bạch Cẩn Hiên, thở dốc nói: "Tớ thử trước xem."

Bạch Cẩn Hiên "Ừ một tiếng không tranh cãi đoạt quyền chủ động. Đôi tay to rộng xoa nắn cặp mông đầy đặn của Lâm Mộc.

Lâm Mộc áp mông xuống, lỗ l*и hoàn toàn nuốt hẳn căn dươиɠ ѵậŧ to lớn kia. Cậu cúi đầu vừa lúc nhìn thấy phần bụng của mình nhô lên một khối: "Tư thế này sâu quá."

Bạch Cẩn Hiên bình tĩnh nhìn Lâm Mộc, trái tim Lâm Mộc toát ra một chút cảm giác kỳ quái. Trên mặt cậu lộ ra nụ cười, bản thân cũng không rõ có phải cố ý dò hỏi hay không: "Cơ thể của tớ như vậy... Cậu thật sự không cảm thấy kì quái sao?"

Bạch Cẩn Hiên cười, không có biểu tình dư thừa gì chỉ nói: "Tiểu Đồng Trác của tôi rất đẹp."

Nghe được câu trả lời, Lâm Mộc giật mình cũng không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó vốn luôn đè ở đáy lòng mình tan ra, nhẹ nhàng đi một chút.

Cậu cong cong khóe miệng, trong ánh mắt là ý cười thật lòng: "Học bá ngồi cùng bàn của tớ vừa đẹp trai mà thận cũng tốt."

Bạch Cẩn Hiên nhìn cậu đột nhiên nói: "Thật muốn đυ. cậu không khép chân lại được."

Lâm Mộc không sợ chết, dụ hoặc nhìn nam sinh đang nằm trên bàn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, ngữ khí ái muội: "Thử xem. L*и da^ʍ của tớ ngứa lắm chỉ muốn được ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. thôi."

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong lỗ l*и lại lớn thêm một vòng, Lâm Mộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên. Cậu thấy trong mắt nam nhân tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, chuyện sầu lo cuối cùng cũng dẹp được, Lâm Mộc càng cười sung sướиɠ.

Lâm Mộc nâng mông, chậm rãi nhổ căn ©ôи ŧɧịt̠ bực kia ra. Cọ xát sinh ra kɧoáı ©ảʍ vi diệu làm cả người Lâm Mộc sướиɠ run: "Ưʍ... Côи ŧɧịt̠ bực đang đυ. l*и da^ʍ..."

Lần đầu Lâm Mộc sử dụng tư thế cưỡi ngựa lúc đầu còn chưa quá thích ứng sau đó chậm rãi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ tư thế này.

Cảm giác áp chế vốn dĩ có thể làm con người tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, huống chi Bạch Cẩn Hiên còn bày ra bộ dáng mặc cho Lâm Mộc muốn gì thì làm cho nên Lâm Mộc càng thên hưng phấn.

Cậu nâng mông rồi lại thong thả ngồi xuống. Căn ©ôи ŧɧịt̠ bự mỗi lần lại cắm sâu hơn một chút. Cảm giác này tuyệt vời không thể tả nổi. Lỗ l*и bị căng ra tới cực điểm, vách thịt cọ xát làm kɧoáı ©ảʍ càng muốn trào dâng làm Lâm Mộc không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Đôi tay cậu chống trên bụng Bạch Cẩn Hiên, tốc độ nâng mông dần dần nhanh hơn. Ban đầu Lâm Mộc không dám nuốt hẳn căn dươиɠ ѵậŧ. Chờ cho quen dần với nhịp độ động tác của cậu càng lúc càng sâu, cuối cùng trực tiếp ăn hết côn ŧᏂịŧ của Bạch Cẩn Hiên.

Nước da^ʍ không ngừng chảy ra, nơi cọ xát phát ra tiếng nước rõ ràng có thể nghe được. Sắc mặt Lâm Mộc ửng đỏ, không nhịn được cúi đầu xem nơi hai người kết hợp. Cậu thấy rõ ràng lỗ l*и của mình bị căng đến tràn đầy, có chút líu lưỡi: "Hức... Căng... Căng quá..."

Lâm Mộc vươn tay sờ chỗ hai người kết hợp. Đầu tiên sờ lên hộŧ ɭε nhô lên của mình, chỉ mới nhẹ nhàng xoa nắn một chút mà kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cả người cậu run lên. Lâm Mộc lại sờ đến hai bên mép l*и trơn mềm, tiếp theo là miệng l*и sau đó sờ lên căn dươиɠ ѵậŧ đang bị lỗ l*и mυ'ŧ chặt.

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc, đôi mắt ám ám.

Lâm Mộc thấy thấy gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ không ngừng nổi lên, nở nụ cười: "Bạn cùng bàn, dươиɠ ѵậŧ của cậu lớn như thế, nếu mỗi ngày đều làʍ t̠ìиɦ với câu thì có khi nào tớ bị chơi nát luôn không?"

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể lại lớn thêm một vòng, Lâm Mộc cảm thấy bản thân kɧıêυ ҡɧí©ɧ có hơi quá trớn đang muốn nói sang chuyện khác thì Bạch Cẩn Hiên đã nói: "Tiểu Đồng Trác đây là ám chỉ muốn tôi đυ. nát l*и da^ʍ của cậu sao?"

Âm thanh của Bạch Cẩn Hiên thiên về trầm thấp mang theo từ tính, thời điểm này nghe được phá lệ dụ hoặc.

Lâm Mộc chịu không nổi, cười càng ái muội: "Ưʍ... l*и da^ʍ muốn bị cậu đυ. nát..."

Bạch Cẩn Hiên hít một hơi thật sâu, bàn tay đang xoa nắn cánh mông của Lâm Mộc dùng thêm ít lực rồi đột nhiên vòng eo của hắn đỉnh một cái lên trên, dươиɠ ѵậŧ dưới háng thắng tắp cắm vào lỗ l*и, đυ. đến điểm mẫn cảm mà Lâm Mộc còn chưa cọ xát làm Lâm Mộc lập tức sướиɠ rên thét một tiếng chói tai. Lúc này muốn đoạt lại quyền chủ động cũng đã hữu tâm vô lực.

Bạch Cẩn Hiên bị Lâm Mộc câu lên du͙© vọиɠ, dươиɠ ѵậŧ dưới háng lớn đến cực điểm. Vòng eo tinh tráng không ngừng cắm vào lỗ l*и. Côn ŧᏂịŧ không kiêng nể gì mà đưa đẩy cọ xát, nhiều lần cắm đến tâm l*и mẫn cảm làm cho Lâm Mộc ngoài trừ rêи ɾỉ cũng không thể làm gì khác.

May mắn bây giờ đã là thời gian tan học xung quanh không có người bằng không nhất định sẽ bị Lâm Mộc rêи ɾỉ hấp dẫn lại xem.

Lâm Mộc có cảm giác bản thân đang cưỡi một con ngựa hoang đứt cương thoát khỏi tâm khống chế của cậu.

Nhưng mà kɧoáı ©ảʍ lại từng trận từng trận ập đến, chờ đến khi gần muốn cao trào, nước mắt Lâm Mộc không ngừng chảy ra, chỉ có thể nghẹn ngào: "Bạch Cẩn Hiên... Tớ sai rồi... A... Chậm một chút... Tớ chưa muốn bắn... Ưʍ... L*и da^ʍ muốn bị cậu đυ. lỏng... Hức..."

Bạch Cẩn Hiên nghe được lời Lâm Mộc đôi mắt hơi híp lại, hơi thở có chút không xong, dưới háng càng dùng thêm lực: "Tiểu Đồng Trác, còn giỡn không?"

Lâm Mộc thở dốc: "Không giỡn nữa... Thật đó... Bị cậu đυ. lỏng rồi... A ha..." Côn ŧᏂịŧ phía trước của Lâm Mộc cứng tới cực điểm, mã mắt không ngừng chảy ra chất lỏng.

Phần bụng cũng bị cắm cho phồng lên, ngẫu nhiên còn có thể thấy rõ hình dạng ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân.

Theo nhịp độ kịch liệt như vậy Lâm Mộc căn bản không khống chế được, chỉ trong chốc lát đã bị đυ. bắn, từng cỗ từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong mã mắt không ngừng phun ra.

Mà lỗ l*и cũng đang bị cọ xát đến đỉnh điểm, vách thịt bên trong bắt đầu co rút mãnh liệt không ngừng mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ, nước da^ʍ triều xuy không ngừng phun trào trong nháy mắt tưới ướt đám lông ©ôи ŧɧịt̠ của Bạch Cẩn Hiên làm trên người hai người đều trở nên bết dính.

"A..." Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến tận cùng làm Lâm Mộc ngẩng cổ, mắt mở to, thân thể căng chặt, ngón chân phải đạp lên bàn bên cạnh.

Kɧoáı ©ảʍ tuyệt mỹ thế này giằng co gần một phút, Bạch Cẩn Hiên còn tri kỉ xoa nắn dươиɠ ѵậŧ cho Lâm Mộc để cậu kéo dài kɧoáı ©ảʍ.

Dư vị cao trào qua đi một ít, Lâm Mộc không còn sức để ngồi, thân thể mềm mại ngã xuống vừa lúc được Bạch Cẩn Hiên vừa vặn đỡ lấy.

Hai người ôm nhau nằm trên bàn, nơi riêng tư còn gắt gao dán ở bên nhau. Lâm Mộc thoải mái không muốn động đậy nhưng nhìn thấy Bạch Cẩn Hiên chồm người tới vẫn chủ động vươn đầu lưỡi hôn lại người ta.

Sau khi cao trào nhận được một nụ hôn là một chuyện rất kì diệu. Hai người hôn cả gần ba phút mới tách ra. Lâm Mộc cũng không biết bản thân đã nuốt bao nhiêu nước miếng của đối phương sau đó mới nhận ra một chuyện: "Cậu còn chưa bắn?"

Dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong lỗ l*и vẫn đang cương cứng như cũ. Bởi vì dán sát quá mức chặt chẽ cho nên mỗi gân xanh trên thân đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Bạch Cẩn Hiên nhẫn nại nói: "Ừ."

Lâm Mộc ý xấu nói: "Bạn cùng bàn, cậu lợi hại thật đó!" Âm thanh của cậu có chút khàn khàn, "Tớ phải chờ một lát đã." Lâm Mộc mới cao trào không bao lâu cho nên còn mệt mỏi không muốn động đậy.

Tay Bạch Cẩn Hiên vói vào trong vạt áo, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Lâm Mộc: "Không sao."

Bàn tay to rộng của hắn càng thêm không đứng đắn, vuốt ve trên người Lâm Mộc, xoa xoa vòng eo rồi dọc theo cơ thể sờ đến l*иg ngực Lâm Mộc. Lòng bàn tay Bạch Cẩn Hiên trêu chọc đầṳ ѵú của Lâm Mộc còn người thì chồm tới mυ'ŧ lên xương quai xanh.

Lâm Mộc ăn ý phối hợp hưởng thụ âu yếm của Bạch Cẩn Hiên. Lỗ l*и như theo thói quen mà mυ'ŧ một cái để miệng l*и ăn dươиɠ ѵậŧ.

Bạch Cẩn Hiên không chịu nổi, thấp giọng cảnh cáo: "Tiểu Đồng Trác, cậu không quản được cái miệng da^ʍ phía dưới hửm?"

Lâm Mộc hưởng thụ qua kɧoáı ©ảʍ cao trào, hiện tại cả người có chút lười biếng: "Cậu vu oan tớ. Có phải tớ chủ động đâu." Trong mắt Lâm Mộc toát ra một tia giảo hoạt, "Muốn trách thì trách cậu á, cho nó ăn quen cho nên bây giờ nó mới như vậy." Nói xong lại dùng sức kẹp một cái.

Lỗ l*и của Lâm Mộc so tới con gái bình thường đã hẹp hơn, co dãn vừa đủ, nước cũng nhiều cho nên mυ'ŧ một cái như vậy làm Bạch Cẩn Hiên có trấn định cỡ nào cũng không bình tĩnh được. Cổ họng Bạch Cẩn Hiên phát ra một tiếng kêu rên, dươиɠ ѵậŧ lại thêm trướng to. Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc: "Nó thích ăn cái gì?"

Lâm Mộc vô cùng ăn ý đáp lời: "Vậy thì phải xem bạn cùng bàn muốn cho nó ăn cái gì." Trên mặt Lâm Mộc vẫn bày ra biểu tình vô tội, kiểu "tớ bây giờ còn chưa hết mệt cậu không thể lập tức đυ. tớ".

Thân thể Bạch Cẩn Hiên cứng đờ vài giây đột nhiên thong thả rút dươиɠ ѵậŧ ra. Lâm Mộc còn tưởng bản thân chọc cho người ta tức giận hoặc là muốn đổi tư thế.

Bạch Cẩn Hiên đột nhiên đứng thẳng, ôm Lâm Mộc nằm thẳng trên bàn.

Hắn ngồi xổm xuống dưới tìm kiếm giữa hai chân Lâm Mộc. Thời điểm Lâm Mộc còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi Bạch Cẩn Hiên đã liếʍ lên lỗ l*и còn chưa khép lại của Lâm Mộc.

Như có thứ gì đó đột nhiên rơi trúng đầu Lâm Mộc làm cậu có chút ngốc. Một lát sau Lâm Mộc mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức ửng đỏ, vội vàng muốn khép chân lại: "Không..."

Cậu có thể tiếp thu làʍ t̠ìиɦ nhưng không thể tiếp thu chuyện liếʍ l*и như thế này. Cho dù Bạch Cẩn Hiên đã nói qua cậu ta không ngại thân thể của mình, đối mặt với một bộ phân dị dạng cũng có thể cứng thành như thế nhưng khi bị đối phương trực tiếp liếʍ lỗ l*и làm Lâm Mộc vẫn khó có thể thừa nhận.

"Có thể." Bạch Cẩn Hiên thấp giọng nói. Đầu lưỡi hắn liếʍ lên hộŧ ɭε mẫn cảm nhất. Chỉ mới liếʍ mấy cái mà động tác phản kháng của Lâm Mộc đã tan đi. Phía dưới của Lâm Mộc chủ động đỉnh lên để đầu lưỡi của Bạch Cẩn Hiên có thể chạm tới.

Lâm Mộc che mắt hai mắt mình lại, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ không giống với làʍ t̠ìиɦ, hầu kết lăn lộn, hốc mắt nóng lên: "Không... Không xấu sao?"

Bạch Cẩn Hiên nói: "Không xấu."

Lỗ l*и trước mặt hắn không dính dáng gì đến từ "xấu". Ngược lại đối với thứ gọi là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ này thì coi như đã xinh đẹp mười phần. Thời điểm chưa bị cᏂị©Ꮒ thì chính là một cái khe thịt phình phình, hai bên mép l*и gần như bao vây ở bên trong thoạt nhìn giống như một cái bánh bao nho nhỏ.

Chờ khi bị cᏂị©Ꮒ rồi thì màu hồng nhạt lại biến thành đỏ thẫm, nước da^ʍ tràn đầy phì nộn giống như giương miệng chờ cho ăn. Bên trong vừa ướt lại mềm, còn có tầng tầng lớp lớp mị thịt đè ép. Đối với bất kì một người đàn ông nào mà nói, nếu có thể cắm dươиɠ ѵậŧ vào lỗ l*и như vậy đều có thể xem như là thiên đường.

Giờ phút này lỗ l*и đã bị đυ. qua, cho dù đã rút dươиɠ ѵậŧ ra nhưng miệng l*и vẫn mấp máy. Từ góc độ của Bạch Cẩn Hiên có thể thấy rõ ràng mị thịt mấp máy bên trong.

Nước da^ʍ tràn ra cũng không khó ngửi, ngược lại mang theo một loại hơi thở tanh ngọt vô cùng câu nhân.

Bạch Cẩn Hiên vốn cũng chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng nhưng giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Lâm Mộc thì càng dụng tâm đối đãi cái miệng nhỏ này. Đầu lưỡi đảo quanh liếʍ ướt hộŧ ɭε rồi lại mυ'ŧ hai bên mép l*и.

"Ưʍ... Thoải mái... A..." Lâm Mộc không ngăn cản được kɧoáı ©ảʍ như vậy, tính dục quen thuộc lại bừng lên hơn nữa còn mãnh liệt hơn nữa vừa rồi.

Lâm Mộc mở to hai mắt, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, lẩm bẩm: "Thoái mái quá... A... L*и da^ʍ bị liếʍ... Ưʍ... Đừng... Đừng cắm vào..." Nhận thấy đầu lưỡi Bạch Cẩn Hiên đang liếʍ láp miệng l*и còn muốn cắm vào bên trong, Lâm Mộc theo bản năng trốn tránh một chút.

Nhưng mà đầu lưỡi đã rất nhanh đuổi theo, kiên định cắm vào bên trong lỗ l*и, vừa dịu dàng lại mang theo kỹ xảo cọ xát.

"Hức... Ưʍ..." Lông mi Lâm Mộc đã ướt đẫm nước mắt. Hai chân cậu theo bản năng mà mở ra một ít. Kɧoáı ©ảʍ từ trong xương cốt này lại một lần nữa lan tràn trong cơ thể làm cả người Lâm Mộc bắt đầu động dục nóng lên. Chỗ sâu trong l*и da^ʍ cũng ngứa muốn chết, ngay cả côn ŧᏂịŧ cũng bắt đầu cứng lên.

"Sướиɠ quá... Ưʍ... Sao lại sướиɠ như thế... A..." Đầu lưỡi Bạch Cẩn Hiên còn cố ý liếʍ ra tiếng nước. Lâm Mộc cảm nhận được rõ ràng đầu lưỡi kia quét hết nước da^ʍ chảy ra làm vách l*и ngoan ngoãn phân bố ra càng nhiều chất lỏng.

Môi của Bạch Cẩn Hiên cũng nóng rực, thỉnh thoảng lại mở ra ngậm lấy toàn bộ lỗ l*и của Lâm Mộc rồi lạ dùng đầu lưỡi liếʍ loạn.

Dưới thân Lâm Mộc nước da^ʍ đã chảy đầy khắp bàn mà cậu thì đang bị Bạch Cẩn Hiên liếʍ cho dục tiên dục tử.

Kɧoáı ©ảʍ mới lạ lại sung sướиɠ làm Lâm Mộc kiên trì không được lâu lắm gần như sắp đến cao trào. Nhưng Bạch Cẩn Hiên lại cảm nhận được cho nên trong nháy mắt Lâm Mộc sắp cao trào thì môi lưỡi đột ngột rút lui.

Cả người Lâm Mộc nóng lên. Đôi mắt đều vương một tầng hơi nước. Cậu khó nhịn co rút lỗ l*и, thở dốc nói: "Bạch Cẩn Hiên, tiến vào đi..." Lâm Mộc vươn đầu lưỡi liếʍ đôi môi hồng nhuận, mười phần dụ hoặc, "Đυ. l*и tớ đi."

Bạch Cẩn Hiên đè người lên, côn ŧᏂịŧ thô dài mới ma sát miệng l*и mà cả người Lâm Mộc đã run rẩy không ngừng.

Cậu nhìn thấy du͙© vọиɠ bỏng cháy trong đôi mắt Bạch Cẩn Hiên, đáy lòng có một chút hối hận bản thân lúc nãy cố tính trêu chọc nhưng lại vô cùng hưng phấn mong chờ.

Lâm Mộc cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân, thoáng nhấc mông lên thuận lợi dùng l*и da^ʍ ngậm mυ'ŧ qυყ đầυ Bạch Cẩn Hiên rồi chậm rãi nuốt vào bên trong. Bạch Cẩn Hiên thấp giọng: "Tiểu Đồng Trác, hiện tại nếu cho l*и da^ʍ ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự thì cậu nói nó có thích hay không?"

Lỗ l*и đã gần nuốt hoàn toàn căn ©ôи ŧɧịt̠ bự, giảm bớt cơn ngứa tận sâu bên trong.

Lâm Mộc thoải mái thở ra một hơi, hai chân kẹp chặt vòng eo nam sinh: "Thích, l*и da^ʍ thích lắm."

Lâm Mộc lại cao trào một lần nữa, lúc này Bạch Cẩn Hiên mới bắn ra. Một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun tận sâu bên trong lỗ l*и, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Lâm Mộc phát run. Lỗ l*и có chút run run, gương mặt ửng đỏ, quả thật giống như không chịu nổi.

Trên người hai người đều thấm ướt mồ hôi, hơn nữa còn dính đầy thể dịch quả thật dơ bẩn bất kham nhưng lại không tách ra, gắt gao dán cùng một chỗ.

Lâm Mộc nhẹ nhàng cắn một ngụm lên vai Bạch Cẩn Hiên, cắn ra một cái dấu răng nhợt nhạt, thấp giọng than thở: "Bị đυ. sướиɠ quá à."

Bạch Cẩn Hiên duỗi tay dịu dàng vuốt ve sau lưng Lâm Mộc: "Tôi cũng sướиɠ."