Bí Mật Chung

Chương 6

Thời gian từ lúc bị hạ thuốc đã trôi qua không ít.

Lâm Mộc cảm thấy thần trí của bản thân thực sự không tính là thanh tỉnh. Trong người Lâm Mộc giờ đây giống như bốc hỏa, từng chút từng chút đang len lỏi qua các mạch máu như muốn tràn ra ngoài.

Địa phương bị Bạch Cẩn Hiên sờ qua vừa nóng lại vừa thoải mái. Dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn tinh không lâu lại cứng lên lần nữa nhưng mà càng điên cuồng hơn chính là khe thịt phía dưới không ngừng co rút phun nước da^ʍ giống như muốn xoắn lấy cái gì đó.

Lâm Mộc không chịu nổi, vội vàng nắm lấy ngón tay của đối phương đặt lên lỗ l*и của mình, thở dốc nói: "Tiến vào đi."

Bạch Cẩn Hiên cắn mấy cái lên môi Lâm Mộc, nhẫn nại nói: "Phải chờ một chút đã." Hắn muốn khuếch trương hoàn toàn.

Hai ngón tay khi nhẹ khi nặng vỗ về chơi đùa l*и da^ʍ của Lâm Mộc, tách mở hai bên mép l*и, đầu ngón tay thử chọc vào bên trong. Chờ cho cắm được nửa ngón tay, Bạch Cẩn Hiên mới thấp giọng hỏi: "Như vậy có đau không?"

"Không đau..." Lâm Mộc cọ cọ vào người đối phương, ngưỡng cổ lên, hai mắt mông lung: "Sâu một chút đi..."

Bạch Cẩn Hiên hôn lên cổ cậu, ngón tay thật sự cắm sâu thêm một chút, chậm rãi cọ xát vách động chưa từng bị ai chạm qua.

L*и da^ʍ của Lâm Mộc rất khít, miệng l*и giống như muốn cắn chặt vật xâm lấn, không biết là muốn hút sâu thêm một chút hay muốn đẩy ra ngoài.

Toàn bộ lỗ l*и của Lâm Mộc tràn ngập nước sướиɠ thoạt nhìn như đã làm tốt mười phần chuẩn bị xâm lấn. Thế nhưng Bạch Cẩn Hiên biết trình độ hiện tại thế này tuyệt đối không dễ dàng đi vào.

Ngàn vạn lần không thể làm đau Tiểu Đồng Trác của hắn!

Bằng không người ta tức giận dựng lông thì không tốt lắm...

Bạch Cẩn Hiên cẩn thận khuếch trương đột nhiên dừng lại. Bởi vì ngón tay của hắn đã chạm vào một cái vật che ngăn chắn phía trong. Bất luận một thằng đàn ông nào vào thời điểm này đại khái đều ý thức được đó là cái gì, mà một khi ý thức được khẳng định cũng không muốn dùng ngón tay phá tan nơi đó.

Hắn dịu dàng như như vậy làm Lâm Mộc nếm được một ít khổ sở. Tìиɧ ɖu͙© tràn lan trong cơ thể căn bản không chịu nổi trêu chọc như vậy. Lâm Mộc gần như da^ʍ tiện mà mở hai chân ra, chủ động cọ xát l*и da^ʍ lên tay nam sinh, có chút khó chịu kêu lên: "Mạnh một chút... Bạch Cẩn Hiên... Xoa mạnh một chút đi..."

Bạch Cẩn Hiên thấp giọng dỗ dành: "Ngoan nào, mạnh quá nơi đó của cậu sẽ chịu không nổi. Chịu đựng một chút."

Nhưng Lâm Mộc chịu không nổi. Đuôi mắt đều bị bức ra nước mắt. Cậu bắt lấy tay nam sinh muốn hắn xoa mạnh l*и da^ʍ của mình: "Tớ không sợ... Nhanh lên... Hức... Muốn... A..."

Bạch Cẩn Hiên hôn từng chút lên cổ lên ngực Lâm Mộc, một tay khác chậm rãi xoa nắn côn ŧᏂịŧ của cậu muốn giảm bớt tìиɧ ɖu͙© tra tấn, một bên tiếp tục dùng ngón tay an ủi vách động, muốn cho nó thích ứng cảm giác bị căng ra.

Nhưng hắn trấn an cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lâm Mộc chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, tìиɧ ɖu͙© càng lúc càng dâng cao. Ở thời điểm mất khống chế, cậu bám lấy cổ Bạch Cẩn Hiên, ghé vào bên tai hắn phun ra một cỗ hơi thở nóng hổi, ngữ khí cũng nhão nhão dính dính lại mang theo dụ dỗ tuyệt đối, "Bạch Cẩn Hiên, đυ. tớ đi..."

Động tác tay của Bạch Cẩn Hiên dừng lại.

Lâm Mộc cảm thấy không đủ, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào hắn, thở dốc nói: "Đυ. l*и da^ʍ của tớ đi. Nó muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn..."

Dụ dỗ hạ lưu nhất bất quá cũng chỉ thế này mà thôi. Lời nói như vậy, thần thái như vậy, bất luận một người đàn ông vững chắc như thế nào ở trước mặt người này đều sẽ trở nên bất kham, Bạch Cẩn Hiên cũng không ngoại lệ.

Hắn rút ngón tay ướt đẫm ra, ánh mắt vô cùng thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Mộc: "Khả năng sẽ đau."

Lâm Mộc ha ha nở nụ cười: "Nhưng nhất định sẽ thoải mái."

Đầu giường có để sẵn bαo ©αo sυ, Bạch Cẩn Hiên mở một hộp kích cỡ lớn nhất lấy ra một cái để trước mặt Lâm Mộc.

Lâm Mộc cũng không biết vì sao bản thân sẽ ở thời điểm này lại có thể ăn ý với bạn cùng bàn như vậy, cậu mở miệng dùng hàm răng cắn rách một góc bαo ©αo sυ.

Bạch Cẩn Hiên cắn góc còn lại. Hai người dùng tư thế ái muội đến cực điểm như thế này mà kéo bαo ©αo sυ ra.

Eo Lâm Mộc lót một cái gối đầu. Cậu thở hổn hển nhìn hình ảnh Bạch Cẩn Hiên đeo bαo ©αo sυ. Ở thời điểm này nói không khẩn trương là giả nhưng mà trừ bỏ khẩn trương Lâm Mộc phát hiện bản thân càng thêm mong chờ.

L*и da^ʍ giữa hai chân vẫn đang không ngừng mấp máy, miệng l*и phấn nộn dính một tầng lại một tầng nước sướиɠ.

Lâm Mộc nhìn đến căn ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã đeo bαo ©αo sυ đột nhiên nói: "Cậu nhớ nhẹ một chút." Tớ sợ đau.

Bạch Cẩn Hiên nhìn Lâm Mộc, bắt lấy hai bàn chân của cậu, thân thể chậm rãi áp lên người dưới thân để địa phương tư mật nhất của hai người dán sát vào nhau.

Côи ŧɧịt̠ lớn thô dài ma sát một chút miệng l*и, hô hấp của hai người trong nháy mắt đều dồn dập, Bạch Cẩn Hiên nhìn thẳng vào Lâm Mộc, thấp giọng nói: "Tôi sẽ."

Qυყ đầυ to lớn đứng thẳng chạm vào khe thịt nhỏ hẹp, thong thả kiên định căng nó ra. Ở thời điểm cắm vào một nửa, Bạch Cẩn Hiên nói: "lần đầu tiên của Tiểu Đồng Trác, là của tôi." Nói xong, gần như có chút thô bạo mà xé tan tầng màng mỏng manh kia.

Được rồi, ở dưới tình huống này, tự nhiên có chút kích động quên mất phải nhẹ nhàng...

"A..." Cho dù trước đó đã có chuẩn bị nhưng đau đơn đột nhiên ùa đến làm Lâm Mộc khó chịu thét chói tai. Thân dưới theo bản năng muốn khép lại, vách thịt cũng muốn đè ép cho căn dươиɠ ѵậŧ bá đạo kia ra ngoài nhưng Bạch Cẩn Hiên đã gắt gao chế trụ Lâm Mộc làm cậu không có biện pháp phản kháng.

Đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh làm Lâm Mộc ý thức được bản thân rốt cuộc là làm ra quyết định gì. Khuôn mặt của Tống Mộc Văn xuất hiện trong đầu Lâm Mộc được một giây lại bị cậu vội vàng đuổi đi. Lâm Mộc duỗi tay ôm lấy cổ Bạch Cẩn Hiên, bày ra tư thái dựa sát vào nhau, "Đυ. tớ đi.... Ưʍ..."

Bạch Cẩn Hiên cười một chút, hôn mấy cái lên môi Lâm Mộc: "Thời gian còn sớm, chúng ta cứ từ từ hưởng thụ."

Một bàn tay của Bạch Cẩn Hiên xoa nắm dươиɠ ѵậŧ vì đau mà mềm xuống của Lâm Mộc, côn ŧᏂịŧ của hắn ở khe thịt kia cũng không có thô bạo đâm vào mà dùng biên độ nhỏ cọ xát miệng l*и, lui một chút lại đâm vào một chút, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay xoa nắm hộŧ ɭε của Lâm Mộc, rồi lại hôn lên bờ môi của cậu.

Hai người lại trao nhau một cái hôn triền miên. Cỗ đau đớn mãnh liệt dưới thân Lâm Mộc từ từ giảm bớt, bây giờ lại cảm thấy da^ʍ ngứa khó chịu. Cậu quơ quơ mông, âm thanh mềm mại hẳn đi: "Có thể... Đυ. vào... Sâu một chút... Bên trong muốn..."

Bạch Cẩn Hiên xấu xa nhìn thẳng Lâm Mộc: "Đi vào chỗ nào?"

Lâm Mộc không hề ngượng ngùng, ngược lại phá lệ hưng phấn, hưng phấn đến nỗi da đầu đều có chút tê dại: "Bên trong l*и da^ʍ ngứa lắm... Muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự..." Lâm Mộc nở một nụ cười, cố tình dụ hoặc, "Muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của bạn cùng bàn..." Nói xong thì vách thịt lại có rút một chút.

Bạch Cẩn Hiên không ngăn được một tiếng kêu rên từ trong cổ họng của mình. Dươиɠ ѵậŧ dưới háng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại lớn một vòng. Lần này không thể lui ra chỉ có thể cắm vào bên trong, trực tiếp làm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ thô dài tiến vào hoàn toàn mới chịu dừng lại.

Lâm Mộc buông lỏng tay ra, có chút tò mò nhìn xuống thử xem. Cậu nhìn thấy phần bụng vốn bằng phẳng của mình đều bị chọc cho phồng lên một khối, vươn tay sờ soạng.

Ngón tay vừa mới nhẹ nhàng chạm một chút mà Bạch Cẩn Hiên giống như không chịu nổi. Hắn đột nhiên bắt lấy tay Lâm Mộc, ninh mi mang theo chút hung ác nặng nề nhìn chằm chằm người dưới thân: "Muốn bị tôi làm chết à?"

Lâm Mộc cười cười: "Thử xem."

Bạch Cẩn Hiên bị cậu trêu chọc lại nhịn không được bóp lấy bắp đùi Lâm Mộc, côn ŧᏂịŧ thô dài chậm rãi rút ra chỉ để lại một cái qυყ đầυ đề ở miệng l*и sau đó cắm vào thật mạnh.

Lâm Mộc bị hắn chơi như vậy nguyên bản còn cười tươi giờ phút này lại cười không nổi. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cậu có xúc động muốn khóc, trong cổ họng cũng tràn ra tiếng rêи ɾỉ mê người, nghẹn ngào nói: "Còn muốn nữa..."

Tần suất rút ra cắm vào dần dần nhanh hơn. Lỗ l*и cũng càng lúc càng thích ứng. Máu xử nữ chảy ra đều bị nước da^ʍ thay thế. Chỉ trong chốc lát chỗ hai người kết hợp liên tục phát ra tiếng nước "bạch" "bạch" nghe hết sức da^ʍ mĩ.

Hai người không rảnh lo, một bên đâm vào một bên đón ý nói hùa phối hợp vô cùng ăn ý.

Trước khi Lâm Mộc cũng hay xem GV rồi tự thủ da^ʍ. Nhưng mà hiện tại cậu mới chân chính cảm giác sung sướиɠ của việc làʍ t̠ìиɦ.

Lỗ l*и dị dạng bị Lâm Mộc ghét bỏ lâu như thế hóa ra có thể mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất. Cậu cảm thấy sướиɠ muốn chết, sướиɠ đến mức thân thể không ngừng run rẩy. Trừ bỏ kêu da^ʍ và khát cầu đối phương cũng không còn biết phản ứng như thế nào nữa.

"Hức... Thật thoải mái... A... Muốn nữa..." Hai chân Lâm Mộc kẹp lấy vòng eo Bạch Cẩn Hiên. L*и da^ʍ nhỏ hẹp sớm bị đυ. rối tung nước chảy nhoe nhoét, nếp nhăn vách thịt bị cọ xát kịch liệt Lâm Mộc cảm thấy quả thật muốn chết.

Bạch Cẩn Hiên bóp cổ cậu, lực đạo trên tay thả nhẹ không ít. Khuôn mặt anh tuấn chảy đầy mồ hôi, cả người thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Muốn cái gì?"

Lâm Mộc ngẩng cổ, đôi môi hồng nhuận hé mở, đầu lưỡi mê người liếʍ láp cánh môi bị mυ'ŧ sưng lên, cười có chút tà mị: "Muốn cậu đυ. tớ... Đυ. nát l*и tớ... A..."

Bạch Cẩn Hiên càng dùng sức cắm vào Lâm Mộc. Nguyên cây ©ôи ŧɧịt̠ bực bị cậu trêu chọc cho cứng ngắc, lại nóng như lửa. Qυყ đầυ căng trướng, tách miệng l*и nhỏ hẹp rồi không ngừng đâm vào làm cho l*и da^ʍ non nớt đυ. thành hình dáng dươиɠ ѵậŧ của mình.

Dươиɠ ѵậŧ Lâm Mộc không ngừng cọ trên bụng nam nhân. Hai đầṳ ѵú cũng bị cắn cho sưng đỏ, đầu ngực tuyết trắng đều được phủ kín dấu hôn màu đỏ và dấu răng nhợt nhạt. Ngay cánh hai cánh mông đều bị xoa bóp ra mấy cái dấu tay.

Những từ ngữ dâʍ đãиɠ nhất đều được Lâm Mộc không cố kỵ gì mà nói ra hết, hơn nữa thật sự hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do rêи ɾỉ mang tới.

"Sướиɠ quá... Muốn bắn... Bị đυ. bắn... A ha..." Cả người Lâm Mộc như được vớt từ trong nước ra. Thời điểm thoải mái nhất cậu sướиɠ đến mức thè cả lưỡi.

Lông mi mảnh dài che kín bọt nước, chân tay gắt gao ôm lấy trên người Bạch Cẩn Hiên. L*и da^ʍ cũng xoắn chặt co rút kẹp cho căn dươиɠ ѵậŧ không rút ra được, thậm chí còn tự động kí©ɧ ŧɧí©ɧ mông thịt vuốt ve căn ©ôи ŧɧịt̠ bự.

Tốc độ của Bạch Cẩn Hiên nhanh hơn. Côn ŧᏂịŧ cứ nhắm đến hoa tâm mà đυ., thân gậy nóng bỏng kịch liệt cọ xát vách thịt. Cuối cùng thêm mấy chục cái nữa, Lâm Mộc thét một tiếng chói tai thân thể đột nhiên căng thẳng, bởi vì đạt tới cao trào.

Côn ŧᏂịŧ bắn ra dịch thể ướt đầy bụng hai người. L*и da^ʍ xoắn chặt đang dồn dập co rút, phun ra một lượng lớn nước sướиɠ tưới đầu qυყ đầυ nam sinh khiến cho Bạch Cẩn Hiên không nhẫn nại được cũng bắn theo. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn toàn bộ vào l*и da^ʍ mẫn cảm lại bị lớp bao mỏng manh ngăn trở tất cả.

Hai người dùng tư thế này ôm hơn một phút. Lâm Mộc từ trong dư vị cao trào dần dần hoàn hồn, tay chân cũng mềm đi.

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc, thấp giọng hỏi: "Tiểu Đồng Trác lợi hại quá, lần đầu tiên đã triều xuy rồi."

Lâm Mộc tự luyến cũng cảm thấy bản thân lợi hại.

Nhưng mà cao trào đi qua, tay chân Lâm Mộc đều không nhấc lên nổi, cả người mềm như bông, sắc mặt ửng hồng.

Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc giống như chịu cảm nhiễm từ nhau, một người hơi hơi nâng cằm, một người chồm tới, hai đôi môi lại chuẩn xác mà quấn quýt nhau.

Sau một nụ hôn, Lâm Mộc cảm giác tìиɧ ɖu͙© trong thân thể lại bắt đầu tràn lan. Chờ khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh Bạch Cẩn Hiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, cỗ du͙© vọиɠ kia lại càng trở nên mãnh liệt. L*и da^ʍ co rút giống như luyến tiếc để dươиɠ ѵậŧ rời đi.

Lỗ l*и mυ'ŧ rất chặt, Bạch Cẩn Hiên rút côn ŧᏂịŧ ra vang lên một tiếng "ba". L*и da^ʍ đều bị cắm loạn thành bộ dáng lung tung rối loạn. Miệng l*и tràn đầy nước da^ʍ, còn phiếm một ít bọt nước nhìn qua giống như bị bắn vào.

Lâm Mộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng ở động tác của Bạch Cẩn Hiên khẽ cười nói: "Thận của bạn cùng bàn không tồi nha."

Trong bao tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Bạch Cẩn Hiên rút bαo ©αo sυ ra, gọn gàng thắt nút rồi vứt vào sọt rác.

Dươиɠ ѵậŧ của hắn còn chưa có mềm, Lâm Mộc cũng không thẹn thùng, duỗi tay sờ soạng một chút lại lập tức cứng ngắc.

Hai người lại hôn nhau, thân thể đều ngo ngoe rục rịch. Bạch Cẩn Hiên đột nhiên lại cầm một cái bao sao su nhét vào tay Lâm Mộc, thấp giọng nói: "Mang vào."

Lâm Mộc không cự tuyệt. Hàm răng trắng tinh ngậm một góc bαo ©αo sυ, ánh mắt nhìn thẳng vào nam sinh anh tuấn, miệng thì xé vỏ bao sau đó cầm lấy bαo ©αo sυ bắt đầu mang cho Bạch Cẩn Hiên.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc làm chuyện mang bαo ©αo sυ cảm thấy có chút không thuận tay. Nhét vài lần mới khó khăn bao được qυყ đầυ. Bàn tay vừa xoa nắn vừa đẩy bao xuống mới tính là hoàn thành.

Lâm Mộc cảm giác bản thân lại ướt, hô hấp cũng có chút dồn dập. Cậu nhìn dươиɠ ѵậŧ cứng rắn trước mắt như hận không thể để nó lập tức cắm vào l*и da^ʍ cơ khát của mình.

Bạch Cẩn Hiên lại đột nhiên xoay người Lâm Mộc đè cậu xuống giường, hé miệng cắn một cái sau cổ cậu, một tay khác bóp chặt eo Lâm Mộc khiến cho Lâm Mộc nhếch mông lên sau đó dùng tư thế này cắm dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong lỗ l*и.

"A..." Tư thế này làm hai người càng thêm dán sát, chỗ cắm vào cũng càng thêm sâu. Lần đầu tiên Lâm Mộc dùng tư thế này làʍ t̠ìиɦ có ảo giác giống như bản thân thần phục dưới háng đối phương cho nên có hơi chút cảm thấy xấu hổ. Thân thể nhẹ nhàng dùng sức như muốn kết thúc tư thế này.

Nhưng mà Bạch Cẩn Hiên cường ngạnh đè lên cậu. Dươиɠ ѵậŧ thô dài rút ra một chút rồi lại hung hăng đâm vào. Qυყ đầυ to lớn không ngừng cọ xát vách thịt, thâm nhập đến hoa tâm mẫn cảm rồi hung hăng va chạm. Lâm Mộc chỉ vừa mới phản kháng một chút đã hoàn toàn bị trấn áp, trong chốc lát lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ tư thế này.

Bạch Cẩn Hiên lại chồm người hôn Lâm Mộc, giống như đùa giỡn mà cắn cắn lôi kéo cánh môi. Lâm Mộc đáp lại hắn, khoang miệng bị liếʍ láp lại bị mυ'ŧ đi từng ngụm nước bọt, thân thể càng lúc càng mềm nhũn.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp lại, côn ŧᏂịŧ đã bắn hai lần lại một lần nữa cứng lên. Khe thịt phía dưới tham lam nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ nam nhân chảy càng nhiều nước da^ʍ.

"Dươиɠ ѵậŧ thật lớn... Hức... Đυ. sâu một chút... A..." Bản thân Lâm Mộc có chút kinh hoảng với sự dâʍ đãиɠ của bản thân. Thời điểm này cậu không thầy dạy cũng hiểu lay động cánh mông đón ý nói hùa với sự tiến công của Bạch Cẩn Hiên. Thân thể va chạm phát ra tiếng "bạch bạch" giống như trợ hứng.

Bạch Cẩn Hiên bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Mộc, rút căn ©ôи ŧɧịt̠ bự ra ngoài rồi lại một lần hung hắng đυ. tới làm nơi gắn kết không còn khe hở. Hắn thấp giọng hỏi: "Còn chưa đủ sâu hả?"

Quả thật đã đủ sâu, Lâm Mộc có cảm giác nếu chính mình có tử ©υиɠ thì hẳn là bây giờ đã bị cắm thủng.

Cậu hiện tại đã không dám tưởng tượng bản thân bây giờ đang bày ra tư thế dâʍ ɭσạи như thế nào. Nam nhân thọc vào rút ra liên tục làm cậu sung sướиɠ. Lâm Mộc thở hổn hển phát ra một tiếng ngâm nga, một bàn tay sờ lên phần bụng của mình: "Sâu quá... A... Thật thoải mái..."

Bạch Cẩn Hiên bị Lâm Mộc câu dẫn đưa đẩy càng kịch liệt. Hắn không ngừng hôn dọc theo sống lưng Lâm Mộc tạo ra vô số dấu hôn. Thời điểm làm kịch liệt nhất đôi tay hắn giữ chặt vòng eo Lâm Mộc hung hăng tiến công.

Lâm Mộc cảm giác toàn thân mình giống như chỉ còn nơi lỗ l*и kia là còn tồn tại mà nơi đó mang lại cho cậu kɧoáı ©ảʍ thoải mái thật lớn.

Dươиɠ ѵậŧ phía trước căn bản không bị đυ.ng chạm, mã mắt chảy ra nước sốt trong suốt mà lỗ l*и càng là lầy lội bất kham. Cậu hoài nghi thời điểm Bạch Cẩn Hiên rút dươиɠ ѵậŧ ra có thể kéo cả vách thịt ra ngoài.

"A ha... Lại muốn tới..." Khóe mắt Lâm Mộc không ngừng chảy nước mắt, âm thanh hàm hàm hồ hồ. Du͙© vọиɠ từ trong thân thể dâng lên khiến cho cậu sướиɠ đến tê dại da đầu, ngón chân đều cuộn tròn lại.

Mông Lâm Mộc nhếch lên càng cao như muốn Bạch Cẩn Hiên thọc vào rút ra càng mãnh liệt. Vách thịt bị cọ xát vừa sướиɠ vừa tê dại lan ra khắp toàn thân.

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ tươi rõ ràng là bộ dáng bị dụ dỗ đến mức tận cùng, cơ bắp cả người hắn đều căng thẳng.

Biết Lâm Mộc muốn cao trào lần thứ hai, Bạch Cẩn Hiên càng ra sức đυ. vào l*и da^ʍ. Lúc cảm nhận được vách l*и bắt đầu dồn dập co rút, hắn cũng không hề nhẫn nại lại cắm thêm mấy chục cái rồi vui sướиɠ bắn ra.

"Hức..." Lâm Mộc bị ôm nằm trên giường. Nơi hai người kết hợp còn gắt gao dán sát. Dươиɠ ѵậŧ đã bắn lần thứ ba nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã nhạt đi không ít. Nước da^ʍ lúc triều xuy đã thấm ướt cả khăn trải giường.

Lâm Mộc lười biếng hưởng thụ dư vị cao trào. Đến khi thân thể dần dần hồi phục sức lực, du͙© vọиɠ trong cơ thể lui đi một ít thì lý trí mới quay về.

Nhưng Lâm Mộc không có gì hối hận. Cho dù "lần đầu" này không phải là điều cậu chờ mong nhưng cùng từ trong đó mà nhấm nháp được kɧoáı ©ảʍ chưa từng có từ trước tới nay.

Hơn nữa cậu biết, cho dù lấy tâm tư của mình với Tống Mộc Văn, cho dù có đổi lại thành Tống Mộc Văn đi chăng nữa thì đại khái cũng không mong chờ được gì nhiều.

Bạch Cẩn Hiên cũng rất tốt!

Là người mà cậu có quan hệ tốt nhất trong lớp, hơn nữa còn không có ghét bỏ mình, nhìn dáng vẻ cậu ta hẳn là cũng sướиɠ lắm.

Nhưng, về sau cái mối quan hệ này không khỏi có chút xấu hổ...

Bạch Cẩn Hiên thấy cậu phục hồi không ít chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, gỡ bαo ©αo sυ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói với Lâm Mộc: "Muốn tắm một chút không?"

Lâm Mộc nở nụ cười cũng không hề ngượng ngùng: "Được, tắm cùng nhau đi."

Mặc kệ mặc kệ! Dù sao hiện tại xem vẫn còn khá tốt.