Bạch Cẩn Hiên nghe xong có chút ngây ngẩn cả người, không nghĩ với Tiểu Đồng Trác của hắn sẽ trực tiếp như thế. Nhưng nghĩ lại cũng không lỗ, còn có chút hưng phấn cùng chờ mong.
Ngón tay thon dài của Bạch Cẩn Hiên nắm lấy cằm của Lâm Mộc, trong giọng nói mang theo mười phần cảnh cáo: "Tôi nói trước, tôi phải nằm trên đấy."
Lâm Mộc nghe được, thân thể lại càng nóng hơn.
Cậu học theo tiểu thụ trong quán bar, khóe miệng dụ hoặc hơi hơi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay của Bạch Cẩn Hiên, thân thể càng kề sát đối phương: "Được, tớ đồng ý." Nói xong lại khẽ cắn tay của hắn, nói: "Nhưng không được làm tớ đau."
Lâm Mộc vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Thời điểm vững vàng xuống dưới, Lâm Mộc mới phát hiện vừa rồi Bạch Cẩn Hiên ôm cậu lên, hơn nữa còn là ôm kiểu công chúa.
Lâm Mộc sửng sốt, không biết vì sao mặt lại càng đỏ hơn. Đời này của cậu còn chưa được ai ôm qua như vậy đâu.
Nhưng không kịp cảm nhận quá nhiều, thân thể Lâm Mộc đã bị đặt trên giường. Nam sinh cao lớn cũng đè ép lên, trong đôi mắt mang theo một chút lửa nóng bị Lâm Mộc gợi lên, bình tĩnh nhìn người dưới thân: "Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Lâm Mộc nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Cậu dám không nhẹ..." nhàng.
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng đã bị người hôn lấy. Cánh môi nóng rẫy dán sát vào Lâm Mộc đè ép vài cái. Đầu lưỡi của đối phương liếʍ qua vài cái qua môi châu của cậu.
Đây là hôn môi sao? Bước tiếp theo có phải là há miệng, duỗi đầu lưỡi không?
Hương vị xạ lạ bao quanh Lâm Mộc nhưng cậu phát hiện bản thân không quá chán ghét. Thân thể ngược lại còn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi lên kɧoáı ©ảʍ. Lâm Mộc nhắm mắt lại, đôi tay ôm lấy cổ đối phương gia tăng nụ hôn.
Môi lưỡi giao triền càng lúc càng kịch liệt, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nước bọt giao hòa. Lần đầu tiên Lâm Mộc cảm nhận được hôn môi hóa ra là một chuyện vui sướиɠ như thế này, trần trụi giống như quần áo còn chưa cởi mà thân thể đều đã mở ra vì người.
Thời điểm bị hôn quá thoải mái, Lâm Mộc nhịn không được mà nghĩ, đây có tính là nụ hôn đầu của mình không?
Mà vừa khéo Bạch Cẩn Hiên cũng đang suy nghĩ, nụ hôn đầu của mình cuối cùng cũng mất...
Nếu tính nói, giống như cho dù đối tượng không phải là Tống Mộc Văn, tư vị cũng không quá xấu.
Bạch Cẩn Hiên cũng khá tốt. Ít nhất bản thân một chút cũng không bài xích cậu ta.
Lâm Mộc và Bạch Cẩn Hiên tuy rằng đều không có kinh nghiệm hôn môi nhưng đàn ông con trai đối với những chuyện này dường như không cần thầy dạy cũng hiểu. Chỉ một lát sau hai người cũng đã nắm giữ nhịp thở, đầu lưỡi quấn quýt còn khát cầu nước bọt của đối phương.
Chờ cho Lâm Mộc nuốt chất lỏng xuống bụng cậu mới như bừng tỉnh run rẩy mở mắt, bớt đi một chút hoảng loạn nhìn học bá ngồi cùng bàn quan hệ cũng không tệ lắm trước mặt mình.
Tự nhiên cảm thấy thẹn thùng cùng xấu hổ...
Động tác của hai người đều dừng lại, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn quấn lấy, đôi môi cũng gắt gao dán sát vào nhau.
Duy trì động tác như vậy sau mấy giây, Lâm Mộc hơi lùi về sau để đôi môi hai người tách ra.
Bờ môi của cậu bị mυ'ŧ có chút sưng lên, ở giữa còn có một sợi chỉ bạc. Đầu óc Lâm Mộc có chút choáng váng, còn chưa kịp suy nghĩ nên đối mặt với tình huống này như thế nào thì Bạch Cẩn Hiên lại một lần nữa chế trụ sau gáy Lâm Mộc, kéo cậu gần lại chính mình, dán môi lên.
"Hức..." Đại não gần như ngừng hoạt động thế nhưng nhiệt độ thân thể không ngừng tăng lên.
Lâm Mộc thở hổn hển, cánh tay ôm chặt lấy đối phương. Địa phương cương cứng cũng cọ đến bộ vị đã sớm cứng ngắc của Bạch Cẩn Hiên, hai bên cùng nhau cọ xát cho dù ở giữa còn cách một lớp vải dệt vẫn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khó nhịn.
Đuôi mắt Lâm Mộc đã ửng đỏ, trước ngực lõα ɭồ cũng có vẻ mê người. Bạch Cẩn Hiên đột ngột buông bờ môi của cậu ra, sau đó khẽ liếʍ láp lên cần cổ thon dài. Động tác không nặng nhưng tình sắc mười phần ý vị.
"A..." Hầu kết yếu ớt của nam sinh nhỏ nhắn không nặng không nhẹ bị cắn một cái, Lâm Mộc căn bản không ngăn cản được xúc động muốn rêи ɾỉ của mình.
Thân thể cậu vừa mềm vừa nóng, một tầng mồ hôi mỏng bao trùm lên da thịt. Nút áo sơ mi bị gỡ bỏ từng cái từng cái một, chỉ một lát sau l*иg ngực trắng nõn đơn bạc hoàn toàn lộ ra.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc lõα ɭồ trước mặt người khác. Giờ phút này áo sơ mi của cậu chỉ mới cởi một nửa, lộ ra đầu vai mượt mà. Môi lưỡi nóng hổi của bạn cùng bàn đang dao động ở những địa phương đó, kɧoáı ©ảʍ xa lạ lại sung sướиɠ bị trêu chọc từ từ lan tràn ra khắp toàn thân. Lâm Mộc cơ hồ ưỡn ngực khát vọng bị đùa bỡn.
Cậu thở hổn hển, lung tung bắt lấy cánh tay của nam sinh đặt lên l*иg ngực của mình: "Cậu... Xoa xoa chỗ này... Hức..."
Lòng bàn tay Bạch Cẩn Hiên xoa lên đầṳ ѵú đã sớm nhếch lên của Lâm Mộc. Đầṳ ѵú nho nhỏ hồng nhạt, quầng vυ' xung quanh đậm hơn thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, lại ngoài ý muốn mà vô cùng sắc tình.
Lâm Mộc ít khi chạm đến nơi này của mình. Đầṳ ѵú của cậu rất mẫn cảm, bị xoa một chút đã không nhịn được muốn rêи ɾỉ. Miệng đều mở ra, đôi mắt cũng ướt nhẹp.
"Mẫn cảm thật đấy." Bạch Cẩn Hiên nhỏ giọng nói một câu. Hai ngón tay của hắn bóp chặt đầṳ ѵú của Lâm Mộc làm núʍ ѵú nho nhỏ trồi lên sau đó mở miệng, dùng hàm răng cắn nhẹ, bắt đầu nghiền nát.
Hắn âu yếm như vậy làm Lâm Mộc có chút nổi điển. Thân thể cậu không ngừng run rẩy cũng không biết là muốn tránh đi hay là hoan nghênh, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng không ngăn cản được cũng vội vã xông ra.
Bạch Cẩn Hiên dùng hàm răng nhấm nháp nụ hoa đầy mỹ vị kia một phen, cắn ra mấy dấu răng nhợt nhạt sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ lên.
Kɧoáı ©ảʍ liên tiếp là Lâm Mộc sướиɠ muốn điên lên. Hai tay cậu ôm lấy cổ nam sinh, nghẹn ngào nói: "Bạch Cẩn Hiên... Dùng sức một chút... A... Thật thoải mái..."
Như Lâm Mộc mong muốn, Bạch Cẩn Hiên dùng thêm chút lực đạo, đùa giỡn qua lại hai viên anh đào. Hắn tùy ý liếʍ láp làm hai đầṳ ѵú đều sưng đỏ, giống như có chút trầy da, điểm xuyết trên bờ ngực tuyết trắng lại đẹp đến mê người.
Môi lưỡi Bạch Cẩn Hiên dần dần đi xuống. Theo cảm ứng dưới thân, lưng quần của Lâm Mộc bị cởi bỏ. Cảm giác quần của mình sắp bị cởi ra, Lâm Mộc bây giờ mới nhớ ra bản thân còn có một bí mật chưa nói.
Cậu ngăn cản động tác cởϊ qυầи của Bạch Cẩn Hiên, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại: "Bạch Cẩn Hiên, chờ một chút."
Bạch Cẩn Hiên ngẩng đầu nhìn cậu, tư thế không có gì thay đổi. Mặt mày hắn lộ ra một cỗ lăng lệ, ánh mắt cực nóng như lửa cháy. Bạch Cẩn Hiên hơi nâng khóe miệng mang theo mười phần ý vị xâm lược: "Tiểu Đồng Trác, đừng nói với tôi bây giờ cậu muốn đổi ý đấy nhé. Tôi không dừng được đâu đấy."
Nhìn người cũng mình hôn môi nói ra những lời như vậy, thân thể Lâm Mộc lại thêm tê dại, cậu nói: "Tớ thực sự hi vọng cậu có thể đừng ngừng lại. Nhưng rất có khả năng tớ sẽ làm cậu phải ghê tởm." Đẩy tay Bạch Cẩn Hiên còn đặt trên người mình ra, thân thể hơi rụt lại, giải thích: "Cơ thể của tớ với cậu...không giống nhau lắm."
Đến một bước này, cho dù thân thể có đang kêu gào khát vọng nam nhân âu yếm như thế nào đi nữa nhưng lý trí vẫn còn tồn tại. Chính là bởi vì còn tồn tại cho nên Lâm Mộc vô cùng khẩn trương, đầu ngón tay có chút cứng đờ, loay hoay một chút mới cởi được dây quần sau đó chậm rãi cởi ra.
Đợi chút nữa có khi nào Bạch Cẩn Hiên sẽ đạp cửa bỏ đi không nhỉ? Quan hệ ngồi cùng bàn của mình với cậu ta sẽ chuyển biến xấu đúng không?!
Lâm Mộc lớn lên không tính là lùn, thân hình thiên gầy, hai chân thon dài thẳng tắp. Làn da của cậu cũng trắng bóc, trên đùi không có chút tì vết, lông tơ cũng rất ít, không nhìn kỹ căn bản là nhìn ra không ra.
Cởϊ qυầи ngoài ra rồi, Lâm Mộc nhắm mắt bắt đầu cởϊ qυầи lót.
Bởi vì che giấu cho nên quanh năm suốt tháng Lâm Mộc đều mặc qυầи ɭóŧ góc bẹt. Cho dù đôi khi sẽ ôm lấy làm bản thân không quá thoải mái nhưng cũng chưa hề thay đổi.
Giờ phút này, trên chiếc qυầи ɭóŧ màu xám kia đã nhiễm một tảng vết nước lớn. Lúc lột hẳn ra, lỗ l*и của Lâm Mộc nháy mắt hư không lại mãnh liệt co rút.
Lâm Mộc cởϊ qυầи lót ra, côn ŧᏂịŧ dựng đứng, hành thân thẳng tắp, màu sắc là màu đỏ bình thường, lông tóc xung quanh cũng cực kì thưa thớt. Phía dưới côn ŧᏂịŧ là hai tinh hoàn không quá lớn, mà phía dưới nữa...
Lâm Mộc hít một hơi thật sâu, cơ hồ không dám nhìn vào ánh mắt nóng rẫy của bạn ngồi cùng bàn. Cậu cắn răng mở ra chân ra, để cho bí mật bại lộ ra trước mắt nam sinh đối diện.
Phía dưới tinh hoàn là một cái khe màu hồng nhạt đóng chặt chỉ có thể nhìn đến môi l*и nho nhỏ bên cạnh mà giờ phút này giống như bào ngư mà phun nước sốt. Đối với một người chỉ có một chút kinh nghiệm đều biết nó lớn lên ở trên người một cậu con trai là một sự tồn tại vô cùng dị dạng như thế nào.
Đây đương nhiên lần đầu tiên Lâm Mộc bày ra tư thế dâʍ đãиɠ như vậy trước mặt người ngoài. Cậu ôm hai đầu gối gần như tàn nhẫn mà lộ ra bí mật của mình, đáy lòng sợ hãi đã lên tới đỉnh điểm, nhìn Bạch Cẩn Hiên không nói lời nào.
Cậu ngược lại bật cười, có chút tức giận, ra vẻ trấn định hỏi: "Như thế nào? Ghê tởm rồi hả? Rất kỳ quái đúng không?"
Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm vào lỗ l*и của Lâm Mộc, giây lát sau hắn đè ép cả người lên người Lâm Mộc, hôn lên môi cậu một cái: "Không kỳ quái."
Tâm tình Lâm Mộc bây giờ mới hạ xuống một chút.
Được rồi, tự nhiên có ảo giác cảm động nho nhỏ...
Môi lưỡi nhiệt tình truy đuổi giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt. Lâm Mộc cởϊ qυầи áo cho Bạch Cẩn Hiên để hai bên trần trụi dán sát vào nhau.
Bàn tay to rộng của Bạch Cẩn Hiên bao lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Lâm Mộc, chậm rãi xoa nắn vài cái sau đó khen ngợi: "Tiểu Đồng Trác, phát dục không tồi."
Đây là khen dươиɠ ѵậŧ của mình to hả?
Lâm Mộc nhìn hắn: "Cậu thật sự không phải đang cố ý trào phúng tớ đó chứ?" Cậu dùng đầu gối cọ lên dươиɠ ѵậŧ của nam sinh, côn ŧᏂịŧ nóng hổi làm Lâm Mộc chấn động, lại vô cùng thán phục, nghịch ngợm dùng ngữ khí tương đồng chọc ghẹo: "Bạn cùng bàn, phát dục không tồi nha."
Bạch Cẩn Hiên nhếch mép: "Coi như cậu khen tôi vậy." Hắn buông tay ra, thong thả sờ lên lỗ l*и của Lâm Mộc. Thời điểm ngón tay chạm vào, Lâm Mộc có chút không tự nhiên hơi rụt rụt, vẻ mặt cứng đờ.
Bạch Cẩn Hiên không bỏ qua phản ứng của cậu, hơi hạ mắt, thấp giọng hỏi: "Khẩn trương à?"
Lâm Mộc cũng không thèm ngượng ngùng: "Nói thừa."
Bạch Cẩn Hiên cười cười. Nụ cười không có kinh hỉ hay đắc ý ngược lại mang theo chút cảm giác trấn an.
Bởi vì hắn cũng khẩn trương. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, Bạch Cẩn Hiên tận lực muốn cho Lâm Mộc không phải trải qua cảm giác như vậy.
Động tác tay của hắn càng thêm dịu dàng. Lòng bàn tay dọc theo hình dáng khe hẹp nhẹ nhàng cọ xát rồi sờ một chút, l*и non kia liền co rụt lại rồi phun ra từng luồng nước da^ʍ trong suốt, phản ứng cực kì mãnh liệt.
Lâm Mộc có chút không chịu nổi. Ánh mắt mờ mịt chứa đầy hơi nước. Tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, du͙© vọиɠ nóng rực cuồn cuộn không ngừng nổi lên làm cậu muốn giải phóng. Lâm Mộc thở dốc nói: "Có thể... Có thể mạnh một chút... A..."
Bạch Cẩn Hiên đột nhiên xoa đến điểm nào đó, Lâm Mộc mất khống chế hét lên một tiếng, đôi mắt mở to.
Nam sinh cúi đầu, nhìn đến viên hộŧ ɭε nho nhỏ mình vừa mới sờ qua: "Tiểu Đồng Trác, cậu mẫn cảm thật đấy."
Hắn lại xoa nhẹ mấy cái Lâm Mộc càng không chịu nổi. Tiếng rêи ɾỉ không ngừng tràn ra. Hai chân cũng theo bản năng muốn kẹp chặt, khóe mắt đều chảy nước mắt: "Hức... A...."
Hiện tại Lâm Mộc đại khái có thể lý giải tại sao mấy tiểu thụ trong phim người lớn đều thích keey giường, hơn nữa còn kêu da^ʍ như vậy. Bởi vì thời điểm sướиɠ tới cực điểm quả thật không khống chế được tiếng rêи ɾỉ da^ʍ dãng của bản thân.
Bạch Cẩn Hiên cắn một bên đầṳ ѵú của Lâm Mộc, không quên nói chuyện, hỏi cảm giác của Lâm Mộc: "Thích không?"
"Hức..." Lâm Mộc mất khống chế, hai chân kẹp chặt lại muốn buông ra. Kɧoáı ©ảʍ chìm nổi làm ánh mắt cậu càng thêm mê muội.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng chút từng chút dâng lên. Thời điểm lên tới cực hạn, yết hầu Lâm Mộc phát ra một tiếng kêu da^ʍ, thân dưới đau xót, l*и da^ʍ đột nhiên không ngừng co rút, côn ŧᏂịŧ cũng bắn ra dịch thể màu trắng, cùng lúc đạt tới cao trào.
Kɧoáı ©ảʍ cao trào làm đầu óc Lâm Mộc trống rỗng. Miệng Lâm Mộc còn chưa khép lại, nước bọt theo khoang miệng chảy ra ngoài, dọc theo khóe miệng chảy xuống. Thân thể sung sướиɠ hơi cong lên sau khi kɧoáı ©ảʍ đi qua lại chậm rãi thả lỏng.
Bạch Cẩn Hiên hiển nhiên cũng có chút không tưởng được. Ngạc nhiên qua đi, trên mặt hắn không có dấu vết gì gọi là trào phúng chỉ thấp giọng nói: "Tiểu Đồng Trác của tôi hóa ra lại mẫn cảm như vậy."
Lâm Mộc cũng không thể nghĩ được bản thân lại mẫn cảm như vậy. Cậu vươn tay sờ đến địa phương vừa mới bị Bạch Cẩn Hiên xoa qua. Viên thịt nho nhỏ lúc này không nghĩ lại bị chạm vào, chính Lâm Mộc sờ đến một chút cũng không chịu nổi.
Lâm Mộc nghi hoặc một lát, trong đầu nhớ lại kiến thức sinh học đã học qua, cuối cùng do dự hỏi: "Đây là... hộŧ ɭε à?"
Bạch Cẩn Hiên: "Hình như vậy."
Sắc mặt Lâm Mộc ửng hổng, nhắm mắt thở dốc: "Nói nhiều." Cậu cũng không biết thân thể của mình lại có địa phương mẫn cảm như vậy. Chỉ là mới xoa xoa vài cái, côn ŧᏂịŧ còn chưa đυ.ng vào đã bắn tinh, giống như bị bắn sớm vậy.
Bạch Cẩn Hiên cong cong khóe miệng: "Tôi cảm thấy khá tốt." Hắn đè lên người dưới thân. L*иg ngực cường tráng, cơ bụng săn chắc cùng với dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đang chậm rãi cọ lên người Lâm Mộc đều biểu hiện ra sự hấp dẫn tuyệt đối. Ngọn lửa trong Lâm Mộc lại lập tức bị thổi bùng lên.
Bạch Cẩn Hiên hỏi: "Còn muốn nữa không?"
Lâm Mộc cười ôm lấy cổ Bạch Cẩn Hiên, hôn một cái lên môi hắn, mở miệng: "Muốn."