Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 63: Người con gái Bạch Thương thưởng thức

Phượng Lan quận chúa nghe thấy thân phận của Chiến Cửu Âm, cả người nằm liệt trên mặt đất, “Không, ngươi không thể, ta là con gái của tông thân vương, phụ vương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Vậy sao? Không cần chờ đến khi về đô thành, trước tiên lôi quận chúa làm binh lính bị thương ra đánh một trăm roi!” Chiến Cửu Âm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Phượng Lan quận chúa.

“Vâng, đại nhân!” Các lão binh của quân Bắc Kỵ phản ứng cực nhanh, đè quận chúa lại vung quân côn lên, hung hăng đánh mạnh xuống.

Phượng Lan quận chúa kêu thảm thiết như heo bị gϊếŧ thịt: “A!”

Chiến Cửu Âm hơi hơi mỉm cười, “Bây giờ mới bắt đầu thôi, để dành sức lực đi, một lúc sau sợ ngươi không còn sức lực để kêu nữa!”

Phượng Lan quận chúa nắm chặt bàn tay, cảm giác đau đớn từ mũi chân lan đến đỉnh đầu.

“Chiến Cửu Âm, thả mẹ ta ra!” Một đứa bé trai mười mấy tuổi bị quân Bắc Kỵ giữ chặt, ra sức phản kháng.

Bên cạnh hắn là long phượng thai muội muội Khâu Yên Nhi cũng hung tợn nhìn Chiến Cửu Âm, “Ta sẽ nói với ông ngoại, để ông gϊếŧ ngươi, ngươi mau thả mẹ ta ra, nếu không ngươi nhất định phải chết!”

Chủy thủ trong tay Khâu Yên Nhi, lúc cô ta đang nói chuyện liền đánh úp về phía Chiến Cửu Âm.

Chiến Cửu Âm một tay nắm được chủy thủ, nàng đi từng bước đến chỗ Khâu Yên Nhi, tán thưởng thanh chủy thủ trong tay, “Ngươi đã từng luyện võ, ta thiếu chút nữa đã bị ngươi gϊếŧ đấy? Hai người các ngươi ai nguyện ý giúp mẹ các ngươi chịu đánh một trăm roi, bà ta sẽ không bị đánh nữa, thế nào?”

Chiến Cửu Âm nắm lấy chuôi đao lạnh lẽo, nửa ngồi xổm xuống, dán chủy thủ lên mặt bé gái vỗ vỗ nhẹ nhàng.

Đứa bé trai và đứa bé gái nhanh chóng cúi đầu, nói giỡn sao, nếu bọn họ thay mẫu thân chịu đánh một trăm roi, không tàn cũng sẽ bị trọng thương.

Dù sao mẹ của bọn họ cũng già rồi, bọn họ còn trẻ, sau này còn có nhiều ngày tháng muốn sống.

“Đúng là lòng hiếu thảo và tình mẫu tử!” Chiến Cửu Âm đứng dậy, nhìn về phía Phượng Lan quận chúa đang kêu la oai oái.

Phượng Lan quận chúa thầm mắng con gái của mình là sói mắt trắng, cũng không thể nói thêm cái gì, đều là do bà ta gây ra.

“Nếu không Dã Lang vương giúp người phụ nữ của ngươi chịu đánh, thế nào?” Chiến Cửu Âm chắp tay sau lưng đi qua.

“Hả, không không, bổn vương, không không, thân thể của ta yếu……”

Phượng Lan quận chúa vừa bị đánh, đôi mắt vừa tràn ngập thất vọng mà nhìn về phía phu quân của mình.

Bình thường, người đàn ông của bà ta ở trên giường là một con rồng, bây giờ gặp phải đại nạn, ông ta liền biến thành một con côn trùng!

Bà ta chịu đựng bị đánh đau, tiếng kêu càng ngày càng nhỏ, không biết là thất vọng với người thân, hay là hối hận vì lúc trước không nghe lời phụ vương khuyên bảo, nhất định phải gả cho Dã Lang vương.

Năm đó, tất cả mọi người phản đối, chỉ là bà ta đã không chịu được sự quyến rũ của Dã Lang vương.

Chiến Cửu Âm lạnh nhạt nhìn chằm chằm Dã Lang vương, “Hai lựa chọn, ngươi tự sát tạ tội, hoặc là bắt vợ con ngươi đền tội, ngươi chọn cái nào?”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, ánh mắt của thê thϊếp và con cái của ông ta đều dừng trên người Dã Lang vương.

Dã Lang vương run rẩy tay, sau một lúc lâu, mới đột nhiên ngẩng đầu, “Chiến tướng quân, lời này là nói thật sao?”

Chiến Cửu Âm gật gật đầu.

“Vậy...... Có thể để vợ con ta đền tội được không, ta ta ta……”

Vợ có thể cưới thêm, con có thể sinh thêm, nhưng mạng của ông ta chỉ có một mà thôi!

Ông ta muốn nói cái gì, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của vợ con ông ta, ông ta liền ngậm miệng.

Phượng Lan quận chúa giống như bị điên mà la hét: “Chiến Cửu Âm…… Ngươi giúp ta một chút, ta cầu xin ngươi, chờ khi về đô thành rồi, chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi, ngươi giúp ta gϊếŧ ông ta!”

Chiến Cửu Âm không phản ứng lại Phượng Lan quận chúa, nàng ra lệnh cho quân Bắc Kỵ, “Vậy lôi vợ con ông ta ra đền tội đi!”

“Không không không!” Chuyện này, gia quyến của Dã Lang vương đều bị dọa điên rồi.

Chiến Cửu Âm giảo hoạt cười, “Dù sao cũng từng là người thân, thả họ ra đi, để họ từ biệt nhau một chút.”

Nàng vung tay lên, quân Bắc Kỵ lập tức buông lỏng đám thê thϊếp và con cái của Dã Lang vương ra.

Mấy người nhìn nhau một chút, dường như đã ra một quyết định.

“Vương thượng!”

Một đám phụ nữ khóc thút thít mà chạy đến chỗ Dã Lang vương, cầm đầu là một người phụ nữ có thực lực, tháo cây trâm vàng rực rỡ ra đâm vào cổ Dã Lang vương.

“Ngươi thật tàn nhẫn!”

Vào giờ phút này, phụ nữ trở nên đoàn kết vô cùng.

Dã Lang vương không chỉ là một tên tra nam, mà còn là một người vô tình vô nghĩa.

Bảo bọn họ làm sao không phẫn nộ cho được!

Bọn họ sinh con nuôi con cho ông ta, lại không bằng một mạng của ông ta!

“Không!” Dã Lang vương bị dây sắt trói chặt, căn bản không phản kháng được.

Ông ta bị đánh cả người đều là máu.

Ngay cả con cái của ông ta, cũng bắt đầu tay đấm chân đá vào người ông ta.

Hai người Bạch Thương và Lý Quang Khuê híp mắt đứng sau Chiến Cửu Âm.

“Chiến đại nhân, gϊếŧ người thật ngoan độc nha! Không cần chúng ta ra tay luôn sao……”

Lý Quang Khuê gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ, dù sao cũng là việc nhà của lão Khâu, đã chết hay bị thương, không liên quan gì đến chúng ta hết……”

Dã Lang vương bị đánh chỉ còn hơi thở thoi thóp, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Cửu Âm, “Ngươi ngươi ngươi…… Nói không giữ lời!”

Mới vừa nói xong, trên ngực ông ta liền có thêm một cái chân, Chiến Cửu Âm dẫm lên ông ta, khinh thường mà liếc mắt nhìn ông ta một cái, “Ta chỉ cho ngươi lựa chọn, có nói ngươi không cần chết sao? Tội phản nghịch, là sẽ bị tru di cửu tộc ngươi không biết sao? Chuyện này còn không biết, lại dám tạo phản!”

“giải tất cả bọn chúng đi, đưa đến đế đô chờ bệ hạ xử lý!” Chiến Cửu Âm đã lười nói chuyện dong dài với bọn họ.

Trong đám người, Khâu Yên Nhi vọt lại đây, nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, đâm vào trái tim của phụ thân mình.

Ánh mắt của Khâu Yên nhi như dao găm, nhìn lướt qua mặt của phụ thân mình.

Hai mắt Dã Lang vương đỏ rực, vạn lần không nghĩ tới, cuối cùng người kết thúc sinh mạng của ông ta lại là con của ông ta!

“Đều tại ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta cũng sẽ không bị ngươi liên lụy!” Khâu Yên nhi tươi cười ghê rợn.

Phụt!

Khâu Yên nhi rút chủy thủ ra, Dã Lang vương lập tức mất mạng.

Hai cậu lính quân Bắc Kỵ đúng lúc đang ở đó, khống chế được Khâu Yên Nhi.

“Chiến tướng quân, thi thể của tên Khâu này xử lý như thế nào?” Bạch Thương xin chỉ thị nói.

Ánh mắt của Chiến Cửu Âm nặng nề, “Treo trên thành lâu ba ngày ba đêm, sau đó ném vào bãi tha ma!”

“Vâng, tướng quân!” Quân Bắc Kỵ kéo thi thể Dã Lang vương đi như kéo xác của một con chó.

Trong lòng Bạch Thương cảm khái: Tướng quân trẻ tuổi như vậy, lúc làm việc lại sát phạt quyết đoán, vào lúc thực lực của nàng còn chưa mạnh, nàng sẽ dùng chiến thuật quanh co, mà không chính diện cứng đối cứng.

Chiến Cửu Âm bất động thanh sắc lợi dụng mâu thuẫn của gia đình Khâu gia, mượn tay người khác, gϊếŧ Dã Lang vương diệt trừ hậu hoạn.

Nàng treo thi thể của Dã Lang vương ở trên thành lâu ba ngày ba đêm, biểu hiệnquyết tâm dẹp loạn của triều đình, chỉ là dư uy, cũng đủ làm những người có lòng riêng kinh sợ.

Hắn quả thực không thể tin được, cô gái trước mắt có mưu lược, gan dạ sáng suốt như thế, còn chưa đến 17 tuổi!

Bạch Thương nhìn Chiến Cửu Âm giờ phút này đã suy yếu dựa vào tường, lại không mất đi nửa phần khí thế, trong ánh mắt hắn có thêm vài phần thưởng thức.

Người con gái như vậy, tương lai nhất định sẽ là người có khả năng uy hϊếp lớn nhất của nước Thú Thế!