Ánh mắt của Thiên Lang dừng ở trên sàn Thú Nô, thập thất công chúa đang cùng một người đàn ông ôm ấp tình tứ.
Từ xa nhìn lại người đàn ông thân hình cao lớn kia đang sờ đầu của thập thất công chúa, thập thất công chúa mặt đầy thẹn thùng.
“Đúng là cha nào con nấy!” Thiên Lang tướng quân chán ghét nhìn thoáng qua, giận dữ rời đi.
Chiến Cửu Âm cười nhìn phía bóng dáng Thiên Lang tức giận rời đi.
Lại xoay người nhìn về phía Hàn Dực.
“Ngươi luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, lạt mềm buộc chặt, làm bản công chúa thương nhớ đêm ngày!”
Khóe môi Hàn Dực ngoéo một cái, “Người ở đây nhiều, ta không thích!”
Chiến Cửu Âm không nói hai lời, kéo tay áo của hắn bước vào kiệu, đi về biệt viện của mình.
“Mục đích ngươi tới chỗ này, không phải chỉ là giúp nước Thú Thế thu phục đất của mình phải không?”
Hàn Dực đưa cho Chiến Cửu Âm một ly linh trà.
Chiến Cửu Âm tiếp nhận cái ly ấm áp, gật đầu trả lời: “Đương nhiên.”
Lần này tới nước Dã Lang nàng có tư tâm, lời nguyền trên người nàng rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Thượng Quan Tuyên Minh nói cho nàng, tình báo của hắn là từ trong mật thất hoàng cung nước Dã Lang mà biết được.
Chẳng qua người nằm vùng thiếu chút nữa bị phát hiện, cũng chưa kịp nhìn thấy toàn bộ.
Cơ hội lần này, là nàng muốn tự tìm manh mối mà đến.
Có lẽ lời nguyền kia là thật, có lẽ 18 tuổi nàng thật sự sẽ chết.
Sau khi tới dị thế này, nàng không khỏi tin tưởng thế giới này việc lạ gì cũng có.
Hàn Dực nhấp một ngụm linh trà, khẽ nhíu mày, hương vị kém một chút, hắn buông cái ly, nhìn Chiến Cửu Âm đang thưởng trà, “Trong ngoài hoàng cung ở chỗ này, ngươi chỉ cần chú ý đề phòng một người là được!”
Chiến Cửu Âm thấp giọng nói: “Ngươi nói lão tổ sao!”
“Ừ, một lão già cổ quái đã mấy trăm tuổi, thượng phẩm bậc 9 huyền vương, một người lúc nào cũng khả năng thăng cấp thành huyền hoàng !” Hàn Dực bổ sung nói.
Chiến Cửu Âm gật đầu, “Ừ, nghe nói ông ta đang bế quan, ta sẽ cẩn thận một chút!”
“Cảm ơn nhắc nhở!” Chiến Cửu Âm uống xong linh trà, mới cảm nhận được cả bụng rỗng tuếch.
Những quả hạch trong không gian đều đưa cho tộc chuột đất hết rồi.
Đói quá, nàng mím môi.
Hàn Dực dừng trên môi nàng, biểu cảm quẫn bách của nàng rơi vào trong mắt hắn.
Hắn không chút hoang mang từ trong không gian lấy ra một hộp đồ ăn.
Hộp đồ ăn tổng cộng có năm tầng, thoạt nhìn tương đối xa hoa.
Mũi chó của Chiến Cửu Âm lập tức ngửi ra được hương thơm của đồ ăn ngon.
“Bạn bè tặng ta một ít mứt hoa quả, điểm tâm và một món kho, bổn điện không thích ăn!”
Đôi mắt Chiến Cửu Âm sáng ngời, “Đa tạ, đúng lúc ta cảm thấy đói bụng!”
Nàng giống như một con chó săn nhìn chằm chằm hộp đồ ăn kia, trong mắt không còn thấy người khác.
Ngón tay Hàn Dực run rẩy, “Ta đi đây……”
Chiến Cửu Âm giương mắt nhìn hắn, “Ừ, ngươi chú ý an toàn!”
Ngay sau đó nàng đứng dậy, “Không đúng, là ta chú ý an toàn.”
Bóng dáng của Hàn Dực biến mất trong nháy mắt, Chiến Cửu Âm không nhìn ra được hắn rời đi như thế nào.
Đây là thực lực của huyền hoàng sao?
Chiến Cửu Âm ăn cơm trong khoảng thời gian bằng mấy lần hít thở, làm Hàn Dực ở chỗ tối chứng kiến cái gì gọi là thực lực của “đồ tham ăn”.
“Ta nói rồi mà, Hàn Điện thật là một người tốt!”
Hàn Dực nhìn nàng ưu nhã gặm móng heo, khóe môi hắn hơi hơi ngoéo một cái.
Ngoài phòng, Long Nhất đã dịch dung thành thái giám, đang quậy với một nhóm thái giám khác, khóe môi nhếch lên.
A, chủ tử, ngài xong rồi!
Ngài luân hãm rồi mà không biết sao?
Long Nhất cầm cây chổi quét lá như có như không.
Đầu tiên là ngủ cùng, sau đó là cho đồ ăn, tiếp theo là làm người bảo vệ bên cạnh mỹ nhân, bước tiếp theo có phải sẽ đưa hắn cho Chiến cô nương làm ám vệ hay không.
Ha hả, cũng đúng đi!
Hẳn là không lệch đi đâu được, người phụ nữ đầu tiên bên cạnh chủ tử, Chiến Cửu Âm hẳn là chủ mẫu tương lai.
Hắc hắc, cái mặt lạnh như băng của chủ tử gần đây đã có chút biểu cảm.
Chuyện tốt, chuyện tốt!
Long Nhất gió cuốn mây tan quét lá tiếp, làm việc càng ra sức.
……
Dưới màn đêm, Thiên Lang mang theo một vạn năm ngàn quân Dã Lang đi tới ngoại thành.
Lúc sắp tới ngoại thành, bà chỉ để một vạn quân Dã Lang xuất hiện trước quân địch, dư lại 5000 người mai phục ở nơi tối tăm.
Lướt mắt nhìn lại, Quý Thi Vân chỉ dẫn theo mấy ngàn quân Bắc Kỵ ứng chiến.
Bộ dáng quân Bắc Kỵ giống như là chờ lâu ngày, bình tĩnh tự nhiên.
“Thiên Lang, đã lâu không thấy nha!” Áo choàng màu đỏ của Quý Thi Vân bay phất phới trong gió đêm mùa hạ.
“Quý Thi Vân, chúng ta lập tức sẽ vĩnh viễn không còn gặp mặt nữa!”
Quý Thi Vân cười lạnh, “Lời nói đừng nên nói quá sớm!”
Thiên Lang hung tợn mà nhìn chằm chằm Quý Thi Vân và người đàn ông mặc áo giáp bên cạnh bà. .
Bóng đêm có chút tối, nhìn không rõ lắm, hẳn là tùy tùng của Quý Thi Vân Lý Quang Khuê đi!
“Thiên Lang tướng quân, bọn họ chỉ có mấy ngàn người, thực lực của chúng ta bên này tuyệt đối có thể nghiền áp nha!” Nhị hoàng tử cưỡi ngựa bên cạnh Thiên Lang đắc ý dào dạt.
Thiên Lang nhíu mày, “Không thể khinh địch, con gái của lão già Quý Quốc Chương không phải là đứa vô dụng đâu!”
Nhớ tới lần trước bà chiến đấu với quân Bắc Kỵ, kết quả khinh địch chính là toàn thua cả trận!
“Các tướng sĩ, bắn tên!” Thiên Lang ra lệnh một tiếng, hai bên cung thủ phía trước tất cả đều vào chỗ.
Vèo vèo vèo!
Hàng thứ nhất lui ra, hàng thứ hai ra trận.
Vèo vèo vèo!
Vạn tiễn đồng loạt bắn ra.
Quân Bắc Kỵ cầm tấm chắn để phòng ngự.
“Xông lên!” Quý Thi Vân ra lệnh một tiếng, 5000 quân Bắc Kỵ liền tiến sát quân Dã Lang.
“gϊếŧ!”
Tuy rằng chỉ có 5000 người, nhưng khí thế của bọn họ lại giống như vạn người.
“Diệt quân Bắc Kỵ, chiếm lĩnh ngoại thành!” Thiên Lang ra lệnh một tiếng, quân Dã Lang cũng xông ra ngoài.
Một vạn đấu với mấy ngàn người, bọn họ còn không thắng được nữa thì đúng là không cần mặt mũi!
Vào lúc quân Bắc Kỵ và quân Dã Lang sắp tới giữa chiến trường, Quý Thi Vân phát ra tín hiệu lửa khói.
Đùng!
Pháo hoa nở rộ trên không trung.
Quân Dã Lang đã rút hết kiếm ra khỏi vỏ, vạn vạn không nghĩ tới, ngay sau đó Quý Thi Vân hét lớn một tiếng: “Lui!”
Quân Bắc Kỵ lao đến giống như thủy triều, lúc chạy trốn cũng giống như thủy triều, nhanh chóng chạy trở về.
Cả đám bọn họ mỗi người cõng trên lưng một tấm chắn, hai cái đùi như là bị chó đuổi bay thật nhanh.
Hai binh lính còn hét ra gió, chạy nhanh đến mức đau sốc hông.
“A a a…… Chạy mau!”
“Ai u…… Được chưa vậy!”
Bọn họ vừa chạy, trong lòng vừa bồn chồn.
“Chiến cô nương nói…… Chỉ cần chạy trốn thật nhanh, kẻ địch sẽ không đuổi kịp bóng dáng của chúng ta!”
Quân Dã Lang nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây dại ra.
“Mịa nó! Bọn họ đang làm cái gì, chạy trốn?”
“Quân Bắc Kỵ không phải vẫn được xưng tụng là kiêu dũng thiện chiến, dũng cảm tiến tới sao?”
“Ai u cười chết, chạy đến mức tụt quần rồi kìa, ha ha ha!”
“Quân Bắc Kỵ cái gì, ta thấy là quân lính nhanh chân chạy như điên thì có!”
Mắt thấy quân Bắc Kỵ chật vật mà chạy vào trong thành, quân Dã Lang nháy mắt sĩ khí tăng cao.
Nhị hoàng tử Khâu Băng cười, “Thiên Lang tướng quân, xem ra quân Bắc Kỵ cũng chỉ có cái danh hão mà thôi!”
Thiên Lang tướng quân nhíu mày thật chặt.
Bà biết rõ: Chuyện khác thường ắt có lý do!
Đây tuyệt đối không thể là phong cách hành động của quân Bắc Kỵ.
“Đừng đuổi theo!” Nhìn quân Dã Lang nóng lòng muốn đuổi theo, giọng nói của Thiên Lang tướng quân mang theo linh lực hét lớn một tiếng.
Khóe môi Quý Thi Vân giơ lên.
Quả nhiên, con gái nói Thiên Lang có tiếng là đa nghi trời sinh, nhất định sẽ không đuổi theo.
Quân Dã Lang trơ mắt nhìn quân Bắc Kỵ vào trong thành.
Thiên Lang hạ lệnh xong, bà liền ý thức được đã muộn.
“Không tốt, mau bỏ đi!”