Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 50: Mẹ ấm áp

“Huyền Lang cơ hồ toàn quân bị diệt, tiểu thập thất còn không có tìm được, Khâu Băng cũng không thấy!” Dã Lang vương Khâu Sở đau đầu xoa lông mày.

“Tính cách của Hoàng Lang chính là không chịu nổi!”

“Kế hoạch chỉ còn 3 ngày nữa mà lại bị thực hiện sớm như vậy, quân đội bạn của chúng ta còn chưa tới, còn có Huyền Lang kia, hắn có phải không thèm để bổn vương vào trong mắt đúng không!”

Tuy rằng nói tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe.

Tứ lang có danh khí lưu truyền bên ngoài, nhưng gần đây bọn họ đúng là quá bành trướng.

Kế hoạch ban đầu của ông ta là Tam Lang tấn công ngoại thành, Thiên Lang có thực lực mạnh nhất đi đánh lén.

Quân đội bạn lại giúp bọn họ tấn công từ nước láng giềng, dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, cho dù thực lực của quân Bắc Kỵ Quân có cường đại, cũng không biết nên đánh hướng nào.

Bây giờ, hai đội quân cơ hồ toàn quân bị diệt.

“Phế vật, phế vật, phế vật!”

Đôi tay của Dã Lang vương ngăn không được sự run rẩy, sắp tức bể phổi đến nơi!

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mới có thể biến chỉ số thông minh của tứ lang, từ sói đói hung ác biến thành chó con!

Dã Lang vương Khâu Sở quả thực muốn gϊếŧ người.

Hắn bình phục tâm tình, nói với lão giả đang bình tĩnh ngồi bên cạnh: “Lão tổ, bây giờ xem ra không thể ngồi chờ chết, phải nắm chặt thời gian, liên hệ quân đội bạn!”

Lão tổ chậm rãi mở to mắt.

“Thực lực của quân Bắc Kỵ cường hãn, a, Tề Bắc Tông còn có cốt khí như vậy, đúng là ngoài ý muốn.”

“Quân đội bạn sẽ đến rất nhanh, Sở Càng, ngươi không cần hoảng, đế vương phải trầm ổn mới được!”

“Vâng vâng vâng, lão tổ!” Dã Lang vương liên tục gật đầu.

Có lão tổ của họ ở đây, giống như có viên thuốc ổn định tâm can, khiến người ta kiên định.

……

Bên ngoài ngoại thành, giờ phút này, các tướng sĩ đang kêu gọi ầm ĩ xông thẳng lên trời.

“Thắng lợi!”

Quý Thi Vân đứng ở dưới thành, nhìn không ra tâm tình lúc này của bà.

“Thi Vân, số lính tử vong và bị thương có khoảng một ngàn người.” Vẻ mặt của Lý Quang Khuê khó coi.

Ngón tay của Quý Thi Vân nhẹ nhàng gõ lên tường thành, “Quang Khuê, Dã Lang vương chắc chắn sẽ công kích rất nhanh, phải nhanh chóng đưa thi thể của các huynh đệ về, số còn lại mau chóng trị liệu.”

“Đó là……” Ngón tay Lý Quang Khuê chỉ về phía bóng dáng đang bận rộn ở cửa thành.

Quý Thi Vân liếc mắt một cái liền nhận ra con gái của mình.

“Âm Âm!”

Một khắc khi chiến tranh kết thúc, Chiến Cửu Âm liền tự mình chữa trị vết thương cho quân Bắc Kỵ.

Lúc hai người đi vào vùng phụ cận, Chiến Cửu Âm đang giúp cậu lính Trương Long cầm máu ở cánh tay không ngừng chảy máu.

Tia máu bắn tung tóe trên mặt nàng, Trương Long không dám thở mạnh, mắt thường có thể thấy được tay của mình chảy máu không ngừng.

Cô gái mặt lạnh này là tiên nữ sao?

Cả người hắn đều sững sờ tại chỗ.

“Đừng nhúc nhích!”

Chiến Cửu Âm ấn bả vai của binh lính xuống, giúp một cậu lính tên Lý Thiên nối xương.

“A!”

Lý Thiên vẫn luôn cố nén không la lên, sẽ mất mặt trước tiên nữ tỷ tỷ, nhưng ngay sau đó hắn liền hét lên giống như heo bị chọc tiết.

“Được rồi!” Chiến Cửu Âm nhìn chằm chằm hắn, cậu lính nhỏ lập tức ngậm miệng.

Ánh mắt kia là ghét bỏ sao?

Thật có cảm giác áp bách.

Vốn đang cảm thấy cô nương đột nhiên nhảy ra này là mật thám.

Ngay sau đó, nàng liền giúp đỡ một binh lính cầm máu ở cổ đang phun máu ầm ầm.

Bọn họ tự giác gom những người bị thương nặng hay nhẹ vào cùng một chỗ cho nàng chữa trị.

Ngay cả mười mấy vị quân y lúc đầu la hét Chiến Cửu Âm hồ nháo, bây giờ cũng đều ngậm miệng.

Biện pháp của nàng tuy rằng thoạt nhìn có chút hồ nháo, nhưng hữu hiệu thật sự.

Cả đám bọn họ đều đưa những thương binh mag họ không giải quyết được, tất cả đều đưa sang chỗ Chiến Cửu Âm.

“Âm Âm!”

Quý Thi Vân vẫy tay xuống, ý bảo thương binh chuẩn bị đứng dậy vấn an bà không cần đứng lên lên.

“Mẹ!” Chiến Cửu Âm chỉ liếc nhìn Quý Thi Vân một cái, liền lập tức tiếp tục cứu người.

Các thương binh: “……” Là con gái của Quý tướng quân!

Là người dùng sức của một người để tiêu diệt quân của Hoàng Lang.

“Âm Âm, con học y thuật từ lúc nào?” Quý Thi Vân cũng không ra vẻ, nửa ngồi xổm xuống hỗ trợ.

Bà dùng khăn lau máu trên mặt Chiến Cửu Âm.

“Mẹ, con gặp được một thầy lang, được ông ấy dạy mấy chiêu.” Chiến Cửu Âm nói sơ lược.

Ánh mắt Quý Thi Vân phức tạp, con gái bà dường như đã thay đổi, trầm ổn hơn, khí chất cường đại hơn rất nhiều, cũng càng ngày càng giống người đàn ông kia.

Có thể làm mấy tên tân binh ngoan ngoãn nghe nàng nói, cực kỳ không đơn giản.

Mấy tên tân binh đó trước giờ đều rất tự cao, bình thường lúc nào cũng ra vẻ không phục.

Giờ phút này, một đám sói con ở dưới tay của Chiến Cửu Âm, ngoan giống như là một đám cừu con.

“Ai u…… Đau chết mất!”

Đột nhiên, đám người Tề Bắc Tông bị thương cũng ngao ngao kêu lên.

Sắc mặt Tề Quang Dự khó coi giống như ăn phân.

Đồng tử của ông ta co lại, nhìn đệ tử Tề Bắc Tông nằm la liệt trên đất.

Chết chết, thương thương!

4000 người, số còn lại không đến ngàn người!

Đệ tử của ông ta căn bản chưa từng ra chiến trường, quân Dã Lang tàn nhẫn như vậy mà lại bảo họ gϊếŧ.

“Chưởng môn, những người đó thực lực vô dụng nên mới bị gϊếŧ!”

“Đúng vậy, ai bảo bọn họ thường ngày lười biếng!”

“Phi, xứng đáng!”

Các đệ tử Tề Bắc Tông sống sót vui sướиɠ khi người gặp họa, đầu ghé đầu lẩm nhẩm lầm nhầm.

ầm!

Sắc mặt Tề Quang Dự xanh mét, hai mắt đỏ đậm, một cái tát tát vào mặt mấy tên đệ tử.

“Hỗn xược! Ai cho các ngươi tới!”

Ánh mắt lạnh lẽo của ông ta đảo qua từng gương mặt của đệ tử tông môn.

Một tên đệ tử bị đánh thành kẻ ngốc lắp bắp nói: “Là là là…… Đại trưởng lão!”

“Mịa nó ngươi chết đi!” Đại trưởng lão xách cổ áo của tên đệ tử kia lên, chỉ muốn gϊếŧ người!

Bởi vì ánh mắt của Tề Quang Dự giờ phút này đang dừng trên người ông ta.

“Chưởng môn, ta không làm!” Đại trưởng lão thật sự cứng rắn, căn bản khinh thường việc giải thích cái gì.

“Ôi! Quân y các ngươi bên kia có thể cứu người của chúng ta bên này được không!”

Đại trưởng lão ngược lại không biết xấu hổ hỏi Chiến Cửu Âm.

Chiến Cửu Âm một ánh mắt cũng không thèm cho ông ta, nhưng ánh mắt của Quý Thi Vân lại như muốn gϊếŧ người nhìn về phía đại trưởng lão.

“Tề Bắc Tông các ngươi gây ra họa, còn không biết xấu hổ ở chỗ này la lớn, sai bảo con gái của ta!”

Kiếm dài của Quý Thi Vân được lấy ra khỏi vỏ, kề lên cổ đại trưởng lão.

Đôi mắt của Đại trưởng lão nhìn chằm chằm thanh kiếm chói mắt, hai chân ông ta phát run, sắp tè dầm đến nơi.

Cô gái biết chữa bệnh kia hóa ra là đứa con hoang Chiến Cửu Âm.

Quý Thi Vân đạt đến thực lực thượng phẩm cấp 8 của huyền vương, không phải người ông ta có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sau khi tu sĩ đạt đến thực lực cấp thứ 5 của huyền vương, mỗi một cấp bậc thực lực đều có sự cách biệt một trời một vực.

Cho dù là Tề chưởng môn thực lực đạt đến thượng phẩm cấp 7 của huyền vương cũng không đủ dùng!

“Cút!”

Sắc mặt của Quý Thi Vân khó coi đến cực điểm.

Tề Quang Dự mặt đã đen đến mức nhìn không ra bất luận biểu cảm gì.

Sỉ nhục hôm nay, sau này sẽ đòi lại!

“Về tông môn!”

Từng câu từng chữ của hắn đều lạnh nhạt.

Đệ tử Tề Bắc Tông mênh mông, tất cả đều đuổi kịp chưởng môn của mình.

Đại trưởng lão cũng chật vật đuổi kịp.

Quý Thi Vân thu hồi kiếm ngàn vân, ánh mắt lạnh băng ở một khắc khi nhìn sang Chiến Cửu Âm liền trở nên dịu dàng.

Nhìn dáng vẻ con gái bận rộn mà chuyên chú, môi bà giật giật, lại trước sau không có nói ra câu nói kia: Âm Âm, mẹ muốn ở riêng với con một lát.

“Quang Khuê, chỗ này giao cho huynh và Âm Âm, ta lên lầu trên thành đợi mệnh lệnh!”

Nói xong, Quý Thi Vân giúp Chiến Cửu Âm phủ thêm áo choàng đỏ của bà rồi mới rời đi.

Trong lòng Chiến Cửu Âm có một dòng nước ấm chảy qua, thì ra đây là cảm giác có mẹ.

Khóe môi nàng không tự giác nhếch lên một cái.

Trong lúc mọi người đắm chìm trong trạng thái chỉnh đốn, nghỉ ngơi sau trận chiến...

Đột nhiên, giữa thi thể của phản quân, một bóng người lấy tốc độ như thiên lôi đánh úp về phía Chiến Cửu Âm.

Trong tay người nọ cầm một thanh trường kiếm, đâm thẳng về phía nàng.