Chiến Cửu Âm thấy bạch hồ ly không muốn ngồi trên người mình, nàng cong cong môi, “Được rồi, được rồi, chiều theo ý ngươi!”
Nàng xoa xoa tay, đi lên trước bế bạch hồ ly lên, “Ngươi nếu đã nghĩ kỹ muốn để ta làm chủ nhân của ngươi, thì phải nhớ kỹ không được chạy loạn!”
Nghĩ đến Vượng Tài, đáy lòng nàng có chút mất mát, lại nói thêm một câu, “Cũng đừng rời khỏi ta.”
Nghe được tiếng lòng của Chiến Cửu Âm, trong lòng Hàn Dực ngũ vị tạp trần.
Hắn trở thành vật thế thân của một con chó!
A!
Bạch hồ ly mặt không biểu cảm, nhưng lúc được Chiến Cửu Âm ôm vào trong ngực, lại có một sự an tâm và kiên định khó có được.
Không biết có phải vì nội đan biến dị hay không, chỉ có lúc hắn ở cùng Chiến Cửu Âm, sự nghiêm cấm áp chế trong tâm thần mới không thống khổ như vậy nữa.
Từ khi nàng đi, thời gian hắn có thể biến thành người càng ngày càng ngắn.
Bây giờ nàng là thuốc duy nhất của hắn.
Chiến Cửu Âm đưa tay sờ bạch hồ ly từ đầu đến đuôi, lại bế hồ ly lên, quan sát một chút.
“Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, vẫn phải chú ý vệ sinh.”
Nàng bế hồ ly lên, thậm chí quên luôn chuyện ăn cơm, hừng hực chạy tới phòng mà Lý Quang Khuê chuẩn bị cho nàng.
Ngay sau đó, hồ ly điện hạ trực tiếp bị ấn vào thùng gỗ chứa đầy nước.
Chiến Cửu Âm vén tay áo và ống quần lên, bắt đầu giúp hồ ly tắm rửa.
Bạch hồ ly bị ngâm nước ướt nhẹp, ngao ngao nhìn ra ngoài thùng gỗ.
Người phụ nữ kia, ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không.
Ngươi có biết thẹn hay không.
“Đừng nhúc nhích!”
Ngay sau đó, Chiến Cửu Âm bắt lấy móng vuốt của hồ ly, bắt đầu thuần thục giúp nó tắm rửa.
“Ngươi giống Vượng Tài quá, tắm rửa một chút mà làm như sắp mất mạng tới nơi, tắm rửa xong thoải mái lắm!”
Hồ ly điện hạ chậm rãi thả lỏng, thân thể căng chặt cũng trở nên nhu hòa.
Giống như nàng nói, tắm rất thoải mái.
Đột nhiên, Chiến Cửu Âm kéo chân trước của hồ ly ra khỏi thùng gỗ, tay trực tiếp chà xát trên bụng nó.
A!
Cả người Bạch hồ ly muốn điên rồi.
Nơi đó, nơi đó!
Người phụ nữ kia, ngươi có phải cố ý hay không!
Có phải ngươi đã nhận ra ta rồi, nên mới tra tấn ta như vậy!
Cả người Hàn Dực đều dựng lông lên, một chân vùng vẫy trên đuig Chiến Cửu Âm, muốn chạy ra.
Chiến Cửu Âm lau đi giọt nước bắn tung tóe trên mặt nàng.
“Mịa nó, phiền quá, đều do lão yêu bà không cho ta học phù chú, nếu được học rửa sạch thì không cần phiền như vậy!”
Nàng thở phì phì nhìn chằm chằm vẻ mặt cảnh giác của hồ ly, “Ngươi có chịu tắm hay không, nếu không sau này không cho lên giường của lão tử!”
Hồ ly nào đó ở bên ngoài đứng ướt dầm dề, sau đó lại bị Chiến Cửu Âm xách về.
Long Nhất nấp trong chỗ tối hung hăng nhếch khóe môi lên, hành vi của chủ tử thật khác thường nha!
Từ lúc chủ tử gặp được Chiến Cửu Âm, cả người đều trở nên tươi sáng.
Sẽ cười khẽ, sẽ mắng chửi người, sẽ chơi xấu ngủ trên giường Chiến Cửu Âm, lấy lý do mỹ miều là nội đan biến dị đang ở trong người nàng.
Ngón trỏ của Long Nhất vuốt ngang lông mày, lắc đầu tấm tắc ra tiếng, “Haizz, đại trưởng lão đúng là lo lắng nhiều, chủ tử hình như còn có thất tình lục dục, giống như đã bị áp chế lâu lắm, khi bùng nổ còn rất mãnh liệt nha!”
Hắn hiểu, làm một người đàn ông, hắn đều hiểu!
Chiến Cửu Âm vừa trải qua chiến đấu, lại tắm sạch cho hồ ly, có chút mệt mỏi chuẩn bị ngủ một giấc.
Trên thành đã có Lý Quang Khuê trấn thủ, hơn nữa còn nghe nói buổi tối viện quân sẽ đến.
Nàng duỗi tay lấy một cái bình đặt trước cửa phòng, ngăn cản từ bên trong, nếu có người xông vào, nàng có thể biết trước tiên.
Chiến Cửu Âm vươn một bàn tay chỉ vào bạch hồ ly vừa câm vừa điếc, rồi lại chỉ chỉ cái bình kia, lắc lắc ngón tay.
Bạch hồ ly nháy mắt đã hiểu ý của nàng, đừng đυ.ng vào cái bình kia.
Nghĩ lại xem ra Chiến Cửu Âm đã coi hắn thành kẻ điếc người câm rồi!
Chiến Cửu Âm căn bản không để ý tâm tư bạch hồ ly, nàng thật sự có chút mệt, vừa lên giường là ngủ ngay.
Tiểu hồ ly nheo đôi mắt lại, lông ướt dầm dề cũng đã khô hơn phân nửa.
Hắn nhịn không được tới gần Chiến Cửu Âm.
Nàng nghiêng thân mình, ngủ thật sự say, chỉ có lúc nàng hoàn toàn ngủ say mới như là một thiếu nữ vô ưu vô lo.
Những lúc khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút cuồng bạo lực!
Bạch hồ ly tới gần Chiến Cửu Âm, chân vẫn không nghe theo sai bảo mà dẫm lên giường.
Hắn tìm một vị trí nằm thật thoải mái, nhìn chằm chằm dung nhan của Chiến Cửu Âm khi ngủ.
Từng đợt hương thơm của con gái trên người Chiến Cửu Âm truyền vào mũi của Hàn Dực.
Hương vị này thật dễ nghiện.
Phảng phất giống như ánh mặt trời ngày xuân chiếu trên má, lại có hương thơm dài lâu của đóa sen sau cơn mưa rào mùa hạ.
……
Bất tri bất giác đã tới buổi tối, trong lúc ngủ mơ, Chiến Cửu Âm nghe được âm thanh ồn ào.
Nàng đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, ném tiểu hồ ly đang dính vào người mình ra.
“Ngươi……” Chiến Cửu Âm muốn nói lại thôi.
Tiểu hồ ly cũng thật đáng thương, không nói nó nữa, chắc nó vẫn thích thân mật với con người!
Chiến Cửu Âm mặc áo ngoài vào, ôm hồ ly lên, mở cửa liền đi ra ngoài.
Nàng xoa xoa đôi mắt có chút mơ hồ, thấy được một người đàn ông trung niên mặt đầy chính khí, dáng người cường tráng.
“Sao vậy, Lý thúc?”
Lý Quang Khuê đứng trước mặt Chiến Cửu Âm, bóng đêm tối tăm, nàng cũng không phát hiện phía sau hắncó người.
“Âm Âm!” Một giọng nói dịu dàng làm Chiến Cửu Âm hoàn toàn tỉnh lại.
Một người phụ nữ mặc chiến giáp từ phía sau Lý Quang Khuê đi ra trước.
Chiến Cửu Âm ngây người một lát, trúc trắc mà gọi người phụ nữ kia một tiếng, “Mẹ!”
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng gọi một người phụ nữ là mẹ.
Hồ ly có nhãn lực nhảy từ trong ngực Chiến Cửu Âm xuống.
Quý Thi Vân giữ chặt tay Chiến Cửu Âm, ôm nàng gắt gao vào trong ngực.
Chiến Cửu Âm không chỗ để tay, liền nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Thi Vân.
Chiến giáp còn lạnh hơn bóng đêm.
Quả nhiên, mẫu thân vì quốc gia, cũng chỉ có thể dùng chiến giáp lạnh như băng để ôm nàng.
“Để mẹ xem con nào!” Sắc mặt của Quý Thi Vân khẩn trương buông lỏng Chiến Cửu Âm ra.
Bà cau mày, đánh giá khắp nơi xem Chiến Cửu Âm có bị thương nặng ở đâu không.
Cùng lúc, Chiến Cửu Âm cũng đang đánh giá mẫu thân của mình.
Dưới ánh nến, ngũ quan của bà tinh xảo minh diễm, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, bởi vì là quân nhân, mặt mày còn có phần cương nghị.
Chiến Cửu Âm tinh tế nhìn lại, chính mình cũng chỉ có năm phần giống dung mạo của mẫu thân.
Xem ra một nửa diện mạo kia, chắc chắn là giống người cha nàng chưa từng gặp mặt.
Mẹ chưa bao giờ nhắc tới tên của phụ thân, chắc chắn là phụ thân đã làm gì đó khiến mẹ cực kỳ hận ông ấy!
Chiến Cửu Âm cũng không muốn nghĩ những chuyện đó nữa, ít nhất bây giờ nàng có mẫu thân.
“Quang khuê, sao hôm nay huynh không giúp Cửu Âm?”
Quý Thi Vân nhìn vết thương đã kết vảy trên tay Chiến Cửu Âm, xoay người giận dỗi với Lý Quang Khuê.
Lý Quang Khuê nắm chặt tay, cẩn thận trả lời: “Thi Vân, chuyện này trách ta, lúc ấy, ta còn tưởng rằng do quân Dã Lang bọn họ nội loạn……”
Chiến Cửu Âm kéo tay của mẫu thân, “Mẹ, là con dùng đan dược dịch dung, cho nên Lý thúc mới không nhận ra con, hơn nữa, con cũng không bị thương nặng gì!”
Nàng tươi cười xán lạn lắc lắc cánh tay của Quý Thi Vân.
“Mẹ, không phải con đang rất khỏe sao? Không sao không sao……”
Quý Thi Vân nhìn Chiến Cửu Âm từ trên xuống dưới, thoáng chốc chín tháng rồi hai người chưa gặp mặt nhau.
Bà đã nghe phụ thân nói chuyện giữa Cửu Âm và Tuyết Liên, phụ thân đã chặt đứt một ngón tay, Tuyết Liên cũng đã tàn phế, bà còn có thể truy cứu gì nữa, đó là cháu gái ruột của bà.
Ầm!
Đột nhiên, trên tường thành ngoại thành tường thành có một tiếng nổ vang.
Pháo hoa nổ tung giữa không trung.
Ngay sau đó, thủ vệ dùng mang theo thanh âm linh lực, tê tâm liệt phế mà hô: “Địch! Tấn công!