Chiến Cửu Âm rõ ràng cảm nhận được thực lực từ một quyền này của Bạch Thương, là tiêu chuẩn của tu sĩ đạt cấp thứ 3 của huyền vương.
Bây giờ nàng mới bắt đầu đánh giá người trung niên này, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, ăn nói có ý nghĩa.
Xem ra, Bạch Thương là một phó tướng luôn luôn ẩn mình.
Hắn là thủ hạ của Hoàng Lang, sao có thể chủ động phô trương thực lực được, có thể khiến chủ tướng kiêng kị.
May mắn lúc nãy đã có giáp hộ thân mà Hoàng Lang cho.
Nhìn thấy người đã trợ giúp nước Thú Thế bị thương, Lý Quang Khuê trên cổng thành lập tức luống cuống: “Không cần biết hắn là ai, hôm nay chúng ta nhất định phải bảo vệ tính mạng hắn.”
Hắn ở trên cao đã thấy rõ ràng, người đó chỉ dùng một thanh đao đã chém gϊếŧ mười mấy người.
Gϊếŧ người cùng cấp bậc thực lực, một đấu với nhiều người, đúng là tìm chết!
Quan trọng nhất là hắn đã gϊếŧ Hoàng Lang, binh sĩ nước Thú Thế nhất định phải cứu hắn.
Tiểu lão đầu xen lẫn trong quân của Dã Lang híp mắt, giống như báo săn nhìn chằm chằm Bạch Thương, tiểu lão đầu đã không thể khống chế được.
Nếu Bạch Thương còn dám động đến đồ đệ thiên tài của ông, ông liền không thèm để ý tới quy tắc, cái gì mà “không tham dự vào nội chiến của nước khác”, xxx mẹ hắn, trực tiếp chơi chết hắn!
Chiến Cửu Âm dùng ngón tay lau máu nơi khóe môi, thân thể run rẩy đứng lên.
Một giọng nói đang nổ tung trong đầu nàng.
“Mẫu thân, cho con ra ngoài, con sẽ thiêu chết hắn!” Hỏa Hỏa trong không gian đã tức giận đến mức giơ chân.
Bàn tay của Thiên Thiên cũng nắm thật chặt.
“Bình tĩnh nào!” Khóe môi của Chiến Cửu Âm cong lên, nở một nụ cười ngoan lệ.
Bạch Thương nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm, hắn khó có thể tưởng tượng, cho dù là người đạt cấp bậc Huyền Vương, sau khi bị lôi quyền của hắn đánh trúng cũng sẽ phải ngã xuống.
Cho dù hắn có giáp hộ thân, cũng chỉ có thể giảm bớt hai phần tổn thương mà thôi.
Sắc mặt của Bạch Thương lạnh lùng nói: “Phản đồ, ngươi phải theo ta trở về nước Dã Lang, tiếp nhận thẩm vấn!”
“Vậy phải xem hai chúng ta ai có thể đánh ngã ai trước!” Chiến Cửu Âm vừa nói chuyện, giữa hai tay đã có một ngọn lửa đỏ rực, hai quả cầu lửa đánh về phía Bạch Thương.
“Oanh lôi quyền!” Bạch Thương nghênh tiếp chính diện.
Rầm rầm rầm!
Tia lửa văng ra khắp nơi.
Ba tiếng nổ ầm ầm truyền vào màng nhĩ của mọi người.
Cả hai người Chiến Cửu Âm và Bạch Thương đều lui về sau mấy bước, miễn cưỡng dừng lại.
“Hỏa hệ!” Cả người Bạch Thương đều tê dại, trách không được người đối diện có thể cùng hắn bất phân thắng bại.
Cường giả có năng lực ngũ hệ!
Cho dù thực lực của họ có kém một chút, nhưng lại có thể vượt cấp gϊếŧ người!
Mắt thấy diễn biến này, Lý Quang Khuê đang ở trên cổng thành định rút kiếm xuống cứu người lại thu hồi bước chân.
Hắn đặt mông ngồi xuống, cười ha hả với những người đứng sau: “Không cần!”
Tiểu lão đầu đang đứng lẫn trong quân Dã Lang cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hahaha, đồ đệ thật tuyệt, lúc nãy năng lực Lôi hệ trên người nàng đã khiến Bạch Thương ăn một đòn nặng rồi.
Đột nhiên, bên hông ông truyền tới tiếng sáo chói tai, đầu của ông ong ong, một giọng nói hét lớn vào tai ông: “Lão quái Lục Mao, lão già kia mau mau trở về học viện, có việc gấp!”
Mịa nó!
Tiểu lão đầu bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy dung mạo của đồ đệ thiên tài, cũng không biết tên, bên kia lại thúc giục ông phải đi gấp.
Ông mắng xong một câu “mịa nó”, đưa tay bắn một vệt ánh sáng màu vàng vào cổ tay Chiến Cửu Âm.
Tiểu lão đầu cao hứng, đến lúc đó chỉ cần dựa vào ấn ký này, liền có thể tìm được đồ đệ của mình đang ở đâu!
Ông dùng thần thức mắng xối xả người đã gọi ông, sau đó mới rời đi.
Bạch Thương rất không cam tâm, trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng hung ác như quỷ dữ, tay cầm chiến thương, áo choàng bay phấp phới, vọt tới chỗ Chiến Cửu Âm.
Chiến Cửu Âm cũng không mập mờ, cầm đao lên nghênh đón.
ầm!
Ba hiệp trôi qua, hai người vẫn đánh ngang nhau.
Chiến Cửu Âm cũng cảm nhận được thực lực của Huyền Vương, nàng từng so chiêu cùng với Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão của Tề Bắc Tông.
Theo phán đoán của nàng, thực lực của Bạch Thương khoảng cấp thứ 5 của huyền vương.
Lúc này Bạch Thương cũng ý thức được, cứ dông dài như thế, bọn họ cũng không có chút phần thắng nào.
Mắt thấy người của Lý Quang Khuê đang từ ngoại thành chạy vào.
Chỉ nghe thấy trên tường thành, giọng nói của các tướng sĩ hô vang: “Đánh Bạch Thương, đánh Bạch Thương, bảo vệ quê hương ta!”
“Xông lên, đuổi yêu nghiệt ra ngoài thành!”
Bạch Thương “….”
“Bắt hắn lại!” ánh mắt của Bạch Thương phức tạp, chỉ tay vào Chiến Cửu Âm, nói với lính Dã Lang sau lưng.
Mấy chục tên lính Dã Lang, trong nháy mắt đã bao vây chặt Chiến Cửu Âm lại.
Chiến Cửu Âm lui về sau mấy bước, giơ tay lên, một vòng tròn lửa to mấy mét lan ra, trước mắt mọi người là ngọn lửa nóng rực, liên tiếp lui về sau.
Lúc lính Dã Lang mở mắt ra, Chiến Cửu Âm đã biến mất tại chỗ.
Bùn đất trên đất tung lên mịt mù.
Chẳng lẽ nàng đã chui xuống đất?
Bạch Thương híp mắt nhìn quân lính đang từ ngoại thành tiến đến chỗ họ, hắn hét lớn một tiếng: “Rút lui!”
Lính Dã Lang nhanh chóng rút lui, lúc Lý Quang Khuê đuổi tới nơi, nhìn thấy một đống thi thể lẫn trong bùn đất.
“Nhất định có một ngự thú sư đã giúp chúng ta!”
“Còn có một người có thiên phú Hỏa Hệ!”
ở nước Thú Thế, người có thiên phú Hỏa hệ mà hắn có thể nghĩ đến chỉ có một người.
Chưởng môn Tề Bắc Tông Tề Quang Dự!
Chẳng lẽ chính ông ta đã dịch dung đến giúp đỡ?
Hắn lắc đầu, không thể nào, ông ta không có năng lực ngự thú.
Người có năng lực ngự thú ở nước Thú Thế chỉ có mấy người.
Mà người vừa tới giúp họ là nam hay nữ?
“Thủ tướng, chúng ta có đuổi theo đám lính còn lại của Dã Lang không?” phó tướng bên cạnh Lý Quang Khuê nhấc chân, nhìn về phía bóng dáng lính Dã Lang đang nhanh chóng chạy trốn.
“giặc đã cùng đường chớ đuổi theo, tiếp tục chờ quân cứu viện, bảo vệ tốt ngoại thành!”
“Vâng, thủ tướng!”
“Khụ khụ khụ…” Chiến Cửu Âm ôm ngực, bò ra từ đống cỏ khô.
Một đống bụi trên đất vừa rồi, chỉ là một cách để che mắt mà thôi.
Lý Quang Khuê liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông ở ngoại thành đã cứu bọn họ.
Thế nhưng lúc họ bốn mắt nhìn nhau, lưỡi của hắn như đông cứng lại.
“Ngươi ngươi ngươi….”
Bởi vì mắt trần của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo và vóc dáng của người đàn ông đang chậm rãi biến hóa, cuối cùng biến thành một gương mặt đầy máu tanh, là một cô gái nhu mì ngũ quan xinh đẹp.
“Lý thúc, là cháu!” Chiến Cửu Âm lấy một chiếc khăn trắng từ trong không gian ra, lau mặt.
Khi nàng đến gần một chút, một gương mặt xinh đẹp không gì sánh được xuất hiện trước mắt mọi người, các tướng sĩ vừa thấy liền choáng váng.
Người ở ngoại thành giúp họ giải vây, hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.
Con ngươi của Lý Quang Khuê mở lớn, giọng nói như tiếng chuông đồng : « Cửu Âm ! »
Ngọn lửa trên tay Chiến Cửu Âm đốt sạch chiếc khăn nhuốm máu.
Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi khét xông vào mũi nàng.
« Là cháu ạ ! » Chiến Cửu Âm lúc nãy bị lôi quyền của Bạch Thương đánh bị thương, bây giờ dị năng đang chữa trị vết thương cho nàng.
Lý Quang Khuê vốn là quân bắc kỵ, đã từng là thủ hạ của ông ngoại nàng.
Mười năm trước sau trận đánh kia, hắn liền ở lại ngoại thành làm tướng giữ thành.
Ngày lễ ngày tết, hắn sẽ về nội thành thăm hỏi Quý Quốc Chương, cho nên Chiến Cửu Âm từ nhỏ đã biết vị thúc thúc này.
« Cháu ngoan, cháu bị thương rồi ! Mau mau, chúng ta vào thành, tìm quân y ! » Lý Quang Khuê vừa nói vừa kéo cánh tay của Chiến Cửu Âm, sợ nàng trọng tâm không vững sẽ ngã xuống.
Chiến Cửu Âm khoát tay : « Không cần đâu ạ, cho cháu ăn là được ! »
Một bàn tay của Lý Quang Khuê đập mạnh lên lưng phó tướng : « Mau mau, để đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ! »
Bây giờ hắn không thể để ý tại sao Chiến Cửu Âm biết thuật dịch dung, còn có thiên phú Hỏa hệ.
Hắn chỉ biết nếu không chăm sóc đứa nhỏ này cho chu đáo, đêm nay người đó tới sẽ đau lòng như thế nào.