Một con ong chúa nữ vương bay đến, trong mắt nó là một mảnh băng sắc.
Nó mang theo mấy ngàn con ong trong đàn bay đến đây, che kín cả bầu trời.
“Ong chúa……là ong chúa!”
Tất cả lính Dã Lang và lính giữ thành đều trợn tròn mắt.
Phản ứng đầu tiên của lính Dã Lang chính là vắt chân lên cổ mà chạy.
Tướng giữ thành Lý Quang Khuê ra lệnh cho binh sĩ hô to với bá tánh trong thành: “Ong chúa tới...... Mau mau trốn đi!”
Bá tánh trong thành vừa nghe đến đại danh của ong chúa, trong chớp mắt, mọi nhà đều đóng cửa, nháy mắt đường phố đã không còn một bóng người.
Lính giữ thành đều trốn vào lầu bên trong thành.
Ong chúa đến đây không khác gì dậu đổ bìm leo, chúng nó mang đến cảm giác áp bách còn đáng sợ hơn lính Dã Lang.
Chính là, không nghĩ tới ong chúa bay một vòng trên thành, sau đó dưới sự chỉ huy của ong chúa, đàn ong đồng thời bay đến phía lính Dã Lang.
Lý Quang Khuê vui mừng khôn xiết, vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, “Tốt tốt tốt, đốt chết đám vương bát đản bọn chúng đi!”
Cả người Hoàng Lang đều ngây ngốc!
“Sao có thể!”
“ở đâu có nhiều ong độc như vậy!”
Nếu bị ong độc đốt, trong nháy mắt sẽ chết.
Hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức thiết lập một tầng kết giới dài 5 mét quanh thân mình.
Có kết giới bảo hộ, ong độc sẽ không vào được.
Binh sĩ Dã Lang có thực lực dưới cấp 8 của huyền sĩ tất cả đều điên rồi, chủ tướng thế mà lại mặc kệ bọn họ như vậy!
Phải biết rằng, cấp thứ 8 huyền sĩ là cửa giới hạn, muốn thăng cấp sẽ càng ngày càng khó.
Chỉ có người đạt đến trình độ cấp thứ 8 huyền sĩ mới có thể thiết lập kết giới cho mình.
Hơn nữa, cấp bậc càng cao, có thể thiết lập kết giới có phạm vi càng lớn.
“A!”
Không ngừng có lính Dã Lang ngã xuống, sau một tiếng thét chói tai, sắc mặt của họ nhất thời đều biến thành màu đen, miệng phun máu đen, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều mất mạng.
Một đám linh hồn lơ lửng bị Chiến Cửu Âm hút vào khóa hồn linh.
Tướng quân Bạch Thương và tướng quân Hoàng Lang ở trong kết giới cùng nhau lui về phía sau, giờ phút này họ không giúp được ai cả.
Khó khăn lắm mới dùng kết giới bao phủ được mấy chục binh lính đi vào, bảo vệ họ.
Chiến Cửu Âm bởi vì ở gần tướng quân Hoàng nên cũng bị kéo vào kết giới của hắn.
Bây giờ mười mấy người bọn họ ở trong kết giới, Hoàng Lang nắm thật chặt đao trong tay, hắn cũng không biết sau đó sẽ lại xảy ra chuyện xấu gì.
Hoàng Lang nhìn binh lính của mình người này nối tiếp người kia ngã xuống, trong kết giới cũng tràn ngập tuyệt vọng, chỉ có thể một mình thở dài, ngón tay nắm chặt phát ra tiếng.
“Đê tiện!” Hắn mắng ngự thú sư đang ở trong bóng tối.
Trong lúc mọi người đang bị cảm xúc bất an sợ hãi bao trùm, Chiến Cửu Âm chậm rãi tới gần Hoàng Lang.
Tiểu lão đầu giờ phút này đang có một tầng kết giới trong suốt bao quanh thân, ông cau mày mắng: “Mịa nó, bắt đồ đệ của lão tử vào kết giới rồi!”
Giây tiếp theo, chỉ thấy Chiến Cửu Âm đã đứng sau Hoàng Lang.
Chiến Cửu Âm liếc mắt một cái nhìn tướng quân Bạch Thương ở một kết giới khác.
Nàng đang tính toán khoảng cách thời gian khi nàng dùng một kích gϊếŧ chết Hoàng Lang và thời gian chạy trốn, nếu Bạch Thương về đây hỗ trợ, nàng phải có phương án đối phó.
Còn đang tự hỏi, Hoàng Lang đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trầm trọng.
“Thiết Đản, mau mau mau, cầm tín vật của ta, chạy nhanh tvề báo tin, cầu cứu lính giữ thành gần nhất.”
Hoàng Lang đưa một lệnh bài màu vàng trong tay cho Chiến Cửu Âm.
Chiến Cửu Âm cau mày, lập tức hốc mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy nói: “Tướng quân, hãy để thuộc hạ ở lại với tướng quân, cùng tiến cùng lui!”
Hoàng Lang nhìn thoáng qua thị vệ trung thành của mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy dọc toàn thân, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vai Chiến Cửu Âm.
“Lão tử đã biết ta không nhìn lầm người, không hổ là đồng hương của ta!”
“Đi mau!”
Hắn lấy ra một áo giáp phòng thân từ trong nhẫn trữ vật, khoác lên người Chiến Cửu Âm.
Một làn hơi ấm, ánh sáng lấp lánh của áo giáp phòng thân nháy mắt bao trùm lên người nàng.
“Ngươi nhanh chân lên, nhanh chóng trở về, áo giáp hộ thân này có thể bảo vệ ngươi!” Hắn nói xong liền đẩy Thiết Đản vẻ mặt trung thành sang một bên, chuẩn bị mở kết giới ra.
“Nhớ kỹ phải tìm thập thất công chúa cho lão tử!” Hắn còn không quên nói thêm một câu.
Trong lòng Chiến Cửu Âm tấm tắc ra tiếng, thật đúng là con mẹ nó là một người đàn ông si tình.
Đã sắp chết rồi, còn nhớ đến người phụ nữ kia.
Hoàng Lang xoay người ngẩng đầu nhìn những con ong độc đó, một tay mở ra một khe nhỏ của kết giới, giúp Thiết Đản đi ra ngoài.
Chiến Cửu Âm đột nhiên ngẩng đầu.
Phụt!
Nàng dứt khoát đâm một nhát lưu loát phía sau Hoàng Lang, mũi đao xuyên thẳng qua, cắm vào ngực hắn.
Tướng quân Hoàng Lang bị “Người một nhà” phản bội, cả người đều choáng váng, hắn cúi đầu nhìn ngực mình đã bị đao đâm thủng.
Miệng của Hoàng Lang phun ra máu tươi, quay đầu lại nhìn Thiết Đản liếc mắt một cái, căm tức nói: “Vì sao……”
Nói xong hai chữ này, Hoàng Lang ngã thật mạnh xuống.
Chiến Cửu Âm chỉ cho hắn một ánh mắt khinh miệt, liền chém gϊếŧ mười mấy người khác trong kết giới.
Hoàng Lang vốn đã bị thương khi đánh nhau với đại trưởng lão, lúc này lại không hề phòng bị bị đồng hương phản bội.
Hắn gắt gao mà mở to hai mắt, lại phun ra hai ngụm máu, đôi mắt mở cực lớn, chết ngay tại chỗ.
Ong độc dần dần bay đi, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, thi thể của mấy ngàn người nằm trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn đen sì chết đi.
Hoàng Lang vừa chết, kết giới đẫm máu cũng ầm ầm rách nát.
Chiến Cửu Âm một người cầm thanh đao lớn, trên mặt đều là máu, nàng đón gió đứng ở giữa kết giới, cầm thanh đao lớn lau mũi đao.
Trên mặt đất, mười mấy thi thể nằm ngang dọc tứ tung.
Cường giả bậc trung của huyền vương và mười mấy người bậc trung của huyền sĩ, cứ như vậy bị nàng gϊếŧ.
Tướng quân Bạch Thương lúc nãy thậm chí chỉ có thấy máu tươi phun ra đầy kết giới.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Phanh!
Bạch Thương mở kết giới của mình ra, nhìn chằm chằm Thiết Đản.
A, bậc thứ 3 huyền vương!
Chiến Cửu Âm vừa rồi đối phó với Hoàng Lang cùng lắm xem như đánh lén, bây giờ đúng lúc nàng muốn thử một chút thực lực của mình, rốt cuộc chênh lệch lớn bao nhiêu so với cấp thứ 8 huyền vương.
“Ta là ai, không quan trọng!”
Chiến Cửu Âm cầm lấy đao, phi tới chỗ Bạch Thương.
Bạch Thương lắc mình, loan đao mang theo linh lực, gào thét bên tai Bạch Thương mà tới.
Lính Dã Lang sau lưng hắn giận dữ hét: “Gϊếŧ phản đồ!”
Bạch Thương một tay ngăn bọn họ lại, cười lạnh một tiếng, “Hừ, chỉ là một huyền sĩ mà thôi, Hoàng tướng quân chết thật oan ức!”
“Bản tướng quân gϊếŧ ngươi, thay Hoàng tướng quân báo thù rửa hận!”
Thương bay tới!
Chiến thương màu bạc bị hắn nắm trong tay, phát ra ánh sáng xẹt qua như gió.
Chiến Cửu Âm ném đao xuống, chân hơi hơi tách ra, vươn tay phải, ngoắc ngón tay.
“Tới đây!”
Lời nàng nói vừa dứt, lính Dã Lang quả thực bị người này chọc giận tới đỉnh điểm.
“Con mẹ nó quá kiêu ngạo!”
“Bạch tướng quân, đâm chết hắn, treo thi thể của hắn trên tường thành!”
Chiến thương của Bạch Thương mang theo uy áp bay tới phía Chiến Cửu Âm.
Chiến Cửu Âm xoay người tránh thoát.
Tốc độ của nàng cực nhanh, lắc mình đi tới sau Bạch Thương, một quyền đánh vào vai của Bạch Thương, đau đớn trên vai Bạch Thương như nổ tung, một khắc sau xương bả vai của hắn vỡ vụn.
Bạch Thương phát ra một tiếng rên, một quyền đánh tới Chiến Cửu Âm.
Chiến Cửu Âm bị uy áp trên người hắn ép lui mấy thước, trượt ra ngoài.
Sau khi bay xa mấy thước, Chiến Cửu Âm một tay chống đất.
Phụt!
Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng nàng.
Giây tiếp theo, nàng nâng con ngươi lên, đối diện với Bạch Thương biểu cảm khát máu.