Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 43: Phi, cẩu phản đồ!

Lông mày của đại trưởng lão đã nhăn thành cái bánh quai chèo, quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy người kia hóa ra là người của Khốc Sơn Tông!

Đám dơ bẩn không lên nổi bàn kia, bây giờ cũng chạy ra nhảy nhót!

“Con mẹ nó, câm miệng, câm miệng, Khốc Sơn Tông các ngươi là một đám ngu xuẩn!” Đại trưởng lão nhịn không được mà chửi tục.

Chiến Cửu Âm cười.

Thành Dã Lang!

Tề Bắc Tông!

Được lắm, chó cắn chó!

Nàng nhìn về phía đám người Khốc Sơn Tông lôi thôi lếch thếch, xiêu xiêu vẹo vẹo đang đứng dựa vào thân cây.

Nếu so về sự vô sỉ, rõ ràng nàng thua!

Khốc Sơn Tông, tên này nàng sẽ nhớ kỹ!

Người của Tề Bắc Tông bị đánh, ngoại trừ người của Khốc Sơn Tông, trong lòng đám người xung quanh đều cảm thấy thống khoái, thật xả hận!

Có thể thấy được Tề Bắc Tông đối đãi với mọi người cũng không tốt đẹp gì.

Tề Bắc Tông làm đủ mọi chuyện xấu, bây giờ vì quốc gia mà thu hồi lại phần đất đã mất, đây cũng là điều nên làm!

Đại trưởng lão quỳ rạp trên mặt đất cũng không phải không thể đánh lại, chẳng qua ông ta không muốn gây họa cho Tề Bắc Tông mà thôi!

Nhưng ông ta vẫn luôn bị Hoàng Lang đè nặng, bị người ta cười nhạo, ông ta không cần mặt mũi sao?

Sắc mặt đại trưởng lão đen như đáy nồi.

Quanh thân ông ta ngưng kết ra linh lực, xoay người lên, đẩy Hoàng Lang vọt ra xa về phía đám người Khốc Sơn Tông.

Vừa chạy, ông ta vừa hùng hùng hổ hổ, “Khốc Sơn Tông, đồ vô sỉ, chết đi!”

“Đại đại đại trưởng lão, cứu chúng tôi với!”

Những đệ tử phía sau ông ta liều mạng kêu gào.

Đại trưởng lão cắn chặt hàm răng, ỷ vào bản thân tuổi tác đã cao tai điếc mắt mù, ném các đệ tử ra sau đầu.

Chuyện tới bây giờ, ông ta đã không còn công phu để phản ứng lại vài tên đệ tử đã bị đánh đến trọng thương.

“Ai u, ai u……

Trong mắt đám đệ tử Tề Bắc Tông tràn đầy tuyệt vọng, đại trưởng lão của bọn họ ngày thường khinh nam bá nữ, gϊếŧ người cướp của cho người ta, có gì chưa từng trải qua chứ!

Chỉ cần là có linh thạch, lỗ tai của ông ta chính là lỗ tai của chó.

Bây giờ người nhà gặp nạn, ông ta trực tiếp điếc luôn, hành động này làm trái tim của mấy người họ rét lạnh.

Chiến Cửu Âm cười nhạo, tư thế chạy trốn của đại trưởng lão thật là một lời khó nói hết.

Ông ta vốn dĩ đã gầy, bây giờ thoạt nhìn rất giống một con bọ ngựa lớn, bộ dáng cực kỳ khó coi.

Đại trưởng lão chạy trốn, còn dấy lên một mảnh gợn sóng.

Tên đầu trọc Khốc Sơn Tông một tay xoa eo, một tay vỗ ngực mắng:

“Mẹ nó, hù chết lão tử, còn tưởng rằng lão già kia bay qua tính sổ với chúng ta!”

“Ông ta muốn giữ mạng sống, nếu ông ta không nhân cơ hội chạy trốn, chờ đến khi Hoàng Lang tới gϊếŧ ông ta thì xong rồi!”

Một người khác giống Kim Mao Sư Vương để một chỏm tóc trên đầu, vừa nói vừa nhổ nước bọt về hướng đại trưởng chạy trốn.

“Phi, cẩu phản đồ!”

Người trong bang Khốc Sơn Tông hùng hùng hổ hổ, Hoàng Lang không có để ý, hắn đè thấp giọng, nói nhỏ với một tâm phúc bên cạnh.

Khẩu miệng của hắn ta, Chiến Cửu Âm nhìn đã hiểu tám chín phần.

Lão binh kia nhận được mệnh lệnh, lập tức lấy đạn tín hiệu trong tay ra, bắn tín hiệu lên không trung.

Pi!

Chiến Cửu Âm ngẩng đầu, nhìn năm màu khói báo động nở rộ giữa không trung.

Nàng hạ giọng lập tức nói với người gầy: “Mau, nói với các tướng sĩ ở biên giới thành Dã Lang, bọn chúng sẽ mau chóng tấn công từ ngoại thành vào đô thành của chúng ta.”

Ngón tay của người gầy làm ra một ám hiệu về hướng kia, phát ám hiệu cho đám người ở đó.

Linh ngọc trên người hắn hơi nóng lên, biết đối phương đã nhận được tin tức, nhẹ nhàng gật đầu với Chiến Cửu Âm.

Tuy rằng hắn cũng không biết người của “nước Dã Lang” này, vì sao phải nói cho hắn những chuyện này.

Nhưng nếu hắn có thể nhìn ra thủ ngữ đặc biệt của người câm điếc, xem ra hắn chính là người của bọn họ.

“Dừng!”

Hoàng Lang không phải là một kẻ lỗ mãng hoàn toàn.

Vừa rồi họ cũng đã chết mười mấy người, đương nhiên hiểu rõ nơi đây không nên ở lâu.

Chiến Cửu Âm buộc người gầy lên một con ngựa chiến, thắt một nút thòng lọng, nàng xoay người lên một con ngựa chiến khác.

“Ja!”

Tiếng ngựa kêu không ngừng, Chiến Cửu Âm và người của thành Dã Lang cùng nhau rời đi.

Sau khi ra khỏi khu vực khai thác mỏ, ở một vị trí có thể bình thản tập hợp.

Con ngựa chiến dưới thân người gầy giống như muốn nổi điên, chạy về hướng nước Thú Thế.

“Người kia chạy rồi!” Có người hô lớn.

“Đuổi theo!” Hoàng Lang cầm lấy đao chỉ huy mười mấy người còn lại.

“Đứng lại!”

Các tướng sĩ của nước Dã Lang quất roi vào ngựa chiến, quay đầu muốn đuổi theo.

Mấy con ngựa chiến lập tức biểu diễn xoay vòng vòng tại chỗ.

“Phụt!”

Cả đám chúng nó hếch mũi lên thở ra một luồng khí nóng, hưng phấn không thể dừng được.

Trực tiếp quăng mấy người i xuống.

“Sao lại thế này!” mặt Hoàng Lang lộ vẻ không vui, mắt thấy con ngựa chiến kia đã đưa người gầy chạy đi không còn bóng dáng nữa.

“Đi mau, mặc kệ hắn!”

Trong lòng hắn rõ ràng, bây giờ quan hệ của hai nước vì mâu thuẫn hôm nay, chắc chắn sẽ sớm khai chiến!

Khu vực này tuy là ngoại thành nhưng rất gần đô thành, ở lại quá nguy hiểm!

Người tiếp ứng của họ còn chưa tới!

Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của người gầy nữa, ý lạnh trong mắt của Chiến Cửu Âm mới dần dần biến mất, mấy con ngựa chiến đang hưng phấn cũng khôi phục như thường.

“Thật đen đủi! Nơi này quá tà khí!”

“Mịa nó, đúng đấy, mau đi thôi!”

Mấy lão binh hùng hùng hổ hổ nói.

Chiến Cửu Âm lẫn vào trong đội ngũ của họ, một đường theo bọn họ đi đến trước biên giới nước Dã Lang.

Mới vừa đi được một nửa đường, Chiến Cửu Âm liền nghe được tiếng vó ngựa rầm rầm như tiếng trống.

Bụi đất mù mịt, bay vào mi mắt nàng.

Tướng sĩ ở biên giới thành Dã Lang trong vòng nửa canh giờ, tất cả đã chạy đến biên giới thành Dã Lang.

Nhóm kỵ binh của họ cực kỳ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa đa số bọn họ có hình thể nhanh nhẹn dũng mãnh, khả năng chiến đấu cực mạnh.

Tướng quân Hoàng Lang nhìn thấy các binh lính được huấn luyện bài bản tới rồi, hào phóng ngửa mặt lên trời cười to.

Một phó tướng mặt chữ điền xuống ngựa, tay phải nắm chặt lại, để trước ngực mình cung kính hành lễ với Hoàng Lang, “Hoàng tướng quân, bây giờ chúng ta tấn công ra phía ngoài thành sao, kế hoạch không phải là ba ngày sau mới tiến hành sao?”

Hoàng Lang hừ lạnh một tiếng, “Bạch tướng quân, ba ngày sau không có cớ xuất binh, bây giờ thập thất công chúa biến mất, chúng ta vừa vặn có thể lấy cớ này, để lại hai trăm người đi tìm công chúa, những người khác cùng ta đi ra ngoại thành!”

“Chỉ là……” Bạch phó tướng còn muốn nói gì đó, đã bị giọng nói chỉnh tề vang dội của các tướng sĩ đè lại, không thể nói ra được.

“Ô hô, Dã Lang vương vạn tuế!”

Chiến Cửu Âm quay đầu nhìn một chút, quân của Dã Lang hẳn là có mấy ngàn người.

Mấy ngàn người nếu cùng đi một lúc, quân lính ở ngoại thành không biết có thể ngăn cản hay không.

Nàng vừa đi theo đội ngũ, vừa nghĩ cách ứng phó.

Bên cạnh ngựa chiến của nàng, đột nhiên có một người dùng tay nhéo nhéo cánh tay nàng.

Chiến Cửu Âm đang tự hỏi lập tức trở nên cảnh giác.

Không thể nào, thân phận của nàng không thể bị người ta phát hiện nhanh như vậy.

Trừ phi ở trong nhóm người này có người đạt đến cấp bậc huyền hoàng!