“Cháu nói đi, chỉ cần ông ngoại có thể làm được, ông nhất định sẽ giúp cháu thực hiện.”
Chiến Cửu Âm tươi cười xán lạn, “Ông ngoại, với ông mà nói, thật là việc nhỏ, nhất định có thể làm được.”
Quý Quốc Chương cười ha hả lại gắp một miếng đùi gà vào bát của Chiến Cửu Âm, “Vậy sao, Âm Âm mau nói.”
“Cháu muốn tòng quân!” Chiến Cửu Âm nghiêng đầu, nhìn lão gia tử.
Chiếc đũa trong tay Quý Quốc Chương lập tức rơi xuống bàn, vẻ mặt tươi cười cũng dần rạn nứt.
Ông nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm, đôi mắt to tràn ngập nước mắt nói: “Ngoại trừ chuyện này, chuyện khác ông ngoại đều đồng ý với cháu!”
Chiến Cửu Âm khó hiểu hỏi: “Vì sao ạ, mẹ cháu, đại bá của cháu, đại ca đều ở biên quan, vì sao cháu không được, nếu ông cảm thấy là vì cháu là thân con gái, vậy thì mẹ cháu cũng như vậy mà!”
Quý Quốc Chương vỗ mạnh một cái xuống bàn.
“Không được, chính là không được, vĩnh viễn cũng không cần nhắc lại chuyện này!”
Thần sắc của Chiến Cửu Âm cũng khó coi, từ khi tới nơi này, mỗi ngày trôi qua đều chẳng có gì thú vị.
Nàng vẫn thích nghề cũ của mình hơn, nơi đó mới là chiến trường của nàng!
“Ông ngoại, nếu ông lo lắng sự an toàn của cháu, vậy thì không cần đâu ạ!”
Chiến Cửu Âm trong khoảnh khắc thể hiện thực lực cấp thứ 3 huyền sĩ của mình .
Đôi mắt của Quý Quốc Chương trừng lớn, trước kia năng lực ngự thú của Chiến Cửu Âm rất mạnh, nhưng trình độ võ công lại rất yếu.
Thậm chí bị người ta nói là kẻ tàn phế trong giới tu sĩ, so với những người cùng mười sáu tuổi mà nói, thực lực của Chiến Cửu Âm có thể nói là yếu đến đáng thương.
Lúc ông đề cử nàng làm Thánh Nữ, còn có người từng phê bình, nói tương lai của Chiến Cửu Âm chỉ có như vậy.
Một người tu luyện ngu dốt, thậm chí còn kém hơn một đứa trẻ thiên tài 10 tuổi.
Nhưng hôm nay, nàng vậy mà lập tức từ bậc thứ 8 của huyền giả đột phá trở thành huyền sĩ, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi……
Quý Quốc Chương cao hứng không bao lâu, thần sắc lại ảm đạm xuống , “Cháu ngoan, cháu nghe ông ngoại, ngoan ngoãn làm Thánh Nữ.”
Chiến Cửu Âm xua tay, “Cháu đã cự tuyệt rồi, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không làm Thánh Nữ.”
Quý Quốc Chương nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, “Tùy cháu vậy!”
Hai ông cháu ăn cơm cũng không vui vẻ, cơm nước xong, Quý Quốc Chương muốn đi gặp hoàng đế bệ hạ, Chiến Cửu Âm nhấc chân ra khỏi ngôi nhà.
Lúc ra đến cửa lớn, nàng nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông, vội vàng đi đến chỗ ở của Quý Tuyết Liên.
Phía sau nàng còn có hai vị lão giả không rõ thực lực đang đi theo.
Chiến Cửu Âm đi mua túi lớn túi nhỏ đồ ăn, chuẩn bị đi thăm những ma vật ở Vạn Yêu cốc đã cứu nàng.
Sau khi trở lại tiểu viện, nghe được thần thức của thiên cẩu truyền tới, nàng liền lập tức vào không gian của mình.
“Chủ nhân, không biết Hỏa Hỏa bị làm sao, bây giờ cánh của nó không giơ lên được.”
Thiên cẩu rũ mắt xuống, dùng móng vuốt chỉ về phía phượng hoàng lửa đang nằm liệt trong đình hóng mát.
“Âm Âm……” phượng hoàng lửa thử nâng một bên cánh của mình lên, mới chỉ nâng lên một chút, liền phải hạ xuống mặt đất.
Chiến Cửu Âm nhíu mày, dùng dị năng kiểm tra cánh của phượng hoàng lửa.
“Hỏa Hỏa, lần trước ngươi xuất hiện giúp ta ở trên đàn tế, cánh vừa mới chữa khỏi đã dùng sức quá mạnh, bây giờ lại bị gãy lần nữa, ta có thể tiếp tục chữa trị vết thương, nhưng có thể sau này cánh của ngươi không thể chiến đấu nữa.”
Nàng có thể dùng dị năng chữa khỏi vết thương của con người, nhưng phượng hoàng lửa là thần thú hệ hỏa.
Không biết có phải vì phượng hoàng lửa - thần thú bảo vệ tính mạng cho nàng là hệ hỏa, hay vì phượng thể trong cơ thể nàng, trước mắt ngón tay nàng còn có thể hấp thu một chút dị hỏa.
Nhưng năng lực hỏa hệ của nàng còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, cho nên, Chiến Cửu Âm không thể giúp phượng hoàng lửa khôi phục năng lực chiến đấu được.
Nàng dịu dàng xoa đầu nhỏ của phượng hoàng lửa, đáy lòng lại nghĩ: Chờ sau khi ông ngoại đi biên quan, vẫn là dùng tay gϊếŧ chết Quý Tuyết Liên đáng giận kia đi!
Ánh mắt của phượng hoàng lửa tất cả đều là mất mát, “Âm Âm, phượng hoàng lửa không thể chiến đấu, thì không thể bảo vệ Âm Âm……”
Chiến Cửu Âm xoa đầu nhỏ, “Tiểu gia hỏa, nghĩ cái gì thế, sau này ta bảo vệ ngươi!”
Hốc mắt của phượng hoàng lửa rưng rưng ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Cửu Âm, “Cô thật đáng ghét, lão tử cảm động đến muốn khóc, huhuhu……”
Chiến Cửu Âm ôm phượng hoàng lửa vào ngực, vuốt cánh chim mượt mà của nó, cười tủm tỉm nói: “Tiểu cô nương nhà người ta, có thể đừng gọi mình là lão tử mỗi ngày được không!”
“Lão tử vui vẻ, lão tử vui……huhuhu......” Phượng hoàng lửa dúi cả đầu vào ngực Chiến Cửu Âm.
Khóe môi Chiến Cửu Âm ngoéo một cái, sang sảng nói: “Lão tử phục ngươi rồi!”
Thiên cẩu hung hăng nhếch khóe miệng: “……” Chủ nhân, cô không phải tiểu cô nương nhà người ta sao!
Chiến Cửu Âm một bên dùng dị năng trị liệu vết thương cho phượng hoàng lửa, một bên nhìn cái giếng cạn cách đó không xa.
Miệng giếng cạn bắt đầu thầm thì toát ra một ít linh tuyền, cũng có một ít ánh sáng linh lực tỏa ra, từ đáy giếng ngẫu nhiên phiêu tán ở giữa không trung.
Có không gian linh lực, không lâu sau, liền có thể trợ giúp nàng và thần thú tu luyện.
“Tiểu cô nương, tiểu cô nương à, cô mau kéo ta lên với!”
Ầm ầm, ầm ầm!
Bên trong giếng cạn đột nhiên có giọng nói của một lão giả truyền ra.
Chiến Cửu Âm ôm phượng hoàng lửa chạy tới, chỉ thấy phía dưới linh tuyền còn có một tiếng vang.
“Đừng nhìn, chạy nhanh đi!”
Lão giả dồn dập nói.
Chiến Cửu Âm thả phượng hoàng lửa xuống, vớt ra một cái mâm tròn màu vàng từ giếng cạn, không đợi nàng thấy rõ mâm tròn này là cái gì, đã bị linh tuyền kéo xuống một cái hố.
Phanh phanh phanh!
Chiếc mâm tròn bỗng nhiên trở nên to lớn, trong khoảnh khắc đất trũng biến thành một cái ao.
Một con kim quy chớp đôi mắt lớn màu xanh, nhìn Chiến Cửu Âm đang bơi lên trên cùng 2 con thần thú.
“Ui da mẹ ơi, vừa mới thoát nạn xong!” Lão ô quy co duỗi cổ của mình , hoạt động móng vuốt một chút.
Giếng cạn biến thành một suối nguồn, linh tuyền không ngừng chảy ra bên ngoài.
Chiến Cửu Âm bò từ trong ao lên.
Nàng nhảy lên trên người kim quy, ấn đầu nó xuống hỏi: “Cho ta một lời giải thích hợp lý, ngươi là ai? Không gian của ta tại sao lại biến thành bể bơi!”
“Tiểu chủ nhân, không cần lo âu, ta là kim quy gia gia trên biết thiên văn địa lý, dưới biết sinh con đẻ cái!”
Mắt nhỏ của nó mị hoặc, đưa Chiến Cửu Âm lên trên bờ.
“Tiểu chủ nhân à, không gian này gọi là không gian thần thức, khác với những không gian tầm thường khác, khi thực lực của tiểu chủ nhân tăng lên, nó có thể thăng cấp từng bước mở rộng.”
Nụ cười của Kim quy gia gia treo ở trên mặt, “Đây là vì thực lực của chủ nhân tăng lên, nên không gian khen thưởng.”
Chiến Cửu Âm nhìn kẻ ngay phía dưới mình, hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Kim quy gia gia suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên mở to đôi mắt nhỏ, kinh ngạc nói: “Đúng nha, sống nhiều năm như vậy, ta cũng quên mất mình là ai rồi, có điều từ lúc có không gian này thì ta đã ở đây rồi.”
Chiến Cửu Âm vuốt vuốt tóc, “Kim quy tiền bối, đây là thần thú của ta Hỏa Hỏa và thiên cẩu, ngươi làm quen một chút, sau này chúng ta chính là người một nhà!”
Kim quy thoáng nhìn cánh của phượng hoàng lửa, nó bò lên trên cạn, sau khi nhìn kỹ, “Hỏa Hỏa đúng không, cánh của nó phải nhanh chóng chữa trị, dùng linh thảo cỏ mây trong hỏa hệ luyện thành đan dược sinh cốt đan, có thể chữa khỏi.”
Đôi mắt của Chiến Cửu Âm đột nhiên sáng lên, “Thật sao?”
Kim quy gia gia kiêu ngạo xới đất một cái xem thường, “Ta chỉ không nghĩ ra thân phận của ta, nhưng ngươi không thể hoài nghi sự chuyên nghiệp của ta!”
“Ta lấy mai rùa của ta ra thề, nếu có nửa câu nói dối, sau này sẽ không có vợ con!”
“Không tin ta thì thôi.” Kim quy lại lặn sâu xuống nước, bắn bọt nước lên mặt Chiến Cửu Âm.
Chiến Cửu Âm lau mặt một chút, liếʍ liếʍ môi nói: “Hỏa Hỏa, nghe hắn đi, nếu trị không khỏi như ngươi nói, ta liền ăn thịt rùa để bồi bổ!”
Kim quy: “……”nha đầu thúi thật tàn nhẫn!
Phượng hoàng lửa điên cuồng gật đầu: “Được được được!”
Thiên cẩu thè lưỡi: “Hẳn là bổ lắm!”
Kim quy gia gia: “......”