Chiến Cửu Âm nghe thấy Quý Quốc Chương hỏi nàng rốt cuộc là ai, nàng nhấp môi cười, “Ông ngoại vì sao lại hỏi như vậy?”
Quý Quốc Chương nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm, mắt nhòa đi, môi ông run run hỏi: “Âm Âm của chúng tôi có phải đã chết rồi không……”
Ánh mắt cương nghị của Chiến Cửu Âm nhu hòa hơn một chút, “Ông ngoại, ông nói gì thế, không phải cháu vẫn sống tốt đây sao?”
Đôi mắt của nàng tràn đầy hận ý hỗn loạn nói: “Chẳng qua lần này cháu bị rơi vào Vạn Yêu cốc, có thể cải tử hoàn sinh cũng nhờ mấy ma vật đó, trải qua một kiếp này, cháu trưởng thành rồi, bị tỷ tỷ ruột phản bội, trong lòng có thêm một chút hận thôi.”
Đối mặt với một lão nhân gia vừa mới cải tử hoàn sinh, Chiến Cửu Âm cũng không có cách nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ấy thêm một lần nữa.
Quý Quốc Chương đánh giá Chiến Cửu Âm từ trên xuống dưới một chút, đúng vậy, con người đều từng trải qua chuyện lớn mà một đêm trưởng thành.
Cháu ngoại của ông cũng ở trong một đêm, tuyệt vọng với tình thân rồi phải không!
Một chút dịu dàng kia cũng đã chết ở Vạn Yêu cốc rồi!
“Ma vật, cháu lại được chúng cứu ư……” Quý lão gia tử giống như đang suy nghĩ cái gì.
“Cửu Âm, vừa rồi trái tim của ông đột nhiên bị cái gì đánh trúng, nháy mắt đã bị đánh thức, chuyện mà ngự y không làm được, sao cháu có thể……”
“Ông ngoại, ông quên rồi sao, trong thân thể của cháu có phượng huyết, có thể là hệ năng lực chữa khỏi của cháu đã thức tỉnh rồi!”
Ánh mắt của Chiến Cửu Âm có chút mất mát, Quý lão gia tử đột nhiên nghĩ tới phụ thân của Chiến Cửu Âm.
Chỉ cần nhắc tới tên đàn ông kia, con gái của ông còn suýt phải lấy cái chết ra để rửa sạch danh tiếng.
Đến nay, ông cũng không biết phụ thân của Chiến Cửu Âm rốt cuộc là ai.
Nhìn biểu cảm mất mát của Chiến Cửu Âm, Quý Quốc Chương thở dài: Đứa nhỏ này xem ra là nhớ phụ thân rồi, Quý gia không có người nào có phượng huyết, thiên phú của đứa nhỏ này nhất định là kế thừa từ gia tộc của phụ thân nó.
Quý Quốc Chương nhìn Chiến Cửu Âm, sau khi ngây người một lúc lâu, Chiến Cửu Âm giữ lại cánh tay ông.
“Ông ngoại, không phải ông thích ăn món vịt nướng do đầu bếp trong phủ làm sao? Cháu cũng thích ăn, buổi trưa hôm nay ăn món đó đi!”
Trên mặt thiếu nữ nở nụ cười tươi đẹp, khiến cơ mặt của Quý Quốc Chương thả lỏng một chút.
Quý Quốc Chương vốn đang băn khoăn còn muốn nói thêm cái gì.
Không nghĩ tới, Chiến Cửu Âm lại vội vàng hỏi: “Ôi, mẹ của cháu đâu, không cùng ông ngoại trở về sao ạ?”
“Mẹ cháu lần này trở về vận chuyển lương thực, thật sự là công việc khẩn cấp, bây giờ đang trên đường trở về biên cương hồi báo.”
Chiến Cửu Âm có chút mất mát gật đầu, nàng đi một vòng sống chết, mẫu thân nàng vậy mà cũng không trở về xem nàng.
Giống như nhiều năm qua vẫn luôn như vậy, thời gian mẫu thân nàng làm bạn với nàng, mỗi năm đều không đến một tháng.
Có điều là một quân nhân, nàng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
Từ góc độ của một quân nhân mà nói, nàng thật ra lại có chút tán thưởng cách làm của Quý Thi Vân.
Không gì quan trọng hơn chấp hành quân lệnh.
Tin rằng bà cũng đang nhớ mình!
Nào có người mẹ nào không yêu con của mình.
Quý Quốc Chương vỗ cánh tay của Chiến Cửu Âm: “Cháu ngoan, cháu cũng không dễ dàng, bảo vệ nước nhà trước nay đều không phải chuyện dễ dàng.”
Lão gia tử đứng dậy, nhanh chóng bới lại mái tóc đang rối loạn.
Vừa rồi ông nhìn biểu cảm dịu dàng của Chiến Cửu Âm, lại đổi thành biểu cảm cương nghị.
Quý lão tướng quân eo thẳng tắp, đẩy cửa ra nói với Trương phó tướng: “Dẫn bọn họ vào đây!”
Trương thị khập khiễng được một nha hoàn dìu, Quý Tuyết Liên được một nha hoàn khác đẩy bằng xe lăn, cùng nhau đến trước mặt Quý Quốc Chương.
“Phụ thân, ngài phải làm chủ cho con và Liên Nhi, Liên Nhi quá đáng thương, bị Chiến Cửu Âm hủy dung mạo, còn bị chặt gãy eo, còn đánh con thành như vậy, nó quả thực chính là ác ma!”
“Câm miệng!” Quý Quốc Chương giận dữ đánh ra một quyền.
Trương thị phun ra một búng máu, hai chân không chịu được khống chế mà quỳ rạp xuống đất.
“A!”
“Ông nội!” Quý Tuyết Liên nước mắt lưng tròng, vạch khăn che mặt của mình ra, lộ ra một gương mặt vô cùng xấu xí.
“Ông nội, Liên Nhi vĩnh viễn không còn tương lai nữa, Chiến Cửu Âm và Quý Mị Mị cấu kết với nhau đánh tráo băng cơ ngọc cốt đan của cháu, còn hạ độc huỷ hoại mặt của cháu!”
Nàng chống vào xe lăn run rẩy đứng lên, chân lại mềm yếu giống như tôm ngồi xuống.
“Cháu chỉ sợ cả đời này đều không đứng lên được nữa……”
Vừa nói xong, nàng liền bắt đầu che mặt khóc thút thít.
Quý Quốc Chương từ đầu tới đuôi vẻ mặt không có biểu cảm nhìn chằm chằm Quý Tuyết Liên.
Một lúc sau, ông giơ tay, xe lăn của Quý Tuyết Liên bị ném đi.
Quý Tuyết Liên kêu thảm thiết một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
Quý Mị Mị vừa mới tới cũng vội vàng quỳ gối trên mặt đất, cô ta run bần bật, không dám cáo trạng nữa.
Từ lúc Quý Tuyết Liên biết là Quý Mị Mị phản bội cô ta, liền thường xuyên tìm cô ta gây phiền toái.
Vốn dĩ, cô ta còn nghĩ hôm nay sẽ cáo trạng, bây giờ nhìn thấy cơn thịnh nộ của Quý Quốc Chương, cô ta nhanh chóng đóng chặt miệng, nào dám nói thêm câu nào nữa.
“Ngươi xứng đáng!” Quý Quốc Chương lấy chiến thương hắc phong ra, dùng mũi đao chỉ vào Quý Tuyết Liên.
“Vốn là cùng huyết thống, là người thân của nhau, Quý Tuyết Liên, bản tính ác độc này của ngươi rốt cuộc là được học từ ai!”
Quý Tuyết Liên không quỳ trên mặt đất được, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, nàng không dám tin tưởng nhìn ông nội của mình.
“Ông nội, cháu sai rồi, nhưng Chiến Cửu Âm cách trả thù cháu của cô ta còn ác độc gấp trăm lần so với Liên Nhi, cô ta mới ác độc……”
Bang!
Một cái tát rơi xuống mặt Quý Tuyết Liên, hốc mắt của Quý Quốc Chương phiếm hồng, thu hồi cái tay đầy vết chai sần của mình.
“Chết cũng không hối cải!”
Ong!
Chiến thương hắc phong rơi xuống đất thật mạnh, phát ra tiếng kêu ong ong.
Chỉ nghe giọng nói của Quý Quốc Chương như tiếng chuông đồng: “Cửu Âm, ta và đại bá của cháu thật xin lỗi cháu, không dạy dỗ tốt đời sau của Quý gia, hôm nay, Quý Quốc Chương ta cũng có sai lầm!”
Lúc Chiến Cửu Âm quay đầu lại, ngón út của Quý Quốc Chương đã bị chiến thương hắc phong chém đứt.
“Ông ngoại!”
“Ông nội!”
“Tướng quân!”
Tất cả mọi người chấn kinh, ngón út của Quý Quốc Chương chảy xuống đầy máu.
Chiến Cửu Âm muốn giúp, bây giờ ngón út mới vừa bị chém đứt, nàng dùng dị năng còn có thể cứu được.
Quý Quốc Chương giơ tay ngăn cản Chiến Cửu Âm, “Cửu Âm, cháu đừng tới đây, hôm nay chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, giỏi cho cháu gái đích tôn của Quý gia, ngươi còn dám có bất kỳ tâm tư nào, lão phu ta trước tiên sẽ gϊếŧ ngươi, sau đó lấy mạng của ta đền mạng!”
“Ngươi có nghe hay không!”
Đáy mắt của Quý Quốc Chương đỏ rực, ông cầm chiến thương hắc phong chỉ vào Quý Tuyết Liên.
Từng câu từng chữ của ông chấn động trái tim của Chiến Cửu Âm, lão tướng quân thật cứng rắn!
Quý Quốc Chương rõ ràng đau lòng muốn chết, một người là cháu nội của mình, một người là cháu ngoại của mình, hai bên đều là người thân cốt nhục, hai bên đều khó xử như nhau.
Đại bá còn đang ở biên quan, mẹ còn đang vận chuyển lương thực, nếu nói khó nhất chính là Quý Quốc Chương.
Trương thị nhìn ngón út trên mặt đất, run bần bật đến nỗi bật khóc.
Quý Tuyết Liên cả người đều bị dọa đến choáng váng.
Nàng gật đầu như giã tỏi, nước mũi tùm lum ôm chân của Quý Quốc Chương không ngừng xin lỗi, “Ông nội, cháu sai rồi, cháu sai rồi, cũng không dám nữa……”
Chiến Cửu Âm chưa nói bất cứ điều gì, nàng thậm chí còn thấy bi phẫn thay ông ngoại, ông ngoại sẽ đối mặt với người nhà như thế nào đây.
“Ông ngoại, cháu đi đây.”
Trong mắt Chiến Cửu Âm hiện ra sự ngoan ngoãn hiếm có được.
Quý Quốc Chương thử hỏi: “Cửu Âm, trưa nay ở lại ăn cơm đi!”
Đáy mắt Chiến Cửu Âm nhòa đi.
Nàng nhìn Quý Quốc Chương dường như lập tức già đi vài tuổi, sống lưng thẳng tắp cũng còng hơn một chút, ngữ khí của lão nhân gia mềm mại như vậy, so sánh với vẻ kiên cường lúc nãy, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Cửu Âm lùi về hai bước, “Được ạ!”
Trên mặt Quý Quốc Chương nở một nụ cười khó có được.
Hai ông cháu ở bên nhau ăn cơm, một bàn đồ ăn tất cả đều là món Chiến Cửu Âm thích ăn.
Còn có một bàn gỗ màu vàng đang bày món vịt nướng tinh xảo.
Tay phải của Quý Quốc Chương đã được băng bó, tay trái gắp thịt vịt cho Chiến Cửu Âm.
“Cửu Âm, ông ngoại không miễn cưỡng cháu ở lại Quý phủ, ở đây có hồi ức đau thương, cần thời gian để quên, nhà chúng ta ở phía nam thành có một căn nhà, cháu đến đó ở đi, cách biệt viện hoàng gia không xa.”
Quý Quốc Chương lấy ra một chùm chìa khóa từ trong tay áo.
Chiến Cửu Âm tiếp nhận chìa khóa, lại cười trả lại cho Quý Quốc Chương.
“Ông ngoại, cháu có năng lực có thể kiếm tiền, so với cái này, cháu có một thỉnh cầu, không biết ông ngoại có đồng ý hay không?”