Ngày thứ hai tại đảo Hoàng Đạo.
Buổi tối, tất cả học sinh sẽ tập trung ở ven biển sau khi dùng bữa tại nhà hàng. Lại là tiết mục giao lưu mà chẳng ai có hứng thú tham gia. Giáo viên phụ trách sẽ đọc những kịch bản được chuẩn bị sẵn trên phần sân khấu được dựng qua loa trông vô cùng quê mùa và giả tạo. Tuy nhiên, các học sinh chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe khoảng mười lăm phút đầu, rồi bắt đầu tản ra, với nhiều lý do khác nhau mà rõ ràng là bịa đặt.
Đã lâu rồi Song Tử không ngồi một mình như vậy. Suốt ba năm qua, không phải Cự Giải thì Nhân Mã, họ luôn ở cạnh cô, việc đó dường như đã trở thành một điều hiển nhiên và tất yếu. Nhìn những học sinh túm năm tụm bảy, vui vẻ trò chuyện càng khiến cho khoảng trống trong tâm trạng cô nới rộng nhiều hơn nữa. Cô nhìn lên bầu trời, ngay cả những ngôi sao cũng cùng nhau tạo thành một chòm nào đó. Khác với mặt trăng, kẻ vay mượn ánh sáng từ mặt trời, ánh sáng từ những ngôi sao bé nhỏ kia hoàn toàn là của chính nó. Theo lời giáo viên vật lý thì đó là nhờ các tia bức xạ, tia nhiệt và tia gamma photon được tạo ra trong phản ứng va chạm có năng lượng rất lớn. Sau đó, chúng chuyển đổi thành dạng năng lượng điện từ và ánh sáng khả kiến - ánh sáng có thể nhìn thấy được, rồi phát vào vũ trụ.
Đôi khi, chỉ là đôi khi, Song Tử rất ghét những thứ tự mình tỏa sáng như vậy. Cũng phải thôi, thật khó khăn để cảm thấy dễ chịu với một tồn tại đối lập với mình. So với những vì sao, cô lại cảm thấy hứng thú với mặt trăng hơn.
Nhìn thật kĩ lên bầu trời, thi thoảng sẽ thấy vụt qua một đường sáng nhẹ, nghe bảo đó là ánh sáng từ đèn hiệu của ngọn hải đăng ở phía tây. Vì nơi đó khá nguy hiểm nên giáo viên đã cấm không được tới đó, nhưng lúc này, bỗng nhiên Song Tử lại muốn được nhìn thấy hải đăng.
Cô đứng dậy, lén lút rời khỏi tầm mắt của giáo viên.
Hải đăng vào buổi tối thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp ma mị.
Ánh sáng quét qua bầu trời, từ ven biển rực rỡ và nhộn nhịp bởi hoạt động du lịch kia, khó có thể thấy rõ, thì khi đến gần lại trở nên lộng lẫy vô ngần.
Xung quanh nơi này đều là đá lớn chênh vênh. Vì nguy hiểm mà không có ai buôn bán gần khu vực này. Nước biển chảy vào những kẽ đá tạo thành vô số khe nước nhỏ. Cách bãi đá khoảng vài mét là một lối mòn dẫn vào rừng. Khu rừng kéo dài và bao phủ phần lớn phía tây hòn đảo, chứa rất nhiều loại cây quý hàng trăm năm tuổi. Sâu trong rừng còn có hang động, lưu giữ di tích của người cổ đại. Vào buổi sáng, đó là địa điểm lý tưởng cho khách tham quan.
Song Tử nhìn theo ánh hải đăng chiếu tới bìa rừng, những tán cây khẽ lay động như đang hưởng ứng nguồn sáng đó. Dù vẫn có ánh đèn từ những xưởng tàu hắt ra, nhưng nơi này quả thật u ám hơn cô tưởng. Vào buổi sáng, khi mà vạn vật đều nhìn rõ hình hài, ranh giới và màu sắc, như màu xanh của biển, màu trắng của cánh chim, màu nâu sẫm của đá, màu cam gạch của hải đăng, màu vàng của cát... Thì giờ đây, tất cả những thứ ấy đều mờ ảo trộn lẫn với nhau trong bóng tối. Lòng người cũng vì vậy mà đặc quánh lại, hòa với đêm đen, trở thành khối khí màu trầm uất, khó có thể xua tan.
Có lẽ nên về thôi, dòng suy nghĩ ấy trong Song Tử chỉ vừa vụt qua, đã bị một luồng sáng nhỏ từ trong rừng làm cho tiêu biến.
Bóng tối khiến mọi loại ánh sáng trở nên dễ nhận biết hơn bất cứ thứ gì, cô neo mắt theo ánh đèn đang le lói ở lối mòn dẫn vào khu rừng, rồi dần biến mất vào những tán cây.
Dù chỉ thoáng qua, nhưng bóng lưng đó thật sự rất quen thuộc.
Và khi nhận ra, cô đã bám theo người đó vào sâu trong rừng.
Song Tử đứng nấp sau một thân cổ thụ lớn, bên trong khu rừng mang hình hài bóng tối. Ánh lửa bập bùng. Trái tim cô đập dồn dập và mạnh hơn bất cứ thứ gì, nhưng âm thanh ấy cũng chẳng thể thoát khỏi l*иg ngực nhỏ nhoi. Thân thể cô nép chặt vào lớp gỗ sần sùi, chỉ cầu cho nó bao bọc bản thân mình thật kĩ.
Ở nơi có ánh lửa, ba người đang ngồi. Hai người quay lưng không rõ mặt, cô chỉ có thể nhìn thoáng qua ngoại hình của kẻ còn lại đang hướng về phía này.
Thoáng qua là đủ để nhận ra.
Không thể nào như vậy được.
"Phải nói cho Nhân Mã." - Cô thầm nghĩ.
Thật cẩn thận ẩn mình vào bóng tối, cô tìm cách rời khỏi khu rừng. Nhưng đáng tiếc, nỗ lực đó chỉ kéo dài bằng ba bước chân.
- Xem ra có con chuột nào đi lạc tới đây rồi.
Kẻ mặc áo choàng tím than bất chợt lên tiếng. Hắn nhổ bã kẹo cao su đang nhai trong miệng ra, dùng gót giày di thật mạnh xuống mặt đất đến khi cát làm nó hết độ dính. Rồi hắn tiến lại gần thân cây, nhẹ xoay cây đao dính máu đang cầm trên tay.
Thứ nằm trên đống lửa là một con thỏ lớn, có lẽ máu trên đao là máu thỏ.
Một bàn tay bịt chặt lấy miệng Song Tử từ phía sau. Trái tim cô dường như đã thất thoát một nhịp. Cô cố vùng vẫy nhưng hai tay bị khóa chặt ra sau.
- Im lặng, Song Tử.
Mùi dược liệu như liều thuốc an thần len lỏi vào từng tế bào thần kinh. Cơ thể cô lập tức mềm nhũn ra, nước mắt hình như đã trào ra, tràn trên khuôn mặt tái nhợt. Là sợ hay là an tâm?
- Cự Giải.
Cô mấp máy nói ra cái tên quen thuộc mà cô cứ nghĩ rằng vài thế kỉ rồi mình không được gọi.
- Chú chuột bé nhỏ đâu rồi?
Giọng người đàn ông đã sát ngay phía sau. Cự Giải đẩy Song Tử nằm thấp xuống đất, ngón trỏ đưa lên môi ra hiệu giữ im lặng.
- Chuột gì chứ? Là tôi.
Cự Giải đi ra trước, chặn đứng bước chân tiếp theo của người đàn ông.
- Mày chui rúc gì ở đó?
- Hái thuốc thôi.
Cô giơ một túi đầy những loại cây thân mềm và cành gỗ lên trước mặt hắn.
- Đừng nghĩ đến chuyện giở trò đấy.
Ném về phía cô một ánh nhìn khinh bỉ, người đàn ông quay lưng bỏ đi. Hai người còn lại cũng dập đống lửa đang cháy rồi đuổi theo ông ta. Tàn khói còn sót lại từ tro trên mặt đất tan vào màn đêm, chỉ còn chút mùi khét khó chịu. Cự Giải nhìn con thỏ đang nằm trên thanh kim loại, giờ chỉ còn là đống thịt chưa chín tới, cô tự hỏi nếu không ăn thì họ gϊếŧ nó làm gì cơ chứ?
- Cự Giải, là cậu sao?
Song Tử từ trong bụi cây vụt ra, nhào tới ôm chặt lấy cô.
Nhưng lại lập tức bị đẩy ra.
- Cậu làm gì ở nơi này?
- Câu đó, tớ hỏi mới đúng, cậu làm sao lại ở đây? Mà mấy kẻ đáng sợ đó là ai.
Song Tử nhìn cô bạn, rồi nhìn theo hướng người đàn ông đã rời đi. Theo cách nói chuyện, họ có quen nhau ,nhưng chắc chắn không phải loại quan hệ tốt đẹp gì.
- Về đi.
Cự Giải lạnh lùng đáp lại. Giọng nói như ngàn mũi kim lao vào màng nhĩ đối phương, khiến nó ù đi và rỉ máu.
- Tại sao? Cậu đang làm gì vậy? Còn Nhân Mã...
Song Tử siết chặt hai tay, cổ họng trở nên khô khốc.
- Cậu đừng tham gia vào chuyện này.
- Tớ biết cậu không phải người như vậy mà, tớ đã đọc bức thư cậu viết rồi.
Nghe đến đây, Cự Giải nghiến răng chặt hơn nữa, khuôn mặt cô tối lại.
- Cậu vào nhà tớ?
Nhận ra bản thân đã trót lỡ lời, Song Tử lùi lại vài bước.
- A, tớ xin lỗi.
- Không sao, cậu đọc rồi cũng không sao, nhưng cậu đã lấy nó ở đâu, chắc cậu biết rõ.
Hai mắt Song Tử mở to, cô nhớ lại về nơi Thiên Yết đã tìm thấy bức thư.
Là trong thùng rác.
- Tớ đã vứt nó đi, cậu hiểu chứ?
Sau câu nói đó của Cự Giải, Song Tử không thể nói thêm một lời nào. Cơ thể cô rơi vào trạng thái tê liệt.
"Từ lúc nào mà..."
Đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhưng các khớp cơ thì cứng lại như bị dán cố định bằng keo. Năng lực của Cự Giải là tạo ra chất gây tê liệt. Nhưng từ bao giờ? Song Tử nhớ lại lúc cô bị người bạn này bịt miệng.
Là từ lúc đó sao?
Vì hoảng sợ mà cô đã quên đi việc đề phòng. Mà dù không hoảng sợ thì cô cũng chẳng nghĩ đến việc đề phòng với Cự Giải.
- Chỉ vài phút sau sẽ cử động được thôi. Đừng đuổi theo tớ.
Từ phía sau, cô chỉ biết bất lực nhìn người bạn của mình biết mất một lần nữa, như thể bị khu rừng nuốt trọn.
Đúng như Cự Giải đã nói, chỉ vài phút sau, cơ thể cô liền trở lại bình thường. Cô nhấc bàn chân nặng nề của mình lên, lại va phải một hòn đá rồi vấp ngã.
Đau, thật sự rất đau.
Tay cô nắm chặt lấy cỏ dại trên mặt đất như muốn bóp nghẹt chúng.
Phải nói cho Cự Giải biết, rằng những kẻ cô đang hợp tác cùng thực sự là ai.
- Chị muốn nói cho cô ta à?
Giọng nói xen vào mớ suy nghĩ hỗn loạn của cô, như một lớp sóng đen kịt đánh chìm cánh buồm cảm xúc, nắm tay Song Tử liền thả lỏng ra. Cô dụi mắt, đứng dậy, nhìn chủ nhân giọng nói. Ở phía sau, một người rất trẻ, chỉ tầm tuổi cô, áo choàng đen bay nhẹ, là một trong ba người khi nãy, kẻ duy nhất cô nhìn thấy mặt.
- Lâu rồi không gặp, sao chị lại làm vẻ mặt đó chứ.
Cậu ta cười ôn hòa, đưa bàn tay mình ra phía trước.
Theo cách giao tiếp thông thường, thì đáng lẽ cô cũng nên đưa bàn tay mình chạm vào đó.
Nhưng cô đã không làm vậy.
- Cậu, không phải qua đời vì bệnh rồi sao?
Nhìn thấy bước chân Song Tử chầm chậm lùi về sau, người thiếu niên cũng thu tay về.
- Nhân Mã bảo với chị thế à?
Song Tử im lặng, đó cũng là câu trả lời của cô.
Người thiếu niên đưa đôi mắt màu lục của mình nhìn cô một cách phức tạp, cuối cùng cậu ta đập tay vào nhau, như vừa nghĩ ra ý tưởng gì đó.
- Nhân dịp tái ngộ, hay chúng ta cùng chơi lại trò chơi tuổi thơ nhé.
Một cảm giác lạnh gáy ập đến, hình bóng cậu thiếu niên biến mất ngay trước mặt cô. Kế đó, âm thanh sắc nhọn vùn vụt lao tới, Song Tử cúi người né tránh, ngay trước khi chiếc phi tiêu chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh.
- Chị vẫn luôn giỏi chạy trong trò "mèo đuổi chuột" nhỉ?
Phản chiếu trong mắt cô, là hình ảnh khóe miệng người kia đang giãn rộng hết cỡ.
***
Thiên Yết ngồi trên ban công khách sạn, ánh mắt nhìn ra khoảng sáng rực rỡ ven bờ biển.
Đi kèm với thứ ánh sáng ấy, là bầu không khí vô thanh vắng lặng đến rùng rợn.
Hắn lấy thanh kiếm được dựng cẩn thận trong tủ ra bằng một tay. Đá cẩm thạch lát sàn khẽ sáng lên khi được phản chiếu lại trên chuôi kiếm bằng kim loại. Hắn mở điện thoại ra xem, mới chỉ chín giờ tối.
Hành lang trống rỗng không có một tiếng vọng, rõ ràng chỉ vài phút trước vẫn còn tiếng bước chân và nô đùa của học sinh. Thiên Yết đi dọc bờ tường, men theo cầu thang đá để xuống tầng dưới. Hắn không dùng thang máy, bởi tiếng động sẽ rất to. Tầng một về cơ bản cũng không khác gì với các tầng trên, im ắng vô cùng. Trên bàn còn có những ly cà phê uống dở, nhưng không thấy người đâu. Ô tô vẫn còn trên mặt đường nhưng cũng không hề di chuyển.
Đột nhiên, có tiếng lục đυ.c phát ra từ căn bếp. Thiên Yết nấp sau cánh cửa gỗ lớn. Mùi gỗ sồi thoang thoảng, nhưng không rõ ràng. Ánh đèn chập chờn nhấp nháy vì bị hư hại. Trong phòng bếp là một bãi chiến trường với đủ mọi loại thực phẩm bị xới tung lên và phá nát. Vùi cơ thể vào bên trong chiếc tủ lạnh đã bị bẻ gãy cửa, là nửa thân dưới xù xì của thứ sinh vật mà hắn biết rõ nó là gì.
Thiên Yết thở mạnh một hơi, siết chặt thanh kiếm trong tay.
- Chuyện quái quỷ gì đây?
Con quái vật theo âm thanh mà quay đầu lại, miệng ngậm đầy thịt sống bốc mùi.
Kết giới, bằng cách nào đó đã mở ra.