Werewolf - Săn Sói

Chương 3: Ván bài lật ngược

Tọa lạc tại phía Tây của thị trấn Vân Tinh là một dinh thự đã hàng trăm năm tuổi thuộc về một gia tộc danh giá của vùng. Tòa kiến trúc cổ kính, nguy nga có diện tích hàng nghìn mét vuông tựa như tách biệt hoàn toàn với thị trấn nhỏ đơn sơ này. Trải dài trong khuôn viên của dinh thự là những loài thực vật vô cùng quý hiếm trị giá hàng triệu đô la. Không một ai biết lí do vì sao một gia đình giàu có như vậy lại chọn định cư tại một thị trấn bé nhỏ chứ không phải một thành phố lớn.

Dinh thự lâu năm này vẫn được người chủ tu sửa, chỉnh trang hàng năm nên không hề bớt đi vẻ sang trọng. Bước vào đại sảnh ta sẽ thấy một cầu thang lớn dẫn lên lầu hai. Từng bậc thang đều được trải thảm nhung đỏ thẫm. Trên bức tường cứ cách một cánh tay là được lắp một bóng đèn sáng rực. Sau khi đi hết cầu thang sẽ xuất hiện một hành lang dường như trải dài vô tận. Chân dung chủ nhân của dinh thự qua từng thế hệ đều được treo cẩn thận trên đó. Đi hết dãy hành lang sẽ dẫn ta đến một căn phòng lớn. Trong căn phòng có tổng cộng ba người, một chủ, hai tớ.

- Thiếu gia, có thư gửi đến.

Người quản gia thông báo với vị chủ nhân của căn phòng, đồng thời chìa ra phong thư màu xanh được niêm phong cẩn thận. Ông vẫn đang cúi người kính cẩn, từng thao tác, cử chỉ đều cho thấy sự chuyên nghiệp của một gia nhân phục vụ.

- Các ngươi thấy bức họa này như nào? Ngươi nói trước đi.

Phớt lờ lời nói của vị quản gia, người con trai mới được gọi là "thiếu gia" kia chỉ vào hầu gái đứng bên cạnh rồi hỏi. Cô gái cẩn thận cúi người rồi ngẩng đầu nhìn vào bức tranh trước mặt.

- Thật là một bức tranh đẹp thưa ngài.

- Đẹp à. Còn ngươi thì sao?

- Kẻ kém cỏi này không thể hiểu được nghệ thuật, xin nhận sự trừng phạt.

Người quản gia vẫn cúi đầu, không nhìn lên bức tranh lấy một lần. Bỗng người hầu gái quỳ rạp xuống, sợ hãi van xin.

- Thiếu gia!!!!! Xin ngài tha tội, tiểu nhân có mắt như mù! Thiếu gia!!!

Lúc này, người con trai mới quay mặt lại. Đó là một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta phải tự hỏi rằng đây là người hay tranh vẽ, một khuôn mặt tựa như món đồ sứ được chạm khắc tinh xảo. Bờ môi giãn ra, hắn nở nụ cười có thể mê hoặc trái tim của bất kì thiếu nữ nào.

- ĐƯA CÔ TA RA KHỎI ĐÂY!!!!

Giọng nói vang lên rõ ràng là tức giận, nhưng khuôn mặt kia lại đang tươi cười.

- Tôi sẽ làm vậy, thưa thiếu gia. - Vị quản gia vẫn điềm tĩnh trả lời.

- Đừng mà!!! Xin đừng làm vậy!!! Quản gia! Cứu tôi với!!! Làm ơn cứu tôi!!! Quản gia!!!!

Mặc cho người hầu gái dập đầu van xin, vẫn không hề có tiếng đáp lại, như thể sự tồn tại của cô ấy đã bị xóa bỏ khỏi căn phòng. Cả vị chủ nhân lẫn người quản gia đều không hề màng đến.

Kẻ đang khóc, kẻ đang cười, người còn lại chỉ điềm nhiên quan sát sự việc. Một khung cảnh dị hợm diễn ra bên trong một tòa lâu đài tráng lệ, tựa như cái kết của câu chuyện cổ chẳng thể nào cứu vãn. Mọi chuyện xảy ra trong dinh thự cổ này vốn luôn dị thường như vậy.

Bất cứ dinh thự nào cũng có những quy tắc ngầm mà lũ đầy tớ truyền tai nhau. Cô hầu gái đáng thương kia là người mới đến, thật đáng tiếc làm sao khi chưa ai dạy cho cô ta về những quy định của nơi này.

1. Tiền công sẽ vô cùng hậu hĩnh.

2. Không được kể cho bất cứ ai nghe về những gì diễn ra trong dinh thự.

3. Không được tùy tiện nghỉ việc hay bỏ trốn.

4. Không được nhìn vào tranh của thiếu gia.

Và điều cuối cùng...

5. Nếu lỡ vi phạm điều 4, tuyệt đối không được nói ra bất cứ nhận xét nào.

- Thiếu gia Thiên Bình, đây đã là lần tuyển chọn thứ năm rồi, ông chủ yêu cầu cậu tuyển thêm gia nhân, nhưng cứ tuyển rồi lại đuổi như này e rằng....

- Không phải lo, cha đi dự hội thảo tận 2 tháng, đến lúc đó ta sẽ xử lý xong xuôi mọi chuyện.

Người quản gia khẽ gật đầu, đã phục vụ cho nơi này suốt 40 năm, ông đủ khôn ngoan để biết khi nào mình nên im lặng.

- Phải rồi, đốt bức tranh kia đi.

- Thiếu gia chắc chứ ạ, cậu đã vẽ nó suốt một tháng nay mà.

- Thứ sản phẩm đó đã bị một gia nhân "khen" là đẹp, sao có thể giữ nó lại được.

Thiên Bình đưa tay đón lấy ly nước đang đặt trên bàn, ngay cả cử động cũng đẹp đến mê hồn. Bên trong đó là một thứ chất lỏng màu đỏ nâu không rõ là rượu hay trà. Hắn nghiêng chiếc ly, rồi nhìn lại vào bức tranh, khẽ nhíu mày. Thiên Bình là một kẻ yêu cái đẹp đến điên dại. Hắn luôn cho rằng vẻ đẹp hoàn mĩ nhất là thứ mà người ta không thể nào đánh giá, và ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. Vậy nên Thiên Bình vẫn luôn tìm kiếm một câu trả lời cho sự hoàn mĩ này, khi đó hắn sẽ là nghệ sĩ duy nhất có thể cảm thụ được vẻ đẹp thật sự, còn bản thân hắn sẽ trở thành một người hoàn hảo.

Và để trở thành người duy nhất có thể tìm ra đáp án, hắn phải tạo nên những tác phẩm mà đám người ngu dốt xung quanh không thể nào đánh giá. Khi đứng trước một tồn tại vĩ đại và tuyệt hảo, những kẻ tầm thường sẽ cảm thấy hổ thẹn, thán phục không thốt lên lời. Đó mới chính là điều mà Thiên Bình mong muốn. Vậy mà những kẻ tầm thường đó lại nhận xét những tác phẩm của hắn là "đẹp", là "mĩ lệ". Những ngôn từ hoa mĩ đó được nói ra từ miệng những kẻ kém cỏi thật vô giá trị và rẻ mạt, chỉ là lời xu nịnh không hơn không kém. Không hiểu gì cũng dám thốt ra lời khen ngợi. Đó là sự ngu dốt. Điều đó khiến hắn phát điên, Thiên Bình chỉ muốn ngay lập tức tiễn những kẻ kia xuống địa ngục, khiến chúng vĩnh viễn không thể đầu thai.

- Đưa thư cho ta.

Đối lập với đống suy nghĩ và tư tưởng điên rồ đang gào thét trong tâm trí, Thiên Bình vẫn trưng ra một vẻ mặt bình tĩnh vô cùng chân thật. Hắn nhận lấy bức thư từ quản gia rồi mở nó bằng những ngón tay mảnh khảnh. Khoảnh khắc đôi mắt hắn chạm tới những con chữ, Thiên Bình bật cười. Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, ngay đến người quản gia cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

- Hahaha! Thú vị! Thật thú vị!

Hắn ôm mặt, cười một cách điên cuồng.

- Xin mạn phép hỏi điều gì khiến thiếu gia hứng thú như vậy?

- Xem đi. - Thiên Bình đưa lá thư về phía quản gia.

Trên tờ giấy lớn chỉ vỏn vẹn có một dòng chữ được viết bằng bút máy.

"Mục Sư, Thám Tử, Phù Thủy. Nhiệm vụ cấp S."

- Tên Bảo Bình đó nhận săn một ma sói cấp S. Có vẻ như hắn muốn đặt chân vào nơi này. Thứ xuất thân thấp kém đó sao!

Thiên Bình cười đầy khinh miệt nhưng đôi mắt lại không hề cười. Hắn ngồi xuống, nâng ly nước lên, đổ thứ chất lỏng màu đỏ kia lên dòng chữ "Mục Sư". Mặt giấy ngấm nước trở nên đỏ thẫm như máu tươi, dần mục nát, những nét chữ cũng mau chóng nhòe đi.

- Thật chướng mắt!!!

- Thiếu gia, đó là nhiệm vụ cấp S, cho dù là cậu Bảo Bình thì cũng....

- Nhưng nếu có Thám Tử thì mọi chuyện sẽ khác, cô ta là người có năng lực tìm ra "Lửa".

- Vậy có cần cho người đến...

Thiên Bình giơ bàn tay ra trước mặt quản gia ra hiệu ông im lặng, một tay kia vò nát bức thư trên bàn, hắn nhắm mắt lại suy tính điều gì đó.

- Không cần.

- Thám Tử là người hữu ích cho chúng ta, tuyệt đối không được để cô ta chết. Hơn nữa...

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Thiên Bình bước đến cửa sổ, kim đồng hồ hiện 23 giờ 30 phút. Hắn đưa ánh mắt ngắm nhìn con đường ngập đầy ánh đèn nhân tạo trong khuôn viên. Thiên Bình yêu thích sự rực rỡ, hắn sẽ không bao giờ để cho bóng tối tràn vào dinh thự này.

- Tên đó nghĩ rằng có thể vượt qua ta chỉ bằng một nhiệm vụ cấp S thôi sao, chắc chắn đó không phải là tất cả kế hoạch. Khi một con thiêu thân đang lao đầu vào lửa thì chúng ta cũng không nên tắt lửa đi, phải để cho nó bị thiêu rụi.

Thiên Bình lại mỉm cười, nhưng là một nụ cười méo mó và ma mị. Đó là bộ mặt mà hắn không cho bất cứ ai nhìn thấy. Ngay cả lúc này đây, hắn cũng quay lưng lại với quản gia.

- Thật mong chờ ngươi sẽ làm gì, "em trai" của ta.

***

Tại nơi mà Thiên Bình không thấy được, một cuộc rượt đuổi đã bắt đầu.

Bảo Bình liên tục nã súng về phía đối thủ. Âm thanh đạn dược vang lên như một bản nhạc chết chóc không hồi kết. Cứ mỗi một viên đạn được bắn ra, con ma sói lại tru lên đầy đau đớn. Nhưng ngay sau đó vết thương của nó nhanh chóng liền lại, nó lại đứng dậy đuổi theo, rồi lại ăn thêm vô số phát đạn.

"Thứ sinh vật ngu xuẩn". - Bảo Bình thầm nghĩ.

Sói Điên Cuồng là một ma sói cấp S. Nó có sức hồi phục nhanh hơn hẳn một ma sói bình thường. Hơn nữa, nó có thể tạo ra sói con từ máu của bản thân. Dù Bảo Bình nói rằng Song Ngư sẽ xử lý những con sói ở trước xe, nhưng rõ ràng cậu ta đã không để bất cứ thứ gì vượt lên trên. Cả Song Ngư và Kim Ngưu đều phải rùng mình nể phục khi chứng kiến điều đó.

Năng lực của Bảo Bình không phải là một năng lực mạnh nếu so với Song Ngư. Nhưng cô không thể không thán phục người con trai đang hợp tác với mình. Cậu đã tính toán cẩn thận đường đạn, quan sát địa hình, vị trí của từng con sói và xử lý chúng để có thể đảm bảo khoảng cách giữa đàn ma sói và chiếc xe luôn giữ một khoảng cố định. Bảo Bình vừa suy nghĩ một cách điên cuồng vừa liên tục hành động không hề có khoảng nghỉ.

Ở ghế trên, Kim Ngưu cũng đang tập trung vào việc của mình. Những đốm sáng lờ mờ tập trung vào tay cô rồi tản ra, rồi lại tập trung lại và tản ra, cứ như vậy lặp lại vô số lần.

- Thấy "Lửa" rồi!!! - Kim Ngưu hét lớn.

- Ở đâu?

- Ở ngã tư phía trước.

- Tăng tốc đây, bám chắc vào.

Bảo Bình đổi sang loại súng trường lớn hơn. Cho đến giờ, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng trình tự. Theo kế hoạch, chỉ cần dụ nó vào "Lửa" và Phù Thủy sẽ kết liễu nó, vậy là xong. Nhưng đó là khi mọi thứ đi theo kế hoạch.

- Cái quái gì...

Ngón tay đặt trên cò súng của Bảo Bình dừng lại, cậu rời con ngươi khỏi ống ngắm, nhìn vào con quái vật, hai mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

- Có chuyện gì vậy?

Không còn nghe thấy tiếng súng, Song Ngư cất tiếng hỏi. Và rồi, khi nhìn thấy điều đang phản chiếu trong gương chiếu hậu, hai bàn tay đang siết chặt vô lăng liền buông lỏng ra, chiếc xe cũng giảm tốc độ.

- Nó...không đuổi theo nữa...

Bảo Bình trả lời Song Ngư bằng giọng nói khô khốc. Phải, con ma sói đã dừng lại. Nó đánh mắt về hướng ngược lại, cánh mũi khẽ giật giật. Đây là chuyện không thể nào xảy ra. Ma sói là loài vật không có lý trí, nó sẽ không bao giờ buông tha cho con mồi, trừ khi...

- Không thể nào! Chuyện này...

Hai mắt Kim Ngưu dính chặt vào tấm bản đồ ảo, hai bàn tay nhỏ khẽ run rẩy, cô nuốt nước bọt.

Ma sói sẽ không từ bỏ con mồi...

- Dân thường!?

...trừ khi nó tìm thấy một con mồi khác.

- CÓ DÂN THƯỜNG TRONG KẾT GIỚI!