Si Tâm Tiểu Hồ Ly

Chương 6: Không một khe hở (H++)

La Tấn thoải mái sạch sẽ quấn khăn bước ra từ phòng tắm.

Anh nhìn chén cháo được tiểu Tịnh ăn còn thừa một ít trên bàn đèn ngủ lòng có chút vui, đi đến rót thêm cho cô một ly nước lọc kê vào tận đôi môi mọng đỏ.

“Uống thêm chút!”

Cô tựa lưng vào thành giường nhìn hướng ra cửa sổ đã bị anh đóng kín không rõ ngày hay đêm, căn phòng cũng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ, không phản kháng, Ninh Tịnh chầm chậm hé môi để anh đút nước.

Dọn dẹp sạch sẽ, mang hết đồ ăn dư thừa bỏ ra cửa. La Tấn lần nữa trở lại giường, anh kéo cô ôm vào lòng.

“Lần này dựa tường hay sofa?” Hôn khẽ lên trán cô giọng đầy tà mị.

Cô ngây ngẩn nhìn anh, tâm trạng chìm sâu đến đáy cốc. Giữa hai chân tuy đã được bôi thuốc nhưng vẫn còn rất đau rát.

Cô đối với anh chỉ có giá trị thế này thôi sao? Đây chẳng phải chính là ý muốn ban đầu của cô sao? Hối hận rồi? Cô tự cười nhạo bản thân mình thấp hèn.

“Sofa…” Vì cô đứng không nổi.

La Tấn đáy mắt thâm trầm kiềm chế dục niệm thổi quét khắp sống lưng, anh vứt bỏ tấm chăn vây lấy tiểu Tịnh, ôm lấy bế ra đặt lên sofa.

Ninh Tịnh tự hiểu ý, tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu ngã ra sau mắt nhắm chặt. Đôi tay tự kéo mở chân thành hình chữ M lộ rõ bí cảnh hồng nhạt xinh đẹp mất hồn.

La tấn ngồi xuống sàn, ánh mắt không rời được lỗ nhỏ non nớt đang run rẩy sợ hãi hung thú ghé thăm.

Anh dùng ngón tay thon dài chai sạn vuốt dài dọc theo khe hẹp của cánh hoa, mát lạnh mịn màng khiến da đầu anh tê dại.

Hít một hơi thật sâu anh cố trấn tỉnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng chà lau lỗ nhỏ đáng thương chỉ vừa khôi phục không được vài giờ, bên trên vẫn còn lờ mờ những tia căng rách do bị cưỡng ép nuốt lấy cự vật quá khổ.

Vết chai nơi đầu ngón tay anh bắt đầu ve vuốt xoa nắn.

Ninh Tịnh hé môi dật ra từng tiếng thở dốc, đôi chân run run muốn khép lại, nhưng cô hiểu cần phải thả lỏng cho anh nới lỏng lỗ nhỏ thì bản thân mới ít phải chịu đau đớn khi thừa nhận thứ thô to kia.

Cảm thấy Tiểu Tịnh đang sợ hãi, lỗ nhỏ khô khốc không chịu cung cấp mật ngọt. La Tấn cau mày, anh há môi trực tiếp bao lấy đóa hoa, mυ'ŧ mạnh.

“Hức…” Ninh Tịnh giật thót rụt lại thân thể, đóa hoa run rẩy phun trào.

Anh thỏa mãn cười tà, hóa ra phải mạnh bạo mới được nha. La Tấn buông rời cô ra, dùng thuốc bôi trơn khắp cự vật, bôi lên một lớp thật dày.

Ninh Tịnh thấy xung quanh bỗng dưng im ắng, mở mắt liền bắt gặp ngay thứ thô to của anh đã bôi đầy chất thuốc mỡ bóng loáng, ánh mắt cô hoảng sợ, rụt thân thể cuộn tròn lại.

“Bôi thuốc bên trong sẽ không đau rát!” Vứt cái khăn vừa dùng để lau tay sang một góc, anh cúi người bế bổng cô lên.

“Chống tay dựa vào lưng sofa nào!” Đặt cô quỳ gối xoay mặt ra sau sofa, khuỷu tay chống lấy thành sofa đưa lưng về hướng anh.

Ninh Tịnh mím môi gục đầu bật khóc, tiếng khóc khe khẽ nỉ non.

“Nghiên người lên trước một chút!” La tấn cúi đầu nhìn vào khe mông, tách đôi chân run run của cô ra để lộ đóa hoa e ấp. Dùng ngón tay quệt đầy thuốc anh thọc mạnh vào trong, do có dịch trơn ngón tay anh chui vào vô cùng dễ dàng tuy rằng vẫn bị lối mòn ấm áp bên trong cô hút lấy tê rần.

“A…” Ninh Tịnh rụt bụng lui về thành sofa, khổ sở chịu đựng dị vật mát lạnh chà lau lối nhỏ bị tổn thương.

La tấn hít sâu, nhanh chóng rút tay ra khỏi nơi u huyệt mất hồn, thấy mọi thứ đã sẵn sàng. Anh vòng tay ôm lấy tiểu Tịnh từ phía sau, giữ cho đầu cô ngã vào vai mình, cắn lên đường cong nơi chiếc cổ ưỡn ra sau.

Một tay anh siết lấy phần bụng dưới của cô, thúc mạnh xâm lược từ phía sau, một phát xuyên thẳng, đội cao cánh cửa thâm cung.

“Á… aaaa…” Đôi chân chống lấy sofa banh thẳng hoàn toàn không chịu nổi trọng lực của bản thân, Ninh Tịnh cong lưng ngẩng đầu khóc nấc.

Cơ thể bị La Tấn ôm siết nhấc bổng từ phía sau, nơi kết hợp dán sát không một khe hở. Anh cố giữ thân thể đứng vững mặc cho cô quẫy đạp run rẩy nấc nghẹn.

“Xin anh, xin anh, đừng tiếp tục nữa mà…” Cô đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, cô muốn phát điên.

Xúc cảm tràn ngập nửa thân dưới, đóa hoa nuốt trọn lấy cự vật thô dài nóng bỏng của anh, lại mang theo sự ẩm ướt mát lạnh nhơn nhớt của dược liệu, lối mòn non nớt mẫn cảm càng co thắt dữ dội lại càng bị thuốc mỡ trơn trượt vặn xoắn xoay quanh.

Đau đớn bị căng trướng, mát lạnh nhớp nháp, rát buốt do bị hung khí sắc bén xâm phạm … tất cả giác quan của cô gần như bùng nổ gào thét xin tha.

Anh nhấc bổng cô lên cao, hai chân anh quỳ giữa sofa, tay trái vòng qua bắt lấy chân phải đang xụi lơ của cô, cường thế giơ lên qua đầu, mạnh mẽ xoay ngược cô đối mặt với mình.

“KHÔNG… đừng mà… đừng…” Hoa kín non nớt bị động tác của anh xoay tròn vặn bung, càng nuốt lấy hung khí vào sâu bên trong.

Đặt mông Ninh Tịnh lên thành sofa lưng dựa vào vách tường, tay nắm lấy chân phải của cô giơ cao thúc mạnh hông, sướиɠ khoái ngập trời, phân thân cứng rắn được tầng tầng lớp lớp mị thịt trong u kín của cô bao bọc nuốt trọn thay phiên xoa bóp cắи ʍút̼ mất hồn.

La Tấn gầm nhẹ, lại kéo mở banh chân cô ra, u kín chật hẹp dù có thuốc mỡ vẫn thít chặt vây lấy anh đến nghẹt thở.

Ninh Tịnh kêu khóc đến khàn cả giọng, cô không nghĩ anh lại trực tiếp xông vào tàn phá đóa hoa yếu ớt của mình, anh tàn nhẫn với cô như vậy.

“Làm ơn! đau quá … huhu…” Cô gục đầu rên siết khóc nghẹn trong l*иg ngực anh, thân thể bị anh kiềm giữ không cách nào tránh thoát, cô cũng không còn sức lực để tránh thoát. tất cả giác quan đều bị sự tàn phá cường bạo của anh cướp lấy, cam chịu thừa nhận cơn đau thấu tâm từ nơi yếu ớt nhất.

“Là sung sướиɠ!” Anh đã bị du͙© vọиɠ vây lấy, âm thanh thấm đẫm dục hỏa, anh đã dùng rất nhiều thuốc mỡ bôi trơn cô không thể nào đau được, anh nghĩ chẳng qua tiểu Tịnh bị cao trào quá mức mãnh liệt dọa cho sợ hãi mà thôi.

Cúi đầu cắn lấy đóa hồng mai trước ngực, anh quấn lưỡi lượn quanh nghiến mυ'ŧ như muốn nuốt luôn vào bụng.

Ninh Tịnh ngưỡng đầu khóc ngất, cô không thừa nhận nổi, không thừa nhận nổi, đóa hoa bị bắt ép nuốt trọn lấy anh ra ra vào vào, ma sát chà đạp tàn nhẫn, dù là thuốc mỡ cũng đã bị ma sát nóng rát.

“Hối hận rồi? Em phải biết kết quả của việc câu dẫn thú tính của một tên đàn ông chính là thế này! hiểu sao?” Chẳng lẽ cô vẫn thơ ngây cho rằng leo lên giường câu dẫn anh thì chỉ nắm tay đắp chăn ngủ đến sáng là xong chuyện?

Dứt câu anh càng thọc mạnh ngoáy sâu.

“Aaaaaa…………….” Ninh Tịnh bất lực cong người gồng mình thừa nhận, nơi kết hợp bị anh áp sát không cho phép cô rời đi.

Mật dịch ẩm ướt tuôn ra chảy dài xuống chân anh, ấm nóng tỏa hương thơm quanh quẩn cả căn phòng.

La Tấn nhíu mày càng chặt: “Lại đổ máu?”

Một vài tia máu mỏng manh trượt dài trôi theo mật dịch xuôi xuống chân anh.

Bế bổng lấy Ninh Tịnh dán sát vào lòng, anh rời khỏi sofa mang cô đến đặt nằm lên giường.

Hung khí thô to chầm chậm rút ra khỏi đóa hoa sung huyết, môi anh nghiến lại rít khẽ, cô đúng là yêu tinh tra tấn người mà.

Tên đã lên dây rồi còn bị lỗ nhỏ của cô hù dọa đến muốn đứt dây gãy cung giữa chợ.

Ninh Tịnh xụi lơ nằm mở hai chân khóc thút thít mơ mơ hồ hồ.

Hai ngón tay của anh tham nhập dò xét lỗ nhỏ đang bị phình to căng lớn vì bị cưỡng ép bao bọc nuốt trọn lấy hung thú của anh.

“Rát sao?” Thấy cô chỉ căng người thút thít nên anh chẳng biết chỗ nào bị thương.

“Máu cũng ít thôi, chắc do lúc phá thân còn sót lại…” La Tấn nín thở nhìn vài tia máu li ti hòa vào mật dịch trôi theo hai ngón tay của anh xuống drap giường khiến cơ thể căng chặt.

Thấy anh lại nghiêng người áp lên cơ thể mình, Ninh Tịnh run rẩy khóc nghẹn.

La Tấn cười sủng nịch bất lực nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của cô.

Vầy rồi còn muốn gả cho anh sao? Mới có lần thứ ba thôi đấy mà cô đã thừa nhận không nổi rồi.

“Em phải quen dần!” Không thôi thì chả nhẽ mỗi lần anh âu yếm là cô lại khóc lóc xin tha đáng thương như này sao? Đúng là tra tấn thần kinh anh mà.

“Òa… hức…” Thân thể lại lần nữa bị anh xuyên vào, Ninh Tịnh rụt người né tránh, lỗ nhỏ của cô đã bị anh chà đạp giày vò lâu lắm lâu lắm rồi, sưng húp đau buốt bị căng trướng đến đáng sợ.

Lỗ nhỏ vì cô hoảng sợ mà trở nên chật chội co siết, La Tấn thở dài rút ra.

Anh dịch cô ra góc giường, hai chân cô quỳ gối chạm đất, nằm úp sấp bụng.

“Ôm lấy gối nào!” kê cái gối nhỏ lên đầu giúp cô thoải mái.

“Xin anh…” Ninh Tịnh chật vật úp đầu lên gối khóc nức nở. Cô từng du học Anh quốc cũng không phải bé gái thơ ngây đơn thuần. Cô biết nếu muốn ở cạnh anh thì phải chịu đựng được dục hỏa của anh, nhưng thứ này quá mức đáng sợ, cô không cách nào tiếp thu.

Nơi u kín lại lần nữa được anh nhồi nhét đầy ắp thuốc mỡ mát lạnh trợ giúp đóa hoa nhanh chóng khôi phục, cũng khiến quá trình kết hợp của cả hai trở nên thuận lợi hơn.

“Bộp…” La tấn vỗ nhẹ lên bờ mông căng tròn cương cứng vì sợ hãi của cô.

“Thế này mà còn dám khóc kêu đau nữa thì anh sẽ làm chết em!” Giọng tràn đầy tà ác trêu chọc.

Ninh Tịnh nghe xong liền khóc nấc, hai tay quấn quanh lấy gối đầu.

Cô nằm úp sấp đôi vai run run nức nở, bờ mông rung động theo, hai chân quỳ dưới sàn mở rộng không chút che giấu đi lỗ nhỏ xinh đẹp mê hồn đang co vào giãn ra cố nuốt lấy thuốc mỡ.

Hung khí của La Tấn không thể nào chờ đợi thêm nữa, ngày càng sưng to thô cứng.

Anh quỳ xuống sàn, nằm sấp chồng lên thân thể cô, đôi tay cứng cáp chồng lên, cùng cô mười ngón giao nhau nắm chặt.

Ninh Tịnh nghiêng đầu khó tin nhìn sườn mặt anh tuấn kề sát, đôi môi mọng đỏ bị làn môi ấm áp của anh cướp lấy hơi thở.

La Tấn ôn nhu ve vuốt mυ'ŧ hôn đôi môi xinh đẹp quyến rũ của cô, phân thân từ bên ngoài chậm chạp tiến vào lối mòn non nớt run rẩy.

Hơi thở bị anh cắn nuốt, Ninh Tịnh thả lỏng lối nhỏ, đôi chân cố ý dang rộng để thử đón nhận anh.

Mỗi một tấc lửa nóng xâm nhập là một lần Ninh Tịnh rùng mình thở dốc, cố áp chế sự hoảng loạn tiếp tục mở lớn bản thân để chào đón anh.

Tiếng nấc khẽ của cô vỡ vụn giữa môi lưỡi anh, mười ngón tay nắm lấy tay cô nhẹ nhàng ve vuốt truyền sang cảm giác an toàn.

Đôi chân dài hữu lực của La Tấn chen vào giữa đôi chân run run đáng thương của cô, anh dang chân thật lớn đẩy mạnh đôi chân cô ra.

Ninh Tịnh hoảng hốt trừng mắt nhìn anh, La tấn vẫn tiếp tục say sưa mυ'ŧ hôn xâm nhập môi lưỡi cô.

Đôi chân cô bị anh banh rộng hổng lên rời khỏi sàn nhà, thân dưới giờ đã hoàn toàn dựa vào nơi kết hợp của hai người chống đỡ.

Phân thân thô dài cứng nóng của anh vẫn tiếp tục hành trình viễn chinh chậm chạp từng bước một, từng tấc từng tấc ôn nhu thâm nhập.

U kín run run bị ép trướng lớn cắn nuốt dị vật, chỉ vì anh quá mức ôn nhu khiến cô không có ý định vùng vẫy né tránh, lỗ nhỏ bị vặn bung nở rộ căng đau, đường hành lang non mềm bị anh từng chút từng chút cọ xát tê dại.

Thuốc mỡ trơn trượt giúp cự vật nhẹ nhàng trượt vào trong, tuy có chút trúc trắc khít không kẽ hở nhưng lại không vượt quá sức chịu đựng của cô.

“Hư… Ưm…” La Tấn dời đi môi lưỡi, úp mặt vào vai cổ của cô chầm chậm gặm cắn, Ninh Tịnh nghiêng đầu rêи ɾỉ, bờ mông vì hứng chịu quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà vểnh lên càng thuận lợi cho cự vật chuẩn xác tiến vào.

Đôi chân dài cong lại quắp lấy chân anh, mông cô càng vểnh cao, đầu ngửa ra sau rên siết run rẩy thư thái.

“Ưm… ưm…”

Môi La Tấn nhếch lên nụ cười tà mị, cô cảm thụ được sướиɠ khoái rồi đi?

Đôi tay của anh tà ác mang theo tay cô, mười ngón giao ngay luồng xuống vòm ngực đẫy đà tròn trĩnh xoa nắn.

Tất cả cảm quan bị anh cướp đoạt thư thái đến mơ hồ, u kín chật vật tham lam cắи ʍút̼ lấy thứ thô to của anh.

Biết cô đã bị lửa dục đánh gục, đôi tay xoa nắn ngực cô ngày càng mạnh bạo, môi lưỡi như muốn nghiền nát da thịt nơi cổ cô.

“Ưm… hức…. hức…” Ninh Tịnh rêи ɾỉ càng dang rộng đôi chân tham lam nuốt lấy.

La Tấn tà ác thúc mạnh, cự vật thô to dài cương cứng quá khổ vì thời gian dài nhẫn nhịn, xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp mị thịt cuốn xoắn, xông qua cửa cung sâu thẳm vào tận nơi bí địa.

“Á… a…aaaaaaaaaaaaaaaa……………..” Ninh Tịnh ngửa đầu thét dài, trướng đau sướиɠ khoái trộn lẫn, bờ mông vểnh cao, đôi chân buông rời tách khỏi chân anh cựa quậy. Đôi tay vẫn bị anh siết lấy bạo lực xoa nắn vòng ngực tròn trĩnh.

La Tấn lần nữa xâm nhập bí địa được đóa hoa cực phẩm ướŧ áŧ non mịn của cô bao lấy cọ rửa tê rần cả da đầu.

“Vật nhỏ thật dễ lừa!” Đôi mắt thâm trầm của anh tràn ngập dục hỏa, chụp lấy đôi chân đang loạn đạp của cô gấp lại thành hình chữ M úp sấp ép sát xuống giường.

Tư thế này giúp nơi tư mật của cô càng banh lớn, anh muốn ra vào thọc lộng nơi cấm địa mất hồn kia.

Hai tay lần nữa bị anh giữ lấy mười ngón giao nhau nhốt lại trong ngực, thân dưới bị anh áp sát thành chữ M dán lên góc giường, nơi tư mật còn bị cắm một thanh sắt dài thô nóng.

Ninh Tịnh ủy khuất khóc nấc, bất lực đón nhận kẻ xâm lược tà ác.

Cắn mạnh lên cổ cô, tiếng gầm gừ trong cổ họng anh dật ra nóng cháy trầm đυ.c, đôi tay giữ chặt lấy ngực cô không tha, dồn lực vào hông mạnh mẽ lùi người dứt ra.

“Phựt…” Ninh Tịnh thét gào, cô nghe rõ mồn một tiếng cấm cung bị bạo lực vặn bung, giãy giụa trong vô vọng.

“Phốc…” Chưa kịp hoàn hồn thì cửa cung cô lần nữa bị tông mạnh xông thẳng tàn bạo.

Anh thật sự tàn nhẫn, quá mức tàn nhẫn, cô chỉ vừa mới lần đầu thừa hoan mà thôi, sao anh lại có thể xử dụng phương thức hoan ái tàn ác thô bạo như vậy với cô?

CUNG GIAO kinh khủng như thế nào anh hiểu sao? Anh biết cô đang phải chịu đựng cơn đau xé tâm đến thế nào sao?

“Phựt…” Hiện thực đau đớn kéo linh hồn Ninh Tịnh trở lại, cô rên siết vùng vẫy giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của anh, đôi tay nắm lấy chiếc gối cấu xé cắn chặt.Một tay anh vòng quanh ngực cô dỗ dành, tay vòng ngang bụng xuống khe hẹp giữa hai chân cô nắn bóp ấn xoa nhuỵ hoa sưng đỏ tìm về chút kɧoáı ©ảʍ cho cô.

"A... Aaaaa....." Ninh Tịnh ngẩng cao đầu hai mắt xung huyết muốn nứt vỡ, hứng chịu cơn đau buốt tận óc khi anh lại lần nữa thọc mạnh lưỡi dao sắc bén vào nơi non nớt.

"Phốc..." Kɧoáı ©ảʍ tê dại giam cầm tất cả lí trí, La Tấn chỉ biết anh muốn chiếm lĩnh vùng đất mê hồn này làm của riêng mình.

Cô thuộc về anh, nơi này cũng thuộc về anh, chỉ duy nhất mình anh có thể xâm nhập kết hợp không một khe hở.

Drap giường bị móng tay cùn không hề chút sát thương của cô xé rách nát, trán cô ướt đẫm mồ hôi và nước mắt đập mạnh xuống nệm giường.

Sợ cô làm tổn thương chính mình, La Tấn cường thế tay phải vòng qua giữ lấy vai trái cô, tay trái của phải gang qua bụng dưới bắt lấy đùi phải nhẹ nhàng nhấc bổng thân thể cô lên.

Ninh Tịnh chới với, tay chụp lấy cánh tay anh, ngửa đầu ra sau tựa lên bờ vai anh khóc lớn. Đoá hoa sưng đỏ rát buốt vẫn cắn nuốt lấy cự vật không buông, anh vào quá sâu, nếu anh không nguyện ý rút ra, nơi đó chắc chắn sẽ bị cưỡng ép nuốt chửng anh vĩnh viễn.

oôi chân thon dài của cô căng chặt banh thẳng vẫn không cách nào chạm đến sàn nhà. Anh quá cao quá cường thế.

Ninh Tịnh cong lưng khiến cho ngực cô ưỡn cao như mời gọi, bờ mông săn chắc trắng nõn vểnh lên dán sát nơi kết hợp dính chặt vào nhau.

"Bảo bối mê người!" La Tấn khàn khàn cảm thán, cánh tay bắt lấy đùi cô di chuyển ra giữa hai chân, chạm vào nơi hai người kết hợp day day kéo vuốt nhuỵ hoa mẫn cảm của cô.

"Á... Aaaa..." Ninh Tịnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sợi dây thần kinh cuối cùng cũng muốn đứt gãy, cô thét lên thảm thiết, quẫy đạp loạn xạ giữa không trung.

La Tấn bước đi về phía vách tường, tay vẫn không ngừng day dưa chà xát.

Từng bước đi như từng mũi dao cứa qua, Ninh Tịnh lắc đầu khóc nấc.

Anh áp cô vào tường, vòng tay ôm ghì như gông xiềng.

Tay chân cô vô lực áp lên tường, giữa hai chân hoa dịch chảy dài không dứt ướt đẫm nơi anh vừa đi qua. Cả cơ thể cô run rẩy co thắt không thể dừng.

La Tấn nghiến răng, hé miệng núc lấy da thịt nơi cần cổ thon mịn ngửa ra sau của cô, đôi tay kết hợp thân dưới cường lực rút mạnh ra.

"Đau... Huhuhu... hỏng mất... Oà..." tiếng phựt trầm đυ.c vang lên ở nơi yếu ớt nhất khiến cô đớn đau.

"Phốc... phụt... phốc phụt... Phốc" Nơi bí địa liên tục vang lên từng thanh âm vỡ nát sụp đổ.

Ác ma cuồng bạo ôm lấy cô từ phía sau không ngừng dùng lực cắm rút tàn nhẫn.

Tiếng gầm gừ trầm thấp hoà lẫn tiếng thở dốc của La Tấn, cổ cô bị răng anh cắn đến rướm máu.

Thân thể vô lực cong lên, đôi chân thon dài banh thẳng quắp ngược quấn lấy đôi chân anh. Đôi tay quơ loạn bắt lấy mái tóc ngắn củn.

"Tha em... Xin anh... Huhuhu..." Là rêи ɾỉ là cầu khẩn, Ninh Tịnh không còn hơi sức để la hét, cô kiệt lực nức nở.

La Tấn thoả mãn, ôm siết phóng thích toàn bộ tinh hoa vào nơi cung cấm.

Ninh Tịnh cúi đầu tựa vào hai tay gác nơi vách tường nấc nghẹn, hoa phòng run rẩy liếʍ hút tiếp nhận sinh mệnh của anh, tham lam giam giữ cắn nuốt.

Bụng nhỏ thít chặt co thắt bị trướng lớn đau buốt khó nhịn.

La Tấn rùng mình rút mạnh lui quân, tiếng phụt trầm thấp vang lên.

Đoá hoa không còn dị vật bịt kín liền lộ ra miệng lớn tròn trĩnh chảy ra mật dịch trong suốt hoà lẫn thứ chất trắng đυ.c của anh, đọng thành vũng bên dưới chân cô.

"Nhiều mật thế này, em còn kêu khóc?" Tà ác cúi đầu lấy đôi môi run rẩy hẹ nhàng ôm cô vào lòng dỗ dành.

Ẵm cô đi đến bên giường, giúp cô nhồi nhét bôi trơn cả tuýp thuốc mỡ.Lại lần nữa để cô nằm thoải mái nghiên đầu gối trên cánh tay phải của anh.

La Tấn nghiêng người ôm trọn cô vào l*иg ngực, nâng chân phải cô lên gát ngang hông Anh.

Cự vật đói khát nhấn mạnh chìm sâu vào đoá hoa sưng tấy xung huyết rướm máu vì bị tàn nhẫn thọc lộng quá lâu."Hức..." Ninh Tịnh vùi đầu vào ngực anh, vô lực nức nở thừa nhận .

Anh biết hiện tại cô đã có thể thừa nhận phân thân to lớn của anh dễ dàng, chỉ cần anh không xâm nhập quá sâu.

La Tấn lại bắt đầu quá trình ma sát chậm rãi xoa dịu lối mòn non nớt.

"Ứm..." Ninh Tịnh run rẩy hít sâu, cố nén kɧoáı ©ảʍ tăng nhanh mà anh mang đến, cong người ưỡn cao ngực.

La Tấn mỉm cười si mê cúi đầu gặm lấy, nắn mυ'ŧ liếʍ cắn.

"A... ưʍ..." Bờ mông của cô bị anh ôm lấy, áp sát vào phân thân, nuốt trọn hút sâu, kɧoáı ©ảʍ tê dại trãi dài khắp linh hồn.

Sướиɠ khoái căng tràn, chầm chậm đỉnh lộng...