Cơn đau rát nóng cháy dưới thân khiến Ninh Tịnh mơ màng mở mắt, tấm màng cửa sổ lùa nhẹ chiếu rọi ánh trăng hư ảo bị che phủ bởi tầng mây đen, bóng đêm tịch mịch tăm tối như linh hồn cô lúc này, bất lực uất nghẹn vỡ nát.
“Ưm…” Giữa hai chân dường như có thứ gì đó ẩm ướt xù xì cọ rửa cắи ʍút̼, hít khẩn run rẩy yếu ớt, Ninh Tịnh cúi đầu nhìn lại, tinh thần chấn động sợ hãi, thân thể căng chặt.
“Tỉnh rồi? Em nghĩ chỉ cần một lần đối phó là xong?” Chất giọng trầm ấm ngày nào hiện tại đã nhuốm đầy dục hỏa tà mị.
La Tấn nhếch môi cười, đầu ngẩng lên, khóe môi còn dính lấy thứ ướŧ áŧ từ nơi thần bí của cô. Hai ngón tay không coi ai ra gì vô tình thọc sâu vào đóa hoa sung huyết.
“Á… aaa…” Ninh Tịnh ưỡn cổ rên xiết, đôi tay đập mạnh lên nệm giường, hai chân bị anh chen vào mở rộng banh thẳng. Nước mắt lại lần nữa tuôn ra thành chuỗi.
“Thật xinh đẹp!” Đôi mắt anh nhìn ngắm thân thể cong lên đạt lấy cao trào của cô mà cảm thán, Chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút thôi đóa hoa của cô đã tuôn ra mật ngọt không dứt.
Hai ngón tay tà ác bắt đầu xoay quanh vặn xoắn, moi móc kéo căng đường hành lang chật khít, tuy rằng vừa trãi qua lần đầu hoan ái, nhưng đóa hoa của cô quả thật còn quá non nớt không thể trực tiếp thừa nhận anh lần nữa.
“A… đau… đừng mà… đừng…” Cô vừa định bật dậy liền bị cả thân hình anh nằm đè lên áp chế.
“Em nên chịu trách nhiệm không phải sao? Là do ai bày trò câu dẫn?” La tấn phà hơi nóng, lời nói tàn nhẫn phủ lấy tâm trí cô.
Thân thể Ninh Tịnh bỗng dưng chết lặng, tiếng khóc nấc nghẹn lại trong cổ họng, môi mím lại bất lực cam chịu.
Anh nói đúng, tất cả đều do cô tự làm tự chịu, chính cô tự đem bản thân mình dâng lên thì còn kêu khóc cầu khẩn ai? Hèn hạ bẩn thỉu, có khác nào kỹ nữ sao? Người ta còn có thể được tiền, được bao nuôi. Riêng cô thì cho không còn bị tàn nhẫn chà đạp chê cười.
La Tấn có chút hoảng hốt ngậm miệng, vừa rồi lời nói quá đáng lắm sao? Anh thở dài, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt ủy khuất.
“Đừng khóc!” Giọng trở nên ôn nhu, anh chợt phát hiện thì ra trước giờ ngoài trách mắng cô ra, anh chưa hề nhẹ nhàng dỗ dành cô, nên hiện tại muốn an ủi cũng chẳng biết phải làm sao.
Dù cố nhắn nhủ bản thân rằng tiểu Tịnh lần đầu tiên thừa hoan, không thể nào liên tục thừa nhận du͙© vọиɠ của anh. Nhưng anh kìm nén không được, thật sự tiểu Tịnh quá mức quá mức mê người.
Đây cũng là lần đầu tiên anh khai trai, làm sao có đủ định lực kiềm chế thứ du͙© vọиɠ nguyên thủy này?
“Mở chân ra, thả lỏng!” Ngón tay rời khỏi huyệt mềm của cô, anh vuốt ve phần đùi trắng mịn, thấy cô có chút kháng cự muốn khép chặt chân lại, anh nhẹ giọng dỗ dành, tay vẫn không quên xoa nắn bắp đùi trắng nõn mịn màng.
Ninh Tịnh nhạy cảm, tuy rằng đùi bị anh xoa nắn, nhưng cánh hoa lại run rẩy co thắt đến khó chịu, mật dịch lại lần nữa rỉ ra.
“Hức…” Cô bất lực nấc lên, chân tùy theo ý anh mà mở lớn.
La tấn điều chỉnh cặp chân thon dài của cô thành hình chữ M, áp sát banh rộng lỗ nhỏ.
Tư thế quá mức áp bách khiến cô sợ hãi né tránh.
Anh không để cô kịp hành động, lập tức cong eo thúc mạnh vào, xuyên suốt công phá đàn áp, đội cao cánh cửa sâu thẳm nơi thâm cung cùng cốc.
“KH…ÔNG…” Ninh Tịnh bàng hoàng hét thảm, đôi chân dài lần nữa quẫy bung ra thoát khỏi tay anh, đạp loạn. Cả cơ thể như bị nhấn chìm giữa biển sâu, đau đớn rát buốt hít thở không thông. Nơi mẫn cảm yếu ớt nhất bị anh tàn bạo đỉnh ra căng nứt, nữa phần đầu của hung khí sắc bén đã muốn chui vào nhô lên cương liệt.
La Tấn gầm lên như dã thú, hai mắt đỏ đậm cuồng dã, đôi bàn tay mạnh mẽ lần nữa ghì lấy chân cô đặt về vị trí cũ, đỉnh đầu phân thân vừa phá tan tầng nóc sướиɠ khoái hung mãnh, cả thanh lửa nóng được từng tầng tầng mị thịt non nớt trơn ướt của cô vây lấy cọ rửa liếʍ mυ'ŧ, sướиɠ khoái chồng chất dâng trào cướp lấy hết tất cả lí trí.
La Tấn thét dài, lần nữa dồn lực công phá tàn nhẫn xâm lược, mạnh mẽ cưỡng ép đóa hoa yếu ớt xinh đẹp vặn bung nở rộ để chào đón lửa nóng của mình.
Anh rút nhanh rồi lại đâm sâu, từng cú thúc cường thế mang theo lực tàn phá khổng lồ muốn đập tan phòng tuyết cúi cùng trong cô.
Ninh Tịnh gào khóc gần như cuồng loạn, cô không tiếp nhận nổi, không cách nào tiếp nhận nổi, cô sẽ chết mất.
“Dừng… đau quá… rách mất… xuyên hỏng huhuhu…” Hai tay cô đấm đánh, tát thẳng vào mặt anh.
Anh không dừng lại, tất cả linh hồn đều bị nút tròn nhỏ nơi sâu thẳm của cô cuốn lấy bao bọc tê dại mãnh liệt, mọi cảm quan đều bị khóa chặt chỉ tập trung công phá triệt để vùng đất cấm ấm áp đẫm nước câu hồn.
Hai chân lại lần nữa bị anh cường thế bẻ lớn, áp sát vào hai bên giường, đóa hoa sung huyết sưng tấy mở lớn hết cỡ cam chịu nuốt trọn kẻ ngoại xâm cứng rắn nóng cháy.
Thịt non nơi hành lang chật hẹp của cô bị mở bung bỏng rát, bị tần suất ma sát sắc bén của hung khí cắt ngang đâm thọc, khiến hít thở cũng trở nên đau đớn khủng bố.
“Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………” Ninh Tịnh cong người ra sau, đầu lắc mạnh cuồng loạn, phần đầu to lớn của nóng thiết đã xuyên thủng qua cấm địa cuối cùng lần đầu có người ghé thăm, ngàn vạn mô thịt mẫn cảm điên cuồng bao bọc giữ lấy kẻ ngoại xâm, siết chặt, vặn xoay, cắи ʍút̼.
La Tấn rùng mình hưng phấn, trán đẫm mồ hôi, phân thân được đóa hoa non mịn bao bọc khít không kẽ hở, co bóp liếʍ láp, ướŧ áŧ nóng ấm, mật dịch tươi mát phun trào tưới lên nóng thiết khiến anh càng điên cuồng muốn đảo động.
“Aaaa… Đừng … đừng động, xin anh!” Cô khóc đến rối tinh rối mù, hai chân kẹp lấy, thân thể bám sát người anh không buông, nơi kết hợp siết mạnh giữ lấy nóng thiết không cho phép anh cử động.
La tấn ngã gục đè lên thân thể cô thở dồn dập, đôi tay buông thả đôi chân cô tự do, vòng lên ôm trọn cô vào lòng.
Anh rướn người đẩy sâu hơn.
Ninh Tịnh ngẩng đầu run rẩy khóc nấc. Cô không biết, hiện tại anh đã rút ra không được, phần đầu hung khí đã bị cánh cổng cuối cùng của cô khóa chặt, tiến không được lui cũng không xong.
Sự bao bọc của cô như bùa mê trí mạng, anh càng rướn người đâm mạnh muốn phân thân chôn vào càng sâu bên trong cô.
Ninh Tịnh bị anh đẩy đến sát thành giường, rụt người hoảng sợ.
Tay anh lần mò xoa nắn bờ mông căng tròn vuốt ve vỗ về, thật sự sướиɠ khoái không gì sánh được, làn môi nóng cháy phà hơi lên chiếc cổ trắng mịn, anh dùng lưỡi liếʍ láp mυ'ŧ cắn say mê.
“Hức… đau quá… huhuhu… hỏng mất!” Ninh Tịnh có cảm giác nơi đó của cô đã rách toạc rỉ máu, đau rát buốt nhói thấu tận tâm, cô đau quá.
Bóp lấy bờ mông cô, eo hông anh lại lần nữa chậm chạp đảo lộng, nhưng lần này chính là nhồi nhét ma sát cọ quanh.
Bởi vì anh không thể nào rút ra được, đóa hoa của cô lại thít chặt vặn lấy không buông, anh chỉ có thể lui hông rồi lại nhồi mạnh, hoa kín đáng thương sưng đỏ của cô cũng dán sát tiến lùi.
La Tấn sảng đến muốn mạng, anh cứ chậm rãi khuấy đảo lối nhỏ chật hẹp, bắt ép đóa hoa bị anh chiếm lĩnh phải cắn nuốt trong bất lực.
Âm thanh kêu khóc của cô kéo dài, dần dần hóa thành rêи ɾỉ uất nghẹn đáng thương. Bụng nhỏ co thắt tần suất ngày càng bạo liệt như sắp nổ tung.
Thêm một đợt mật dịch xối xả tràn lan khiến hành lang trở nên mềm nhũn, La Tấn biết thời cơ đến rồi, hai mắt anh đỏ rực, thân mình cương cứng gầm lên, dã thú lần nữa tỉnh giấc.
Anh ấn tay đè lại hai bên đùi Ninh Tịnh, mạnh mẽ bứt ra.
Ninh Tịnh đáng thương hoảng loạn bật ngồi dậy, đôi tay chụp vội bàn tay anh cầu khẩn yếu ớt van xin.
“A….aaa…” Anh có chút đau nhưng lại vô cùng thỏa mãn, quá trình lùi ra bị tầng lớp thịt non truy đuổi cuốn hút khiến anh sung sướиɠ không nói nên lời.
“Á…” Ninh Tịnh gần như tê liệt xụi lơ, âm thanh đau đớn dật ra theo từng nhịp hút khí đứt quãng. Ngã người chật vật cong lên, thân thể run rẩy không ngừng.Cho dù là xông vào hay rút ra, đều khiến Ninh Tịnh đau đớn hơn điên cuồng cả lần đầu bị anh phá thân.
Cúi đầu liếʍ láp đóa hoa tả tơi đã bắt đầu xuất hiện những tia căng nứt, anh có chút đau lòng, một vài tia máu rỉ ra nhỏ giọt xuống tấm drap trắng tinh, không rõ do máu còn xót lại lần đầu hay do anh công chiếm mảnh đất cấm địa kia.
Cánh hoa run rẩy đáng thương cố gắng khép lại trong vô lực, bị anh chà đạp quá lâu, dù anh đã rút ra vẫn còn mở lớn như quả trứng, co thắt theo từng nhịp thở của cô.
La Tấn tham luyến si mê hôn cắn cánh hoa càng khiến nó sưng đỏ sung huyết không chịu nổi.
“Anh dừng không được!” Nhìn cô lại lâm vào trạng thái mơ hồ mà anh cười khổ, cự vật của anh vẫn còn chưa phóng thích đây này, sảng đến bức điên anh rồi. Anh có thể làm cô 7 ngày 7 đêm sao? Nhìn cô có vẻ không thừa nhận nổi đâu.
Quá mức đáng thương rồi này!
“Thật thơm, thật ngọt!” Áp sát thân thể lên người cô lần nữa, anh đẩy mạnh bờ mông đâm xuyên. Há miệng ngậm lấy bờ môi phát ra tiếng kêu khóc yếu ớt.
“Ngoan, phóng thích xong anh sẽ để em nghỉ ngơi nhé!” Vuốt lấy đôi má ửng hồng vì bị tình ái bao phủ của cô, anh tém nhẹ lọn tóc dài ra sau tai.
Lần này anh không xông vào trong nữa, chỉ đỉnh động lên tìm chút khoái hoạt mà thôi.
Cảm giác bị khóa chặt vây trói đó quả thật hiện tại anh cũng gánh không nổi, quá mức điên cuồng. Anh biết cô cũng sẽ không thừa nhận được nữa.
Cơn cao trào trôi qua, lí trí dần dần trở lại, Ninh Tịnh phát hiện vẫn còn âm thanh rêи ɾỉ quanh quẩn trên môi mình, cổ họng khô khóc, lỗ nhỏ cưỡng chế cất chứa dị vật đang ra ra vào vào theo từng nhịp.
La Tấn gồng mình cảm thụ kɧoáı ©ảʍ huyệt mềm cô mang lại, anh có cảm giác bao nhiêu cũng không đủ lấp đầy con dã thú đói khát trong anh.
“Ưm…” Đau đớn không còn kịch liệt như trước đó, nhưng đoa hoa bị chà đạp tàn phá quá mức vẫn rát buốt mỗi khi bị xâm phạm. Cô không dám khép chân lại, quá đau rát quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thấy cô đã thanh tỉnh, La Tấn sung sướиɠ tăng mạnh tần suất, ra vào công phá kéo dài không dứt.
“A… huhuhu…” Thân thể cô căng chặt cong lên, lần nữa cam chịu đón nhận anh.
Đau đớn bị kɧoáı ©ảʍ chồng chất. Rát buốt mang theo sướиɠ khoái điên cuồng khó nhịn.
Âm thanh da thịt va chạm phành phạch mạnh mẽ kéo dài, hòa lẫn tiếng rên siết yếu ớt vì bị bắt ép thừa nhận tính ái quá độ.