Si Tâm Tiểu Hồ Ly

Chương 4: Đau đớn tru tâm (H+)

La Tấn được cô bao quanh cắn hút sảng khoái đến tê dại.Anh nhích nhẹ người lùi dần rời khỏi cô.

Từng dòng máu đỏ tươi lan tràn tuôn trào theo nhiều hướng chầm chậm nhỏ giọt xuống tấm dra giường trắng tinh, tạo nên những đoá hoa đỏ rực xinh đẹp bắt mắt.

La Tấn gần như nín thở nén lại tất cả du͙© vọиɠ đang sôi trào, đưa tay xoa nhẹ lên lối vào vừa bị anh chà đạp sưng tấy.

Dù cự vật đã rút đi vẫn để lại lỗ hổng bị căng lớn hình tròn, chứng tỏ từng bị anh tàn nhẫn cưỡng ép mở rộng.

Hai ngón tay La Tấn luồng vào trong đoá hoa run rẩy chật vật, vét lấy vài tia máu đỏ thẫm mang ra.

Ninh Tịnh hít thở không thông, ánh mắt mông lung đáng thương nhìn người đàn ông tà mị trước mắt. Tay anh say mê ngắm nhìn ngón tay đầy tia máu, đưa lên môi hôn mυ'ŧ.

Cô sững sờ sợ hãi muốn ngăn cản, lại thấy anh cúi đầu gục vào giữa hai chân cô, hôn lấy đoá hoa vừa bị anh tàn phá.

Anh ngẩng đầu lãnh tĩnh nhìn cô, nhưng trong mắt hoàn toàn bị du͙© vọиɠ bao phủ.

Nghiên mình dán sát lên thân thể cô lần nữa, đôi tay giữ lấy bờ mông muốn trốn chạy, thúc mạnh.

"Á... Aaa!" Cô sợ hãi thét dài, ánh mắt nhìn anh như đυ.ng phải một ác ma đói khát.

Cánh cửa thâm cung lần nữa bị anh đội lên căng trướng buốt nhói, lối mòn nhỏ hẹp bị anh nong ra thúc ép phải cất chứa phân thân to lớn.

Hai tay cô bám víu lấy thành giường muốn rút người ra khỏi sự xâm lược tàn bạo của anh, thân thể bị anh đâm mạnh luật động như muốn bay ra ngoài.

Đáng tiếc bờ mông lại bị anh quyết liệt giữ lấy ghì sát nơi kết hợp.

"Xin anh... Đừng mà... Đau quá... Dừng lại..."

Đoá hoa yếu ớt lần đầu tiên bị người xâm phạm lại phải gánh chịu dự cường thế cuồng dã của anh, khiến cô đau đớn đến sắp phát điên.

"Xin lỗi! Chịu đựng sẽ quen, anh không thể nhẫn được nữa!" Cô không thể hiểu được anh phải kiềm chế đến giờ phút này phải có kiên nhẫn đến mức nào đâu.

Anh như ngựa được thả cương, rong ruổi gào thét, mạnh mẽ cương liệt công phá từng thành luỹ nơi dũng đạo yếu ớt.

Dị vật mạnh mẽ vặn bung tất cả rào cản, cường thế xâm nhập vào sâu bên trong, muốn phá nát cửa cung chiếm lấy vùng đất bí địa ấm áp.

Cô hoảng loạn đẩy anh ra, tay chân lung tung giãy giụa, nơi sâu nhất mỗi lần bị anh va chạm đều khiến cô đau đến khóc ngất.

La Tấn thở dốc, đôi tay quấn quanh thân thể cô áp sát không buông, hung khí nóng cháy rút ra lại đâm vào thật mạnh khiến cô run rẩy xin tha không ngớt.

Khi cô bị cưỡng ép đến kêu khóc cao trào, thân thể run rẩy, lối mòn co giật hút cắn phân thân anh không buông.

La Tấn dừng lại, hít sâu hưởng thụ, không để bản thân bị cô liếʍ mυ'ŧ đến phải bóp cò cởi giáp.

Ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp bị anh âu yếm đến mệt rũ rượi, nằm xụi lơ rêи ɾỉ mà lòng rạo rực.

Anh cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng quyến rũ, mơn trớn luyến tiếc.

Ninh Tịnh bất ngờ đạp chân đá anh ra xa, xoay người muốn bỏ chạy.

La Tấn bật cười, dang cánh tay cứng cáp vòng ngang giữ lấy eo cô.

Nâng người ép sát, ghì mạnh kéo lưng cô dán vào vòm ngực rộng của anh.

"Không! Em đau quá... Huhuhu..." Nơi mềm mại nhất bị thứ nóng bỏng của anh cọ xát từ phía sau khiến cô hoảng sợ.

Gương mặt xinh đẹp úp gục xuống giường khóc lớn.

Cánh tay La Tấn giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, môi khẽ cạ lên chiếc gáy trắng mịn.

"Ngoan nào!" Hơi nóng phả thẳng vào tai khiến cô run rẩy.

Thứ thô lớn của anh lại nhắm ngay hang động mê hồn của cô công thẳng vào từ phía sau.

"Á... Đừng tiến vào trong, đừng mà!" Đôi chân vô lực banh ra để có thể thừa nhận lấy kích cỡ quá khổ xâm nhập. Trán cô đập mạnh xuống giường rên siết.

Cánh cổng thâm cung lại lần nữa bị anh xông vào đội lên căng trướng, khe hở đã có thể chứa đựng móng tay út.

Với tư thế Vào từ phía sau, chỉ cần La Tấn cố ý mạnh mẽ cuồng thế hơn chút nữa là anh có thể chiếm lấy vùng đất thánh địa của cô.

Nhưng anh biết hiện tại không phải lúc, cô sẽ không thể nào tiếp nhận nổi.

"Xin anh, cầu xin anh! Em chịu không được!" Môi bị anh nghiên đầu cắи ʍút̼, Ninh Tịnh hoảng hốt xin tha.

Đôi chân thon dài cuối cùng cũng không chịu nổi run rẩy banh thẳng áp sát xuống niệm giường.

Anh cũng theo sau dính lấy quấy lộng không dừng.Tàn sát bừa bãi khiến cô cao trào không dứt, đoá hoa bị chà đạp ma sát rướm máu hằn lên từng vệt đỏ mê người.

Những tia máu li ti rơi vãi nhỏ giọt từ nơi kết hợp thấm ướt drap giường.

Từ những tiếng khóc thét cầu xin dần dần hoá thành âm thanh rêи ɾỉ nấc nghẹn.

Ninh Tịnh vô lực để anh mặc sức xằng bậy.

La Tấn dừng lại thở dốc, anh lấy hai chiếc gối kê vào nâng phần bụng cô lên.

Dị vật thô nóng lại lần nữa xâm nhập từ phía sau.

Ninh Tịnh khóc nghẹn khổ sở, đôi chân bị anh bắt ép mở rộng.

Cửa cung liên tục bị anh thúc vào cường thế mở ra.

Bụng dưới cô đau đớn như muốn nứt vỡ.

La Tấn bỗng dưng tăng nhanh tốc độ ra vào, đôi tay giữ lấy thân hình vùng vẫy của cô.

"Chậm lại, đau quá... Anh điên rồi!"

Tiếng gầm gừ rít lên từ thanh quản, dòng khí ấm áp của cô lần nữa được xối thẳng lên hung khí của anh. Kɧoáı ©ảʍ vây lấy, anh như một con dã thú phát cuồng.

Thúc mạnh vào nơi sâu nhất nong ra một lỗ hổng bằng ngón tay cái, mạnh mẽ bắn thẳng vào trong.

Nơi non nớt nhất cơ thể bị anh công phá, từng luồng tinh hoa nóng bỏng phun trào không dứt.

Ninh Tịnh hít thở cũng thấy rát buốt thấu tim, bụng nhỏ bị cưỡng chế cất chứa tinh hoa của anh mà phá lệ căng trướng.

Tiếng khóc nỉ non của cô vang vọng cả căn phòng.

La Tấn sau cơn khoái hoạt đã dần bình tĩnh lại, tuy trong người cnò chút ít men say, nhưng cảm xúc lâng lâng khó tả như ở trên thiên đàng này nhắc nhở anh vừa trãi qua chuyện gì.

La Tấn nhẹ nhàng rút hung khí ra khỏi thân thể bị du͙© vọиɠ khổng lồ tra tấn mà trở nên mơ màng của cô.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đoá hoa bị chà đạp đến rướm máu sưng tấy, từng tia máu loãng hoà cùng dịch trắng rỉ rả chảy thành dòng.

Khắp cả dra giường anh đều nhuốm đầy vệt máu, đọng thành từng đoá hoa đỏ rực, cũng có những vệt máu chảy dài lúc cô quẫy đạp chạy trốn.

Anh không nghĩ mình có thể điên cuồng đến mức này, nhưng anh tuyệt đối không hối hận vì chuyện đã xảy ra.

Thần trí Ninh Tịnh đã hoàn toàn trở nên trắng xoá, nữa tỉnh nữa mê nức nở, đôi mắt nhắm nghiền chật vật.

La Tấn dùng khăn ấm cẩn thận lau chùi đoá hoa nhỏ đáng thương.

Anh lại dùng chiếc khăn ấm lớn hơn giúp cô chà lau thân thể ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.

Ngắm nhìn cánh hoa xinh đẹp bị chà đạp đến sưng tấy đang khổ sở run run co rút lại.

Anh si mê cúi đầu ngậm lấy, dùng môi lưỡi liếʍ nhẹ, hôn mυ'ŧ từng nếp uốn.

Mùi hương ngọt ngào của hoa dịch bị pha lẫn vị tanh của máu, anh đau lòng ve vuốt xoa nắn ôn nhu.

Hôn tiếp lên đôi môi vẫn nấc nghẹn không ngừng của cô, anh thở dài.

Ẵm cô đặt vào bồn tắm lớn, anh mở vòi nước với nhiệt độ ấm vừa phải, anh bước vào ôm lấy cô đặt lên đùi mình.

Đôi tay xoa nắn ôn nhu cơ thể mềm nhũn của cô.

"Đồ ngốc!" La Tấn mắng thầm, ngón tay tham nhập vào u kín nhẹ nhàng tẩy rửa.

Bàn tay áp lên bụng nhỏ đang bị căng trướng cô ấn mạnh đè ép, anh biết cô rất khó chịu, lúc nãy ôm bụng luôn miệng kêu khóc với anh.

Làn nước ấm quanh quẩn bị thứ chất lỏng chảy từ thân thể cô ra nhuộm hồng.

Đôi mi anh nhíu chặt, cô bị mất nhiều máu đến vậy sao?

Ninh Tịnh nhích đầu cạ hơi thở phà lên cổ anh, bật ra tiếng nấc mơ hồ.

La Tấn vùi đầu mυ'ŧ hôn cánh môi xinh đẹp ướŧ áŧ, tay nhẹ vỗ về tấm lưng trơn nuột.

Để cô tựa sát vào ngực, La Tấn ngã đầu ra sau tìm vị trí thoải mái cũng chợp mắt một lúc, anh thật sự cũng đã sức cùng lực kiệt.

Dẫu sao đây cũng là lần đầu của anh.

Ngắm nhìn lần nữa bảo bối trong lòng ngực, anh mỉm cười thoả mãn.

La Tấn nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ say.