"Mấy ngày nay luôn có người đặt hoa trước cửa nhà tôi bên trong kẹp những bức tranh như thế này."
Thích Duy sững sờ khi nhìn thấy nội dung bức tranh, vì muốn giữ lòng tự trọng cho Hứa Mặc Bạch nên cũng không có biểu hiện gì bất thường, đọc xong liền gạt nó sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc, "Đã kiểm tra chưa?"
Vẻ mặt Hứa Mặc Bạch vô cùng khó coi, anh gật đầu, “Tôi đã kiểm tra, không có dấu vết gì." Anh che mặt, lộ ra vẻ yếu ớt, “Chỉ là tặng đồ thì không có cách lập án, hơn nữa những bức tranh này..."
Anh vẫn không dám nói cho Thích Duy biết chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, người đó đã quay video lại và ngay hôk sau đã gửi vào máy tính của anh.
Anh chịu đựng sự xấu hổ mà xem đi xem lại video đó nhiều lần nhưng vẫn không thấy được gì bóng dáng được bao bọc chặt chẽ của hắn ta.
Anh là một người cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo, nếu đoạn video như vậy truyền ra ngòau ...
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Hứa Mặc Bạch, Thích Duy nhịn không được ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng anh, thấp giọng an ủi: "Không sao, đừng sợ, Mặc Bạch, tôi sẽ giúp cậu."
Tuy nhiên, ở góc mà Hứa Mặc Bạch không nhìn thấy, khóe miệng của hắn ta nhếch lên, quả thực rất đẹp, vẻ mặt yếu ớt của Hứa Mặc Bạch khiến hắn càng muốn xem thêm. Khi mà biểu cảm lãnh đạm kia bị phá vỡ thì sẽ phong tình thế nào chứ?
Hai tay Thích Duy vỗ vỗ, bất giác biến thành động tác vuốt ve có chút gợϊ ȶìиᏂ, đáng tiếc Hứa Mặc Bạch không phát hiện được, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái liền rời khỏi vòng tay của Thích Duy, "Xin lỗi, Thích Duy, tôi hơi mất kiểm soát, cảm ơn vì đã an ủi tôi. "
Thích Duy gật đầu, "Mấy ngày nay tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha của nhà cậu, lỡ có chuyện gì tôi có thể xuất hiện kịp thời."
Nói rồi, Thích Duy mỉm cười, bộ dáng tỏ vẻ vô cùng thuyết phục.
Hứa Mặc Bạch thở phào nhẹ nhõm và gật đầu chấp nhận lòng tốt của hắn.
Hai ngày trôi qua, Thích Duy thành thật ngủ trên ghế sô pha, người bí ẩn kia cũng không có lại xuất hiện, điều này thực sự khiến Hứa Mặc Bạch cảm thấy an tâm hơn nhiều, trong lòng vô thức thả lỏng cảnh giác. Từ khi Thích Duy chuyển đến, các bữa ăn đều do Thích Duy nấu ở nhà Hứa Mặc Bạch, khác với bữa ăn ở nơi làm việc, bổ dưỡng hơn và giống một nữa ăn gia đình hơn.
Cho đến tối hôm nay, cả hai đang ăn cơm ở nhà như thường lệ, ăn được nửa bữa thì Thích Duy đột nhiên ngã xuống, Hứa Mặc Bạch nhận ra có gì đó không ổn, nhưng ngay giây sau, anh cũng cảm thấy chóng mặt.
Đợi đến khi anh tỉnh dậy lần nữa, cơ thể anh lại bị trói vào đầu giường, trên đầu đeo bịt mắt, giọng nói quen thuộc khiến anh tuyệt vọng vang lên bên tai.
"Bảo bối, cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi"
“Anh đã làm gì Thích Duy?” Hứa Mặc Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, việc đầu tiên anh quan tâm chính là người bạn của mình.
“Đừng lo lắng” Một cảm giác nhẹ nhàng lướt qua má anh, người đàn ông thần bí đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Hắn tạm thời chỉ ngủ mà thôi."
"Nhưng em để người đàn ông khác sống trong nhà của chúng ta, điều đó làm anh rấy buồn."
Hứa Mặc Bạch bị sự mặt dày của hắb làm cho bật cười, "Đây là nhà của tôi, không phải của anh."
“Em yêu của anh vẫn còn cứng miệng như vậy.” Tâm tình của Thích Duy rất tốt, “Xem ra thật sự phải dạy cho em một bài học.”
Hứa Mặc Bạch mím môi không nói, trong lòng lại điên cuồng gọi hệ thống, "113, mau xem giúp ta hôm nay hắn sẽ chơi gì? À quên đi, để ta giữ lại một ít chờ mong cũng tốt."
113, "..." Nó thật muốn tự nhốt mình trong một căn phòng tối, không muốn nhìn thấy sự dâʍ đãиɠ này của Hứa Mặc Bạch, nó lo lắng một ngày nào đó nó sẽ phải chịu trừng phạt.