Hắn tinh tế liếʍ từng chỗ trong miệng Hứa Mặc Bạch, khi lướt qua hàm trên, hắn mang lại cho Hứa Mặc Bạch một kɧoáı ©ảʍ run sợ kỳ lạ.
Hứa Mặc Bạch chỉ có thể dùng đầu lưỡi kháng cự một cách thụ động, nhưng đối với Thích Duy mà nói, đây lại là một loại mỹ vị, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Hứa Mặc Bạch, chỉ liếʍ láp một chút vị ngọt.
Hắn ép Hứa Mặc Bạch nuốt nước bọt của mình xuống, lượng nước bọt không kịp nuốt xuống liền chảy ra theo khóe miệng.
Mãi cho đến khi Hứa Mặc gần như không thể thở nổi nữa, Thích Duy mới lui ra.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của Hứa Mặc Bạch, cười đến vui vẻ, "Em yêu, em phải học cách làm quen với nụ hôn của anh."
“Cút!” Hứa Mặc Bạch thở dốc, nụ hôn sâu vừa rồi khiến khuôn mặt anh đỏ bừng, “Nếu anh rời đi ngay bây giờ, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Thích Duy nhướng mày, cũng không tức giận vì câu nói mạnh miệng này, hắn thỏa mãn nhìn thân thể hoàn mỹ đang run rẩy dưới ánh mắt của mình, lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Đôi mắt trong veo của Hứa Mặc Bạch nhất định là đang ầng ậng nước, có thể đuôi mắt còn đỏ lên, giống như tuyết trên cánh hoa rốt cuộc cũng tan ra, để lộ ra màu sắc ban đầu.
Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc thích hợp.
"Anh muốn xem xem, em làm sao có thể không buông tha cho anh, dùng sự dâʍ đãиɠ của em sao? Bị em siết đến chết anh cũng vui lòng." Vừa nói, hắn vừa ẩn ý dùng côn ŧᏂịŧ to lớn chọc chọc vào lưng Hứa Mặc Bạch, khiến anh tái mặt vì sợ hãi.
Trong lòng Hứa Mặc Bạch không ngừng gào thét mau tiến vào mau tiến vào, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn cho tròn vai, dường như sợ hãi mà không ngừng giãy giụa, nhưng thật ra đang dùng mông không ngừng cọ xát vào qυყ đầυ của Thích Duy, khiến cả người hắn nóng lên.
“Bạch!” Thích Duy vỗ vào mông anh một cái, bờ mông liền đàn hồi y như những gì Thích Duy tưởng tượng, làm khơi dậy du͙© vọиɠ của người khác.
Thích Duy hít sâu một hơi, "Anh khuyên em không nên nhúc nhích, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra cái gì đâu."
Hứa Mặc Bạch ngay lập tức sợ hãi, cơ thể anh cứng lại không dám cử động.
Thích Duy lại ngậm lấy cánh môi của Hứa Mặc Bạch, cho đến khi môi anh sưng đỏ lên mới thỏa mãn rời đi.
Sau đó hắn liếʍ đến cần cổ và xương quai xanh của anh, không ngừng mυ'ŧ mát, lưu lại những vết đỏ như quả dâu tây, cảm giác bị liếʍ khiến cả người Hứa Mặc Bạch run lên, anh không muốn thừa nhận, nhưng dươиɠ ѵậŧ bị kɧoáı ©ảʍ khống chế hơi dựng lên.
Nhưng Thích Duy cũng không dùng tay, nếu không Hứa Mặc Bạch sẽ liều mạng mà giãy giụa.
Coi như bị chó cắn một cái vậy.
Thích Duy tin rằng bản thân đã nắm bắt được tâm lý của Hứa Mặc Bạch.
Hắn mỉm cười và trực tiếp cắn vào đầṳ ѵú màu hồng của Hứa Mặc Bạch.
"A!"
Nơi đó quá nhạy cảm, Hứa Mặc Bạch không nhịn được nói: "Đừng ... ở đó, đừng ..." Anh quay đầu đi, giống như có thể lừa dối chính mình rằng không có bất cứ cảm giác gì.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, vẻ nghiêm túc của anh không còn duy trì được nữa, bởi vì Thích Duy bắt đầu bú trên ngực Hứa Mặc Bạch như một đứa trẻ đang bú sữa.
Kɧoáı ©ảʍ khi được bú ɭϊếʍ khiến anh muốn thoát ra, quy đẩu đã bắt đầu chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, anh không ngừng vặn vẹo người, nhưng lại vô thức ưỡn ngực lên để Thích Duy mυ'ŧ vào sâu hơn.
Thích Duy vẫn tuân thủ nguyên tắc không dùng tay của mình, khiến bên ngực kia của anh cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhưng Hứa Mặc Bạch không thể nói hắn liếʍ cả ngực bên kia, liêm sỉ của anh không cho phép anh làm như vậy, cho nên anh chỉ có thể không ngừng lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi không phát ra âm thanh.
Thích Duy thực sự không động đến ngực bên kia của anh, mãi đến khi hắn bú ngực trái của Hứa Mặc Bạch trở nên sưng tấy, đầṳ ѵú chuyển từ màu hồng sang màu đỏ tươi, hắn mới cúi xuống liếʍ cơ bụng, rồi đến phần rốn nhạy cảm của Hứa Mặc Bạch, vượt qua đám lông thưa thớt, và đã đến ngọn núi cao chót vót.