Từ ngày đó trở đi, trên căn bản phó tổng mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện đưa tin, có thể nói là gió mặc gió mưa mặc mưa. Hơn nữa mỗi khi đối diện với ta, hắn đều trưng ra một bộ mặt bí hiểm.
Nếu như không phải cân nhắc hắn là phó tổng của công ty chúng ta, ta tuyệt đối sẽ hung hăng đánh hắn một trận thật đau.
Lúc mới bắt đầu quản lý không muốn để ý đến hắn, chỉ đối với hắn lạnh lạnh nhạt nhạt, ta vẫn lo lắng như cũ, hơn nữa đề phòng hồ ly như đề phòng phó tổng. Nhưng một ngày nọ ta bỗng nhiên thấy buồn tiểu thật sự không nhịn được nữa liền chạy đi đến WC, rõ ràng chỉ là chuyện tình trong mấy phút ngắn ngủi, không biết trong khoảng thời gian đó phó tổng nói gì với quản lý, sau khi ta quay lại thì ván đã đóng thuyền, quản lý cư nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười hiếm thấy đối với phó tổng.
Ta hết sức hối hận đã rời khỏi quản lý, địch ý với phó tổng ngày càng nồng đậm, dù sao đây là tình địch trước kia, tuy rằng nhìn qua không có sức cạnh tranh gì, nhưng trước khi hắn bị đào thải ra khỏi ván cờ ta cũng nên cẩn thận.
Thế nhưng ngày hôm sau ta thấy phó tổng được thư ký của hắn tới đón rồi đặt ở trên tường trong bãi đậu xe dưới đất ở bệnh viện, bàn tay của thư ký dán chặt vào eo bụng hắn, miệng ngậm tai hắn, hai người nhập thành một, khó dừng khó tách ra được. Mắt ta nhìn chằm chằm cặp đôi này, hoàn toàn không ngờ bạn cùng học tiểu học trước đây của ta, bây giờ là thư ký của tổng tài lại có thể phát thú tính với một nam nhân! Hơn nữa đối tượng của hắn lại là một playboy rất khét tiếng!
Nhưng từ đó về sau ta yên tâm đối với phó tổng, trước kia không chú ý tới, bây giờ nhìn kỹ lại, hắn rõ ràng là có kiểu khuôn mặt của một tiểu thụ (ta đặc biệt vì quản lý đi học bổ túc một số thuật ngữ của đồng chí). Với hiểu biết của ta đối với bạn học cũ, phó tổng phải nói là không thoát khỏi ngũ chỉ sơn* của hắn. Cho nên từ ngày đó trở đi, đổi thành mỗi ngày ta đều bày ra một vẻ mặt bí hiểm với phó tổng.
(*Ngũ chỉ sơn (五指山): Ám chỉ năm ngón tay giống như Phật tổ Như Lai mà Tôn Ngộ Không muốn chạy cũng không thoát)
Phía bên này ta cũng tăng tiến độ nịnh nọt quản lý, nhưng quan hệ của hai người chúng ta giống như tiến vào thời kỳ đóng băng, không còn sự ăn ý ấm cúng như trước nữa. Mỗi ngày quản lý đều trưng ra một khuôn mặt nghiêm khắc với ta, không cho ta đút cháo, càng không để ta sờ bàn tay nhỏ bé, ta biết y vẫn đang bực mình chuyện ta hôn trộm đêm đó, muốn nghe được lời giải thích của ta. Nhưng ta thật không có lòng tin rằng, sau khi nói ra tâm ý của ta sẽ không bị y khinh thường và chê cười.
Ừ, ta cũng không nghĩ mình lại sợ hãi rụt rè như vậy. Rõ ràng từ nhỏ đến lớn ta đều bị thầy cô và bạn học gọi là “ngốc mà lớn mật” “không có đầu óc”, nhưng sau khi gặp quản lý, hết lần này tới lần khác ta lại thành một người vừa nhát gan vừa vô dụng, một người lo sợ, chưa bao giờ chiếm thế thượng phong, lại càng không có nổi một lần đủ can đảm để đối diện với sự cường ngạnh của quản lý. Bây giờ ngẫm lại, tất cả những quyết định liên quan tới quản lý, ta nếu không lo trước lo sau, thì lưỡng lự rất lâu.
Như vậy xem ra, nói không chừng tình cảm của ta đối với quản lý đã khắc sâu từ rất lâu rồi, bộ dáng này của ta, không phải là một người đàn ông trung niên sợ vợ sao?
Tiếc là tiếc là, không biết đời này ta có loại vận khí tốt thế này không, có thể cưới được quản lý về làm vợ.
Cơ thể ta khôi phục rất nhanh, xuất huyết dạ dày cũng không bao lâu đã hồi phục hoàn toàn, căn bản không cần làm bạn với cháo loãng nữa. Nhưng cơn loét dạ dày của quản lý lại phát tác nhiều lần, hơn nữa là công ty cho nghỉ có lương, không cần báo cáo trình bày thì không viết, hai người chúng ta vẫn chưa xuất viện.
Nhưng phòng bệnh của bệnh viện người ta cũng có thời hạn, thật sự có nhiều người xếp hàng ở phía sau chờ giường bệnh như vậy, suy cho cùng chúng ta chiếm mãi cũng không thích hợp, cho nên cuối cùng quyết định nên xuất viện, để lại giường này cho người cần hơn.
Dù sao loại bệnh bao tử này, một lần không thể chữa khỏi được, quan trọng nhất chính là sau này phải bảo dưỡng, ngàn vạn lần không được ăn uống không điều độ, làm việc và nghỉ ngơi lộn tùng phèo. Trong lòng ta tự lập lời hứa, sau này nhất định phải học nấu súp, nhất định nuôi quản lý đến trắng trẻo mập mạp.
Chúng ta ở bệnh viện lâu như vậy, lăn lộn với bác sĩ cùng y tá nên cũng quen mặt, tuy quản lý không có sở trường về đối nhân xử thế, nhưng cũng biết trước lúc rời đi nên cảm ơn bọn họ một chút, vì vậy nhờ phó tổng mang đồ ăn và vài thứ tới trước, đi phân phát cho các bác sĩ và y tá. Ta vốn cũng muốn đi theo, nhưng quản lý chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, ta cũng chỉ có thể ỉu xìu từ bỏ, tự giác bắt đầu sửa soạn hành lý của hai người.
Chúng ta ở bệnh viện cũng không thường mặc y quần áo của mình lắm, suốt ngày đều là đồ bệnh nhân, đồ bệnh nhân, nhưng đôi khi sẽ mặc thêm một cái áσ ɭóŧ ở bên trong để giữ ấm. Quản lý thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải đổi qυầи ɭóŧ trên người, áσ ɭóŧ để giữ ấm thì ít nhất cũng phải ba ngày mới đổi một cái. Thân thể y yếu không thể đυ.ng nước lạnh, lại không muốn đưa bộ phận giặt quần áo trong bệnh viện giặt, cho nên những việc lao động chân tay này đều do ta chủ động bao thầu.
Kể từ sau sự kiện vết hôn quan hệ giữa hai người chúng ta rớt xuống điểm đóng băng, quản lý không để ta chạm vào quần áo của y nữa, cho dù thân thể có không thoải mái đi nữa, cũng kiên cường chống đỡ tự mình lấy nước giặt quần áo, chỉ là đổ thêm nhiều nước nóng, nói chung tuyệt đối không cho phép ta đυ.ng chạm vào nữa.
Ta vốn đang mặt ủ mày chau thu dọn hành lý của hai người chúng ta, nhưng trong chốc lát thì tinh thần liền tỉnh táo – lúc cởi y phục bệnh nhân ra, quản lý cũng cởi luôn cái áσ ɭóŧ giữ ấm y đã mặc hai ngày, mà bây giờ cái áo màu da đang bày ở trước mặt ta!
Ta đưa tay tới nâng niu sờ một cái, cảm giác trên bề mặt giống như vẫn còn mang theo hơi ấm của quản lý. Ta có tật giật mình nhìn hai bên một chút, sau khi thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình ta, liền không chịu được nữa mà đem cái áo kia đưa đến bên dưới mũi mình, vùi cả khuôn mặt vào, hít một cái thật sâu.
Quản lý đã mặc cái áo này trên người hai ngày, trên áo vẫn còn mang theo mùi vị của quản lý, thơm thơm, không dứt, chỉ là ngửi được mùi vị đó, ta liền cảm giác được một nhiệt ý từ đỉnh đầu lao thẳng xuống quần, đồng chí Mã Tiểu Dũng giống như bị điện giật vậy, cảm thấy tê dại liền xông lên.
Cơ hồ trong chớp mắt, Mã Tiểu Dũng đã dựng đứng trang nghiêm, cứng rắn dính trên bụng ta, gật đầu ra hiệu với ta.
Ừ, đúng vậy, phản ứng của binh nhì Mã Tiểu Dũng thật lanh lẹ nha!
Ta buồn bực dời ánh mắt ra khỏi cái áo kia, nhìn chằm chằm Tiểu Dũng không biết nói gì.
Ta thật không ngờ rằng bản thân lại có thể biếи ŧɦái tới trình độ như vậy, chỉ ngửi quần áo của quản lý một cái là có thể đứng thẳng như thế, thật là một Lăng Đầu Thanh chưa từng “ra trận đánh giặc”* ah. Nhưng biểu hiện của Mã Tiểu Dũng cũng hoàn toàn tiêu diệt mối lo âu cuối cùng trong lòng ta, vốn trong lòng ta còn mơ hồ lo nghĩ xem tình cảm của ta đối với quản lý có phải là do suy nghĩ quá nhiều hay không, thế nhưng lúc ta thấy chỉ đối với quần áo mà Mã Tiểu Dũng cũng có thể cương được, ta đã 250% xác định được rằng –đời này của ta thật sự không phải là quản lý thì không được.
(*Lăng Đầu Thanh (愣头青): chỉ người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, nóng nảy, lại không phân biệt phải trái)
Nếu như không phải như vậy, trên đời này làm sao còn có một nam nhân chỉ ngửi quần áo của một người đàn ông khác mà đã có thể động dục?
Ta đã từng chê cười lũ trẻ trâu thời trung học, bọn họ thường hướng tới hình áp-phích của nữ minh tinh để bắt đầu tưởng tượng, sau đó vội vã thủ da^ʍ một lần, nhưng bây giờ nghĩ lại, những tiểu hài tử xấu xa kia còn cao cấp hơn ta nhiều, dù gì trên áp-phích còn có mặt người, nhưng ta chỉ cần hướng về phía áσ ɭóŧ giữ ấm của quản lý là có thể cảm thấy nóng lên trong quần.
Ta nghĩ từ đây tới lúc quản lý trở về cũng không thiếu thời gian, trong lúc nhất thời gan chó nổi dậy ngút trời, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo quần jean mới vừa mặc vào lộ ra tiểu đệ đã bầu bạn với ta hơn 20 năm. Đầu tiên ta vui vẻ vuốt ve đầu nó hai cái, khen ngợi nó tuổi trẻ tài cao, tráng kiện có chí tiến thủ, sau đó cũng không nhịn được nữa, ghim thẳng vào trong áσ ɭóŧ giữ ấm, vừa ngửi mùi vị ở trên đó, vừa đưa tay bắt đầu chà xát cấp tốc người anh em tốt của ta.
Aiz, đáng tiếc, nếu như có có thể thay bằng qυầи ɭóŧ mới thay vừa rồi của quản lý thì còn tốt hơn nữa.
Hai cái đầu trên dưới của ta đều hanh nóng có thể rán trứng, hoàn toàn loạn thành một mớ hỗn độn, trong đầu ta chỉ lặp đi lặp lại tất cả những hình ảnh liên quan đến quản lý, cái nhìn giận dữ của y đối với ta (luôn luôn), lời nói lạnh nhạt của y đối với ta (hàng ngày), quan tâm của y đối với ta (thỉnh thoảng), y mỉm cười với ta (rất ít)… Mà những hình nảy này cuối cùng đều hội tụ thành một, chính là ngày hôm đó y ở trong lòng ta đưa lưng về phía ta ngủ rất say, trước mặt của ta chỉ thấy, cái cổ trắng như tuyết của quản lý
Nếu như cho ta thêm một cơ hội, ta nghĩ ta tuyệt đối không chỉ là hôn cổ y.
Tay ta di chuyển càng lúc càng nhanh, sức nóng bắt đầu tập trung ở hạ thân, thân thể xinh đẹp của quản lý loé lên nhiều lần ở trong đầu ta, trêu chọc mọi tế bào của ta. Mã Tiểu Dũng được ta xoa bóp đến toàn thân phát nhiệt lên, xem ra cũng cực kỳ kích động. Chủ nhân của nó thường ngày quá bận làm việc, từ trước đến nay không cho hắn súng thật đạn thật phát huy phong độ và công dụng, bây giờ thật vất vả mới có dịp khoe mẽ, nó dĩ nhiên không tiếc tinh lực dồi dào phô ra năng lực.
Giống như đã qua một thời gian dài, hoặc có vẻ như chỉ là mấy giây ngắn ngủi, Mã Tiểu Dũng được ta cần cù chà xát chơi đùa, rốt cuộc sảng khoái nảy lên hai cái, ngay sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra, tiết đầy tay ta. Một đạo ánh sáng màu trắng đẹp mắt chiếu rọi ở trước mắt ta, một khắc kia giống như có vô số pháo hoa cùng nổ.
Ta thậm chí còn tưởng ta đã lên đến thiên đường.
“Tiểu Vân!!!!”
Ta không thể tự kìm nén được nữa, thời khắc leo đến đỉnh không có chút băn khoăn mà gọi tên quản lý, thổ lộ sự thoả mãn và yêu thương ở trong lòng.
Thế nhưng một giây kế tiếp, người vừa mới ở trong lòng ta đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt ta.
Tay trái quản lý đang nắm chốt cửa, tay phải đang xách đồ ăn còn chưa phân phát hết, nhìn ta đang nằm nghiêng ở trên giường bênh, toàn thân run ẩy giống như con báo săn mồi sắp phát cáu.
“Mã Đại Dũng, xem ra ngoại trừ vết hôn lần trước ra, anh còn có thêm một điều cần giải thích với tôi.”
Ta nghĩ, ta nhất định đã thấy thiên đường.