Ánh trăng bên ngoài cửa sổ êm đềm, ánh đèn êm dịu, trong bóng tối Phương Tiểu Nhã mở to mắt liếc nhìn Hồng Lâm Phàm đang ngủ rất say, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc áo choàng tắm đi xuống lầu.
Khi cô đến phòng của ba chồng Hồng Văn Sơ, trong nội tâm không thể nói là không thấy thấp thỏm.
Gả vào nhà họ Hồng đã một năm, cô chưa bao giờ vào phòng ông, bây giờ theo ám ngữ ông nói trong phòng làm việc ban ngày, nửa đêm cô nɠɵạı ŧìиɧ với ba chồng sau lưng chồng, cô phải đối mặt với sự giễu cợt khi trêu chọc thành công của ông hay mối quan hệ giữa ba chồng cô dâu bắt đầu nhảy vọt về chất?
Tuy nhiên, cô vẫn phải bước một bước này.
Cô đưa tay định gõ cửa, nhưng phát hiện ánh đèn từ trong phòng chiếu qua khe cửa nhỏ xíu.
Phương Tiểu Nhã sửng sốt trong chốc lát, cô vươn tay đẩy ra, cánh cửa đã hoàn toàn mở ra. Ánh sáng ấm áp của đèn tường trong phòng và một bóng người cao lớn mơ hồ trên ghế sô pha lộ ra.
“Muộn hơn ta nghĩ rất nhiều, ta còn tưởng rằng con dâu nhỏ của ta chỉ có từng đó can đảm.” Bóng người lạnh lùng từ tính nói.
Phương Tiểu Nhã bước vào phòng, trở tay khóa trái cửa, đi về phía bóng người, ngồi lên đùi ông, ôm lấy cổ oonh, nhẹ nhàng nói: "Ba ba đây là đang giận sao? Dù sao con cũng phải đợi mọi người ngủ say. Ba ba hẹn con. Muộn mấy con cũng tới. "
Hồng Văn Sơ cảm thụ cơ thể mềm mại trong ngực cùng mùi thơm bạc hà trên người cô, khóe môi hơi nhếch lên, người phụ nữ nhỏ này rõ ràng mới thân cận với ông, lại dám trực tiếp ngồi vào đùi ông, quen thuộc như vậy, thật giống như bọn họ là đôi tình nhân hẹn hò lâu ngày.
Cô còn ác ý di chuyển cặp mông xinh xắn của mình xoa xát đũng quần ông.
Phân thân của ông không tự chủ có dấu hiệu phồng lên.
Mày kiếm của ông nhíu lại, bắt lấy đôi môi của cô gái nhỏ mυ'ŧ nó, muốn cô giở trò xấu!
Phương Tiểu Nhã quấn quanh cổ ông, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của ông.
Cả hai hút thật sâu thật tàn nhẫn như muốn nuốt chửng đôi môi của nhau vào bụng.
Lưỡi của Hồng Văn Sơ tiến vào miệng con dâu, liếʍ một hồi, móc cái lưỡi đinh hương của cô đưa vào miệng ông, hàm răng cắn nhẹ, hơi dùng sức kéo kéo, đầu lưỡi hai người đuổi theo nhau khuấy đảo, tạo ra tiếng nước chậc chậc, nước miếng không nuốt kịp chảy dọc theo khóe miệng của hai người xuống, trượt vào trong cổ từng người.
Hồng Văn Sơ ghé vào cổ thơm tho cắn một miếng thịt mềm, Phương Hiểu dùng tay khước từ: "Đừng, ba ba, ở đây không được."
Dù muốn dao thật thương thật nɠɵạı ŧìиɧ với ba chồng nhưng không có nghĩa là cô sẵn sàng quảng cáo, lâu rồi cô không làm chuyện đó với Hồng Lâm Phàm, nếu có dấu hickey* (* dấu hôn) trên cổ, cô phải giải thích nó như thế nào?
Hồng Văn Sơ xùy nhẹ một tiếng, nhưng không tiếp tục dây dưa, lại hôn xuống dừng lại ở xương quai xanh như bươm bướm đang bay của cô. Giống như ông đang phát tiết cảm giác không thoải mái khi vừa nãy bị cô gái nhỏ cự tuyệt, vừa cắn vừa liếʍ trên xương quai xanh lưu lại một chuỗi dấu răng của mình rồi mới coi như không có gì.
Phương Tiểu Nhã đang mặc một áo choàng tắm với cổ áo lớn, cô bị ba chồng Hồng Văn Sơ
hôn, nó đã sớm mở rộng, để lộ chiếc áσ ɭóŧ ren màu đen bên trong.
Hồng Văn Sơ nhìn áo đen bao bọc trắng nõn mềm mại kia, ngón tay khó khăn chui vào, ánh mắt tối lại, hô hấp cũng có chút nặng hơn, ông cách áo ngực ngậm lấy núʍ ѵú.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên núʍ ѵú của Phương Tiểu Nhã khiến cô duỗi thẳng bắp chân, ôm người đàn ông chặt hơn.
Hồng Văn Sơ dùng răng ma sát nhẹ lên thịt vυ' trong miệng, bàn tay to bóp một cái khác, năm ngón tay thu vào thả ra, cảm nhận bán cầu lắc lư trong lòng bàn tay ông.
Ông lại hôn lên bầu ngực và khe ngực lộ ra khỏi chiếc áσ ɭóŧ của cô, mυ'ŧ thật sâu, đầu lưỡi liếʍ láp không ngừng, bầu ngực lộ ra chẳng mấy chốc đã trở nên lóng lánh ánh nước, đầy đầy dấu hôn.