Phương Tiểu Nhã phun ra côn ŧᏂịŧ lớn
vẫn còn cứng của ba chồng Hồng Văn Sơ trong miệng ra, đứng dậy, đưa tay lên lau sạch lớp tương trắng trên khóe miệng, cuộn nhẹ đầu lưỡi, mị nhãn như tơ nhìn người đàn ông tuấn mỹ quần áo chỉnh tề, sạch sẽ tỉ mỉ trước mặt, nhưng quần tây của ông lại lỏng lẻo một côn ŧᏂịŧ dựng đứng. (*Mị nhãn như tơ: Chỉ ánh mắt mị hoặc)
"Ba, ngài chụp ảnh là có ý gì? Nói cho con dâu biết được không?"
Hồng Văn Sơ vươn tay kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng, áp vào trong ngực ông, nửa giả nửa thật nói: "Dáng vẻ con ngậm chứa ba ba thật đẹp, ba ba không nhịn được muốn lưu lại làm kỉ niệm. Thêm vào đó, ba ba đã lớn tuổi nhưng con dâu đang tuổi trẻ đầy sức sống, ba ba không đủ tự tin, sợ con dâu trật bánh giữa đường nên bức ảnh này là của con dâu, ừm, một kim cô chú? "
Hồng Văn Sơ lần đầu hôn lên trán cô: "Chỉ cần con nói được làm được, không rời không bỏ, yêu ba thật lòng, nó cũng chỉ là một bức ảnh bình thường."
Trong lòng Phương Tiểu Nhã lăng trì lão hồ ly Hồng Văn Sơ ngàn vạn lần, nhưng ánh mắt lại ôn nhu hơn, bàn tay nhỏ níu cà vạt của ông: "Ba ba, ngài đuổi con đi, con cũng sẽ không rời đi."
Đôi môi của Hồng Văn Sơ hơi cong lên: "Hôm nay thật không tiện. Đối với những chủ đề sâu hơn, chúng ta sẽ tiếp tục vào buổi tối. Buổi tối nhớ đến tìm ba nhé?"
Phương Tiểu Nhã thầm mừng rỡ, đây là có hứng thú với cô, hẹn làʍ t̠ìиɦ với cô vào ban đêm.
Cho dù người đàn ông có hữu tâm hay vô tâm, quan hệ tìиɧ ɖu͙© luôn là một điều tốt.
Cô chắc chắn sẽ theo dõi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của ông thông thẳng đến trái tim và linh hồn của ông.
“Được, ba ba.” Phương Tiểu Nhã hôn lên khóe môi ông, chạm vào phần tương đặc trên miệng cô.
Buổi tối, tiệc sinh nhật của Hồng Văn Sơ vẫn như trước đây cao sang, tinh xảo xa hoa nhưng giống như một ly đế cao đầy rượu đỏ, tuy đẹp đẽ nhưng không hề ấm áp.
Cả gia đình tặng chủ gia đình Hồng Văn Sơ
một món quà sinh nhật do chính mình hoặc thư ký của họ lựa chọn cẩn thận.
Trên bàn đầy những hộp quà tinh xảo, Hồng Văn Sơ nhấp nhẹ ly rượu đỏ, bỗng nhiên ông có chút nhớ đến chiếc khăn quàng cổ thủ công để trong ngăn kéo văn phòng.
Nghe con trai và con dâu khen ngợi tâng bốc, nhưng chẳng ai để ý đồ ăn ngon trên bàn, hầu như không có mấy món mà ông thật sự thích.
Trong lúc nội tâm đang giễu cợt hừ lạnh, đột nhiên nhìn thấy cô con dâu nhỏ của mình đẩy tới một đĩa rau xanh thái sợi đến, món ăn đơn giản nhất trên bàn mà chẳng ai thèm quan tâm.
Ông ngước nhìn cô, cô chớp mắt, mỉm cười.
Ông hiểu ngay là cô đã bảo phòng bếp làm thêm món này.
Nếu không, làm sao một món ăn bình thường như vậy lại có thể xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của ông.
Ông đột nhiên cảm thấy bữa tối này có chút thú vị, bỏ qua hải sâm cùng bào ngư, gắp một miếng rau xanh thái sợi.
"Tiểu Nhã, chúng ta đều tặng quà sinh nhật cho ba ba, tại sao lại không thấy của em? Không phải em quên sinh nhật của ba rồi chứ?"
Khi thấy cô xoay bàn đồ ăn để lấy lòng ba chồng Hồng Văn Sơ, trong lòng Mộc Tuyết Chi ghen ghét, mở miệng châm chọc.
Tuy rằng trong nhà họ Hồng, cô còn lâu mới là uy hϊếp cô ta, dù sao ba chồng cô cũng chỉ nhìn thấy đích tôn bọn họ.
Tuy nhiên, bất kỳ dấu hiệu gây bất lợi nào cho cô ta, cô ta cũng phải mạnh tay bóp nát nó khi nó đang ở trạng thái phát sinh.
Phương Tiểu Nhã nhìn cô ta cười và nói: "Chị dâu cho em một chiếc mũ lớn quad. Em có thể quên sinh nhật của mình cũng sẽ không quên của ba ba. Em nhớ sinh nhật của cả nhà, bao gồm cả chị dâu. Vì chúng ta là người một nhà. Người nhà sao không quan tâm nhau chứ? Quà của ba ba, ban ngày gặp ba ở công ty em đã tặng. Chẳng lẽ chị dâu có ý là quà sinh nhật phải tặng trong nhà sao? Đây là phép tắc do dâu trưởng nhà họ Hồng định ra hả? Nếu đã như vậy thì lần sau em sẽ làm như lời chị dâu nói. "
Mộc Tuyết Chi trong lòng chế nhạo, cô, một người em dâu với tham vọng mạnh mẽ, luôn không làm những việc vô ích không công, rõ ràng dù có cố gắng lớn hơn nữa cũng không thể thay đổi xuất thân của cô, nhưng cô không bao giờ thay đổi sắc mặt với chị dâu của cô, cũng không để cô ta vào mắt, ở trong mắt những lời này đánh lại, tựa hồ cô ta muốn vượt qua Hồng Văn Sơ, trở thành chủ nhà họ Hồng.
"Em dâu vẫn nóng tính như vậy, chẳng qua chị không biết em tặng quà gì, thuận miệng hỏi một chút. Em liền có một chuỗi lời đợi chị. Đưa thì đưa, tức giận như thế làm gì? Không biết, còn tưởng rằng em là chị dâu, chị là em dâu đấy. "
Hồng Văn Sơ đặt đũa xuống, lấy khăn tay ưu nhã, lãnh đạm lau lau khóe môi: "Các ngươi tiếp tục đi, ta lên lầu trước."
Nói xong, ông đứng dậy rời khỏi bàn.
Những người con trai lần lượt phàn nàn về vợ của họ, trong bữa tiệc sinh nhật của cha mình, cãi vã khiến ba họ không vui.
Phương Tiểu Nhã liếc nhìn bóng dáng người đàn ông đi lên lầu, bỏ qua lời trách cứ của Hồng Lâm Phàm bên cạnh, cô lắc ly rượu, trong lòng cảm thấy hơi tự mãn: Đây là lần đầu tiên ông giải vây cho cô sao? Dù mờ mịt khó hiểu, vụng về lại dễ thương.