Triệu Tuân lạnh mặt, lửa giận trong thân thể bị ép xuống, hơi nhếch môi.
“Nếu sau này lại đưa nữ nhân đến thì xử lý giống như hôm nay!”
“Vâng!”
Bọn thị vệ rùng mình, vội vàng cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, sợ làm Triệu Tuân tức giận.
Triệu Thất đuổi theo, thấp giọng nói.
“Gia, người đó là do Điện hạ đưa tới.”
Triệu Tuân hừ một tiếng.
“Chó cùng rứt giậu, sớm biết như thế trước đây cần gì phải làm ra những chuyện kia, tùy hắn ta giãy giụa đi.”
“Vâng.”
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh= = = = = = = = =
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có mỗi mình Thẩm gia vẫn còn ánh đèn heo hắt hắt lên.
Thẩm Lão phu nhân đợi nguyên một buổi trưa, Lục Lê Uyển mới mang người trở về, xa xa nhìn lại, thị vệ trở về tay không.
Sính lễ đưa đi không mang trở về, Thẩm Lão phu nhân liền ngồi bật dậy.
“Lão phu nhân, phu nhân mời Tiêu Lão phu nhân làm mai, thúc đẩy mối hôn sự này.”
Lý ma ma vội vàng ghé sát bẩm báo vào tai Thẩm Lão phu nhân.
Thẩm Lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng trầm, hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Lão phu nhân vừa e ngại lại vừa hận Hữu tướng phủ. Khi còn trẻ Thẩm Lão phu nhân và Tiêu Lão phu nhân là chỗ quen biết, Tiêu Lão phu nhân đi đâu cũng được người người khen ngợi, ngược lại, tất cả mọi mặt của Thẩm Lão phu nhân đều thua kém Tiêu Lão phu nhân, nếu hai người đứng cùng một chỗ, người bị xem nhẹ chính là Thẩm Lão phu nhân.
Ở Tiêu gia, lời của Tiêu Lão phu nhân nói, không ai dám cãi lại, đã nói là làm, bà nói cái gì thì tiểu bối nghe theo cái đấy.
Lâu ngày, trong lòng Thẩm Lão phu nhân căm phẫn vì sự bất công, tâm tư lúc nào cũng so sánh đủ chuyện, bất kể chuyện gì cũng đem ra so sánh với Tiêu Lão phu nhân, người khác càng bất kính, Thẩm Lão phu nhân càng khó chịu, chuyện gì cũng không vừa ý.
Thời gian trôi qua, nay trưởng tử của Tiêu Lão phu nhân đã đứng đầu trăm quan, quyền thế ngập trời, mà Thẩm Lưu Vân vẫn chỉ là một Hầu gia không quyền không thế, hai người này càng lúc càng không thể so sánh.
Nhưng Lục Lê Uyển là nhi tức của bà mà lại đi mời Tiêu Lão phu nhân làm mai, cùi chỏ hướng ra ngoài, Thẩm Lão phu nhân không tức mới là lạ!
Bà nhìn Lục Lê Uyển với ánh mắt tốt mới là lạ.
“Không phải rêu rao muốn cùng cách sao, trên cửa lớn viết rõ đây là Thẩm phủ, e là Lục Đại nương tử đi nhầm nơi rồi.”
Lục Lê Uyển ngừng bước, ngước mắt nhìn Thẩm Lưu Vân cách đó không xa.
Thẩm Lưu Vân vội vã khuyên nhủ.
“Mẫu thân, người nói cái gì vậy, chúng ta vừa đến Kinh đô, vừa được phong Hầu gia đã rêu rao chuyện hòa ly, nếu để người ngoài nghe được sẽ nghĩ Thẩm gia chúng ta thành cái dạng gì.”
“Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy cũng đã làm rồi thì còn sợ bị người ta nói thêm gì nữa?”
Thẩm Lão phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Vân, nói mỉa.
“Hừ! Nhi tức có tâm tư lớn như vậy, Thẩm gia miếu nhỏ không chứa được phật lớn, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, sợ là người ta không đặt Hầu phủ nho nhỏ này vào mắt đâu.”
“Mẫu thân!”
Vẻ mặt Thẩm Lưu Vân bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Lục Lê Uyển.
“Uyển Nhi, mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, mọi người đều nhường nhau một bước, nàng xin lỗi mẫu thân đi.”
Lục Lê Uyển nhìn Thẩm Lưu Vân, ánh mắt lạnh lùng.
“Xin lỗi? Ta làm gì sai?”
“Aizz!”
Thẩm Lưu Vân đi qua.
“Nàng cần gì phải tính toán như vậy, chuyện của Dật Nhi đã được định xuống, chẳng lẽ nàng vẫn không chịu bỏ qua? Tình cảm phu thê nhiều năm của chúng ta…”
“Đủ rồi!”
Vẻ mặt Lục Lê Uyển tràn đầy thất vọng.
Trước đây bà còn giữ chút hi vọng với Thẩm Lưu Vân, sau khi đến Triệu gia một chuyến, chút hi vọng này càng ngày càng nhỏ, ngọn lửa duy nhất này đã bị Thẩm Lưu Vân dập tắt hoàn toàn.
“Dật Nhi cũng là con của ta, từ xưa đến nay lệnh phụ mẫu, lời mai mối, chẳng lẽ là trưởng bối lo liệu hôn sự cho Dật Nhi là sai sao? Dù gì mẫu thân cũng là trưởng bối, tiểu bối là ngươi không thể nhường nhịn sao?”
Giọng điệu Thẩm Lưu Vân tỏ vẻ không vui, trong lòng âm thầm trách cứ Lục Lê Uyển so đo, ông không thấy Lão phu nhân sai, mặc dù ông cũng không thích Ninh Vãn Ca, nhưng mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi. Nhưng Lục Lê Uyển thì ngược lại, trực tiếp dẫn người đến Triệu gia cầu thân, coi Thẩm gia như không hề tồn tại.
Lục Lê Uyển hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên mỉm cười.
“Cho dù lão gia có nói thế nào đi nữa, tâm ý ta đã quyết, chỉ muốn xem xem ông làm như thế nào thôi.”
“Đúng là hồ đồ ngu xuẩn!”
Thẩm Lưu Vân bị dáng vẻ vô tâm của Lục Lê Uyển làm tức giận, l*иg ngực khó chịu, trầm mặt cảnh cáo.
Lục Lê Uyển không muốn cùng cách, nhưng nhìn tình hình này, nếu tiếp tục ở Thẩm gia sẽ cản trở tương lai của ba nhi tử, trong lòng Thẩm Lão phu nhân, ngoại trừ hai tỷ đệ Ninh Nguyên và Ninh Vãn Ca ra thì không có người khác.
Những việc nhỏ lặt vặt, bình thường Lục Lê Uyển mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Thẩm Lão phu nhân không có ý nhường nhịn một chút nào, Ninh Nguyên còn chưa chuyển đến mà đã phái người chuẩn bị sân viện cho nó ở từ lâu, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, như thể sợ Ninh Nguyên phải chịu thiệt thòi.
Nhớ lại chuyện cũ, năm đó Thẩm Dật và Ninh Nguyên đều tham gia khoa cử, Ninh Nguyên kém xa Thẩm Dật, nhưng danh ngạch chỉ có một người được tham gia thi hương. Thẩm Lão phu nhân liền lấy cớ Thẩm Dật chịu tang ba năm để gạch tên nó khỏi danh ngạch, rồi tặng danh ngạch đó cho Ninh Nguyên.
Ninh Nguyên thi hương bị người khác tố giác gian lận, bị đuổi khỏi trường thi, Thẩm Lão phu nhân lại nghĩ cách để Thẩm Dật nhận ô danh này thay Ninh Nguyên, Thẩm Dật không nghe, Thẩm Lão phu nhân liền lấy cái chết để uy hϊếp.
Hơn nữa Thẩm Lưu Vân còn gây nhiều áp lực, Thẩm Dật chỉ có thể đáp ứng, may mà quan viên chịu trách nhiệm tổ chức thi hương công minh, làm rõ phải trái, cho nên Thẩm Dật mới không chịu ảnh hưởng, nếu không nhẹ thì ít nhất sẽ bị cấm thi ba năm, nặng thì cả đời không được vào triều làm quan, để lại ô danh suốt đời.
Mỗi khi Lục Lê Uyển nhớ lại chuyện này, trong lòng luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Dật, đây cũng chính là lý do lớn nhất mà Lục Lê Uyển sống chết không chịu đồng ý để Ninh Vãn Ca làm chính thê, nếu làm như vậy cả đời này của Thẩm Dật sẽ không được vui vẻ.
Thật ra Lục Lê Uyển cũng không yêu cầu cao, nhưng chỉ cần liên quan đến hài tử, bà tuyệt đối không chịu lui nửa bước.
Hốc mắt Lục Lê Uyển phiếm hồng, kiên quyết hạ tâm, thản nhiên nói.
“Nếu Thẩm Hầu gia đã quyết định vậy, vậy thì cùng cách đi.”
“Ngươi!”
Thẩm Lưu Vân tức giận, chỉ tay vào Lục Lê Uyển.
“Ta thấy ngươi điên rồi.”
“Lưu Vân!”
Thẩm Lão phu nhân đứng lên, sắc mặt tươi cười hả hê.
“Người đã có tâm tư muốn đi thì cần gì níu kéo, ngươi có thể đi nhưng ba hài tử kia thì phải ở lại.”
Thẩm Lão phu nhân không sợ Lục Lê Uyển uy hϊếp, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, cùng lắm thì thú người khác.
“Phụ thân, nếu phụ – mẫu cùng cách, con đi cùng mẫu thân.”
Thẩm Mặc thản nhiên nói.
Có một phụ thân không có chính kiến, chuyện gì cũng chỉ biết nghe theo mẫu thân, hắn không muốn trông mong gì vào cái nhà này nữa.
“Con cũng giống đại ca, con cũng đi theo mẫu thân.”
Vẻ mặt Thẩm Phong cũng kiên quyết.
“Các ngươi!”
Ngón tay Thẩm Lão phu nhân chỉ qua chỉ lại giữa hai người.
“Hồ đồ hết rồi, rời khỏi sự che chở của Thẩm gia, đi cùng một nữ nhân, thì lấy gì mà phát triển, đừng để bị người ta giật dây, đầu óc nóng lên làm ra những chuyện hồ đồ, cẩn thận suy nghĩ cho tương lai của chính các con. Những lời vừa rồi, tổ mẫu coi như không nghe thấy, sắc trời không còn sớm nữa, đều trở về nghỉ ngơi hết đi, đây là chuyện người lớn, các con chỉ cần nghe theo là được.”
Thẩm Mặc nhíu mày.
“Thẩm Lão phu nhân khách khí rồi, đây là biệt phủ Hoàng Thượng ban cho phụ thân, không liên quan gì tới bọn ta, mẫu thân không cần, ba huynh đệ ta cũng không cần!”
“Làm càn!”
Thẩm Lưu Vân trầm giọng trách cứ.
“Sao con dám nói chuyện với tổ mẫu như vậy, giáo dưỡng lâu nay bị chó ăn mất rồi à. Mặc Nhi, đừng làm càn, mau nhận lỗi với tổ mẫu của con!”
“Đủ rồi!”
Lục Lê Uyển lạnh mặt, bước lên đứng chắn trước mặt Thẩm Mặc, chống lại ánh mắt của Thẩm Lưu Vân.
“Mặc Nhi lớn bằng từng này, nhưng ông đã từng dạy nó một ngày nào chưa, ông lấy tư cách gì mà nói nó, ba hài tử cũng không nhỏ nữa, quyết định thế nào, người khác không có quyền can thiệp!”
Trong mắt Thẩm Lưu Vân bắt đầu xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
“Trước đây còn thấy ngươi là người dịu dàng hiền thục, có hiểu biết, hóa ra là ta đã nhìn lầm rồi!”
Lục Lê Uyển nghe thấy những lời này, lòng bà trở nên nguội lạnh, chua xót khó chịu, hừ một tiếng.
“Nay Hầu gia mang công danh trên người, bây giờ cũng chưa muộn, sau này lại thú mỹ nhân khác, muốn bao nhiêu hài tử mà chẳng được?”
Thẩm Lưu Vân còn muốn nói thêm, lại bị Thẩm Lão phu nhân ngăn cản.
“Lưu Vân, nếu nhường nhịn bỏ qua thì càng ngày càng loạn, ba hài tử chỉ là nhất thời hồ đồ, bị ả mê hoặc, sau này cuộc sống khó khăn, biết sai rồi sẽ quay đầu nhận lỗi, chúng ta tuyệt đối đừng để ả nắm mũi dắt đi!”
Thẩm Lưu Vân vừa nghe lời này vừa nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Lê Uyển, dáng vẻ không biết sai một chút nào, nhất thời cơn tức không chỗ phát tiết.
“Người đâu, chuẩn bị giấy mực!”
Khóe miệng Lục Lê Uyển cong lên nụ cười trào phúng, cố nén không để nước mắt rơi xuống, miễn cưỡng mỉm cười.
“Được!”
Thẩm Lưu Vân không đành lòng, nhưng chuyện đến nước này không thể cứu vãn được nữa, ông vội vàng đặt bút bắt đầu viết.
Thẩm Lão phu nhân bắt giữ lấy tay Thẩm Lưu Vân.
“Là ả bất hiếu trước, bất hiếu với trưởng bối trước mặt nhiều người, tự ý quyết định hôn sự của Dật Nhi, nữ nhân như vậy không xứng cùng cách, viết hưu thư đi!”
“Mẫu thân?”
Thẩm Lưu Vân kinh ngạc, nhất thời có chút khó xử.
Nữ nhân bị cùng cách vốn đã là chuyện khiến nhiều người kinh hãi, bị người người chê trách, nhưng dù sao cũng còn chút đường sống, nếu đổi thành hưu thư, Lục Lê Uyển sẽ mãi không thể ngẩng đầu lên, bị người người mắng chửi suốt đời.
Tay Thẩm Lưu Vân cầm đầu bút dừng một chút, có chút do dự. Dù sao tình cảm phu thê nhiều năm trôi qua, Thẩm Lưu Vân nhất thời muốn nổi nóng, vốn dĩ ông không muốn cùng cách.
Thẩm Lão phu nhân kiên quyết.
“Viết!”
Lục Lê Uyển cười châm chọc.
Đối với bà mà nói, bây giờ cùng cách hay hưu thư cũng không khác gì nhau.
“Các ngươi ở đây viết cho xong đi, ta phái người đi thu dọn đồ đạc.”
“Uyển Nhi!”
Thẩm Lưu Vân trơ mắt nhìn Lục Lê Uyển bước đi không thèm quay đầu lại, bóng lưng thẳng tắp quyết tuyệt.
Thẩm Mặc nhìn hai người, nhấc chân đuổi theo Lục Lê Uyển, Thẩm Phong trước khi đi không quên trừng mắt nhìn hai người, thở phì phì chạy ra.
“Con cũng thấy đó, Lục Lê Uyển cũng không cần, tự cho là dựa vào Hữu tướng phủ nên không cố kỵ chút nào, không để mẫu thân vào mắt thì thôi, ngay cả con là phu quân cũng không đáng một đồng.”
Thẩm Lão phu nhân tiếp tục giật dây.
Lục Lê Uyển rời khỏi Thẩm gia, sau này trong Thẩm gia không ai dám phản đối lời của bà, đến lúc đó chỉ cần thay Thẩm Lưu Vân thú một danh môn quý nữ Kinh đô là được. Thẩm gia sau này không lo không vực dậy được.
Lục Lê Uyển nói không sai, Thẩm Lưu Vân vẫn còn trẻ, là người ngay thẳng chính trực, với địa vị hiện này, lo gì tương lai không có hài tử?
Nhìn đi nhìn lại, Thẩm Lão phu nhân cũng không thích ba tôn tử này, không đứa nào thân cận với bà, còn không săn sóc bà tỉ mỉ như Nguyên Nhi.
“Đi hết, đều đi cả rồi, đi rồi tai ta cũng được yên tĩnh.”
Thẩm Lưu Vân giận dữ đặt bút viết hưu thư, rất nhanh đã viết xong, tức giận ném bút, vội vàng rời khỏi.
Thẩm Lão phu nhân làm khô nét mực, vừa lòng nhìn hưu thư trong tay, dường như tức giận nén nhịn trong lòng bao nhiêu năm nay được nhổ ra ngoài, vô cùng thoải mái.
“Lý ma ma, phái vài nha hoàn giúp Lục Đại nương tử thu dọn một chút, trừ của hồi môn của ả ra, không cho mang theo bất cứ món đồ gì của Thẩm gia, hiểu chưa?”
Thẩm Lão phu nhân đưa hưu thư cho Lý ma ma, Lý ma ma gật đầu.
“Lão phu nhân cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ mở to hai mắt nhìn rõ ràng, tuyệt không để Lục Đại nương tử mang đi bất cứ thứ gì, theo lý thuyết Lục Đại nương tử bị hưu, của hồi môn của ả cũng không được mang đi, nhưng may ả có vận khí tốt, gặp được Lão phu nhân.”
Thẩm Lão phu nhân cười.
“Cần gì phải chặn hết đường như vậy, qua loa cho xong chuyện.”
Trong lòng Thẩm Lão phu nhân vô cùng thoải mái, Lục gia cửa nát nhà tan, của hồi môn trong tay Lục Lê Uyển cũng không còn nhiều, cho nên Thẩm Lão phu nhân mắt nhắm mắt mở cho qua, càng làm lớn chuyện, địa vị Thẩm gia cũng bị kéo xuống.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Đèn đuốc sáng trưng, Lục Lê Uyển nắm chặt hưu thư trong tay, cuối cùng cũng không nhịn được, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt.
“Lục Đại nương tử, Lão phu nhân có lệnh, ngoại trừ của hồi môn của Lục Đại nương tử ra, còn lại những thứ khác không được mang đi.”
Lý ma ma nhiều lần nén nhịn Lục Lê Uyển chèn ép, lần này rốt cục có thể hãnh diện, vênh mặt lên, dáng vẻ kiêu căng.
“Mẫu thân.”
Thẩm Mặc đến gần Lục Lê Uyển.
“Con, nhị đệ và tam đệ sẽ luôn luôn ở cạnh mẫu thân.”
“Đại ca nói rất đúng, mẫu thân đừng tủi thân, sau này ba huynh đệ bọn con luôn hiếu kính mẫu thân.”
Thẩm Phong xiết chặt nắm tay, ghi nhớ lại khoảnh khắc này.
Lục Lê Uyển nuốt nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười.
“Mặc Nhi, Phong Nhi, chỉ cần các con vui vẻ, mẫu thân cũng vui vẻ.”
“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, đêm đã khuya, đừng làm ảnh hưởng đến nhiều người nữa, mời Lục Đại nương tử mau đi cho.”
Lý ma ma bĩu môi, vui sướиɠ ngập tràn ánh mắt khi thấy người khác gặp họa.
Thẩm Mặc nhanh tay bắn một cái kim châm bay thẳng tới huyệt đạo của Lý ma ma, chỉ nghe thấy Lý ma ma kêu rên một tiếng, nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Đáng đời!”
Thẩm Phong đá lên người Lý ma ma.
“Còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ khiến ngươi cả đời này không mở được miệng!”
Lý ma ma hoảng sợ che miệng, không dám nói thêm lời nào nữa.
Lục Lê Uyển thản nhiên thu hồi thần sắc, quay đầu căn dặn nha hoàn.
“Nhìn kỹ vào, không được mang đồ của Thẩm gia đi, động tác nhanh nhẹn một chút.”
Lục Lê Uyển lại lo lắng, đã trễ thế này rồi, phải đi đâu bây giờ, vừa đến Kinh đô còn chưa quen thuộc, e là muốn yên ổn phải mất một thời gian nữa.
Đang lo lắng không biết phải làm sao, chỉ thấy một nha hoàn bước tới, chính là Thanh Dư, trong tay nàng đang nâng một cái hộp gấm.
“Lục phu nhân, tiểu thư phái nô tỳ giao vật này cho người.”
“Tiểu thư nhà ngươi?”
Lục Lê Uyển nghi hoặc.
“Đúng, là Cửu tiểu thư Tướng phủ.”
Lục Lê Uyển nghe vậy đưa tay tiếp nhận phong thư, bên trong có một phong thư viết vài chữ ngắn gọn kèm theo một tờ khế đất, bỗng chốc giải quyết được việc cấp bách của Lục Lê Uyển.
Lục Lê Uyển cảm động nói.
“Trở về nói cho tiểu thư nhà ngươi, phần tâm ý này ta xin nhận, hôm sau sẽ cảm ơn nàng.”
Thanh Dư cười.
“Tiểu thư nói, nếu phu nhân cần giúp đỡ thì cứ mở lời, không cần khách khí, cáo từ.”
Lục Lê Uyển gật đầu, Thanh Dư nhanh chóng rời đi.
“Là tiểu cửu?”
Đôi mắt đang nhíu chặt của Thẩm mặc khẽ buông lỏng, trong mắt lóe lên một chút dịu dàng.
“Phải, tiểu cửu đúng là hài tử ngoan. Nhất định là Dật Nhi lo lắng chúng ta, đã chuẩn bị chu đáo từ trước.”
Trong lòng Lục Lê Uyển như có dòng nước ấm tràn vào, vô cùng vui mừng.
Rất nhanh, mấy người đã thu xếp xong, Lý ma ma đau đến chết đi sống lại, đối chiếu kiểm tra một lượt, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Mặc, hai chân không nhịn được mà phát run, vội vàng kiểm tra xong, ra lệnh cho mọi người rời đi.
Lục Lê Uyển bước ra Thẩm phủ, nơi xa lạ vừa mới quen thuộc này, cũng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã phải rời đi.
“Đi thôi!”
Lục Lê Uyển cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi, mang theo xe ngựa chở đồ đạc, đi đến trạch viện mà Tiêu Nguyên chuẩn bị.
Trong viện tứ tiến tứ xuất, không lớn không nhỏ, bên trong sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nha hoàn ma ma cung kính đứng yên, bóng đêm bao phủ xuống không gian không nhìn rõ cảnh vật, đến gần xem, một luồng khí tức thư hương phả vào mặt.
Lục Lê Uyển vô cùng vừa lòng, vừa bước vào cửa đã yêu thích ngay.
“Nô tì bái kiến Lục phu nhân.”
Nô tì trong viện đồng loạt hành lễ.
Lục Lê Uyển phất tay.
“Đều đứng lên đi.”
“Đây là tiểu viện Cửu tiểu thư mua năm trước, phía sau còn trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, bên này là chủ viện.”
Một ma ma dẫn Lục Lê Uyển đi vào trong, thấp giọng giới thiệu.
“Mẫu đơn?”
Lục Lê Uyển hỏi lại.
Ma ma gật đầu.
“Đúng vậy, Cửu tiểu thư rất thích hoa mẫu đơn, trong vườn chỉ trồng hoa mẫu đơn, xiêm y trang sức đều dựa theo hoa mẫu đơn, khi nào hoa nở sẽ đến đây ở vài ngày, ở Kinh đô còn có người còn gọi Cửu tiểu thư là mẫu đơn tiên tử nha.”
Lục Lê Uyển cười.
“Thì ra là thế, mẫu đơn ung dung diễm lệ rất xứng với tiểu cửu, cũng không tính là khiêm tốn.”
“Phu nhân, mời đi bên này.”
Ma ma dẫn Lục Lê Uyển vào chủ viện.
“Hai vị thiếu gia có thể ở phía tây viện, phòng đã quét dọn sạch sẽ, nếu cần gì, các vị cứ nói.”
Lục Lê Uyển nhìn thái độ ma ma hòa nhã dễ gần, nhất thời cũng thân thiết hơn một chút.
Thẩm Mặc và Thẩm Phong gật đầu, nói với Lục Lê Uyển.
“Mẫu thân nghỉ sớm một chút, hôm sau thu xếp cũng chưa muộn.”
Lục Lê Uyển phất tay.
“Các con cũng đi nghỉ đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”