Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 177: Đối hào nhập tọa

Ngày hôm sau, Ninh Vãn Ca nhíu mày.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế, cãi nhau à?”

“Tiểu thư, Lão phu nhân đang cho tân trang, sửa lại mấy sân viện.”

Bách Hợp tiến lên đỡ Ninh Vãn Ca, Ninh Vãn Ca nhíu mày.

“Hôm qua, cuối cùng quyết định như thế nào?”

“Lão phu nhân để Đại lão gia hưu phu nhân, suốt đêm qua, phu nhân dẫn các vị thiếu gia rời khỏi Thẩm gia.”

Ninh Vãn Ca nghe vậy nhíu chặt mày, cố nén đau nhức toàn thân, đi đến chỗ Thẩm Lão phu nhân, thật trùng hợp Thẩm Lão phu nhân đang ăn sáng ở ngoài sân, mặt mày hồng hào.

Vừa thấy Ninh Vãn Ca, Thẩm Lão phu nhân vẫy tay.

“Mau tới đây với ngoại tổ mẫu.”

Ninh Vãn Ca bám vào tay nha hoàn, đi từng bước từng bước tới.

“Ngoại tổ mẫu, cữu cữu hưu cữu mẫu rồi ư?”

“Vãn Ca, Lục Lê Uyển không phải cữu mẫu của con, con yên tâm, sau này không ai bắt nạt con nữa.”

Thẩm Lão phu nhân vừa nói, khuôn mặt thể hiện nét từ ái.

Ninh Vãn Ca sốt ruột.

“Nhưng mà, phu quân đi theo Lục phu nhân rời khỏi Thẩm gia, vậy Vãn Ca làm sao bây giờ, Vãn Ca muốn ở cùng phu quân.”

Vốn tưởng rằng Thẩm Lão phu nhân chỉ hù dọa Lục Lê Uyển, ép bà tuân theo phép tắc, nhưng không ngờ Lục Lê Uyển thà hưu cũng không nhún nhường, Ninh Vãn Ca oan ức rưng rưng nước mắt.

“Vãn Ca à.”

Thẩm Lão phu nhân nhìn Ninh Vãn Ca, nói lời sâu sắc.

“Con cũng biết, hôm qua Lục Lê Uyển đến Triệu gia cầu thân, Lục Lê Uyển mời Tiêu Lão phu nhân làm mai, Triệu gia đã đáp ứng cửa hôn sự này, chỉ chờ Dật Nhi thi khoa cử xong sẽ tổ chức hôn sự, tâm của Dật Nhi không ở trên người con.”

Thẩm Lão phu nhân lại nói.

“Nhưng mà con yên tâm, sau này ngoại tổ mẫu nhất định sẽ chọn cho con một nam tử yêu thương chiều chuộng con.”

Ninh Vãn Ca nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, lắc đầu.

“Không, ngoại tổ mẫu, trong lòng Vãn Ca chỉ có phu quân, sao phu quân có thể thú người khác được chứ…”

Từ nhỏ Ninh Vãn Ca đã mến mộ Thẩm Dật, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không phai nhạt, nghĩ đến chuyện Thẩm Dật muốn thành thân với Triệu Nhàn Nhi, Ninh Vãn Ca đau lòng như cắt.

“Vãn Ca!”

Thẩm Lão phu nhân trầm mặt xuống.

“Dật Nhi không chịu thú con, nay lại rời khỏi Thẩm gia, ngoại tổ mẫu cũng không giúp con được, con cần gì phải chấp nhất như thế?”

Ninh Vãn Ca thấy sắc mặt Thẩm Lão phu nhân không vui, lập tức không dám lên tiếng, nước mắt rơi xuống lã chã.

Thẩm Lão phu nhân thấy thế cũng mềm lòng.

“Vãn Ca à, không phải ngoại tổ mẫu không thương con, chuyện đến nước này không còn lựa chọn nào khác, Dật Nhi cố ý rời khỏi Thẩm gia, những gì có thể làm ngoại tổ mẫu cũng đã làm hết rồi, con cũng thông cảm, ngoại tổ mẫu cũng khó xử.”

Ninh Vãn Ca càng nghe càng lạnh tâm, thậm chí còn cảm thấy hối hận, ngày đó nàng không nên đi tìm Thẩm Dật, nếu không chuyện cũng sẽ không náo cho tới bước này.

Là nàng tự tay đẩy Thẩm Dật ra.

Ninh Vãn Ca cảm thấy hối hận, ngoài miệng cũng không dám oán trách.

“Vâng, Vãn Ca đã biết.”

Thẩm Lão phu nhân nghe vậy liền nở nụ cười.

“Hài tử ngoan, hôm nay để phòng bếp hầm cho con bát canh gà, để con tẩm bổ thân thể cho tốt, nhanh chóng khôi phục sức khỏe, sau này ngoại tổ mẫu lại chuẩn bị cho con một mối hôn sự tốt, đường đường chính chính làm thê.”

Ninh Vãn Ca nghe không vào tai, trong lòng chua xót, một lòng nhớ thương Thẩm Dật.

Vội vàng dùng bữa xong, Ninh Vãn Ca tìm cớ trở về phòng, ghé vào trên sạp thấp giọng khóc.

Bách Hợp thấy thế cũng không dám khuyên, đành ngồi chờ Ninh Vãn Ca ngừng một hồi, mới đánh bạo mở miệng.

“Tiểu thư, nô tì cảm thấy chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Ninh Vãn Ca ngước mắt lên.

“Người nghĩ xem, phu nhân dẫn ba vị thiếu gia rời đi, sau này ba vị thiếu gia bị suy sụp, nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với Lão phu nhân, đến lúc đó tiểu thư cầu tình giúp, Nhị thiếu gia nhất định sẽ biết ơn tiểu thư.”

Ánh mắt Ninh Vãn Ca lóe sáng, nàng lau nước mắt.

“Ngươi nói không sai, sau này Hầu phủ cũng phải có người kế thừa, nếu ta bảo vệ Hầu phủ giúp phu quân, nhất định phu quân sẽ biết ơn ta.”

“Tiểu thư nói rất đúng.”

Bách Hợp gật đầu đồng ý.

Tâm như tro tàn của Ninh Vãn Ca lại dấy lên một tia hi vọng, bĩu môi.

“Lục Lê Uyển cũng thật là, đang êm đẹp làm Hầu gia phu nhân lại không thích, cố tình đối đầu với ngoại tổ mẫu, một mình bà ấy thì thôi không nói, đây lại không để ý đến tiền đồ của phu quân một chút nào, thật ích kỷ!”

Ninh Vãn Ca không tôn kính Lục Lê Uyển một chút nào, thậm chí còn oán hận Lục Lê Uyển.

“Có kết cục ngày hôm nay đều do bà ta tự tìm!”

“Tiểu thư.”

Bách Hợp nhìn Ninh Vãn Ca, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói thì nói đi, đừng có úp úp mở mở.”

Bách Hợp vội vàng nói.

“Tiểu thư, đêm qua Lão phu nhân nghe nói Lục phu nhân đi tìm Tiêu Lão phu nhân để làm mai cho mối hôn sự này, cho nên giận dữ ra lệnh cưỡng chế lão gia hưu Lục phu nhân.”

“Chuyện là thế nào?”

Ninh Vãn Ca nhíu mày, nàng không biết rõ chuyện của thế hệ Lão phu nhân.

“Hôm nay, nô tì nghe một lão ma ma nói, trước đây Tướng gia và phu nhân từng có quen biết, cho nên mới mời Tiêu Lão phu nhân ra tay tương trợ, Lục phu nhân đối xử với Tiêu Cửu tiểu thư như nữ nhi thân sinh, trước đây ở sơn trang, phu nhân chưa bao giờ ngỗ nghịch với Lão phu nhân, nhưng mới hồi kinh ngắn ngủn mấy ngày, phu nhân liền thay đổi tính tình, có phải phu nhân và Hữu tướng có bí mật không phải ai cũng biết không? Đêm qua Lục phu nhân vừa ra khỏi cửa liền đến ở tại biệt viện thôn trang của Tướng phủ, sẽ không….”

Ninh Vãn Ca lâm vào trầm tư, cắn chặt môi.

“Khó trách trước đây bà ta luôn luôn che chở cho Tiêu Nguyên, cái gì tốt đều giữ lại cho ả. Theo ta biết được, quả thật Lục Lê Uyển và Hữu tướng quen biết nhau từ trước.”

Bách Hợp gật đầu, Ninh Vãn Ca lại nói.

“Tiện nhân không biết xấu hổ, hóa ra là xem thường cữu cữu, vội vàng muốn quyến rũ Hữu tướng, lớn tuổi rồi mà không biết thẹn, khó trách Tiêu Nguyên nói cái gì liền nghe cái đó, hóa ra là có mục đích lấy lòng, hừ!”

Vẻ mặt Ninh Vãn Ca khinh thường, đảo mắt.

“Chúng ta nghĩ cách để phu quân nhanh chóng trở về.”

Bách Hợp nhìn Ninh Vãn Ca, bị tia ngoan lệ trong mắt Ninh Vãn Ca dọa sợ.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Mấy ngày sau, không biết từ nơi nào lưu truyền, Lục Lê Uyển không biết xấu hổ quyến rũ Hữu tướng, lừa Tiêu Nguyên còn nhỏ không hiểu chuyện cũng đóng góp vào, còn kéo theo chuyện Tiêu Lão phu nhân làm mai cho Thẩm Dật.

Thẩm Lão phu nhân nghe xong lời đồn đãi, tức đến tối mặt.

“Tiện nhân không biết xấu hổ! Bên ngoài bày ra dáng vẻ thanh cao, sau lưng lại ngấm ngầm quyến rũ nam nhân, tiện nhân chết tiệt!”

Sắc mặt Thẩm Lưu Vân cũng vô cùng khó coi, Thẩm Lão phu nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Vân.

“Ta đã sớm nhắc nhở con, loại nữ nhân này không có ý tốt, lúc nào cũng tính kế nhà chúng ta, bây giờ vui sướиɠ như vậy cũng là do tìm được nhà tiếp theo để ra tay thôi, đường đường Hữu tương phu nhân đương nhiên tôn quý hơn Hầu phu nhân.”

Thẩm Lưu Vân tức giận gạt chén trà trên bàn xuống, chén trà vỡ nát, nước trà văng tung tóe trên mặt đất.

“Khó trách ả cứ bày ra dáng vẻ bất cần, quyết tuyệt như vậy, cho bao nhiêu cơ hội cũng không lùi bước, dù nửa đêm rời đi cũng không sợ hãi, hóa ra đã sớm chuẩn bị ổn thỏa!”

Vẻ mặt Thẩm Lưu Vân âm ngoan, hận nghiến răng nghiến lợi.

Lục Lê Uyển chỉ mới đến Kinh đô mấy ngày, hơn nửa đêm mới dẫn người đi mà đã tìm được nhà, thần tốc như thế, sao không nghi ngờ được.

Càng khéo là biệt viện kia mang danh nghĩa của Hữu Tướng, nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp, Thẩm Lưu Vân không tin đâu.

Thẩm Lão phu nhân nhíu mày thật chặt, nhìn Thẩm Lưu Vân một cách kỳ quái.

“Theo lý thuyết, Tiêu Lão phu nhân sẽ không xen vào việc của người khác như vậy, nay lại cố tình xuất đầu giúp Dật Nhi, ba hài tử lại rời khỏi Thẩm gia quyết tuyệt như thế, từ nhỏ đã không thân cận với chúng ta, có phải….”

Thẩm Lão phu nhân muốn nói lại thôi, nhưng trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Sắc mặt Thẩm Lưu Vân cứng đờ, càng nghĩ càng khó chấp nhận, gân xanh trên thái dương nổi lên, ánh mắt âm ngoan như muốn gϊếŧ người.

“Ầm!”

Thẩm Lưu Vân đấm mạnh tay lên mặt bàn, lập tức mặt bàn xuất hiện vết nứt.

Thẩm Mặc, Thẩm Dật và Thẩm Phong, ngoại trừ Thẩm Phong ra, Thẩm Mặc và Thẩm Dật không gần gũi với Thẩm Lưu Vân, từ nhỏ đã bài xích, lúc gặp vẻ mặt cũng lạnh băng.

Thẩm Lưu Vân càng nghĩ càng hoài nghi, cả người nổi điên lên, sắp tức điên lên rồi.

“Khó trách tiện nhân kia không lo lắng gì, có người làm chỗ dựa đâu bận tâm cái gì, sau này tiền đồ của Mặc Nhi và Dật Nhi không có giới hạn, đâu để mắt Hầu phủ bé nhỏ đâu.”

Cuối cùng Thẩm Lão phu nhân cũng hiểu rõ vì sao Lục Lê Uyển không giãy dụa cầu xin tha thứ.

Theo lý thuyết, Lục gia diệt vong, tiền bạc trong tay Lục Lê Uyển có hạn, chỉ cần bà hù dọa nhất định sẽ dập đầu xin tha thứ.

Nhưng Lục Lê Uyển lại không như thế, ngược lại còn lập lời thề, khí chất thong dong, hóa ra đã nắm chắc mọi chuyện.

“Không phải mẫu thân cố tình gây chuyện, lần Nguyên Nhi cùng Dật Nhi cùng thi hương, Nguyên Nhi bị người ta hiểu nhầm là gian lận, Dật Nhi lại đang trong thời gian giữ đạo hiếu, trong vòng mấy năm không được tham gia khoa cử, cho nên mẫu thân để Dật Nhi thế thân Nguyên Nhi, kết quả cuối cùng vẫn là Nguyên Nhi bị cấm thi ba năm, chuyện này Thẩm gia chuẩn bị rất kỹ càng, sao có thể vẫn xảy ra chuyện?”

Thẩm Lão phu nhân không khỏi nghĩ nhiều, nghĩ lại không ít chuyện trước đây.

Thẩm Lưu Vân cười lạnh.

“Hắn đường đường là Hữu tướng, việc này đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, ai dám chống lại hắn?”

Thẩm Lão phu nhân gật đầu, sắc mặt xám như tro.

“Hóa ra là vậy, mệt ta nhiều năm qua vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Dật Nhi. Aizz, gia môn bất hạnh a!”

Ngay sau đó, Thẩm Lưu Vân rốt cuộc không nhịn được, đứng phắt dậy.

“Ta đi tìm ả tính sổ!”

“Đứng lại!”

Thẩm Lão phu nhân lớn tiếng gọi Thẩm Lưu Vân.

“Con cũng biết hắn là Hữu tướng quyền thế ngập trời, nếu làm lớn chuyện này, đối với con cũng không tốt gì, lấy trứng chọi đá, chúng ta không thể trêu vào người ta, hơn nữa chúng ta lại không có chứng cớ, lỡ may bị người ta cắn ngược lại lại hại mình?”

“Mẫu thân!”

Thẩm Lưu Vân dừng bước, trong lòng lộ vẻ phiền chán.

“Nhiều năm qua con bị lừa mà không biết gì, trơ mắt bị người ta lừa gạt, chẳng lẽ muốn con nén giận quên đi mọi chuyện?”

“Lưu Vân, nhiều năm qua dưới gối Hữu tướng không có hài tử, nay tiện nhân Lục Lê Uyển kia vào kinh, nhất định sẽ hành động, cho nên bây giờ chúng ta phải nhẫn nại, để cho mọi người nhìn rõ đôi cẩu nam nữ này!”

Thẩm Lão phu nhân nói vậy, sắc mặt Thẩm Lưu Vân đen sầm xuống.

Về phần vì sao Thẩm gia được ban thưởng vào Kinh, Thẩm Lão phu nhân không biết nguyên do, Thẩm Lão phu nhân luôn luôn cho rằng mọi chuyện theo như những gì viết trong thánh chỉ, là Thẩm Lưu Vân cứu Đông Minh Đế, cho nên mới được phong thưởng.

Chỉ có Thẩm Lưu Vân là người rõ ràng nhất, là do Triệu Tuân!

Lại nhớ tới Triệu Tuân và Hữu tướng cấu kết với nhau làm việc xấu, Thẩm Lưu Vân gần như đoán chuyện này hơn phân nửa, nhất định là Hữu tướng gợi ý cho Triệu Tuân.

Khó trách lúc trước Hữu tướng vô duyên vô cớ đưa Tiêu Nguyên đến Nhàn Hạ sơn trang, hóa ra là có mục đích!

Nghĩ như vậy, Thẩm Lưu Vân bừng tỉnh, khóe miệng giương lên một tia cười lạnh.

“Thì ra là thế!”

Mệt ông còn nghĩ Triệu Tuân là ân nhân cứu Thẩm gia, Thẩm gia mang ơn Triệu Tuân, lại hứa hẹn sau này ra sức cống hiến, tuyệt không chối từ.

Nhớ tới những lời này, Thẩm Lưu Vân chỉ cảm thấy châm chọc đến cực điểm, ở trong mắt mọi người ông thật ngốc, bị người ta lừa mà trong lòng còn tràn ngập biết ơn.

Thẩm Lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của Thẩm Lưu Vân, liền hỏi.

“Lưu Vân, có phải con có chuyện gì gạt mẫu thân không?”

Thẩm Lưu Vân sửng sốt, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào.

Thẩm Lão phu nhân lộ ra thất vọng.

“Lưu Vân à, ta là mẫu thân của con, còn có thể hại con được sao, rốt cuộc là có chuyện gì mà con lại gạt mẫu thân, khi nào lại học được thói đề phòng mẫu thân vậy?”

“Mẫu thân, con không dám, chỉ là chuyện trọng đại, Uyển Nhi nói không thể dễ dàng để lộ ra ngoài.”

“Chuyện cho tới bây giờ con lại còn giấu diếm thay ả tiện nhân kia, cái gì mà Uyển Nhi với không Uyển Nhi, rốt cuộc ả là gì của con!”

Thẩm Lão phu nhân vừa thấy đúng là có chuyện bà không biết, tức giận không còn gì để nói.

Thẩm Lưu Vân phất tay.

“Các ngươi đều đi ra ngoài, bất luận kẻ nào không được tới gần nửa bước.”

Đợi ma ma nha hoàn lui xuống hết trong đó có cả Lý ma ma thân tín nhất của Thẩm Lão phu nhân.

Thẩm Lão phu nhân nhíu mày.

“Bây giờ không có người, nói đi.”

Thẩm Lưu Vân cắn răng một cái, nói ra hết chuyện mỏ vàng không sót một từ nào.

Thẩm Lão phu nhân kinh ngạc há to miệng, quá kinh động.

“Chuyện này…. Làm sao có thể?”

Dưới Nhàn Hạ sơn trang lại che giấu một mỏ vàng, Thẩm Lão phu nhân ở sơn trang nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ phát phát hiện ra, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Thật lâu sau, sắc mặt Thẩm Lão phu nhân liền trầm xuống.

“Nhiều năm như vậy không ai phát hiện ra, sao Triệu Hầu gia lại phát hiện được, chuyện lớn như vậy cũng không thương nghị với ta đã tự ý quyết định, bản lĩnh dụ dỗ của tiện nhân kia cũng thật lớn, dẫn con xoay lòng vòng.”

“Mẫu thân, lúc đó con chỉ nghĩ chuyện này quá lớn, nếu để nhiều người biết sẽ rước phải phiền toái không nhỏ, cho nên mới không dám nói cho người.”

Thẩm Lưu Vân càng nghĩ càng không bình thường, lại hối hận không thôi.

Nay Thẩm Lão phu nhân oán trách cũng vô dụng, việc đã đến nước này rồi.

“Aizz, hồ đồ rồi, giờ nói gì cũng muộn rồi, nay chúng ta sống dưới mí mắt của người ta, Hữu tướng chỉ cần búng tay cũng đủ để ném Thẩm gia đi, con định lấy gì đi tính sổ?”

Hận ý trong mắt Thẩm Lưu Vân càng lớn, như sóng cuộn lên.

“Con đi tìm tiện nhân kia, cục tức này con nuốt không trôi!”

Thẩm Lưu Vân nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, Thẩm Lão phu nhân không kịp cản trở, trơ mắt nhìn bóng lưng Thẩm Lưu Vân rời đi, biến mất sau góc khuất.

“Aizz, gia môn bất hạnh a!”

Thẩm Lão phu nhân vỗ vỗ ngực, trong lòng mắng Hữu tướng không biết bao nhiêu lần, chợt như nghĩ tới cái gì, vội vàng nói.

“Người đâu, nhanh đi theo lão gia, đừng để lão gia làm chuyện điên rồ!”

“Vâng!”

Lý ma ma lên tiếng, phái hai thị vệ đi theo.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Thẩm Lưu Vân sải bước đến biệt viện kia, chỉ thấy ngoài cửa không thiếu dân chúng ném lá rau cùng trứng thối về phía cửa.

Thẩm Lưu Vân tức giận gầm lên một tiếng.

“Các ngươi là loại người nào, buồn cười!”

Thẩm Lưu Vân gầm lên xong, mấy người đều chạy trối chết, Thẩm Lưu Vân xoay người xuống ngựa, trực tiếp gõ cửa.

“Ta là Thẩm Lưu Vân, mau mở cửa!”

Quản gia vừa thấy Thẩm Lưu Vân liền do dự một hồi, nhưng rất nhanh liền chạy đến mở cửa.

Thẩm Lưu Vân sải bước xông đi vào, sân viện đầy mùi hương, dễ dàng nhìn thấy hoa nở rộ, trong đình còn có mấy cây lê đang nở hoa, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lê trắng bay theo gió, trùng hợp là Lục Lê Uyển thích hoa lê trắng nhất.

Mặc dù biệt viện không lớn, nhưng bày biện rất tinh xảo, vừa thấy liền biết đã tốn nhiều tâm tư để trang trí.

Thẩm Lưu Vân bước thêm một bước, tức giận trong lòng lại tăng lên. Dường như biệt viện này đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ còn chờ người dọn vào ở.

Nay, rốt cục cũng nghênh đón chủ nhân.

Thẩm Lưu Vân châm chọc nghĩ.

Lục Lê Uyển mặc váy dài nhạt màu bước ra, dung nhan được bảo dưỡng vô cùng tỉ mỉ, không nhìn ra bất cứ nếp nhăn nào. Mặt mày lưu chuyển, khí chất đoan trang tao nhã, thướt tha thùy mị, toàn thân toát lên vẻ mị thái thuần thục của nữ nhân, không giống như những thiếu nữ còn trẻ.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Lục Lê Uyển nhíu mày.

Sáng sớm bà cũng đã nghe được tin tức kia, đang chuẩn bị phái người đi điều tra, không ngờ Thẩm Lưu Vân lại đột nhiên tới cửa.

Thẩm Lưu Vân bắt được cổ tay Lục Lê Uyển.

“Ta tự hỏi, ta đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngươi lại không vừa lòng, khắp nơi nhắm vào mẫu thân, ta che chở ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu, có phải ngươi cho rằng đã có núi để dựa vào nên không sợ hãi chút nào?”

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy!”

Lục Lê Uyển giãy dụa rút tay về lại càng bị Thẩm Lưu Vân xiết chặt.

“Hừ! Giả bộ thật giống! Từ khi nào Hữu tướng đại nhân cũng học kim ốc tàng kiều, chờ đợi cũng kiên nhẫn thật.”

Vẻ mặt Thẩm Lưu Vân âm ngoan, ông gằn từng tiếng.

Lục Lê Uyển trầm mặt xuống.

“Ngươi nói nhảm cái gì, ngươi tin lời đồn nhảm bên ngoài?”

“Không có lửa làm sao có khói, biệt viện này không phải ngay đây sao, sao ngươi lại ti tiện như thế, vội vàng ôm ấp người kia, khó trách nói đi là đi, không chút lưu luyến!”

Thẩm Lưu Vân tức giận.

“Nói! Mặc Nhi và Dật Nhi là hài tử của ai!”

Lục Lê Uyển ngây ngẩn cả người, cả trái tim lạnh buốt.

“Ngươi nói cái gì?”

“Vẫn còn giả vờ!”

Ngay sau đó, Thẩm Lưu Vân giận dữ, giương tay tát Lục Lê Uyển một cái, Lục Lê Uyển bất ngờ không kịp phòng bị, bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng có vết máu tràn ra, có thể thấy cái tát kia mạnh như thế nào.