Thẩm Lão phu nhân cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, tận tình khuyên bảo Thẩm Lưu Vân.
“Lưu Vân, trên đời này mẫu thân là người duy nhất không làm hại con, con nhìn Hữu tướng mà xem, Tiêu Lão phu nhân nói gì, có khi nào Hữu tướng phản đối nửa câu không? Người người đều nói Hữu tướng là lão hồ li, nhưng sau lưng ai ai cũng biết Hữu tướng là người có hiếu, mà con thì sao.”
Bỗng chốc Thẩm Lão phu nhân trở nên già nua đi nhiều, ngồi thở dài trên ghế tựa.
“Trên đời này đâu có nhi tức nào dám tỏ thái độ với bà bà, chuyện ngày xưa mẫu thân không nhắc lại nữa, nhưng hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đấy, nó không để mẫu thân vào mắt một chút nào.”
“Mẫu thân, người cần gì phải cố chấp như vậy.”
Tất cả những lời cần nói đều bị nghẹn trong bụng Thẩm Lưu Vân, ngược lại cảm thấy trước đây ông đã nghĩ sai, hiểu lầm Thẩm Lão phu nhân.
“Cố chấp?”
Thẩm Lão phu nhân cười lạnh.
“Ba hài tử đều đến tuổi thành gia lập nghiệp, nay lại không có chỗ dựa nào, những cô nương vừa lòng mẫu thân thì nó đều không thích?”
“Việc này….”
Thẩm Lưu Vân càng không biết phản bác thế nào.
Thẩm Lão phu nhân tức giận không có chỗ phát tiết.
“Vãn Ca còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi đôi lúc có hành động không đúng mực, nhưng chuyện này nó cũng bất đắc dĩ, từ nhỏ nó đã yêu mến Dật Nhi, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn Dật Nhi đi thú nữ tử khác, con nói xem nó nghĩ như thế nào?”
Thẩm Lưu Vân bị Thẩm Lão phu nhân nói cho á khẩu.
“Tuy Vãn Ca có chút tùy hứng nhưng cũng do mẫu thân nuôi lớn, hài tử này mệnh khổ a, sau này mẫu thân không còn nữa thì ai chăm sóc nó, Vãn Ca là người biết thấu hiểu, nhưng Triệu cô nương kia thì sao?”
Thẩm Lão phu nhân càng nói càng tức.
“Giữa ban ngày ban mặt dám quyến rũ nam nhân thì có thể là loại hàng gì tốt, thê tử của con thà thú một nữ tử như vậy vào cửa, chứ không coi trọng Vãn Ca, mẫu thân nhìn là biết, không phải nó không vừa mắt Vãn Ca mà là cố ý chống đối mẫu thân!”
Để Thẩm Dật thú Triệu Nhàn Nhi, Thẩm Lão phu nhân tuyệt đối không đồng ý.
“Uyển Nhi không phải là người như thế, chắc mẫu thân hiểu lầm gì rồi.”
Thẩm Lưu Vân xử lý chuyện trên thương trường thuận buồm xuôi gió, nhưng một khi chạm đến hậu viện, Thẩm Lưu Vân không biết phải làm như thế nào.
“Hừ! Đến giờ phút này, con còn nói đỡ cho ả, ta còn sống mà các ngươi đã đối xử với Vãn Ca tệ như thế, nếu có một ngày ta mất rồi, Vãn Ca có sống nổi hay không?”
Thẩm Lão phu nhân tức giận rụt tay lại, nghiêm mặt.
“Mẫu thân, hai hài tử này bị ép buộc trở thành một đôi, Vãn Ca cũng sẽ không hạnh phúc, Dật Nhi là người có chừng mực….”
“Đừng nói thêm gì nữa, mệnh lệnh phụ mẫu, lời của mai mối. Theo ta thấy, trong mắt Dật Nhi ngoại trừ mẫu thân nó ra vốn không có người tổ mẫu này, nếu không phải Lục Lê Uyển xúi giục sau lưng thì chuyện này đâu thành như vậy?”
Thẩm Lão phu nhân khoát tay.
“Chính con tự nhìn mà làm đi, nếu cảm thấy mẫu thân ở Thẩm gia làm chướng mắt, sáng sớm ngày mai mẫu thân liền chuyển ra ngoài.”
Thẩm Lưu Vân chỉ cảm thấy buồn chán, cảm thấy mọi chuyện mờ mịt không rõ ràng, càng ngày càng loạn.
“Mẫu thân, sao người có thể nói như vậy, ai có thể đuổi người đi được chứ?”
Thẩm Lão phu nhân nhắm mắt không nói gì nữa, bà không tin một mình nữ nhân đó có thể lo cho mối hôn sự này.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Bên này, Lục Lê Uyển mang theo sính lễ tới cửa, Triệu Lão phu nhân tự mình tiếp đãi, Triệu phu nhân bầu bạn ở bên cạnh.
Lục Lê Uyển hạ thấp tư thái, cố ý muốn thú Triệu Nhàn Nhi làm nhi tức, quả thực là một thân khí chất, bản thân Lục Lê Uyển lại dễ ở chung, mặt mũi hiền lành, lại thấu tình đạt lý.
Chuyện này mặc dù xảy ra đột ngột, nhưng Triệu Lão phu nhân nhìn Thẩm Dật ngồi ở kia tiêu sái tuấn dật, ngôn hành cử chỉ, khả năng ăn nói bất phàm lại tuấn tú lịch sự, rất có cảm tình.
“Triệu Lão phu nhân, hôm nay đến đây có chút đường đột, còn mong Triệu Lão phu nhân chớ trách.”
Triệu Lão phu nhân tươi cười.
“Thẩm phu nhân khách khí rồi, lệnh lang tuấn tú lịch sự, phong thái hiên ngang, thật sự khó được.”
“Mẫu thân, Nhàn Nhi còn nhỏ tuổi, nay Triệu gia chỉ có mỗi một nữ nhi này, nhi tức nghĩ chi bằng đợi thêm một thời gian nữa, chứ bây giờ chuẩn bị nhiều việc, sợ là bận bịu nhiều.”
Trong lòng Triệu phu nhân cũng có chút khó chịu với Thẩm Dật, về chuyện của Ninh Vãn Ca, bà vẫn canh cánh trong lòng, áp bàn tay lên bụng, suy nghĩ phức tạp.
Triệu Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Triệu phu nhân, cũng không phản đối, nay Triệu Nhàn Nhi quản gia, Triệu phu nhân sắp lâm bồn, nếu Triệu Nhàn Nhi chuẩn bị xuất giá, Triệu gia sẽ hơi hỗn loạn.
“Triệu phu nhân, lần này ta tới cửa chỉ để cầu thân. Triệu cô nương xuất sắc nổi trội như thế, Thẩm gia cũng không để ý chờ thêm một thời gian nữa.”
Mặc dù Lục Lê Uyển không có nữ nhi, nhưng cũng có thể hiểu được tâm tình của Triệu gia khi nữ nhi được gả đi.
“Nghe nói Thẩm Nhị công tử muốn tham gia khoa cử?”
Đột nhiên Triệu phu nhân hỏi.
Lục Lê Uyển gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Nếu muốn tham gia khoa cử thì không nên dính đến chuyện nhi nữ tình trường, một lòng chuẩn bị mới đúng, động phòng hoa chúc khi tên trên bảng vàng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Giọng điệu Triệu phu nhân lạnh nhạt, Lục Lê Uyển cũng không tức giận, cười phụ họa nói vài câu làm nền.
“Thực không dám đấu diếm, mấy ngày gần đây Dật Nhi chuẩn bị khoa cử, trong thành Kinh đô có biết bao quý công tử, Triệu Nhị cô nương lại ưu tú xuất chúng, nên cũng sợ bị người khác đoạt mất, cho nên mới quyết định thử một lần, nếu có thể quyết định được việc này, Dật Nhi cũng an tâm hơn phần nào.”
Dứt lời, sắc mặt Triệu phu nhân mới tốt hơn một chút, Thẩm gia nhìn trúng Triệu Nhàn Nhi, người làm mẫu thân như bà cũng cảm thấy vinh dự.
Triệu phu nhân biết tâm tư của Triệu Nhàn Nhi, dù khó xử, nhưng có chút lời cần nói thì vẫn phải nói.
“Thẩm phu nhân quá khen rồi, lệnh lang là người tuấn tú lịch sự, tương lai tiền đồ rộng mở.”
Triệu phu nhân đổi giọng.
“Nhưng mấy ngày nay ta nghe nói, Thẩm Lão phu nhân không đồng ý cho lệnh lang thú thê, ngoài ra còn có vị di nương trong phủ kia nữa, dù sao vẫn là trưởng bối, như Thẩm Lão phu nhân không cho phép, nếu cưỡng ép hai hài tử thành một đôi, e là trọng trách quá nặng.”
Nói qua nói lại, cuối cùng cũng nói vào điểm chính, Lục Lê Uyển nhìn Thẩm Dật, rồi ngoảnh mặt về phía Triệu phu nhân, cười có chút thâm ý.
“Triệu phu nhân, từ nhỏ tính cách nhi tử này của ta đã bướng bỉnh, một khi đã quyết làm chuyện gì sẽ không dễ từ bỏ, không muốn ồn ào nên chuyển ra ngoài ở, con lớn không nghe mẹ a.”
Triệu phu nhân sửng sốt.
“Lệnh lang muốn tách ra khỏi phủ?”
Dù sao Thẩm gia cũng mới đến, Thẩm Dật không dựa vào Thẩm gia mà muốn tự lực cánh sinh, quả thực chính là nói nhảm mà thôi, sau này vất vả khó khăn, Triệu phu nhân lại càng không muốn để Triệu Nhàn Nhi chịu đựng.
Chờ đến khi Thẩm Dật vượt trội hơn người, Triệu Nhàn Nhi cũng đến tuổi hoa tàn ít bướm, mà con đường làm quan của Thẩm Dật lại rộng mở, đến lúc đó Thẩm Dật có còn toàn tâm toàn ý đối đãi với Triệu Nhàn Nhi sao?
Không phải Triệu phu nhân xem thường Thẩm Dật, chẳng qua bà chỉ có một nữ nhi duy nhất này, dựa vào địa vị của Triệu gia, mặc dù thanh danh của Triệu Nhàn Nhi có khuyết điểm, nhưng muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối thì không thành vấn đề, ít nhất còn có Triệu gia làm chỗ dựa, nàng sẽ không bị bắt nạt, càng không sợ phải thua kém.
Thẩm Dật nay không có chút vốn tư bản, lỡ may thi rớt, sau này còn phải dựa vào Thẩm gia, nếu Thẩm Dật là trưởng tử thì còn dễ nói, tương lai còn kế thừa Hầu phủ, nhưng hắn chỉ là đích thứ tử.
Hơn nữa Thẩm Lão phu nhân không phải là người dễ nói chuyện, chẳng biết phân biệt thị phi, cứ coi trong một tiểu thϊếp, thậm chí còn muốn phù chính tiểu thϊếp này, sau này nếu Triệu Nhàn Nhi gả qua đó, chắc chắn sẽ chịu nhiều oan ức.
Triệu phu nhân càng nghĩ càng rối rắm, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Trong lòng Lục Lê Uyển cũng hoang mang, hồi hộp lo lắng, đều do bà nhất thời bị kích động nên mới chạy đến đây.
Đúng lúc này, tiểu tư vội vàng chạy vào.
“Lão phu nhân, phu nhân, Tiêu Lão phu nhân tới.”
Triệu Lão phu nhân nghe vậy tươi cười.
“Còn thất thần làm gì, mau mời vào!”
“Vâng!”
Ngay từ đầu Lục Lê Uyển vô cùng tự tin, nhưng khoảnh khắc này lại bị mai một không ít, mang chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Xem ra muốn thú Triệu Nhàn Nhi không phải đơn giản như vậy.
Thẩm Dật ở bên cạnh trầm mặc, nắm tay xiết chặt giấu dưới tay áo, trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ.
“Triệu Lão phu nhân!”
Vẻ mặt Tiêu Lão phu nhân tràn đầy ý cười, bước qua cửa.
“Vội vàng tới chơi, đã quấy rầy.”
Triệu Lão phu nhân vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Tiêu Lão phu nhân thật sự là khách ít đến a, sao không cho người báo trước để ta chuẩn bị chu đáo một chút.”
Tiêu Lão phu nhân tươi cười, quay đầu nhìn về phía Lục Lê Uyển.
“Lê Uyển, con cũng thật là, nóng vội thú nhi tức mà bỏ rơi lão bà này phía sau, đã nói từ trước sẽ đi cùng nhau, vậy mà không đợi ta gì cả, cái tính này của con chẳng khác nào lúc còn trẻ a, nhi tức có chạy đi mất đâu!”
Lục Lê Uyển sửng sốt, nhìn Tiêu Lão phu nhân có chút mê man.
Triệu Lão phu nhân kinh ngạc.
“Lê Uyển mời ta đến làm mối cho Nhị công tử với Nhàn Nhi, tính nết Nhàn Nhi thế nào ta là người hiểu rõ nhất, nàng dịu dàng hiền thục, còn Nhị công tử lại không phải nói, Tướng gia còn nói văn chương của Nhị công tử nổi bật, sau này tiền đồ rộng mở, hai người này trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi với nhau.”
Tiêu Lão phu nhân cười vui cởi mở, xem ra tâm tình không tệ.
“Nhiều năm qua không làm mối cho ai, nay hiếm thấy được hai tiểu bối này, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”
Tiêu Lão phu nhân càng không ngừng khen Triệu Nhàn Nhi, nhân tiện nói cho mọi người, Hữu tướng cũng tán dương Thẩm Dật.
Triệu phu nhân nghe vậy trái tim lơ lửng được buông xuống một nửa, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, liền hỏi một câu.
“Thẩm Nhị công tử mới đến Kinh đô mấy ngày mà Tướng gia đã nhìn thấy tài văn chương của Nhị công tử rồi sao?”
Tiêu Lão phu nhân ngồi xuống ghế, một thân nhàn nhã.
“Mấy ngày trước Hình bộ Thị lang Triệu Hầu gia truy đuổi thích khách, đúng lúc gặp phải Thẩm gia, Triệu Hầu gia đã áp giải tất cả mọi người chốt vào nhà lao, Thẩm Nhị công tử mưu lược xuất chúng, nếu không phải do hắn đề nghị, cũng sẽ không tìm ra thích khách nhanh như vậy. Tướng gia nghe tin báo lại cũng lưu tâm, tìm lại bài thi hương năm nào của Thẩm Nhị công tử xem một lượt, nói ra cũng rất đáng tiếc, lúc Thẩm lão gia tử mất đi, Thẩm Nhị công tử giữ đạo hiếu nên chậm trễ, nếu không bây giờ đã sớm vào triều làm quan.”
Tiêu Lão phu nhân giải thích, Triệu phu nhân nghe vậy trái tim mới buông lỏng xuống.
Được Hữu tướng khen ngợi, sau này không phải đi đường vòng như những người khác, Hữu tướng có thân phận gì, người được Hữu tướng khen ngợi cũng không có nhiều, có thể thấy Thẩm Dật có tài năng phi phàm.
Ý cười trên mặt Lục Lê Uyển dày thêm ba phần.
“Lão phu nhân quá khen.”
“Chuyện này đâu tính là gì, làm mẫu thân đến đây cầu thú, thì phải nói hết ưu điểm của Nhị công tử ra chứ, che đậy hết thì đâu ai hiểu được, lại uổng phí một mối nhân duyên tốt!”
Tiêu Lão phu nhân trầm giọng nói, Lục Lê Uyển liên tục gật đầu.
“Tiêu Lão phu nhân nói phải, là Lê Uyển suy nghĩ không chu toàn.”
“Nhị công tử có tâm chí mạnh mẽ là chuyện tốt, hai người cùng nhau dốc sức đạt được thành tựu mới là bản lĩnh, ỷ lại vào tổ tông thì tất cả chỉ là danh nghĩa chứ không có bản lĩnh thực sự.”
Tiêu Lão phu nhân dứt lời, Triệu Lão phu nhân gật đầu.
“Lời này có lý, thế hệ sau của nhiều quan lại thường sống quá thoải mái, kiến thức nông cạn, cả ngày chơi bời lêu lổng, quần là áo lượt, từ xưa tới nay tướng sĩ xuất thân từ nhà nghèo, mặc dù không có công huân nhưng bản lĩnh lại vượt trội hơn người.”
Triệu Lão phu nhân khá vừa lòng với Thẩm Dật, nay lại có Tiêu Lão phu nhân làm mai, càng không còn băn khoăn.
Triệu phu nhân cũng không lo âu nữa, nghĩ lại, nếu Triệu Nhàn Nhi và Thẩm Dật dốc sức làm ăn, Thẩm Dật nhìn như thế nào cũng không giống loại người sẽ vứt bỏ thê tử kết tóc đồng cam cộng khổ.
“Phu nhân yên tâm, nếu Dật Nhi đã muốn thú Triệu cô nương thì tuyệt đối sẽ không để Triệu cô nương oan ức, khi công thành danh toại sẽ dùng đại kiệu tám người nâng rước cô nương vào phủ.”
Lục Lê Uyển dứt lời, Triệu Lão phu nhân vỗ bàn.
“Được! Vậy Triệu gia đợi tin lành.”
Triệu Lão phu nhân quyết định việc này, Triệu phu nhân cũng không cản trở, dù sao Lục Lê Uyển đã thề đảm bảo, chờ Thẩm Dật đề tên bảng vàng sẽ thú Triệu Nhàn Nhi.
Vì thế hai nhà trao đổi tín vật, Tiêu Lão phu nhân chứng kiến, quyết định mối hôn sự, về phần khi nào thành hôn thì phải xem Thẩm gia.
Tảng đá trong lòng Lục Lê Uyển rốt cục cũng rơi xuống đất, biết ơn nhìn về phía Tiêu Lão phu nhân, nếu không có Tiêu Lão phu nhân ra mặt, làm sao đơn giản như vậy.
Hôm nay cũng có thể nhìn thấy, điều Triệu gia lo không phải về Thẩm Dật, mà là vị Thẩm Lão phu nhân thích xen vào chuyện của người khác, trong lòng Lục Lê Uyển càng thêm quyết định, tuyệt đối không thể để ai hủy đi hạnh phúc của nhi tử của bà.
Sau bình phong, Triệu Nhàn Nhi kích động muốn khóc, ôm chặt Tiêu Nguyên.
“Tiêu muội muội, đa tạ muội.”
Tiêu Nguyên tươi cười.
“Triệu tỷ tỷ khách khí làm gì, tỷ với nhị ca xứng đôi vừa lứa, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà bị hủy đi thì rất đáng tiếc.”
Triệu Nhàn Nhi gật đầu, không nhịn được rơi nước mắt.
Vừa rồi Triệu phu nhân gây khó dễ cho Thẩm Dật và Lục Lê Uyển, Triệu Nhàn Nhi thiếu chút nữa không nhịn được mà xông ra ngoài.
Nay mọi chuyện đã yên ổn, Triệu Nhàn Nhi mới yên tâm.
“Chẳng qua trong vòng một năm tới, nhị ca đều ở lại thư viện, sợ là không thể tới thăm tỷ, Triệu tỷ tỷ…”
Đối mặt với sự trêu ghẹo của Tiêu Nguyên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhàn Nhi đỏ lên, thật lâu sau mới thì thào một câu.
“Không sao, ta chờ được, ta tin tưởng Thẩm nhị ca sẽ về.”
Tiêu Nguyên che miệng cười.
Vừa ra đến trước cửa, Tiêu Lão phu nhân mang Tiêu Nguyên đi, Lục Lê Uyển nói cảm ơn không biết mấy lần, không chỉ vì cọc hôn sự này, mà còn tiền đồ tương lai của Thẩm Dật.
“Tiểu cửu, đa tạ con.”
Thẩm Dật cũng vô cùng kích động, suy nghĩ một chút lại nói.
“Trở về thay ta cảm ơn Triệu Hầu gia một tiếng.”
Tiêu Nguyên không hiểu vì sao, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Nhị ca, nay huynh thân mang trọng trách, sau này phải chăm chỉ đọc sách, sớm ngày thú Triệu tỷ tỷ vào cửa.”
Thẩm Dật nhìn cửa lớn Triệu gia, kiên định gật đầu.
“Yên tâm đi.”
Trong xe ngựa, Tiêu Nguyên chui vào trong lòng Tiêu Lão phu nhân, giọng nói dịu dàng làm nũng.
“Tiểu cửu đa tạ tổ mẫu, tổ mẫu là người tốt nhất trên đời này.”
Tiêu Lão phu nhân hờn giận nhìn Tiêu Nguyên, điểm lên chóp mũi Tiêu Nguyên.
“Thật hết cách với con.”
Tiêu Nguyên ôm lấy cánh tay Tiêu Lão phu nhân, vẻ mặt thỏa mãn.
Tiêu Nguyên vừa bước chân vào phòng, Thải Cúc nâng một chiếc hộp gấm đi tới, hòm bị khóa, Tiêu Nguyên nhíu mi.
“Đây là cái gì?”
Thải Cúc lắc đầu.
“Nô tì cũng không biết, là Triệu phủ đưa tới, nói là muốn đích thân giao cho tiểu thư.”
Tiêu Nguyên bừng tỉnh, còn tưởng Triệu Nhàn Nhi phái người đưa tới, nhưng nghĩ lại nàng vừa từ phủ Kinh Triệu Doãn trở về.
Dường như nhớ tới điều gì, Tiêu Nguyên rụt tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Để xuống đi.”
Tiêu Nguyên không nhắc đến, mấy nô tì cũng không dám hỏi nhiều, Thải Cúc đã đem hộp gấm cất vào tủ, Tiêu Nguyên nghiêng mắt nhìn, tim đập nhanh.
Buổi chiều Tiêu Nguyên luôn luôn cảm thấy bồn chồn không yên, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn về phía tủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
“Tiểu thư, có phải người cảm thấy không thoải mái không, có muốn mời đại phu qua đây một chuyến không?”
Hồng Tụ lo lắng hỏi.
Tiêu Nguyên lắc đầu.
“Không cần, ta không sao, chẳng qua trong phòng hơi bí, hôm nay ta rất vui nên có chút hưng phấn.”
Sắc trời tối dần, Tiêu Nguyên dùng xong bữa tối mà trong lòng không yên, ăn chậm chạp khác thường, Hồng Tụ nhìn vài lần, tổng cảm thấy có chút khác lạ, bình thường không thấy Tiêu Nguyên lề mề như vậy.
Mãi mới ăn xong, Tiêu Nguyên hắng giọng.
“Chuẩn bị tắm rửa một chút, hôm nay ta hơi mệt, tắm rửa xong đi ngủ, các ngươi không cần vào trông coi.”
“Vâng!”
Hồng Tụ gật đầu.
Tiêu Nguyên luôn mãi dặn dò không được bất cứ kẻ nào quấy rầy, ba người Hồng Tụ, Thải Cúc và Thanh Dư liên tục cam đoan, sau đó Tiêu Nguyên mới đóng cửa lại.
Mở tủ đem hộp gấm kia ra, đến bàn trang điểm chọn lấy một chiếc trâm, cắm phần chuôi vào khóa xoay, tiếng răng rắc vang lên, quả nhiên ổ khóa bị mở.
Mở hộp gấm ra, Tiêu Nguyên xấu hổ đỏ mặt, lập tức đóng hộp gấm lại.
Do dự hồi lâu, lại mở ra, Tiêu Nguyên lấy một ngón tay khêu y phục lụa trắng mỏng như cánh ve bên trong, cảm giác mềm nhẹ, trước ngực thêu đóa hoa mai xinh đẹp nở rộ, ở giữa có thể nhìn rõ khe hở.
“Ta nhổ vào! Thối tha không biết xấu hổ!”
Tiêu Nguyên buông lỏng tay ra, trong phút chốc sắc mặt đỏ như cà chua chín, toàn thân không được tự nhiên.
Sau bình phong tỏa ra hơi ấm nóng, Tiêu Nguyên vỗ vỗ gò má, đi chân trần qua đó, nhảy vào thùng, ngâm mình trong nước nóng, thoải mái hừ hừ hai tiếng.