Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 173: Thẩm Lão phu nhân cố chấp

Mặc kệ Thẩm Lão phu nhân khóc lóc om sòm như thế nào, Lục Lê Uyển không muốn nhìn, liền tìm lấy cớ rồi rời đi.

Ba ngày sau, Ninh Vãn Ca mới được thả về, nàng không may mắn như Thẩm Lão phu, toàn thân đều là vết roi, vừa thấy là biết đã bị dùng hình, hấp hối nằm sấp trên giường.

Thẩm Lão phu nhân đau lòng rơi nước mắt, triệu tập tất cả mọi người lại.

“Vãn Ca chỉ là một nữ tử mềm yếu, đâu phải thích khách gì, càng không thể liên quan gì đến thích khách được, nghe nói Triệu Hầu gia là vị nữ tế tương lai của Tiêu gia, chắc chắn là Triệu Hầu gia lấy việc công làm việc riêng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, Thẩm gia chúng ta không thể cho người khác tùy ý bắt nạt!”

Ninh Vãn Ca nằm úp sấp trên giường khóc thê thảm, hơi động một chút lại động đến vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ mới ba ngày không gặp mà cả người gầy một vòng, tinh thần kém hơn trước nhiều.

Có thể thấy Triệu Hầu gia không nương tay chút nào.

Lục Lê Uyển lười quan tâm Ninh Vãn Ca, ánh mắt bà nhìn Thẩm Dật, thấy Thẩm Dật cúi đầu trầm tư, thiếu niên vui tươi như ánh mặt trời trước kia đã trầm mặc hơn trước rất nhiều, Lục Lê Uyển vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.

“Tổ mẫu, là Triệu Nhàn Nhi, người trong xe ngựa chính là Triệu Nhàn Nhi, là ả quyến rũ phu quân.”

Ninh Vãn Ca nghiêng đầu nhìn về phía Lục Lê Uyển.

Sau khi về tới Thẩm gia, nàng phải trả hết oan ức mấy ngày qua phải chịu.

Lục Lê Uyển trợn mắt nhìn Ninh Vãn Ca.

“Nói đi nói lại, đều do ta ngày thường quá dung túng ngươi, dám châm ngòi thị phi, theo dõi Dật Nhi, ngươi thật to gan!”

“Con…”

Ninh Vãn Ca có vài phần chột dạ, dường như lại nghĩ đến cái gì đó, chống lại ánh mắt Lục Lê Uyển.

“Lúc trước rõ ràng cữu mẫu đã đồng ý với con, trong vòng một năm nếu mang thai hài tử, sẽ phù chính con, nếu đã đồng ý rồi sao nay lại cản trở?”

Lục Lê Uyển giận quá hóa cười, đang muốn mở miệng thì thấy Thẩm Dật đứng dậy, xốc vạt áo lên rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Lưu Vân. Dọa mọi người nhảy dựng.

Ninh Vãn Ca có một dự cảm không rõ.

“Phu quân, chàng làm cái gì vậy?”

Thẩm Dật ngước mắt lên, vẻ mặt kiên định.

“Phụ thân, con muốn tham gia khoa cử, trước khoa cử tuyệt đối không bước vào hậu trạch nửa bước, an tâm đọc sách, sớm ngày khảo thủ công danh.”

“Dật Nhi, con làm cái gì vậy!”

Sắc mặt Thẩm Lão phu nhân trầm xuống.

“Còn không mau đứng lên, bên cạnh con không có người hầu hạ thì làm sao có thể đi được, Vãn Ca cũng sẽ không cản con.”

“Phụ thân!”

Vẻ mặt Thẩm Dật là quyết định dứt khoát, lại nói.

“Con chuẩn bị chuyển đến thư viện, chịu khó học tập.”

“Tuyệt đối không được, ở nhà có gì mà khác đâu?”

Thẩm Lão phu nhân lập tức phản bác, kiên quyết không đồng ý Thẩm Dật rời khỏi Thẩm gia.

“Đừng tưởng rằng chút tâm tư này của con qua mắt ta được, cùng lắm thì sau này Vãn Ca ít đi là được.”

Thẩm Lưu Vân nửa ngày vẫn không mở miệng, Thẩm Dật hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đứng lên.

“Con tự nguyện đi ra ngoài lưu lạc một phen, dựa vào bản lĩnh của con để sống sót, để con tách ra khỏi phủ, sống một mình.”

“Ngươi điên rồi!”

Thẩm Lão phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Dật.

“Tiền đồ tốt đẹp thì không cần, lại muốn chà đạp bản thân, đến cùng là ai dạy ngươi uy hϊếp trưởng bối?”

Nói xong ánh mắt Thẩm Lão phu nhân hướng về phía Lục Lê Uyển.

Thẩm Dật lạnh lùng nhìn Thẩm Lão phu nhân.

“Không ai sai khiến ta làm như vậy, nếu Thẩm Lão phu nhân cảm thấy ta bất hiếu, cứ việc trục xuất Thẩm Dật khỏi gia phổ, đuổi khỏi Thẩm gia.”

“Ngươi!”

Thẩm Lão phu nhân chợt ngẩn ra, bị một tiếng Thẩm Lão phu nhân vô tình làm kinh hãi, dường như không thể tin vào lỗ tai mình, ngón tay run run chỉ vào Thẩm Dật.

“Đây là đại bất hiếu, là ai dạy ngươi nói lời này, có phải mẫu thân của ngươi không, hồ đồ a!”

Thẩm Lão phu nhân lại lớn tiếng chất vấn Thẩm Lưu Vân.

“Ngươi nhìn thê tử của ngươi một cái đi, hài tử ngoan ngoãn lại bị dạy thành cái dạng này, dám chống đối trưởng bối trước mặt mọi người, quả thực đại nghịch bất đạo, ngươi làm phụ thân như thế sao?”

Thẩm Lưu Vân nhìn Thẩm Dật.

“Dật Nhi, còn không mau cùng tổ mẫu của con….”

“Đủ rồi!”

Cuối cùng Lục Lê Uyển không nghe nổi nữa, vỗ mạnh bàn một cái.

“Người đâu, đi chuẩn bị sính lễ, mời bà mối nổi tiếng nhất Kinh đô đến đây một chuyến.”

Lục Lê Uyển thật sự không thể nhịn được nữa.

“Dường như có người muốn làm cho cái nhà này gà chó không yên, ở lại cũng thế cả thôi. Dật Nhi, con yên tâm, mẫu thân tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của con, trừ phi ta chết, nếu không cả đời này của Ninh Vãn Ca đừng nghĩ đến chuyện phù chính!”

Thẩm Lưu Vân sợ ngây người.

“Nàng nói bậy bạ gì đó?”

“Ta nói bậy? Nhiều năm qua, Lão phu nhân vốn nhìn ta là không vừa mắt, khắp nơi bới lông tìm vết, nay ta cũng chướng mắt, bức mấy hài tử của ta thành dáng vẻ này, người làm phụ thân như ông không thấy đau lòng, nhưng làm mẫu thân như ta không thể thờ ơ!”

Lục Lê Uyển bất chấp mọi giá.

“Danh vọng phu nhân Hầu gia ta không cần, nếu con ta có bản lĩnh thì tự nó mang vinh dự này về cho ta, hôm nay nếu ông tiếp tục ngăn cản, chi bằng chúng ta cũng kết thúc đi, nếu không thì cùng cách cũng được!”

Lục Lê Uyển đã nhìn thấu, Thẩm Lưu Vân không hạ được quyết tâm với Thẩm Lão phu nhân, nhiều năm qua, chỉ cần Thẩm Lão phu nhân rơi hai giọt nước mắt, Thẩm Lưu Vân sẽ mềm lòng.

Loại uất ức này, bà chịu đủ rồi!

Mọi người bị dáng vẻ này của Lục Lê Uyển làm ngẩn ra, từ trước đến nay Lục Lê Uyển đều dịu dàng thấu hiểu lòng người, rất ít khi phát giận, có thể chọc tức Lục Lê Uyển đến mức này, tuyệt đối là chuyện lớn.

Nghe vậy trong lòng Thẩm Dật như có dòng nước ấm chảy vào.

Từ lúc Lục Lê Uyển đồng ý để Ninh Vãn Ca vào cửa làm thϊếp cũng đã hối hận, không nên để một mình Thẩm Dật chịu đựng mãi như vậy.

“Mẫu thân.”

Lục Lê Uyển vỗ vai Thẩm Dật.

“Mẫu thân tuyệt đối không hối hận, trước đây là ta để ý quá nhiều nên mới để con chịu oan ức như vậy, không nghĩ tới mẫu thân càng nhường nhịn thì người khác càng lấn tới, bây giờ là con, tiếp theo sẽ đến Phong Nhi.”

Người khϊếp sợ nhất là Thẩm Lưu Vân, nửa ngày sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.

“Ngươi dám uy hiếm ai chứ, ngươi thử đi ra khỏi cửa xem!”

Thẩm Lão phu nhân hơi giật mình, sau đó lại đùa cợt.

Một cái nữ nhân bị hưu tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu lên được, bị bao nhiêu người đem ra làm trò cười.

“Mẫu thân luôn ủng hộ con!”

Lục Lê Uyển lười quan tâm đến Thẩm Lão phu nhân.

“Sớm ngày khảo thủ công danh, thú Triệu cô nương làm thê, con là người có hiểu chuyện, mẫu thân tin tưởng con, Triệu cô nương là người không tệ. Đi chuẩn bị chuẩn bị, chúng ta lập tức đến Triệu phủ cầu thân, trước phải quyết định chuyện này đã.”

Thật lâu sau Thẩm Dật gật đầu.

“Vâng!”

“Phu quân!”

Ninh Vãn Ca cất cao giọng, nằm trên giường giãy dụa một chút, nhất thời đau sắp ngất, thái dương đổ đầy mồ hôi.

“Chàng không thể làm như vậy, nếu chàng làm vậy thì đặt thϊếp ở đâu?”

Thẩm Dật không thèm quay đầu lại, Ninh Vãn Ca thống hận tay chân đập loạn trên giường, vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn Lục Lê Uyển.

“Rốt cuộc ta làm sai ở đâu, vì sao muốn tra tấn ta?”

Lục Lê Uyển nghiêng mắt nhìn Ninh Vãn Ca.

“Ngươi chỉ biết mạnh mẽ bám lấy Dật Nhi, có khi nào thì đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ thay nó chưa, rất ích kỷ!”

“Từ nhỏ ta đã ái mộ biểu ca, vì biểu ca mà làm bao nhiêu chuyện, đều là ngươi đứng giữa cản trở ta!”

Ninh Vãn Ca phẫn hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm Lục Lê Uyển thành trăm mảnh cho hết giận.

Lục Lê Uyển lại lười quan tâm Ninh Vãn Ca, ở trong mắt nàng, mọi người phải vây quanh nàng, nếu không chính là đối xử không tốt với nàng. Người vì tư lợi như vậy, vĩnh viễn chỉ lo nghĩ đến cảm thụ của bản thân, ép buộc người khác, dù là ai đi nữa cũng sẽ không chịu nổi.

“Hừ!”

Lục Lê Uyển lạnh mặt xoay người liền rời đi, Thẩm Lưu Vân vội vàng cầm lấy tay Lục Lê Uyển.

“Những lời nàng vừa nói đều là sự thật?”

Lục Lê Uyển nghiêng mắt nhìn Thẩm Lưu Vân, Thẩm Lưu Vân lại nói.

“Dật Nhi cũng là con của ta, sao ta có thể không đau lòng chứ, chẳng qua chỉ là một tiểu thϊếp mà thôi, chẳng lẽ tình cảm phu thê nhiều năm giữa chúng ta không bằng một tiểu thϊếp?”

Lục Lê Uyển rút tay về, nhìn Thẩm Lưu Vân bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Ông không hiểu Dật Nhi đau lòng như thế nào, nếu ta không tranh giành thay Dật Nhi, Dật Nhi sẽ thú thê sao, sau này cái nhà này còn yên tĩnh được sao, lúc trước đã nói thế nào, nay trong lòng ông thật sự không dao động chút nào à?”

Thẩm Lưu Vân nghẹn lời, không phản bác được nửa chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Lê Uyển.

“Để nó đi! Phản hết rồi!”

Thẩm Lão phu nhân tức giận gầm lên.

“Rời khỏi cái nhà này, bằng vào địa vị hôm nay của Thẩm gia, lại thú thê khác không phải là việc khó gì, rõ ràng nữ nhân này đang cố ý uy hϊếp con đấy!”

Lục Lê Uyển vừa nghe xong, lạnh lùng cười, xoay người bước đi, không lưu luyến chút nào.

Thẩm Mặc đứng lên, Thẩm Phong cũng đứng lên.

“Nếu mẫu thân rời khỏi đây, con cũng không ngây người trong cái nhà này nữa.”

Nói xong hai người nhấc chân bước theo, khiến Thẩm Lão phu nhân tức đến ngã ngửa, giận dữ.

“Tốt tốt! Người nào người nấy đều to gan, một câu khuyên bảo cũng không nghe, không biết tốt xấu, sau này ở lại Thẩm gia cũng là sỉ nhục Thẩm gia, đừng tưởng rằng Thẩm gia không có mẫu tử các ngươi thì không xong!”

Thẩm Lão phu nhân bất chấp mọi giá, cùng lắm thì thú lại là được, thích thì thú vài người, muốn có bao nhiêu hài tử mà chẳng được?

Bên tai là tiếng trách cứ của Thẩm Lão phu nhân thanh cùng với tiếng khóc của Ninh Vãn Ca, tiếng ồn ầm ỹ làm Thẩm Lưu Vân đau hết cả đầu.

“Đủ rồi!”

Thẩm Lưu Vân hét lớn.

“Rốt cuộc mẫu thân muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn mọi người ly tán hết mới bằng lòng bỏ qua phải không, tất cả những thứ này đều là tâm ý của mẫu thân?”

Thẩm Lão phu nhân bị câu nói của Thẩm Lưu Vân làm phát hoảng, sắc mặt khó coi.

“Lưu Vân, thê tử như vậy con còn muốn làm cái gì, chẳng khác gì tai họa cho Thẩm gia, một đám đủ lông đủ cánh dám ngỗ nghịch với trưởng bối, không ăn chút đau khổ thì sao biết sai được?”

Thẩm Lưu Vân trầm mặc.

“Con yên tâm, ít ngày nữa bọn nó sẽ phải trở về thôi.”

Thẩm Lão phu nhân lại tiếp tục khuyên nhủ.

Thẩm Lưu Vân chỉ cảm thấy phiền chán, quay người đi ra ngoài, mặc cho Thẩm Lão phu nhân gọi to như thế nào cũng không dừng bước. Thẩm Lão phu nhân tức giận đập nát một cái chén trà.

“Buồn cười!”

“Ngoại tổ mẫu.”

Ninh Vãn Ca bị này một màn dọa sợ mãi mới phục hồi tinh thần.

“Cữu mẫu định thay phu quân đi hạ sính lễ Triệu gia sao?”

Thẩm Lão phu nhân sẽ không cho phép, sau nghĩ kỹ lại, Lục Lê Uyển đã nhiều tuổi rồi, nếu cùng cách chắc chắn sẽ không sống được, chẳng qua ả chỉ đang hù dọa bà thôi.

“Là chúng ta ép bọn nó sốt ruột thôi, nhị ca của con chuẩn bị tham gia khoa cử sắp tới, hay là cứ để nó ra ở riêng đi.”

Thẩm Lão phu nhân nhất thời xúc động, nói xong cũng thấy hối hận.

Ninh Vãn Ca không muốn đống ý cũng khó, nay chuyện đã đến nước này, nếu không đáp ứng thì người cũng chạy mất rồi.

“Vãn Ca nghe ngoại tổ mẫu.”

Ninh Vãn Ca oan ức gật đầu.

“Hài tử ngoan, là Dật Nhi hồ đồ không hiểu lòng tốt của con, lòng người hiểm ác, chúng ta đều chỉ muốn tốt cho nó, chờ sau này Dật Nhi ăn đau khổ ở bên ngoài mới biết lòng tốt của con.”

Thẩm Lão phu nhân thủy chung không biết bà đã sai, bà là trưởng bối, lại là vì muốn tốt cho Thẩm Dật, vì sao mọi người không biết ơn, ngược lại lại chống đối bà.

Thẩm Lão phu nhân cảm thấy uất ức, cục tức này không nuốt trôi được.

“Nhưng cữu mẫu nói lát nữa sẽ đi cầu thân. Ngoại tổ mẫu, Vãn Ca nên làm cái gì bây giờ.”

Ninh Vãn Ca không muốn mất Thẩm Dật, trong lòng nàng chỉ có Thẩm Dật, tất cả đều do tiện nhân Triệu Nhàn Nhi kia, không biết dùng thủ đoạn gì với Thẩm Dật mà khiến Thẩm Dật mất đi lý trí.

Ở trong lòng, Ninh Vãn Ca đem Triệu Nhàn Nhi ra mắng hơn mười lần vẫn chưa hết giận, khóc mãi không ngừng.

Thẩm Lão phu nhân xoa xoa đầu, trong lòng cũng cảm thấy phiền chán.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Bên kia, Lục Lê Uyển gọi người mở nhà kho, chọn nhặt một bộ sính lễ, chuẩn bị canh thϊếp ổn thỏa, nhìn tư thế này không giống như đang đùa.

“Các con đừng lo lắng, phụ thân con là người ngu hiếu, nếu chúng ta không kiên trì, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị người khác bắt bí gây khó dễ, cần quyết đoán mà không quyết đoán được tất nhiên sẽ loạn!”

Lục Lê Uyển không biết sợ, nhiều năm qua chung sống cùng Thẩm Lưu Vân không phải không biết, mà là rất hiểu biết, bà cũng quá hiểu Thẩm Lão phu nhân, cho nên mới để người ta mũi nắm dắt đi.

“Mẫu thân nói rất đúng, nếu không ép phụ thân một lần, phụ thân chỉ biết thoái nhượng mà thôi.”

Thẩm Mặc ủng hộ Lục Lê Uyển vô điều kiện.

Thẩm Lưu Vân không có chủ kiến, thỏa hiệp hết lần này lượt khác, sau này Thẩm gia sẽ xảy ra nhiều mâu thuẫn nữa, thừa dịp mọi chuyện chưa nghiêm trọng, cách tốt nhất là giải quyết nhanh chóng.

“Đúng, bọn con sẽ luôn ủng hộ mẫu thân, cho dù hòa ly, bọn con cũng sẽ không để mẫu thân chịu oan ức.”

Thẩm Dật và Thẩm Phong cùng lên tiếng.

Nhiều năm qua Lục Lê Uyển nhận bao nhiêu oan ức, ba huynh đệ đều rành rành trước mắt, nay ba người đều đã trưởng thành rồi, là thời điểm bảo hộ Lục Lê Uyển.

Lục Lê Uyển xoa xoa khóe mắt, vô cùng vui mừng.

“Phu nhân, Hầu gia đến.”

Nha hoàn canh giữ ở cửa hô một tiếng.

Lục Lê Uyển thu hồi nụ cười.

“Đều chuẩn bị tốt chưa?”

“Bẩm phu nhân, đều chuẩn bị xong rồi.”

Lục Lê Uyển gật đầu.

“Xuất phát!”

Rất nhanh một sân sính lễ treo lụa đỏ vô cùng vui mừng, mấy chục thị vệ nâng rương, đầy đủ trên dưới một trăm rương. Sở dĩ chuẩn bị đầy đủ như vậy là vì Lục Lê Uyển đã sớm nghĩ ra ý tưởng này, chẳng qua bị kích động nên phải làm trước mà thôi.

“Nàng làm cái gì vậy!”

Thẩm Lưu Vân vội vàng đi tới, ngăn cản Lục Lê Uyển.

“Hầu gia, có gì muốn nói thì lát nữa về hẵng nói.”

Vẻ mặt Lục Lê Uyển không chút biểu cảm.

“Uyển Nhi…”

Vẻ mặt Thẩm Lưu Vân bất đắc dĩ.

Lục Lê Uyển đã quyết tâm đến cùng, để thị vệ nâng sính lễ xuyên thẳng qua sân.

Thẩm Lão phu nhân vừa thấy tư thế này, tức đến trợn mắt.

“Hếch mũi lên mặt, ả còn làm bộ làm tịch, buồn cười!”

“Ngăn lại cho ta!”

Thẩm Lão phu nhân hô to một tiếng.

Lục Lê Uyển lạnh mặt.

“Tất cả sính lễ này không phải là tài sản của Thẩm gia, mọi thứ đều của hồi môn của ta, Lão phu nhân có cần kiểm tra không?”

“Ngươi!”

Quả thật Thẩm Lão phu nhân cũng có ý này, chẳng qua lại bị người khác nói trắng ra, nhất thời không xuống đài được.

“Rốt cuộc ngươi muốn ồn ào đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua!”

Thẩm Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Lục Lê Uyển.

Đâu có nhi tức nào dám tranh cãi với bà bà đến mức này.

Thẩm Lão phu nhân hít sâu một hơi.

“Chi bằng cứ theo lời Dật Nhi trước đi, chuyển ra khỏi Thẩm gia yên tâm chuẩn bị khoa cử, ước định trước đây cũng lùi lại một năm.”

Lục Lê Uyển cười nhạo.

“Lão phu nhân, việc này đợi lát nữa ta về lại chém gió tiếp đi.”

Nói xong, Lục Lê Uyển quay đầu bước đi, mang theo một đám người chậm rãi rời đi.

Thẩm Lão phu nhân trơ mắt nhìn người đi, từng rương từng rương được nâng qua khỏi cửa lớn Thẩm gia, không có ý định quay đầu lại.

Bà đã thoái nhượng một bước, vì sao Lục Lê Uyển cố chấp không tha?

“Các ngươi!”

Thẩm Lão phu nhân tức giận bước lui một bước, muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời, Lý ma ma không ngừng vỗ sau lưng Thẩm Lão phu nhân, giúp Thẩm Lão phu nhân thuận khí.

“Lão phu nhân, xin bớt giận.”

Thẩm Lưu Vân đứng ở trước cửa, vừa thấy dáng vẻ này của Thẩm Lão phu nhân lại vội vàng chạy đến.

“Mẫu thân, người không sao chứ.”

Thẩm Lão phu nhân vẫn chưa hồi phục tinh thần, chỉ vào Thẩm Lưu Vân.

“Viết! Viết hưu thư! Nhi tức như vậy Thẩm gia ta không cần!”

“Mẫu thân.”

Thẩm Lưu Vân cũng không muốn.

“Người cần gì phải khổ như vậy, Dật Nhi không thích Vãn Ca, người cần gì phải ép buộc nó chứ, sau này Thẩm gia trích ra một phần của hồi môn cho Vãn Ca, tìm người tốt rồi gả nàng đi, như thế còn tốt hơn làm một đôi oan gia.”

Thẩm Lưu Vân thực không hiểu, một đứa nhất định phải thú, một đứa không gả không được, chỉ cần nhường nhau một bước có phải tốt hơn không?

“Bây giờ vấn đề không phải là thú hay không thú, Lưu Vân, chẳng lẽ con dễ dàng tha thứ cho nữ nhân dám sỉ nhục mẫu thân sao, ở trong lòng con, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay chín tháng mang nặng đẻ đau quan trọng, hay nữ nhân kia quan trọng hơn?”

Trước đây Thẩm Lão phu nhân chịu không ít uất ức, lúc bà mới về làm thê, bị bà bà Thẩm Lão phu nhân ép buộc thiếu chút nữa mấy đi nửa cái mạng, cho đến khi bà bà Thẩm Lão phu nhân qua đời, đến thời Thẩm Lưu Vân, Thẩm Lão phu nhân mới nắm quyền trong Thẩm gia, cho nên tâm lý cả người đều vặn vẹo, không có bất cứ người nào được phản bác bà.

Nay đến lượt bà làm bà bà, Lục Lê Uyển hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch bà, Thẩm Lão phu nhân không vừa ý nhiều chuyện, tâm tính càng nghiêm trọng thêm.

Chỉ cần Lục Lê Uyển không thích, không vui, Thẩm Lão phu nhân càng đưa ra ý kiến trái ngược, dường như từ trong những chuyện đó, bà cảm nhận được thú vui.

Giống như chuyện của Ninh Vãn Ca, Lục Lê Uyển càng phản đối, Thẩm Lão phu nhân càng quyết tâm, chỉ cần Lục Lê Uyển bị chèn ép ngột ngạt khó chịu, trong lòng bà càng thoải mái.