Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 172: Lấy việc công làm việc riêng

Ninh Vãn Ca chống lại cảm giác lạnh lẽo trong mắt Tiêu Nguyên, hai chân không tự chủ được mà phát run.

“Ta nói cho ngươi, nay Thẩm gia là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, nếu ta xảy ra chuyện gì, Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, thức thời thì buông ta ra…”

Tiêu Nguyên hừ hừ hai tiếng, nâng tay vỗ hai cái trên mặt Ninh Vãn Ca.

“Ngươi cũng thật biết coi trọng chính ngươi a, một tiểu thϊếp thôi, nếu ta muốn đánh muốn gϊếŧ thì ai dám nói gì.”

“Ngươi dám!”

Ninh Vãn Ca mở mắt thật to.

“Vậy thử xem xem!”

Tiêu Nguyên rút một chiếc trâm trên đầu xuống, nhắm ngay gò má trắng nõn của Ninh Vãn Ca, dọa Ninh Vãn Ca dán sát người vào xe ngựa trên vách đá, lạnh cả người.

Tiêu Nguyên giơ cao tay lên, Ninh Vãn Ca lập tức khóc to gọi bậy.

“Tổ mẫu cứu con…”

Thẩm Lão phu nhân cho người chế ngự Thẩm Dật, bà nhìn Tiêu Nguyên, không vui nói.

“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, không đến lượt ngươi nhúng tay vào, ngươi cũng là cô nương khuê các, bàn tay quá dài rồi đấy!”

Tiêu Nguyên nhíu chặt mày dài, vênh mặt, hất cằm nhọn, ánh mắt kiêu căng.

“Thẩm Lão phu nhân nhiều tuổi nên đầu óc hồ đồ rồi sao, chỉ vì một tiểu thϊếp mà gây chuyện với nhi tức, tôn tử thậm chí là cả nhi tử, có đáng không?”

Bị một tiểu bối chỉ trích trước mặt mọi người, nét mặt già nua của Thẩm Lão phu nhân đỏ lên, l*иg ngực phập phồng lên xuống, tay run run chỉ vào Tiêu Nguyên.

“Làm càn!”

“Ngươi mới làm càn, dám cả gan bất kính với Huyện chủ!”

Tiêu Nguyên tức giận quát.

“Nơi này là dưới chân Kinh đô, không phải sơn trang, nếu không phải Thẩm bá phụ hiếu kính ngươi, thì trên đời này không ai để ngươi vào mắt, trong ngoài đúng sai thế nào cũng không phân biệt được, ép buộc tôn tử thú tiện nhân không biết liêm sỉ, có phải Thẩm Lão phu nhân muốn ép nhị ca vào đường chết thì mới bằng lòng bỏ qua!”

Tiêu Nguyên chất vấn hết câu này sang câu khác, để Thẩm Lão phu nhân á khẩu không trả lời được, một ngụm tức giận dâng lên trong lòng, liền trực tiếp mắng.

“Cho dù như thế cũng không đến lượt ngươi quản, từ xưa đến nay phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, Vãn Ca có chỗ nào không xứng với nó. Còn ngươi là cái thá gì, chắc chắn là Lục Lê Uyển phái ngươi can thiệp, hài tử ngoan ngoãn bị xúi giục ngỗ nghịch với trưởng bối, đúng là làm bậy!”

Thẩm Lão phu nhân bày ra khí thế mạnh mẽ, chỉ vào Tiêu Nguyên mà mắng.

Tiêu Nguyên hướng về phía nha hoàn, nói.

“Mời Thẩm bá phụ và phụ thân ta đến đây một chuyến!”

“Vâng!”

Thẩm Lão phu nhân vừa nghe đến đó lập tức ngừng khóc, cất cao giọng.

“Tiêu cô nương, rốt cuộc Thẩm gia đắc tội với cô nương ở chỗ nào mà cô nương lại muốn làm lớn chuyện này, không chú ý đến mặt mũi của Thẩm gia chút nào!”

Tiêu Nguyên cười lạnh.

“Thẩm Lão phu nhân mang nhiều người đến đây như vậy, không phải là muốn làm lớn chuyện à, nếu ta không thành toàn, chẳng phải đã cô phụ ý tốt của Thẩm Lão phu nhân rồi sao?”

“Ngươi!”

Thẩm Lão phu nhân nghẹn lời, bà chỉ muốn Thẩm Dật thỏa hiệp, phù chính Ninh Vãn Ca chứ không phải muốn gây chuyện.

“Như vậy đi, để cô nương bên trong ra đây, chúng ta cùng thương nghị chuyện này nên làm thế nào cho phải.”

Thẩm Lão phu nhân không dám đắc tội Hữu tướng, trong lòng nhút nhát.

“Chi bằng để Vãn Ca và cô nương bên trong cùng gả cho Dật Nhi, làm một đôi tỷ muội tốt, không phân biệt trên dưới, được không?”

Thẩm Lão phu nhân đảo mắt, lấy lui làm tiến, trước nghĩ cách để Ninh Vãn Ca phù chính rồi tính tiếp.

Tiêu Nguyên cắn chặt răng, tình hình bây giờ ở thế bị động, dù sao Triệu Nhàn Nhi vẫn còn ở trong xe ngựa, sau này, thanh danh của Triệu Nhàn Nhi sẽ bị tổn hại.

Tiêu Nguyên ngẫm lại liền tức không có chỗ phát tiết, lại để Ninh Vãn Ca xen được vào kẽ hở, đều là sơ suất của nàng.

Nàng không có ý định làm lớn chuyện, không thể để Triệu Nhàn Nhi nhận hết liên lụy.

Đang lúc Tiêu Nguyên trầm tư suy nghĩ không để ý, bỗng nhiên Ninh Vãn Ca đẩy Tiêu Nguyên một cái thật mạnh.

“Hừ! Ta sẽ để mọi người nhìn thấy người không biết liêm sỉ này là ai!”

Tiêu Nguyên bất ngờ bị đẩy ra, mắt thấy sắp đυ.ng phải bánh sau của xe ngựa, Tiêu Nguyên kinh hãi không biết làm sao mới có thể đứng vững được.

Ngay sau đó, một thân ảnh đen như mực xuất hiện đúng lúc, nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Nguyên, nhảy lên.

Tiêu Nguyên vừa nâng mắt, chóp mũi phảng phất mùi hương quen thuộc, thấy người vừa tới hai mắt nàng sáng lên.

Triệu Tuân nghiêm mặt, vừa rồi nếu hắn không đến kịp, nếu ngã vào bánh xe ngựa, khuôn mặt nàng sẽ bị hủy mất.

Bên kia, tay Ninh Vãn Ca vừa chạm đến mành xe, ngay sau đó cả người bị đá bay, rơi xuống đất, nàng hét thảm một tiếng, rồi đau quá ngất xỉu đi.

Nhìn người mới tới, mọi người kinh ngạc, Thẩm Lão phu nhân run run chỉ tay mãi không nói được gì.

“Ngươi… Ngươi!”

Thả Tiêu Nguyên xuống đất, toàn thân Triệu Tuân tản ra hơi thở lạnh lẽo, dáng vẻ giận dữ, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh một vòng, nhếch môi mỏng lên.

“Áp giải toàn bộ người ở đây về!”

“Vâng!”

Rất nhiều thị vệ phía sau đuổi đến chỗ Triệu Tuân, rất nhanh bao vây xung quanh.

Thẩm Lão phu nhân cũng bị cỗ sát khí này làm kinh sợ, không nói được câu nào, vội vàng vịn lấy tay nha hoàn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Dựa vào cái gì! Bọn ta làm gì sai?”

“Đúng vậy, giữa ban ngày ban mặt, bọn ta chỉ là dân thường không làm gì sai, không thể vô duyên vô cớ bắt người như thế được, có còn vương pháp hay không?”

Một ma ma can đảm hô to, nhận được không ít lời phụ họa.

Triệu Tuân nhíu mày nghiêng mắt nhìn mọi người.

“Vừa rồi Bản quan đuổi theo một tên thích khách đang lẩn trốn, vừa đúng lúc đuổi tới đây, thích khách trà trộn vào giữa đám người các ngươi, các ngươi bao che cho thích khách, chẳng lẽ là đồng đảng? Cho nên, Bản quan phải tra thẩm một lượt.”

Mọi người sửng sốt, đâu dám phản bác, chỉ cần nói thêm một câu chính là bao che thích khách.

Thẩm Lão phu nhân không tin chuyện lại trùng hợp như vậy, thích khách sớm không đến trễ không đến, lại cố tình đến vào lúc này.

“Bọn ta đâu thể là thích khách được, tất cả mọi người ở đây đều là hạ nhân Thẩm gia, chính là người nhà Thẩm Hầu gia. Triệu đại nhân, người xem có phải đã hiểu lầm rồi không?”

Thẩm Lão phu nhân không muốn rời đi, còn chưa có nhìn thấy người trong xe ngựa đâu, bà đảo mắt chỉ vào xe ngựa.

“Triệu đại nhân, có phải thích khách trốn trong xe ngựa không?”

Triệu Tuân nghiêng mắt nhìn Thẩm Lão phu nhân.

“Ngươi dám nghi ngờ năng lực phá án của Bản quan?”

“Không dám không dám, ý của ta không phải như thế…”

Thẩm Lão phu nhân xua tay liên tục.

“Đại nhân, vết máu này đến đây thì mất dấu, chắc chắn thích khách lẩn trốn trong đám người này.”

Triệu Thất chắp tay, nói rất trôi chảy.

Mọi người quay đầu lại nhìn, quả thực trên mặt đất có vết máu để lại, bỗng nhiên sợ hãi.

Thật sự có thích khách.

Thẩm Lão phu nhân vội vàng nói.

“Bọn nó còn đáng nghi, chẳng lẽ lão bà ta đây cũng đáng nghi?”

Triệu Tuân nhếch môi.

“Thích khách này vô cùng giảo hoạt, bình thường hay dịch dung thành dáng vẻ của bà lão hoặc hài tử để lừa gạt mọi người.”

Thẩm Lão phu nhân nghẹn lời, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, còn chưa mở miệng đã bị Triệu Thất chặn lại, ê ê a a không nói được câu nào nữa.

“Dẫn hết đi!”

Triệu Tuân lạnh giọng ra lệnh.

“Vâng!”

Rất nhanh tất cả những người này đều bị mang đi, Tiêu Nguyên mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Có thích khách thật?”

Tiêu Nguyên nhẹ giọng hỏi một câu.

Triệu Tuân tức giận nghiêng mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên rụt cổ, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng.

“Đa tạ Hầu gia cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích, nếu là Hầu gia đã làm người tốt thì làm cho đến cùng, giúp trút giận có được không?”

Triệu Tuân làm như vậy là lạm dụng chức quyền, lấy việc công làm việc tư, nhưng Tiêu Nguyên thích!

“Sau này ở Kinh đô, ta không phải sợ ai, ai dám bắt nạt ta, chàng bắt hết lại cho ta, dạy dỗ một chút cho thật tốt!”

Tiêu Nguyên càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt híp thành một đường thẳng, nắm tay nhỏ vung vẩy không ngừng.

Triệu Tuân nghiêm mặt ra vẻ đứng đắn, sau đó ghé sát vào tai Tiêu Nguyên nỉ non vài câu, Tiêu Nguyên nghe xong mặt đỏ tim đập nhanh, vươn tay đấm vào ngực Triệu Tuân một cái, lại bị Triệu Tuân giữ chặt không buông, nhìn Tiêu Nguyên.

“Không được!”

Tiêu Nguyên kiên quyết lắc đầu, quả thực xấu hổ chết người.

Triệu Tuân hắng giọng, lại thấp giọng ghé vào bên tai Tiêu Nguyên nói thầm một trận, Tiêu Nguyên dậm chân một cái, gò má hồng như mông khỉ, bán tín bán nghi nhìn hắn.

“Thật?”

Triệu Tuân nghiêm túc gật đầu.

“Sau này loại việc nhỏ này không nhọc Tiêu cô nương tự mình ra trận, giao cho tiểu nhân là được.”

Nói xong Triệu Tuân xoa xoa bàn tay Tiêu Nguyên, đầu óc Tiêu Nguyên nóng lên liền đáp ứng.

“Vậy được, chàng đêm nay …!”

Tiêu Nguyên vừa muốn mở miệng, đã bị Triệu Tuân che miệng, nhìn lại theo tầm mắt, Tiêu Nguyên mới im lặng.

“Bản quan còn phải phá án, đi trước một bước, Tiêu cô nương vẫn nên nhanh chóng hồi phủ đi, nơi này không an toàn.”

Trong phút chốc Triệu Tuân đã khôi phục lại vẻ nghiêm trang, hắng giọng, lạnh lùng dường như người vô liêm sỉ vừa rồi không phải là hắn.

Triệu Tuân ngồi trên lưng ngựa, ngoái đầu lại nhìn Tiêu Nguyên, trong mắt xẹt qua một tia cưng chiều dịu dàng, nhìn đám người trong lòng đầy sợ hãi bên kia, sâu trong đáy mắt xẹt qua một chút ngoan lệ.

“Đa tạ Triệu đại nhân quan tâm, chúng ta rời đi ngay.”

Triệu Tuân ừ một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, ngựa tung vó chạy đi.

Tiêu Nguyên ổn định lại tâm trạng, vội vàng vén màn lên.

“Triệu tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Sắc mặt Triệu Nhàn Nhi không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vừa thấy là biết nàng đã quá mức sợ hãi.

Tiêu Nguyên tự trách.

“Là muội lo lắng chưa chu toàn, để tỷ bị kinh sợ.”

“Không, chuyện không liên quan đến muội.”

Triệu Nhàn Nhi khôi phục bình tĩnh, đưa tay kéo Tiêu Nguyên.

“Hôm nay may mà Triệu Hầu gia tương trợ, vừa rồi nếu không phải Triệu Hầu gia đến, ta còn tưởng phải đi ra ngoài, cho dù bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, ta cũng muốn ở cùng Thẩm nhị ca, người khác nghĩ gì ta không cần biết, chỉ cần Thẩm nhị ca chấp nhận ta, cho dù khó khăn thế nào ta cũng kiên trì.”

Triệu Nhàn Nhi đã suy nghĩ rất rõ ràng, mặc dù có Thẩm Lão phu nhân can thiệp, nhưng nàng gả cho Thẩm Dật, người khác nói gì nàng không cần để ý.

Tiêu Nguyên tươi cười.

“Triệu tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chúng ta trở về đi.”

Đơn giản là Thẩm Lão phu nhân vừa đến Kinh đô, vẫn chưa quen nhiều, người mang đến cũng đều là nha hoàn tiểu tư Thẩm phủ, những người đó lăn trong tay Triệu Tuân một lần, Tiêu Nguyên không lo lắng sẽ truyền ra lời đồn không hay nào.

Triệu Nhàn Nhi gật đầu, trải qua chuyện này nhưng trong lòng vô cùng bình thản.

Thẩm gia.

Thẩm Lưu Vân nghe được chuyện này, sắc mặt trầm xuống.

“Sao mẫu thân lại dính vào thích khách?”

Lục Lê Uyển nghẹn một bụng lửa giận không chỗ tát, trên mặt cười lạnh.

“Mẫu thân mang theo một đám nha hoàn ma ma ngăn chặn Dật Nhi, chẳng qua Dật Nhi với tiểu cửu đi tản bộ mà thôi, mẫu thân thì hay rồi, chẳng phân biệt được thị phi, đúng sai liền mắng loạn!”

Thẩm Lưu Vân nghe vậy chau mày, Lục Lê Uyển lại nói.

“Theo ta thấy, Ninh di nương không đúng mực, thường ngày không ít lần xúi giục mẫu thân, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phá hỏng tiền đồ của Dật Nhi!”

Thẩm Lưu Vân vừa nghe lại bất đắc dĩ, bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử, trong lòng không muốn nhìn mặt Ninh Vãn Ca.

“Nhưng bây giờ mẫu thân vẫn đang ở trong nhà lao….”

Lục Lê Uyển cười khẽ.

“Yên tâm đi, buổi chiều ta có phái người qua đó xem xem, mẫu thân ở trong nhà lao không có gì ngại, mẫu thân chỉ trùng hợp đυ.ng phải thích khách mà thôi, không liên quan gì, ngày mai có thể trở về.”

Ngoài miệng Lục Lê Uyển nói như vậy, nhưng trong lòng thì sáng như gương, thích khách này chỉ là lý do mà thôi.

Nghe Lục Lê Uyển nói như vậy, Thẩm Lưu Vân mới thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Lục Lê Uyển.

“Vãn Ca từ nhỏ đã không còn thân mẫu, mẫu thân cũng thương nó quá, mặc dù không đúng mực, nhưng nói cho cùng cũng là người một nhà.”

Thẩm Lão phu nhân bao che cho Ninh Vãn Ca ngang ngược nhiều lần, thường ngày cũng không gây ra chuyện gì quá đáng, cho nên ông cũng không thể bỏ mặc Thẩm Lão phu nhân được.

Nói lý ra Thẩm Lưu Vân không biết đã khuyên bao nhiêu lần, nhưng Thẩm Lão phu nhân một lòng kiên trì, Thẩm Lưu Vân cũng không biết phải làm sao.

Lục Lê Uyển vừa nghe lời này, khóe miệng cong lên một chút trào phúng.

“Nếu tính tình Ninh di nương dịu dàng nhàn thục, không cần mẫu thân nói, ta cũng sẽ thú nàng cho Dật Nhi. Không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần con ta không đồng ý thì không ai được ép nó, lần trước chuyện của Ninh di nương, ta đã thoái nhượng một lần, nếu lần này tiếp tục, Dật Nhi sẽ mất đi hạnh phúc cả đời!”

Vẻ mặt Lục Lê Uyển kiên định, tuyệt đối không cho phép Ninh Vãn Ca hủy đi hạnh phúc cả đời của Thẩm Dật, chỉ một di nương cũng đủ khiến cho bà chán ghét rồi.

“Không phải lần trước nàng đã đáp ứng, trong vòng một năm chỉ cần Vãn Ca sinh hạ hài tử sẽ phù chính nó sao?”

Lục Lê Uyển nghe vậy liền cười.

“Ta nói như vậy, nhưng là chàng cũng thấy, suốt ngày Dật Nhi không ở nhà, khắp nơi trốn tránh Ninh di nương, bản thân nó không có phúc khí không có bản lĩnh, người làm mẫu thân như ta đâu thể ép buộc Dật Nhi làm lễ chu công với Ninh di nương đi?”

“Chuyện này…”

“Đường là do chính nó chọn, khó trách người khác.”

Lục Lê Uyển lại bổ sung một câu.

“Trong vòng một năm, nếu không có hài tử, ta liền thú nhi tức cho Dật Nhi, lúc đó, người nào muốn cản cũng vô dụng!”

Thẩm Lưu Vân nghe vậy mím môi, không lại nói nữa, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ngày hôm sau, Thẩm Lão phu nhân được người đưa về, cả người như già đi mười tuổi, tinh thần hoảng hốt.

“Mọi chuyện đã điều tra xong, thích khách không liên quan đến Thẩm Lão phu nhân, người đã được đưa đã trở lại, cáo từ!”

Triệu Thất chắp tay hướng về phía Thẩm Lưu Vân, sau đó xoay người bước đi.

“Mẫu thân.”

Thẩm Lưu Vân tiến lên đón, không ngờ lại bị Thẩm Lão phu nhân gạt ra, Thẩm Lão phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn Lục Lê Uyển.

“Đều là ngươi, ngươi cố ý để Tiêu gia nhúng tay vào để ta vô duyên vô cớ mang tội một đêm, ngươi thật nhẫn tâm a!”

Lục Lê Uyển cũng không trông cậy vào Thẩm Lão phu nhân có thể nói ra lời dễ nghe, thản nhiên nói.

“Mẫu thân thật quá coi trọng nhi tức rồi, ta nào có bản lĩnh đó cơ chứ!”

“Hừ! Ta nói cho ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không cho phép ả kia vào cửa, chờ Vãn Ca trở về lập tức phù chính nó!”

Thẩm Lão phu nhân cầm lấy tay Thẩm Lưu Vân.

“Mẫu thân khó khăn lắm mới nuôi con lớn, bị bao nhiêu oan ức, con chỉ có một muội muội duy nhất, làm cữu cữu chẳng lẽ con có thể trơ mắt nhìn Vãn Ca bị người ta giày xéo thật sao!”

“Mẫu thân, lúc trước chúng ta đã từng nói, Vãn Ca chưa hoài hài tử thì không thể phù chính.”

Lục Lê Uyển cũng nổi giận.

“Ngươi câm miệng!”

Thẩm Lão phu nhân gầm lên.

“Cái nhà này họ Thẩm, không đến lượt ngươi xen miệng vào, ngươi năm lần bảy lượt ngỗ nghịch trưởng bối, phạm vào đại tội bất hiếu, đừng tưởng ngươi đang có chủ ý gì mà ta không biết, nhất định là ngươi lén giật dây Dật Nhi, Dật Nhi mới trốn tránh Vãn Ca, ngươi đúng là độc phụ!”

“Tổ mẫu!”

Cách đó không xa truyền đến giọng nói lạnh lẽo, chỉ thấy Thẩm Mặc đi tới, đôi mắt âm trầm.

“Phụ thân của Triệu cô nương chính là Kinh Triệu doãn Triệu đại nhân, nếu sang năm Nguyên biểu đệ muốn làm quan, đắc tội Triệu đại nhân thì phiền phức lớn đấy.”

Sắc mặt Thẩm Lão phu nhân khó coi như ăn phải ruồi bọ chết, Ninh Nguyên là thân đệ đệ của Ninh Vãn Ca, cũng là người Thẩm Lão phu nhân yêu quý nhất, thường ngày xem hắn như bảo bối.

Thẩm Mặc nói những lời này chính là đang uy hϊếp Thẩm Lão phu nhân, vốn dĩ Thẩm Lão phu nhân định làm lớn chuyện hôm qua, nhưng hôm nay, tâm tư liền bị dập tắt. Nhưng miệng cãi chày cãi cối.

“Triệu đại nhân dám lấy việc công làm việc riêng sao?”

Lục Lê Uyển cười lạnh, Thẩm Mặc cũng im lặng.

Thẩm Lão phu nhân nhìn Thẩm Lưu Vân, lại nói.

“Nay Vãn Ca còn trong ở trong nhà lao chưa ra, con còn không mau nghĩ cách cứu nó ra!”

“Tổ mẫu, phụ thân mới đến đối Kinh đô chưa quen biết nhiều, giờ biết cầu ai đây?”

Thẩm Mặc không thân thiết với người tổ mẫu này, biểu cảm thản nhiên, trực tiếp hắt cho Thẩm Lão phu nhân một chậu nước lạnh.

“Tất nhiên là Hữu….”

Nói đến một nửa, Thẩm Lão phu nhân lại nghẹn lời, Hữu tướng đồng ý giúp mới là lạ.

“Hừ! Ta là đã nhìn ra, các ngươi ước gì Vãn Ca chết trong đó mới tốt, một đám vui sướиɠ khi người khác gặp họa, không có nhân tính!”

Thẩm Lão phu nhân không nghĩ ra được nguyên do gì, cho nên mới lôi đề tài mới này ra, đem tức giận trút hết lên đầu mọi người.

“Mẫu thân, chuyện này đã điều tra xong, Vãn Ca chắc sẽ về, tin tưởng Triệu đại nhân sẽ không oan uổng Vãn Ca.”

Thẩm Lưu Vân đối với Thẩm Lão phu nhân có chút bất đắc dĩ, không biết phải nói thế nào mới tốt.

Lục Lê Uyển chỉ cảm thấy Thẩm Lão phu nhân chỉ ở đó một đêm quá ít, nên ăn nhiều đau khổ một chút, phải càng nhiều đau khổ hơn nữa!