Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 170: Bí mật Thẩm gia

Tiêu Nguyên xốc chăn lên ôm lấy thắt lưng Triệu Tuân, khóc oan ức.

“Không được đi, sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, sao ngươi không chịu trách nhiệm nói đi là đi như thế được!”

Triệu Tuân cúi đầu thấy nàng khóc như hoa lê trong mưa khiến lòng người say, lại nhớ đến điệu múa hôm nay, lập tức tước vũ khí đầu hàng.

“Chàng thật xấu, rõ ràng nhiều lần giúp ta nay lại muốn bỏ mặc ta, ai thèm thân phận cao quý chứ!”

Tiêu Nguyên nhếch môi, kể hết oan ức trong lòng ra.

“Nếu ta để ý thân phận, dựa vào địa vị của phụ thân ta, ta muốn làm gì chẳng được.”

Triệu Tuân nghe ngứa lỗ tai, không nhịn được hỏi một câu.

“Nàng vốn có thân phận cao quý, đi theo ta chỉ là một thương nhân thấp hèn, mặc dù sau này không lo chuyện ăn mặc, nhưng nàng không cảm thấy thua kém các tỷ muội của nàng….”

“Thì sao, các quý phủ nhiều quy củ, rất gò bó trói buộc, nhìn ngoài sáng bóng chói lọi, nhưng sự thật thì khổ bản thân mà thôi, thương nhân thì thế nào, ta nguyện ý!”

Hai tay Tiêu Nguyên ôm chặt hông Triệu Tuân hông, Triệu Tuân thuận thế ngồi xuống giường, hưởng thụ khoảnh khắc này.

“Chàng kiếm bạc, còn ta ngày ngày đeo vàng đội bạc, ăn mặc xinh đẹp, thích làm gì thì làm, chẳng phải sướиɠ hơn sao?”

Tiêu Nguyên càng nói càng có lý, nói xong còn gầu đầu phụ họa như gà mổ thóc.

Triệu Tuân bật cười, một bàn vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Nguyên, càng thương yêu nữ tử trong lòng, hận không thể nhập nàng vào xương tủy.

“Đa tạ tiểu cửu không ghét bỏ tại hạ, một lòng đi theo, tại hạ tất sẽ đối đãi toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không cô phụ mảnh tình của tiểu cửu.”

Lúc này Triệu Tuân mới tính hiểu rõ, nếu Tiêu Nguyên không có tình cảm gì với hắn thì sẽ không nói ra những lời này, đáng thương bây giờ hắn mới hiểu được, vậy mà lại bực bội nhiều ngày nay.

Nếu Tiêu Nguyên không chịu để tâm, cần gì phải giận dỗi hắn, còn ồn ào chuyện không được nạp thϊếp, mặc dù không nói rõ nhưng tóm lại ý tứ đó cũng không khác lắm.

Nếu không dựa theo suy nghĩa trước kia, chờ mọi chuyện yên bình thì cả hai hòa ly là được.

Triệu Tuân hận không thể tự cho mình hai bạt tai.

Thật đúng là chậm hiểu, oan uổng người nào đó.

Tiêu Nguyên vừa nghe đến đấy gò má đỏ ửng lên, giờ mới ý thức được đang ở trong lòng Triệu Tuân, vội vàng rút tay ra lại bị Triệu Tuân giữ chặt không buông.

Triệu Tuân đá giày ra nằm hẳn lên giường, ôm Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.

“Mau đi xuống đi, nếu để người khác nhìn thấy ta đâu còn mặt mũi nào gặp ai nữa.”

Triệu Tuân lại cười.

“Không sợ, bên ngoài có người trông chừng, đã trễ thế này rồi, Hữu tướng sẽ không qua đây nữa đâu.”

Tiêu Nguyên trừng mắt với Triệu Tuân vài lần, một tay Triệu Tuân phủ lên mặt Tiêu Nguyên, nhẹ nhàng vuốt ve, làn da mềm mại tinh tế, sợ dùng một chút lực sẽ làm hỏng mất.

“Thường ngày muốn nói gì thì nói, nghĩ gì nói nấy, đừng tự chọc tức mình.”

Triệu Tuân đè Tiêu Nguyên ngã xuống giường, tay kia thì chống đầu lên nhìn nàng, Tiêu Nguyên hô lên một tiếng, thấy đầu chạm phải gối mềm mới thở phào.

Tiêu Nguyên đang muốn làm khó dễ, Triệu Tuân lại ghé sát nói mấy câu bên tai Tiêu Nguyên, để Tiêu Nguyên nuốt lời sắp nói trở về, đôi mắt tỏa sáng.

“Thật sự?”

Triệu Tuân gật đầu.

“Phải, ta lừa nàng bao giờ chưa?”

Tiêu Nguyên buồn bực.

Kiếp trước cũng không có chuyện này, kiếp trước Thẩm gia là biến mất, Nhàn Hạ sơn trang cũng xuống dốc, không giống kiếp này, Thẩm gia vào Kinh còn được phong hào Hầu gia.

Triệu Tuân có công tiến cử, Đông Minh Đế nhớ đến công của Triệu Tuân, cho nên vẫn chưa dễ dàng đắc tội Triệu Tuân.

Phía dưới Nhàn Hạ sơn trang có một mỏ vàng chưa khai khác, Thẩm Lưu Vân vẫn luôn che giấu rất kín, không dám khai thác, nhiều năm như vậy không ai phát hiện, cho đến khi Triệu Tuân tới đó, chuyện này mới không che giấu được nữa, để Triệu Tuân bẩm báo việc này cho Đông Minh Đế.

Sở dĩ Triệu Tuân có thể phát hiện ra cũng do Hữu tướng chỉ điểm, khi mới lập nên Nhàn Hạ sơn trang, Hữu tướng đã biết bí mật này nhưng chưa bao giờ nhắc đến nửa chữ. Đến thời cơ thích hợp, để Triệu Tuân nói cho Đông Minh Đế, một mặt giải quyết vấn đề vàng bạc cho Đông Minh Đế, mặt khác lại biểu lộ lòng trung thành của Triệu Tuân đối với Đông Minh Đế, không cần lại ỷ lại Đại Hoàng tử. Nếu không, Triệu Tuân hoàn toàn có thể đem việc này bẩm báo cho Hữu tướng hoặc Đại Hoàng tử, Đông Minh Đế không thể nào biết được.

Thứ hai, Tiêu Nguyên biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, một khi mỏ vàng bị Thẩm gia khai thác, sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho Thẩm gia, lúc đó Thái Hậu hay Đông Minh Đế sẽ không buông tha cho Thẩm gia.

Là Triệu Tuân đã cứu Thẩm gia, Thẩm gia sẽ mang ơn Triệu Tuân, phần tình này Thẩm gia không chạy được.

Tiêu Nguyên nghe xong liền ngạc nhiên.

“Nhàn Hạ sơn trang có mỏ vàng?”

Triệu Tuân gật đầu.

“Không sai, ngay phía sau núi, chuyện này vẫn luôn bị giấu kín, mà ta biết chuyện này cũng chỉ là vô tình.”

Tiêu Nguyên lại nhớ tới một chuyện.

“Trước đây Đường gia thăm dò nhiều lần, còn Đường Chiêu Thanh ở sơn trang không chịu rời đi, nguyên nhân cũng do mỏ vàng này?”

Trong mắt Triệu Tuân không giấu được sự tán thưởng.

“Nàng ta chỉ biết Nhàn Hạ sơn trang có bí mật động trời, có thể giúp Đường gia của nàng trở mình, nhưng không biết cụ thể là chuyện gì.”

“Nói như vậy, còn có người khác biết bí mật của Thẩm gia?”

Tiêu Nguyên bỗng ngồi bật dậy.

“Lỡ may người kia có ác ý cố tình châm ngòi, chẳng phải Thẩm gia sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Triệu Tuân cảm thấy hơi mệt mỏi, gối đầu lên tay, hơi híp mắt.

“Không sao, nhiều năm rồi mà người này chưa động đến sơn trang, chưa chắc người đó đã biết rõ ràng, mà cho dù châm ngòi thì mỏ vàng kia vẫn chưa bị động đến, Hoàng Thượng sẽ không tin.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Cũng đúng, để Hoàng Thượng nhặt được món hời to như vậy, nếu như nghiêm trị Thẩm gia, sau này ai còn dám cống hiến sức lực cho Hoàng Thượng nữa.”

“Thông minh!”

Triệu Tuân không tiếc khen ngợi Tiêu Nguyên một câu, trong lòng vô cùng bội phục Hữu tướng, giữ mọi chuyện yên ổn, cân bằng không làm thay đổi cục diện của cả ba bên, thật sự lợi hại.

Sau lưng giúp Đông Minh Đế hòa một ván, còn ông tự lo cho bản thân, khó trách người người đều gọi Hữu tướng là lão hồ li, ngay cả Đông Minh Đế và Liên Thái Hậu không dám đắc tội với Hữu tướng.

Triệu Tuân cười.

Tiểu hồ ly trước mắt này cũng rất thông minh, hổ phụ sinh hổ nữ, không sai chút nào.

Bóng đêm bao phủ, trong phòng, ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng, dày vò hồi lâu, Tiêu Nguyên đã sớm buồn ngủ, tay kia lại nắm chặt Triệu Tuân không buông.

Triệu Tuân nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo mỉm cười.

Đêm qua không đuổi Triệu Tuân đi, lát sau Triệu Tuân còn kể cho nàng nghe chuyện xưa, trong vô thức còn kể chuyện ma quỷ, bắt chước giống người, dọa Tiêu Nguyên không dám buông tay, mãi sau này mệt quá mới nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nguyên mở mắt ra, trong phòng sớm đã không còn bóng người, nghĩ lại chuyện tối qua, Tiêu Nguyên cắn chặt răng, thầm mắng một tiếng.

“Thật xấu!”

“Tiểu thư?”

Hồng Tụ vừa vào cửa liền nghe thấy Tiêu Nguyên thì thầm, tò mò nhìn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Nguyên ửng đỏ.

“Không có gì, bày thiện đi.”

“Vâng!”

Ăn sáng xong, Tiêu Nguyên đi tìm Tiêu Lão phu nhân, vừa đúng lúc Hữu tướng cũng ở đó, Tiêu Nguyên chột dạ, da đầu run lên, không dám chống lại ánh mắt Hữu tướng. Kiên trì tiến lên.

“Tổ mẫu, phụ thân.”

Hữu tướng có vẻ đăm chiêu, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên nhất thời sốt ruột, Hữu tướng liền dời tầm mắt đi.

“Sáng sớm nay, Thẩm gia cho người tới đưa hạ lễ tới, chúc mừng con thăng Huyện chủ, qua mấy ngày nữa chờ Thẩm gia sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, con qua đó một chuyến.”

Tiêu Lão phu nhân cũng gật đầu.

“Cũng tốt, Thẩm gia xa cách nhiều năm, nay trở về Kinh đô, nếu có thể giúp thì giúp.”

Hữu tướng hừ hừ hai tiếng xem như đáp ứng, sau đó nói vài câu rồi mới rời đi.

Hữu tướng đi rồi Tiêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, chống lại ánh mắt của phụ thân nàng, Tiêu Nguyên cảm thấy không có chuyện gì có thể trốn được.

“Tổ mẫu, con trở về chọn lễ vật, các vị đại ca Thẩm gia đối xử với con rất tốt, nhất là Thẩm bá mẫu.”

Tiêu Nguyên tiến lên, nói chuyện giải sầu với Tiêu Lão phu nhân, Tiêu Lão phu nhân cười.

“Mới đó mà đã xa cách bao nhiêu năm, ba hài tử không hiểu chuyện năm đó đều trưởng thành rồi, thật sự là năm tháng không buông tha người nào hết.”

Buổi chiều, Triệu Nhàn Nhi đến Tướng phủ, đến chào hỏi Tiêu Lão phu nhân rồi vội vàng chạy đến Linh Lung các.

“Tiêu muội muội!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhàn Nhi ửng đỏ, hơi thở nhẹ không đều đặn, hình như đáy mắt có một chút tức giận.

Tiêu Nguyên ném sách trong tay rồi vội vàng chạy lên nghênh đón.

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Hồng Tụ cũng tiến vào, trong tay nâng một chén trà nhỏ, Tiêu Nguyên nháy mắt ra hiệu, lập tức cho nha hoàn ma ma lui ra ngoài.

Triệu Nhàn Nhi có vẻ khó mở lời, lời nói đến miệng lại nuốt trở về, lặp lại vài lần, chiếc khăn trong tay đã bị vò nát.

Tiêu Nguyên nhíu mày, đảo mắt.

“Là vì Thẩm gia?”

Triệu Nhàn Nhi do dự, sau đó gật đầu.

“Hình như Thẩm nhị ca với Ninh biểu cô nương kia có gì đó không rõ ràng, sau khi mẫu thân ta nghe như vậy, liền vội vàng tìm cho ta mấy vị phu gia, nhanh chóng gả đi.”

Triệu Nhàn Nhi không giấu gì Tiêu Nguyên, gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể tìm đến Tiêu Nguyên.

Tạm thời Tiêu Nguyên cũng không rõ, cũng không hiểu vì sao lại thể, nàng nói.

“Triệu tỷ tỷ, tỷ cứ bình tĩnh trước đã, ngày mai ta đến Thẩm phủ nhìn một cái, có lẽ là có hiểu lầm gì thôi, ta tin tưởng nhị ca không phải loại người như vậy, chẳng qua chỉ có Ninh Vãn Ca tình nguyện mà thôi.”

Nếu Thẩm Dật thích Ninh Vãn Ca, hai người đã sớm thành đôi, chỉ với tính tình xảo quyệt của Ninh Vãn Ca, Lục Lê Uyển là người đầu tiên phản đối.

Nghe Tiêu Nguyên nói xong, Triệu Nhàn Nhi mới an định lại.

“Ánh mắt Triệu tỷ tỷ rất tốt, nhị ca cũng tốt về mọi mặt, mấy ngày nữa chỉ cần thi đậu có công danh, mang mười dặm hồng trang thú Triệu tỷ tỷ.”

Tiêu Nguyên trêu ghẹo, theo nàng hai người này vô cùng xứng đôi.

Triệu Nhàn Nhi đỏ mặt lên.

“Tiêu muội muội đừng cười, ta chỉ cảm thấy chuyện không rõ ràng thôi, cứ hiểu lầm như vậy, trong lòng ta cũng khó chịu, cho dù chuyện này là thật, cho ta biết để sau không hối hận.”

“Triệu tỷ tỷ nói có lý.”

Hai người nói chuyện thêm một lát, Tiêu Nguyên mới hiểu nguyên nhân Triệu Tuân và Đại Hoàng tử trở mặt cũng bởi vì Triệu Thiền Linh, Đại Hoàng tử đi thăm dò tìm hiểu nguồn gốc, biết được Triệu Thiền Linh là tình nhân của Lý Đại công tử.

Đáng tiếc lại bị Triệu Tuân nhanh chân đến trước, đi trước một bước vây bắt Lý Đại công tử, lấy danh nghĩa phạm tội, buộc Lý Đại công tử tự sát, Đại Hoàng tử giận dữ, mới lạnh nhạt với Triệu Tuân.

Không chỉ có như thế, hắn còn gây khó dễ với Triệu Tuân, trong cơn tức giận Triệu Tuân liền trở mặt với Đại Hoàng tử, như vậy mới có một màn trên cung yến hôm trước, Triệu Tuân trực tiếp đầu phục cho Đông Minh Đế.

Triệu Nhàn Nhi tràn đầy cảm tạ.

“Phụ thân ta nói, Triệu Hầu gia tâm tư kín đáo, nếu không một khi tra xảy ra chuyện sẽ bại lộ, muốn ta chuyển lời, muội muội thật có phúc.”

“Mặc dù hôm ấy ta không đến cung yến, nhưng cũng nghe người ta, trước mặt văn võ bá quan Triệu Hầu gia mặt hứa hẹn không nạp thϊếp không thú người khác, lời thề như vậy không phải ai cũng có thể nói ra được.”

Triệu Nhàn Nhi hết sức vui mừng thay cho Tiêu Nguyên, khóe miệng Tiêu Nguyên hơi hơi cong lên.

“Triệu tỷ tỷ!”

Cùng Tiêu Nguyên nói chuyện hồi lâu, cuối cùng trong lòng Triệu Nhàn Nhi cũng thoải mái hơn không ít.

Hữu tướng từng nói với Tiêu Nguyên, bất kể Triệu Tuân quyết định làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến Tướng phủ, hắn luôn có cách của hắn, nói vậy để nàng không cần can thiệp. Tiêu Nguyên luôn luôn khắc trong tâm.

Triệu Tuân cũng không phải chỉ có vậy, còn thành thạo chu toàn giữa các thế lực lớn, nàng không hiểu đại sự trong triều, chỉ biết không nên hỏi thì không hỏi, huống hồ Triệu Tuân cũng không giấu nàng chuyện gì.

Mấy ngày sau.

Tiêu Nguyên gửi bái thϊếp, Lục Lê Uyển đã sớm ngóng trông Tiêu Nguyên đến.

“Thẩm bá mẫu.”

Tiêu Nguyên cười ngọt ngào.

Lục Lê Uyển vừa thấy Tiêu Nguyên, ánh mắt híp lại thành một đường kẻ.

“Tiến vào ngồi đi.”

Tiêu Nguyên nhìn xung quanh một vòng, nay Hầu phủ chiếm một khoảng rộng rãi, đình đài lầu các đan xen hợp lí, phong cảnh trong viện ưu nhã, phía sau núi còn có một hồ nước, sen trong hồ đã tàn, nếu vào ngày nắng hè chói chang, hồ sen này sẽ tỏa hương thơm ngát, đặt thêm bộ bàn ghế dưới gốc cây ngồi hóng mát, nhất định sẽ vô cùng thoải mái.

“Tiểu cửu!”

Thẩm Phong nghe tin tới liền chạy tới, vừa thấy Tiêu Nguyên quả nhiên vui sướиɠ.

“Tam ca!”

Tiêu Nguyên ngước mắt hướng về phía Thẩm Phong tươi cười, sau đó thấy phía sau có thêm hai người nữa, ý cười trên mặt thu lại một chút.

Đúng là Thẩm Dật và Ninh Vãn Ca.

Thẩm Phong tiến lên lôi kéo Tiêu Nguyên nói líu ríu, Tiêu Nguyên nghe xong cười to, nếu không phải Lục Lê Uyển kịp thời ngắt ngang, còn không biết hai người muốn nói tới khi nào.

Vẻ mặt Ninh Vãn Ca thân thiết, nói với Tiêu Nguyên.

“Tiêu muội muội, đã lâu không gặp, nay nhà chúng ta chuyển đến Kinh đô, còn cần muội quan tâm nhiều hơn.”

Tính tình Ninh Vãn Ca thay đổi không ít, vẻ mặt khiêm tốn.

Tiêu Nguyên nghiêng mắt nhìn Ninh Vãn Ca, lại nhìn Thẩm Dật cau mày, ước chừng đoán ra trong này có chuyện.

“Ninh cô nương nói gì vậy, một nữ tử như ta quan tâm thì được gì đâu, Thẩm gia có được mọi thứ này, tất cả đều là công lao của Thẩm bá phụ.”

Ninh Vãn Ca không ngờ chủ động chào hỏi lại bị Tiêu Nguyên cự quyệt, sắc mặt nhất thời khó coi.

“Tiêu muội muội, phụ thân muội là đương triều….”

“Đủ rồi! Không biết cách nói chuyện liền câm!”

Lục Lê Uyển thấp giọng mắng, nhìn về phía Ninh Vãn Ca, tỏ vẻ không vui.

“Đi xuống đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”

“Cữu mẫu…”

Ninh Vãn Ca đỏ mặt lên.

“Ai là cữu mẫu của ngươi, không hiểu quy củ, cũng đừng quên thân phận của mình!”

Lục Lê Uyển vỗ bàn thật mạnh, tức giận gầm lên với Ninh Vãn Ca.

Ninh Vãn Ca nghe vậy liền trắng mặt, oan ức nhìn Thẩm Dật.

“Phu quân…”

Vẻ mặt Thẩm Dật chán ghét và không kiên nhẫn, dứt khoát xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng nổi giận đùng đùng.

Tiêu Nguyên sửng sốt.

Nàng không nghe sai chứ, Ninh Vãn Ca mở miệng kêu Thẩm Dật là phu quân?

“Lý ma ma, còn không mau mang Ninh di nương lui ra ngoài, dạy dỗ quy củ cho thật tốt!”

Lục Lê Uyển liếc mắt nìn Lý ma ma, Lý ma ma nghe vậy lôi kéo Ninh Vãn Ca lui ra.

“Thẩm bá mẫu, chuyện này?”

Lục Lê Uyển xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Thẩm Phong, Thẩm Phong tìm bừa cái cớ rồi liền rời đi, Lục Lê Uyển thở dài.

Có một lần thừa dịp Thẩm Dật say rượu, Ninh Vãn Ca bò lên giường Thẩm Dật, nháo loạn chuyện này để mọi người đều biết, Ninh Vãn Ca lại một mực chắc chắn là Thẩm Dật khinh bạc nàng, khóc nháo làm loạn đòi chết.

Có Thẩm Lão phu nhân nhúng tay, buộc Thẩm Dật thú Ninh Vãn Ca, Lục Lê Uyển có chết cũng không chịu đáp ứng, hai bên cứ giằng co như vậy mãi không ai nhường ai.

Thẩm Lão phu nhân lấy cái chết để uy hϊếp, Lục Lê Uyển lại không chịu thỏa hiệp, Thẩm Lưu Vân bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

Vì thế Thẩm Dật liền mở miệng, chỉ nạp không thú, nếu không hắn thà bị người trong thiên hạ cười mắng cũng không thú Ninh Vãn Ca vào cửa.

Thẩm Lão phu nhân nghĩ, chờ Ninh Vãn Ca hoài hài tử sẽ phù chính Ninh Vãn Ca, vì thế liền thỏa hiệp, cũng vì chuyện này, Ninh Vãn Ca, Thẩm Lão phu nhân và Thẩm Lưu Vân cùng với Thẩm Dật hoàn toàn bị phân tâm.

Vì thế Ninh Vãn Ca trở thành thϊếp của Thẩm Dật, Thẩm Dật chưa bao giờ bước vào phòng Ninh Vãn Ca nửa bước.

Tiêu Nguyên cắn môi.

“Thẩm bá mẫu, thật sự oan ức nhị ca.”

Nếu không phải bởi vì Thẩm Lưu Vân cầu tình Thẩm Dật, hắn cũng không đồng ý nạp Ninh Vãn Ca làm thϊếp.

Lục Lê Uyển bất đắc dĩ.

“Từ ngày ấy về sau, ta liền không thấy nụ cười trên mặt nó nữa.”

Làm mẫu thân có người nào là không thương con, Lục Lê Uyển có nỗi khổ không nói nên lời, ai kêu Thẩm Lão phu nhân là mẫu thân thân sinh của Thẩm Lưu Vân chứ.

Tiêu Nguyên nhíu mi, chuyện này có chút khó giải quyết, có một tiểu thϊếp ở giữa ly gián, còn có Thẩm Lão phu nhân làm chỗ dựa, hai người Triệu Nhàn Nhi và Thẩm Dật không được thuận lợi.

“Cho dù nàng ngang ngược, làm chậm trễ tương lai của nhị ca, chung quy lại cũng chỉ là thϊếp không lên nổi mặt bàn mà thôi.”

Tiêu Nguyên nghĩ.

“Lát nữa con sẽ nói chuyện với nhị ca.”

Lục Lê Uyển nhắc tới chuyện này cứ như một cái gai đâm vào cổ họng, không phun ra được.

“Hài tử ngoan, quả nhiên Thẩm bá mẫu không thương lầm con, nếu con nói chắc nhị ca của con có thể nghe theo, có ta ở đây một ngày, vô luận là ai, vị trí chính thê này không tuyệt đối không thể là thϊếp phù chính.”

Lục Lê Uyển vội vàng kéo tay Tiêu Nguyên, vẻ mặt vui mừng. Bà biết Tiêu Nguyên và Triệu Nhàn Nhi có quan hệ không tệ, cho nên muốn thông qua Tiêu Nguyên nói cho Triệu Nhàn Nhi biết chuyện này.

“Thẩm bá mẫu yên tâm đi.”

= = = = = = = = = = ta là lời beta = = = = = = = = =

– Thất phu vô tội hoài bích có tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.