Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 169: Không thể trêu vào liền nhận tội

“Triệu Hầu gia!”

Sắc mặt Thục phi âm trầm, cười lạnh một tiếng.

“Chẳng lẽ đời này kiếp này Triệu Hầu gia chỉ có một mình Tiêu cô nương, không nạp thϊếp không thú người khác?”

Thục phi còn lâu mới tin, trên đời này làm gì có nam nhân nào mà không vụиɠ ŧяộʍ, cho dù Triệu Tuân muốn lấy lòng Hữu tướng, cũng không nên cuồng vọng mở miệng nói như thế.

Thục phi nhìn Đại Hoàng tử, càng ngày càng hoài nghi ánh mắt Đại Hoàng tử, sao có thể tìm mưu sĩ như thế này, trong hay ngoài cũng chẳng phân biệt được!

Nếu không phải Thục phi biết quan hệ giữa Triệu Tuân và Đại Hoàng tử, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mở miệng rồi giằng co đến cục diện này.

Thục phi không thể không tức giận!

Đại Hoàng tử nghiêng mắt nhìn Triệu Tuân, ánh mắt thâm trầm.

“Tất nhiên, vi thần nói được thì làm được, không thú người khác, không nạp thϊếp.”

Triệu Tuân thề như chém đinh chặt sắt.

Tiêu Nguyên nghe xong thất thần một lát, trong mắt lóe lên một chút nghi ngờ.

Không thú người khác, không nạp thϊếp?

Tiêu Nguyên nhìn Triệu Tuân, đôi mắt hắn như ánh sáng rực rỡ, lại không biết là thật hay là giả, Tiêu Nguyên như bị mê hoặc.

“Nương nương!”

Chân Nhan quỳ gối xuống trước mặt Thục phi, dập đầu lạy Thục phi ba cái, sống lưng thẳng tắp.

“Nương nương, thần nữ và Hầu gia thanh thanh bạch bạch, không biết là ai hãm hại thần nữ ở sau lưng, thần nữ hiểu biết nông cạn, không xứng với Triệu Hầu gia, ngày ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu mọi người vẫn mãi không buông tha, thần nữ đành phải lấy cái chết để chứng minh trong sạch.”

Trong phút chốc, Chân Nhan liền chạy thẳng vào cây cột trong đại điện, trái tim đau đớn như bị đao cắt.

Nhìn thân ảnh quen thuộc nhưng chấp nhất thâm tình với một người khác, rõ ràng không đúng như thế, Chân Nhan đau lòng như đao cứa, cảm giác này còn khó chịu hơn khi để nàng chết đi.

Thục phi liền phát hoảng.

“Chân Đại cô nương!”

Mọi người bất ngờ không kịp phản ứng, may mắn một tiểu công công nhanh chân cản được Chân Nhan, cú lao vào khiến tiểu công công hôn mê bất tỉnh.

Chân Nhan quỳ trên mặt đất, trong mắt rưng rưng, dung nhan xinh đẹp trở nên tiều tụy trong phút chốc.

“Triệu Hầu gia, có phải ngươi muốn ép người ta chết mới vừa lòng phải không!”

Thục phi không vui quay lại chất vấn Triệu Tuân, vừa chuyển mắt lại nhìn về phía Tiêu Nguyên.

“Mặc dù Triệu Hầu gia và ngươi có hôn ước, nhưng xảy ra chuyện như vậy, tình cảm giữa Tiêu cô nương và Chân Đại cô nương cũng không tệ, làm một đôi tỷ muội khiến người đời ca tụng có gì là không được, Tiêu cô nương không muốn Chân Đại cô nương chết đi chứ?”

Thục phi xoay người đối mặt với Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên không vui nhíu mi.

“Thục phi nương nương ép buộc Tiêu cô nương làm gì, chuyện này không không liên quan gì tới Tiêu cô nương!”

Sắc mặt Triệu Tuân lạnh lùng, phát ra khí thế, bức lui Thục phi.

“Nương nương chẳng biết phân biệt thị phi ép buộc mọi người, hủy thanh danh của Chân Đại cô nương, bây giờ còn ép buộc Tiêu cô nương, rốt cuộc là có ý gì!”

Thục phi bị khí thế của Triệu Tuân làm kinh sợ, thật lâu sau mới hoàn hồn.

“Triệu huynh!”

Đại Hoàng tử nhíu mi.

“Vi thần tạ ơn ân dẫn dắt của Điện hạ, vi thần tự biết năng lực không đủ, cũng không đủ để gánh trọng trách này, mong Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cho phép vi thần từ quan!”

Triệu Tuân chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc.

Mắt thấy sự tình càng lúc càng không thể vãn hồi, giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, thấy Triệu Tuân còn muốn phân rõ quan hệ với mình, tâm tình Đại Hoàng tử hỏng bét, trong lòng không tự giác oán trách Thục phi.

Liên Thái Hậu liếc mắt nhìn Thục phi.

“Thục phi, Ai gia đã từng khuyên ngươi, đừng làm lớn chuyện này trước bao nhiêu người, nay biến thành như vậy, đều vì hảo tâm của ngươi mà trở thành chuyện xấu.”

Thục phi buồn bực, bà muốn để Chân Nhan gả cho Triệu Tuân, một mặt là cho Tiêu gia khó chịu, mặt khác là muốn mượn sức Chân gia, nhưng nay hoàn toàn ngược lại.

Chân Nhan tuy là đại mỹ nhân, nhưng Triệu Tuân lại không động tâm, đem người chặn ở ngoài cửa, Thục phi nghĩ trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Tuân không muốn nhận cũng phải nhận, nhưng Triệu Tuân lại không chừa cho bà chút mặt mũi nào.

Liên Thái Hậu lại vui sướиɠ khi người khác gặp họa, Thục phi giống như bị gai đâm vào cổ họng.

“Triệu Hầu gia đang uy hϊếp Hoàng Thượng sao?”

“Đủ rồi!”

Đông Minh Đế vỗ bàn, Thục phi sợ tới mức giật nảy mình.

“Hoàng Thượng?”

“Một yến hội êm đẹp đều do ngươi làm loạn đủ trò, tay của Thục phi quá dài rồi đấy, hậu cung không được tham gia vào chính sự, Thục phi thật to gan!”

Thục phi run run.

“Hoàng Thượng, thần thϊếp biết sai, xin Hoàng Thượng khai ân.”

“Phụ hoàng, Mẫu phi cũng nhất thời hồ đồ, xin Phụ hoàng khai ân tạm tha cho Mẫu phi lần này.”

Đại Hoàng tử vội vàng tiến lên cầu tình thay Thục phi, hôm nay quả thật Thục phi quá mức nóng vội.

Vẻ mặt Đông Minh Đế thất vọng.

“Từ hôm nay trở đi, biếm Thục phi thành Lâm phi, phản tỉnh lại cho Trẫm!”

Thục phi và Lâm phi chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại kém xa nhau, Thục phi là một trong tứ phi, được vào tông điệp Hoàng gia, là tòng nhất phẩm.

Mà Lâm phi chỉ là chính tam phẩm, bị giáng hai phẩm liền, là một phi tử cấp bình thường nhất trong số phi tử.

Thục phi sửng sốt, chống lại vẻ mặt tức giận của Đông Minh Đế, Thục phi cắn chặt răng.

“Thần thϊếp tạ Hoàng Thượng khai ân, sau khi thần thϊếp trở về nhất định sẽ an tĩnh lại.”

Liên Thái Hậu lại có vài phần thất vọng, Hoàng Thượng mạnh mẽ biếm Lâm phi như vậy, nay quyền chủ quản lục cung không đến lượt Lâm phi, ngay cả thân phận của Đại Hoàng tử bị giảm xuống ba phần.

Lâm phi có càn rỡ thế nào thì chỉ cần không đυ.ng chạm điểm mấu chốt của Đông Minh Đế, Đông Minh Đế sẽ mắt nhắm mắt mở tùy cho Lâm phi tranh đấu với Liên Thái Hậu.

Nhưng hôm nay, Lâm phi không biết chừng mực, không ngừng đắc tội với hết người này đến người khác, tất nhiên Đông Minh Đế phải cho Lâm phi một bài học.

Đông Minh Đế lại nhìn Triệu Tuân.

“Triệu Hầu gia không cần tức giận, bản lĩnh của Hầu gia thế nào Trẫm đã thấy rõ ràng, không cần quá khiêm tốn, an tâm ở Hình bộ thay Trẫm cống hiến sức lực là được, ai dám nghi ngờ lung tung!”

Nói xong ánh mắt Đông Minh Đế nhìn về phía Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử xiết chặt da đầu, cố nén tức giận.

“Phụ hoàng nói rất đúng, Bản điện đâu có dẫn dắt gì, nhiều lắm chỉ tính là tiến cử mà thôi, nhưng nếu Hầu gia rời khỏi triều đình là tổn thất lớn của triều đình.”

Triệu Tuân bĩu môi.

“Điện hạ quá khen, vi thần đa tạ Hoàng Thượng thánh minh, nhất định tận tâm cống hiến sức lực cho Hoàng Thượng!”

Đông Minh Đế nghe vậy trên mặt mỉm cười thâm ý, sau đó lại nhìn về phía Chân Nhan.

“Chân Nhan nghe chỉ, Chân Đại cô nương phẩm hạnh đoan chính, dịu dàng nhu thuận, để lại ấn tượng sâu trong lòng Trẫm, hôm nay tứ phong làm Hãn Linh Huyện chủ!”

Chân Nhan đang được nha hoàn dìu, quỳ gối xuống trước mặt Đông Minh Đế, đầu chạm đất.

“Đa tạ Hoàng Thượng, thần nữ có một chuyện khẩn cầu Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng thành toàn.”

Đông Minh Đế híp mắt.

“Ngươi thật to gan, dám cò kè mặc cả với Hoàng Thượng!”

Công công đứng sau Đông Minh Đế lớn tiếng chỉ trích một câu.

Đông Minh Đế khoát tay.

“Ngươi nói xem chuyện gì.”

Chân Nhan ngước mắt.

“Hoàng Thượng, thần nữ không cần được ban thưởng gì, chỉ cầu Hoàng Thượng giúp thần nữ trả lại trong sạch.”

“Ngươi vốn trong sạch, ai dám nghị luận ngươi nửa câu!”

Đông Minh Đế trầm giọng nói.

“Huyện chủ vẫn nên ở nhà dưỡng thương cho tốt đi.”

“Đa tạ Hoàng Thượng!”

Chân Nhan lại dập đầu tạ ơn, dáng người yếu đuối, sống lưng lại thẳng thắn.

Hôm nay rõ ràng Chân Nhan bị liên lụy vào, bị Triệu Hầu gia ghét bỏ mất mặt, thanh danh bị hủy, nhưng cho dù thanh danh của nàng bị hỏng thì từ đầu đến cuối cũng không dám bàn luận, cũng không tự thanh minh cho mình.

Nhìn như mọi chuyện đều là vô tình, nhưng thực tế từ đầu tới đuôi Chân Nhan đều không hề sốt ruột, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nàng, bởi vì không mở miệng áp chế toàn bộ, thanh danh Chân Nhan mới bị hao tổn, cũng không nhân cơ hội thanh minh cho bản thân.

Cho đến một khắc cuối cùng, Chân Nhan mới mạnh bạo đập đầu vào cột, lúc đấy mới khiến mọi người bị thuyết phục, làm hại Lâm phi bị phạt, nhận được thánh dụ của Hoàng Thượng, không chỉ cứu vãn hết mọi chuyện, còn được sắc phong làm Huyện chủ, được mọi người thương xót, nữ tử như vậy, quả thật không đơn giản!

Tiêu Nguyên nhíu mi nhìn Chân Nhan được nha hoàn đỡ lui ra ngoài, đi lại có chút bất tiện, khập khiễng nhưng cố gắng đi vững, lại rước lấy không ít lời tán thưởng của mấy quý phu nhân, chỉ cảm thấy vẻ ngoài nàng mềm mại nhưng nội tâm lại mạnh mẽ.

Nhưng Tiêu Nguyên không hiểu, ngày ấy mấy người nói chuyện với nhau, rõ ràng Chân Nhan cũng có mặt vì sao không tự thanh minh cho nàng, lời đồn nhảm kia là do ai truyền ra.

Mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Nguyên có thể cảm giác được năm lần bảy lượt Chân Nhan nhìn Triệu Tuân, ánh mắt đó có chút không thích hợp, Tiêu Nguyên trong trạng thái im lặng suy nghĩ, không nhìn thấy Triệu Tuân hướng nàng đưa đến một ánh mắt làm thân.

Triệu Tuân nản lòng.

Lâm phi căm giận nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Triệu Tuân.

Đều do hắn không biết phân biệt!

Trong lòng Đại Hoàng tử cũng khó chịu.

Yến hội mang không khí ngột ngạt, Đông Minh Đế thật sự không còn tâm tình nào nữa, đang muốn mở miệng giải tán, liền nhìn thấy một công công chạy vào.

“Hoàng Thượng, người đến rồi.”

Đông Minh Đế nghe vậy lại ngồi xuống, tươi cười.

“Cho bọn họ đi vào đi.”

Mọi người có chút tò mò, đều quay đầu nhìn lại liền thấy bốn nam tử bước vào.

Tiêu Nguyên cũng nhìn theo, thấy người bước vào đôi mắt sáng ngời, đúng là ba huynh đệ Thẩm gia và Thẩm Lưu Vân.

“Chúng thần khấu kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Bốn người xốc vạt áo lên, quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ với Đông Minh Đế.

“Thẩm ái khanh không cần đa lễ, mọi người đi đường vất vả rồi, tối nay Trẫm chuẩn bị đón gió tẩy trần cho bốn vị.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Liên Thái Hậu nhíu mày, nhìn về phía Đông Minh Đế.

“Đây là?”

Đông Minh Đế cười.

“Đây là Thẩm Trang chủ của Nhàn Hạ sơn trang, y thuật cao siêu, trước đây thân mình Trẫm không khoẻ, nhiều lần được Thẩm Trang chủ phái người hiến dược, chữa khỏi cho Trẫm.”

Liên Thái Hậu nghe xong cũng im lặng một hồi, chỉ thấy Đông Minh Đế lại nói.

“Thẩm gia có công cứu trị, sau này ở lại Kinh đô, ban thưởng một tòa phủ đệ, phong Thẩm Lưu Vân là Dĩnh Xuyên Hầu, truyền thừa qua những thế hệ sau, khâm thử.”

Thẩm Lưu Vân chắp tay.

“Thần tạ ơn Hoàng Thượng!”

Trong chớp mắt lại nhảy ra một Hầu gia, một thương nhân nho nhỏ cũng trở thành Hầu, mọi người đều nghị luận.

“Tổ mẫu, đây là ba vị huynh trưởng Thẩm gia mà con từng kể với người, đứng giữa là nhị ca, bên trái chính là tam ca…”

Tiêu Nguyên đè thấp giọng, Tiêu Lão phu nhân gật đầu.

Tiêu Nguyên vừa giới thiệu được hai người, vừa nâng mắt lên lại đối mặt với đôi mắt âm trầm như nước.

Thẩm Mặc mặc y phục trường bào màu trắng, làm nổi bật dung nhan như ngọc, sắc mặt cứng ngắt, bày ra dáng vẻ chớ đến gần. Khóe mắt cũng nhìn về phía Tiêu Nguyên, môi mỏng mím chặt, Tiêu Nguyên vội vàng cúi đầu rụt cổ.

Ba người vừa đi tiến vào, liền khiến không ít quý nữ xấu hổ đỏ mặt, không ít người không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, ba vị công tử có dung mạo tuấn tú phi phàm, không thua kém gì các quý công tử Kinh đô.

Liên Thái Hậu thấy thế tò mò hỏi.

“Xem ra Thẩm Hầu gia và Tiêu gia có quen biết a, nghe nói Tướng gia và Thẩm Hầu gia từng là tri kỷ, nay có thể gặp nhau ở Kinh đô coi như là duyên phận.”

Thẩm Lưu Vân chắp tay, thái độ cung kính.

“Bẩm Thái Hậu nương nương, quả thật vi thần và Tướng gia có chút quen biết, nhưng hơn mười năm nay đã không gặp nhau.”

Liên Thái Hậu gật đầu.

Hoàng Thượng muốn sắc phong, Liên Thái Hậu cũng không ngăn được, Hầu gia ở Kinh đô cả mớ, có tiếng mà không có miếng thôi, Liên Thái Hậu không để ở trong lòng.

Nhưng Đông Minh Đế vô cùng vui vẻ, dặn dò vài câu rồi mang người rời đi, bao gồm cả Triệu Tuân cũng phải đến Ngự Thư phòng, một lát sau yến hội giải tán.

Tiêu Lão phu nhân đã nhiều tuổi, đứng lên có chút khó khăn, Tiêu Nguyên vội vàng vươn tay ra đỡ.

Tiêu Lão phu nhân cười, bà rất vui mừng với biểu hiện của Tiêu Nguyên tối hôm nay, xem ra đã trưởng thành thật rồi.

“Đi thôi, hồi phủ!”

Bên này, Lâm phi liếc mắt nhìn Lâm phu nhân cùng với Lâm Nhứ, lạnh giọng nói.

“Nhứ Nhi, đi cùng Bản cung một chuyến.”

Lâm Nhứ nghe vậy liền sốt ruột, cầm lấy cánh tay Lâm phu nhân, tâm Lâm phu nhân cũng giật giật theo, hai người vất vả đi theo từng bước.

Ngọc Hòa cung.

Lâm phi tức giận đập nát bộ ấm chén trên bàn, một dòng lửa giận nghẹn ở trong lòng.

“Nhứ Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ngươi!”

Lâm phi vỗ bàn, gầm lên với Lâm Nhứ, đem toàn bộ tức giận trút lên người Lâm Nhứ.

Thân mình Lâm Nhứ run lên, quỳ gối trước mặt Lâm phi, nhận tội.

“Cô cô, Nhứ Nhi làm cô cô mất mặt, xin cô cô trách phạt.”

Lâm phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Lâm Nhứ.

“Hôm nay yến hội bị làm loạn thành cái dạng này, Hoàng Thượng cũng không muốn nhìn thấy Lâm gia, cho dù Hoàng Thượng phong hào cho Chân Nhan thì như thế nào, ngươi là Đại Hoàng tử phi tương lai, tranh giành hư danh này làm cái gì!”

Lâm Nhứ không dám phản bác nửa lời, lẳng lặng khoanh tay lắng nghe, nàng biết càng phản bác thì Lâm phi càng tức giận.

Lâm phi đang nổi nóng, Lâm phu nhân không dám cầu tình thay Lâm Nhứ, chỉ có thể chờ Lâm phi hết giận mới dám mở miệng.

Nếu xét nguồn gốc, tất cả đều vì Lâm phi quá nuông chiều hai vị Điện hạ, nhất là Tam Hoàng tử, mối hôn sự tốt đẹp lại bị phá hủy, bày đặt không cần đích nữ là Tiêu Nguyên mà lại muốn thú một thứ nữ, triệt để đắc tội Hữu tướng. Nếu không cũng sẽ không bị đẩy vào tình trạng này.

Lâm phu nhân nghĩ thế nhưng không dám nói.

“Nương nương, nay Tướng phủ đối phó với chúng ta khắp nơi, Hoàng Thượng lại không giúp chúng ta…. Thần phụ có câu này, không biết có nên nói không.”

Lâm phi tức giận liếc mắt nhìn Lâm phu nhân.

“Nơi này không có người ngoài, có gì thì nói đi.”

“Vâng!”

Lâm phu nhân tiến lên một bước.

“Từ lúc xảy ra chuyện của Tam Hoàng tử, Hữu tướng không bằng lòng với chúng ta, chẳng qua ngoài miệng không nói thôi, mặc cho chúng ta thoái nhượng như thế nào cũng không thấy có gì khởi sắc, Hữu tướng cũng sẽ không nhân từ nương tay.”

“Không chỉ có nương nương, nhìn bề ngoài ngay cả Thái Hậu cũng không có ác ý với Hữu tướng, nhìn chuyện của Thần Vương Thế tử với chuyện của Trưởng Công chúa là thấy, trong lòng chưa chắc đã không hận Hữu tướng.”

“Hừ! Thái Hậu và Hữu tướng là hai lão hồ li, chẳng qua đang đánh thái cực quyền thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày Bản cung phải cho hắn biết được, chọn sai chính là vực sâu vạn trượng, chết không toàn thây!”

Lâm phi hung ác nói.

Hữu tướng lại nhẫn tâm hạ sát thủ với mẫu tử bọn họ, món nợ này bà nhất định sẽ nhớ kỹ!

Lâm phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Nhứ, hắng giọng, ghé sát vào tai Lâm phi thì thầm mấy câu, ánh mắt Lâm phi chợt phát sáng.

“Chuyện này giao cho ngươi làm đi.”

“Nương nương yên tâm.”

Lâm phu nhân thề thốt cam đoan, Lâm phi mới nở nụ cười, xoay người tự mình nâng Lâm Nhứ dậy.

“Nhứ Nhi, cô cô phạt con cũng là vì tốt cho con, con cũng không nên oán cô cô, dù sao cô cô luôn đối xử với con như nữ nhi thân sinh.”

Lâm Nhứ miễn cưỡng mỉm cười.

“Nhứ Nhi biết cô cô muốn tốt cho Nhứ Nhi, đâu dám oán trách cô cô.”

“Vậy là tốt rồi!”

Hai người rời cung, Lâm phu nhân không nhịn được, hỏi.

“Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Lâm Nhứ nhìn bốn phía, cũng không giấu diếm, hận nghiến răng nghiến lợi.

“Rõ ràng nữ nhi vẩy mấy thứ linh tinh lên y phục, nhưng Tiêu Nguyên không tổn thương chút nào, ngược lại lúc nữ nhi vừa nghe tiếng chuông kia liền không khống chế được, vô cùng khó chịu.”

Lâm phu nhân trầm mặt xuống.

Tám phần là bị người ta tính kế!

“Lúc này con cũng tự rút kinh nghiệm đi, chỉ trách thủ đoạn của con không cao, nếu Tiêu Nguyên là người ngoan độc, một chiêu hủy con, đến lúc đó không kịp khóc!”

Lâm Nhứ nghe vậy lạnh cả người, một lúc sau mới biết sợ.

“Trở về mẫu thân mời thêm cho con mấy vị ma ma, sau này vào phủ Đại Hoàng tử có thể cứu con được một lúc chứ cứu không được cả đời, con phải học hỏi cho tốt, không được tùy hứng!”

Lần này Lâm phu nhân hạ quyết tâm.

Lâm Nhứ gật đầu thật mạnh.

“Nữ nhi nghe mẫu thân.”

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Sau khi Tiêu Nguyên và Tiêu Lão phu nhân hồi phủ, nàng ôm một bụng nghi ngờ muốn tìm Hữu tướng để hỏi.

Vì sao Hoàng Thượng lại sắc phong cho Thẩm Lưu Vân làm Hầu gia, nàng nhớ kiếp trước không xảy ra chuyện này.

Sắc trời bắt đầu tối, Hữu tướng uống rượu ở trong cung, Tiêu Nguyên chờ đến ngủ thϊếp đi, thân mình ghé vào cửa sổ, híp mắt lại.

Ngay sau đó, bên hông Tiêu Nguyên bị ôm chặt, cả người được bế bổng lên, trời đất quay cuồng, bị người ta mang lên giường.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt, ánh mắt Tiêu Nguyên sáng ngời, lập tức hầm hừ tức giận, đưa tay gỡ móng vuốt của người nào đó ra.

“Hừ! Buông ta ra!”

Triệu Tuân bật cười, không những không buông mà còn ôm chặt hơn, nhiều ngày nay đã tra tấn hắn rất thảm, ngày đêm điên đảo, không muốn ăn, đi đến chỗ nào cũng nhìn thấy bóng dáng nàng, thật tà môn!

Hôm nay vừa thấy Tiêu Nguyên hiến vũ trước mặt mọi người, một khắc kia, Triệu Tuân thiếu chút nữa không nhịn được.

Nhìn đèn đuốc trong phòng chưa tắt, ma xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Tuân lại nhảy vào qua cửa sổ, quả thực bắt gặp bóng dáng nho nhỏ đang ghé vào cửa ngủ thϊếp đi, khoảnh khắc đó tiêu tan cơn giận trong lòng hắn.

Đường là do nàng chọn, Triệu Tuân chỉ cần không buông tay, ai dám cướp người từ tay hắn!

Đời này, Tiêu Nguyên đừng mong chạy thoát!

Triệu Tuân ôm chặt Tiêu Nguyên, giận dỗi với Tiêu Nguyên chỉ khiến hắn tức chết, dứt khoát mang mặt dày chạy đến đây lấy lòng làm hòa.

“Những lời hôm nay ta nói đều là thật, ngày ấy Chân Đại cô nương bị ngựa đả thương, là thị vệ tự ý quyết định, sau đó ta đã cho người đánh hắn năm mươi đại bản!”

Tiêu Nguyên cố nhịn cười, vừa nghe lời này khóe miệng cong lên một chút.

“Đánh hắn làm gì!”

Triệu Tuân thấy nàng mở miệng, vô cùng vui vẻ.

“Tất nhiên là trách hắn xen vào việc của người khác, làm hại Triệu phu nhân hiểu lầm sẽ tức giận.”

Ngay từ đầu Tiêu Nguyên không nghe ra, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Tuân, cả người hắn còn có mùi rượu nhàn nhạt, Tiêu Nguyên nhíu chặt mày.

“Ngươi cách xa ta một chút, đừng say rồi chạy đến chỗ ta, ngày mai lại phủi mông không chịu nhận, ta là người không dễ trêu vào.”

Triệu Tuân vùi đầu vào cổ Tiêu Nguyên hít lấy hương thơm, không muốn buông tay.

“Tiêu cô nương đại nhân đại lượng, xin bớt giận, ngày ấy là ta không đúng không nên tức giận với cô nương.”

Ôm ôm chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, Triệu Tuân cúi đầu hôn lên khóe môi Tiêu Nguyên, dường như bị nghiện. Tiêu Nguyên tức giận quay đầu né tránh, mặt nhỏ đỏ lên, là bị tức giận.

“Ta không múa đẹp như người ta, tính tình ngang bướng không nghe thuyết giáo, thanh danh thì càng miễn bàn, không giống người ta người gặp người thương, giơ ngón tay cái lên khen. Bây giờ ngươi cũng không giống như lúc mới đến, Hoàng Thượng cũng khen ngợi ngươi, các quý nữ nhìn ngươi chẳng khác nào như hổ rình mồi, chỉ muốn nhảy vồ lên….”

Triệu Tuân thấy môi hồng lải nhải lắm chuyện, căng mọng mềm mại, không khỏi nuốt cổ họng, hỏi tiếp.

“Vậy vì sao nàng không nhảy vồ lên?”

Tiêu Nguyên trừng mắt nhìn.

“Ngươi dám dùng so phấn tục vật kia so với ta!”

“Không dám.”

Triệu Tuân thấp giọng cười, xoa xoa đầu Tiêu Nguyên, ôm nàng ở trong ngực, vô cùng thỏa mãn.

“Nhưng nếu nàng nhảy vồ lên, nơi này không có người người khác, ta cũng sẽ không chê cười nàng.”

Triệu Tuân nói rất trôi chảy.

Tiêu Nguyên hừ hừ hai tiếng.

“Hôm nay ta cảm thấy Đại Hoàng tử nói không sai, tuổi của ngươi cũng không còn ít nữa, định chờ tới khi nào, khi nào trở về ta nghĩ cách tìm cho ngươi hai tiểu thϊếp thử xem.”

Triệu Tuân nghiêm mặt.

“Để ý lời hắn làm cái gì, lời hôm nay ta nói đều là thật, không nạp thϊếp không thú người khác, tóm lại nàng không thoát được đâu.”

“Hừ! Ai thèm!”

Tiêu Nguyên nhổ một ngụm, nâng tay xoa xoa cánh môi, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, Triệu Tuân cố nín không vạch trần, để cho Tiêu Nguyên phô trương thanh thế.

“Ngươi mau đi ra đi! Ta muốn đi ngủ!”

Tiêu Nguyên đỏ mặt lên, giãy dụa hai cái.

Triệu Tuân buông lỏng tay ra, tùy ý Tiêu Nguyên thoát khỏi, ngồi ở một bên vắt chéo hai chân.

“Cũng tốt, sắc trời cũng không còn sớm, vốn định nói cho nàng nghe vì sao Thẩm gia bí mật hồi kinh, nếu đã như vậy…..”

Tiêu Nguyên rụt chân lại, vội vàng bắt lấy tay Triệu Tuân.

“Nói mau nói mau!”

Triệu Tuân thu hồi ý cười trên mặt, bàn tay to nắm eo nhỏ Tiêu Nguyên.

“Đây là tự nàng đưa đến cửa.”

Thấy vẻ mặt hắn cười xấu xa, Tiêu Nguyên đánh một cái lên ngực hắn, khoát tay, tránh thoát rồi trở lại trên giường bịt kín chăn.

“Ngươi đi ra đi, ta coi như ngươi chưa từng đến đây.”

Triệu Tuân nhíu mi, đang êm đẹp lại tức giận, khó trách thánh nhân nói, tâm nữ nhân như kim đáy biển.

Triệu Tuân đi đến trước giường, thấy nàng che chăn không biết là ý gì, nhíu mi nói.

“Tiêu Nguyên, hôm nay những lời ta nói đều là thật, nếu nàng thật tình gả cho ta, cả đời này ta sẽ không để nàng phải chịu ấm ức, từ nhỏ ta đã bước chân vào giang hồ, có người nào mà chưa thấy, không ít lần chịu nhiều thiệt thòi.”

“Bao nhiêu lần còn suýt mất mạng, nữ tử ta từng gặp nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ để tâm với một người nào, nếu nàng nghĩ ta muốn mượn sức phụ thân nàng nên mới tiếp cận nàng, ta từ quan quay về làm thương nhân, đem tất cả cửa hàng trong Kinh đô này đi thế chấp, rời khỏi kinh đô lang thang kiếm sống, mặc dù không có thân phận cao quý, nhưng vàng bạc tơ lụa sơn hào hải vị đều tùy ý cho nàng tiêu xài.”

Triệu Tuân dừng một chút, thấy bọc chăn trên giường không có động tĩnh gì, hắn đứng dậy.

“Ta đi trước…..”