Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 168: Ghép đôi loạn

Lâm Nhứ không dám nhiều lời, buồn bực ngồi xuống, chiếc khăn trong tay đã bị vò nhăn nhúm.

Liên Thái Hậu lại tươi cười.

“Ai gia thấy vũ kỹ của Tiêu cô nương động lòng người, rực rỡ náo nhiệt rất đẹp mắt, cũng rất vui vẻ, hay là Hoàng Thượng ban thưởng đi.”

“Lời Mẫu hậu nói rất đúng, Tiêu Nguyên tiến lên nghe phong thưởng!”

Sắc mặt Đông Minh Đế nghiêm túc, hướng về phía Tiêu Nguyên, nói.

Tiêu Nguyên còn chưa kịp lui ra đã bị gọi lại, khom người.

“Có thần nữ.”

“Hôm nay ngươi hiến vũ chúc mừng, Trẫm và Thái Hậu rất vừa lòng, chư vị đại thần cũng thỏa mãn.”

Đông Minh Đế dừng một chút, ánh mắt liếc nhìn Triệu Tuân cách đó không xa, tươi cười.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, cửu nữ Tiêu gia dịu ngoan khiêm tốn, đoan trang có lễ, để lại ấn tượng sâu trong lòng Trẫm, đặc biệt sắc phong làm Di Hòa Huyện chủ, thưởng ngàn lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm vóc!”

Tiêu Nguyên sửng sốt, Tiêu Lão phu nhân vội vàng nói.

“Tiểu cửu, còn thất thần làm gì, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn!”

Tiêu Nguyên phục hồi tinh thần, hướng về phía Đông Minh Đế dập đầu.

“Thần nữ đa tạ Hoàng Thượng.”

Tiêu Nguyên nhảy một điệu đã được sắc phong làm Di Hòa Huyện chủ, chuyện này như một cái tát đánh mạnh vào mặt Lâm Nhứ và Chân Nhan.

Lâm Nhứ suýt nữa nghẹn chết, rõ ràng là muốn tính kế tiện nhân này, nay lại để Tiêu Nguyên nhặt món hời. Sắc mặt Lâm Nhứ âm trầm khó coi, yến hội êm đẹp, nàng là nhân vật chính, ấy vậy mà chỉ làm nền cho Tiêu Nguyên!

Lâm phu nhân bày ra vẻ mặt cảnh cáo lôi kéo Lâm Nhứ.

“Con đừng làm xằng bậy, nương nương mất mặt, sau này sẽ tìm con tính sổ, mẫu thân cũng không giúp được con, sau này con còn phải gả vào phủ Đại Hoàng tử!”

Lâm Nhứ nghe vậy như bóng bị xì hơi, tận lực không để ý đến dáng vẻ đắc ý của Tiêu Nguyên, miệng hừ hừ hai tiếng.

“Hừ! Chẳng qua là có phụ thân hơn người mà thôi, đắc ý cái gì!”

Lâm phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Nhứ, nhíu mi không nói.

Hoàng Thượng và Thái Hậu cất nhắc Tiêu Nguyên như vậy toàn là vì Hữu tướng, nhưng bà lại dám gây khó dễ với Tiêu Lão phu nhân.

Lâm phu nhân vừa nâng mắt lên liền thấy vẻ tức giận trong mắt Thục phi, tâm Lâm phu nhân cũng nhảy giật theo, người như ngồi bên bàn chông, đều do bà nhất thời hồ đồ.

Liên Thái Hậu lại liếc mắt nhìn Chân Nhan.

“Nếu đã phong thưởng cho Di Hòa Huyện chủ, vừa rồi điệu múa của cô nương Chân gia cũng thực động lòng người, cũng nên thưởng.”

Chân Nhan nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt đã biến thành màu đen của Lâm Nhứ cùng với Lâm phu nhân.

Đây là Liên Thái Hậu cố ý để Lâm gia khó chịu.

Tổng cộng có ba người hiến nghệ, hai người được phong thưởng, duy chỉ có nhân vật chính là Lâm Nhứ bị lãng quên, nếu Chân Nhan được phong hào, Lâm Nhứ không hận chết nàng mới là lạ.

Quả nhiên, ánh mắt Lâm Nhứ nhìn Chân Nhan vô cùng không có ý tốt và nghi ngờ.

Không chỉ có Lâm Nhứ, ngay cả ánh mắt Thục phi nhìn Chân Nhan cũng cực kỳ lạnh lùng.

Một chiêu châm ngòi ly gián lại để Thục phi mất hết mặt mũi, kéo theo Đại Hoàng tử cũng rơi xuống, còn có thể để khơi mào Lâm gia và Tiêu gia phân tranh nội đấu, Liên Thái Hậu thật sự cao tay.

Chân Nhan ngước mắt nhìn Triệu Tuân ở đối diện, khẽ cắn môi, sau đó cúi đầu nửa ngày không mở miệng.

Nếu nàng từ chối sẽ mất lòng Lâm gia, cho nên nàng dứt khoát trầm mặc không mở miệng.

Bên kia, Thục phi trầm mặt xuống.

“Hoàng Thượng, mấy ngày trước Nhứ Nhi nói với thần thϊếp là đi trong chùa bái phật cầu phúc, ngày chạy đêm đi, gần đây mới nhiễm phải phong hàn, cho nên mới…”

Thục phi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Nhứ, đều do nàng không tốt.

Vẻ mặt Lâm Nhứ oan ức, không dám ngẩng đầu lên.

Liên Thái Hậu nghiêng mắt nhìn Thục phi.

“Nếu không khoẻ cần gì phải gắng sức, yến hội này tổ chức lúc nào chẳng được, sức khỏe là quan trọng nhất, không cần nóng lòng như vậy.”

Liên Thái Hậu dứt lời, không ít người nhìn Lâm Nhứ có vài phần đùa cợt.

Khẩn cấp tham gia yến hội như vậy, làm như sợ người khác không biết nàng là Đại Hoàng tử phi tương lai không bằng, không có chút ngại ngùng dè dặt của nữ nhi gì cả.

Lâm Nhứ xấu hổ đỏ mặt.

“Thái Hậu nương nương, thần nữ không phải….”

“Nương nương, là Nhứ Nhi lỗ mãng, vốn cũng không muốn cho mọi người mất hứng, không muốn vì nàng mà làm ảnh hưởng đến người khác, cho nên mới cố gắng một chút.”

Lâm phu nhân vội vàng đứng lên giải thích thay Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ là nữ nhi của bà, nếu phản bác sẽ đắc tội với Thục phi.

Thục phi hướng về phía Lâm Nhứ sử một cái ánh mắt, Lâm Nhứ hồi thần.

“Đều do thần nữ không đúng, đã làm mọi người mất hứng, vũ kỹ Nhan muội muội siêu quần, được ban thưởng là điều hiển nhiên.”

Hôm nay Lâm Nhứ giống như một chuyện cười, không ngừng phạm phải sai lầm, mở giọng hát còn bị người ta nhạo báng, Lâm Nhứ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Đông Minh Đế trầm ngâm một hồi, Thục phi vội vàng nói.

“Hoàng Thượng, nhìn Nhứ Nhi thành tâm như vậy, cũng nên phong thưởng.”

Đông Minh Đế tươi cười.

“Nếu đã như vậy, vậy ban cho hai người các ngươi một viên đông châu do ngoại tộc cống nạp, trăm cuộn tơ lụa.”

Ý cười trên khóe miệng Thục phi cứng ngắc như bị người ta tát cho một cái, muốn mở miệng nói thêm, lại bị đôi mắt lạnh lùng của Đông Minh Đế làm cho kinh hãi, không dám mở miệng.

“Thần nữ tạ ơn Hoàng Thượng.”

Thần sắc Chân Nhan thản nhiên cúi đầu tạ ơn.

Lâm Nhứ cũng vội vàng dập đầu tạ ơn, sắc mặt có chút khó coi.

Một phần ban thưởng này là do nàng mặt dày mới có được.

Sắc mặt Đại Hoàng tử cũng không tốt là bao, mấy ngày gần đây nhiều lần bị Đông Minh Đế ngầm trách mắng làm việc bất lợi. Vốn dĩ Đông Minh Đế không muốn cất nhắc Đại Hoàng tử, nếu không cũng sẽ không keo kiệt một phong hào Huyện chủ.

Duy chỉ có Tiêu Nguyên may mắn nhất, không công nhặt được phong hào, Đại Hoàng tử nhìn Tiêu Nguyên, ánh mắt âm u.

Liên Thái Hậu nghiêng mắt nhìn Thục phi, khóe miệng cong lên một chút trào phúng, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Thục phi tức giận, cổ họng cảm giác được vị tanh ngọt, miễn cưỡng nuốt xuống.

Thục phi làm như chưa từ bỏ ý định, liếc mắt nhìn Chân Nhan.

“Khúc vũ này của Chân Đại cô nương này xinh đẹp uyển chuyển, khiến bao người mê đắm, khó trách mọi người đều nói Chân Đại cô nương một điệu múa liền khuynh thành, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Thục phi miễn cưỡng mỉm cười.

“Chỉ tiếc là chân bị thương. Thần thϊếp nghe nói trong phủ Hầu gia có một loại ngọc ngân cao, giúp dãn gân cốt, người bị thương cả trăm ngày nhưng chỉ cần dùng nó thì mấy ngày sau liền khỏi, chắc hẳn Chân Đại cô nương vẫn đang cố nhịn đau để hiến vũ cho mọi người, trong lòng Bản cung thật sự áy náy.”

Đông Minh Đế không lên tiếng, Thục phi lại nói.

“Chân Đại cô nương hiến vũ vì Nhứ Nhi, Lâm gia cũng không thể mặc kệ. Triệu Hầu gia, Bản cung muốn thay Chân Đại cô nương xin hai hộp, không biết có được không?”

Mọi người đều nhìn về phía Triệu Tuân vẫn luôn im lặng, nam tử ngồi một mình ở bên kia, cả người mang khí thế hiên ngang không che giấu nổi, làm cho người ta không thể xem nhẹ.

Đại Hoàng tử cũng hướng về phía Triệu Tuân tươi cười.

“Triệu huynh có thể giúp đỡ được không.”

Triệu Tuân vừa nâng mắt, nhìn thấy Tiêu Nguyên cũng đang nhìn mình, Tiêu Nguyên bất ngờ không kịp đề phòng, bị Triệu Tuân bắt gặp, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác, bĩu môi.

Triệu Tuân buồn bực, thản nhiên nói.

“Không nhọc Thục phi nương nương và Điện hạ mở lời, Chân Đại cô nương bị ngựa của thần làm bị thương, về tình về lý, vi thần cũng nên đưa thuốc mới phải.”

Chân Nhan chậm rãi đứng lên.

“Thần nữ hiểu con ngựa kia không khống chế được nên khó trách ai, cho nên Hầu gia không cần tự trách, hôm nay là thần nữ bêu xấu, Thục phi nương nương khoan hồng rộng lượng, quan tâm thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích.”

Chân Nhan hào phóng, cho thấy nàng là người rộng lượng, chưa từng trách cứ Triệu Tuân, hành động này nhận được không ít lời khen ngợi.

Chân Nhan tâng bốc Thục phi vài câu, sắc mặt Thục phi mới đỡ hơn một chút, hướng về phía Chân Nhan vẫy tay.

“Chân Đại cô nương là người hiểu tình rõ lý, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài, Chân Đại phu nhân thật có phúc khí, có thể dạy dỗ được nữ nhi ngoan hiền như vậy, xứng đáng làm gương cho quý nữ Kinh đô.”

Chân Nhan đi tới, Thục phi thân thiết kéo tay Chân Nhan.

“Nhưng là chuyện nào ra chuyện đó, ngươi vốn nên ở nhà dưỡng thương cho thật tốt, hôm nay vì Nhứ Nhi mà hiến vũ trước ngự tiền, Bản cung đâu thể thờ ơ.”

Chân Nhan nhìn Triệu Tuân, mặt đỏ lên.

“Có điều nương nương không biết, chuyện này chỉ là hiểu lầm, Triệu Hầu gia đã phái thái y chữa trị cho thần nữ.”

Thục phi nghe vậy liếc nhìn sắc mặt không tốt của Tiêu Nguyên, trong lòng thoải mái không ít, càng tỏ ra thân thiết với Chân Nhan.

“Hoàng Thượng, thần thϊếp thấy đây đúng là duyên phận, lâu nay Chân Đại cô nương không ở Kinh đô, vừa trở về liền đυ.ng phải Triệu Hầu gia, hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi.”

Thục phi che miệng cười, đã thấy Liên Thái Hậu mở miệng nói.

“Thục phi hồ đồ rồi sao, Triệu Hầu gia đã có vị hôn thê, chẳng lẽ Thục phi muốn để Chân Đại cô nương làm thϊếp?”

Thục phi đã muốn coi trọng Chân Nhan, Liên Thái Hậu liền cố tình không thuận ý Thục phi.

Chân Nhan đứng ở bên cạnh cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.

“Thần thϊếp không có ý này, chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc thôi, nghe nói Chân Đại cô nương tài mạo song toàn, còn tuổi nhỏ mà đã thay Chân gia làm ăn, Triệu Hầu gia gia lớn nghiệp lớn, nếu hậu viện có một giai nhân như vậy, chẳng phải sẽ giảm được nhiều vất vả, ngày ngày không bận bịu nhiều sao.”

Thục phi thở dài một tiếng.

“Đáng tiếc….”

Trong lòng Liên Thái Hậu, Thục phi luôn luôn là người không biết suy nghĩ, chỉ lo cho bản thân mà nhanh mồm nhanh miệng, không chú ý đến hậu quả.

Lấy thanh danh của nữ nhi nhà người ta ra đùa giỡ trước mặt mọi người, cũng không biết là giúp Lâm Nhứ giải vây hả giận, hay muốn gây khó dễ cho Tiêu Nguyên nữa.

Mặc kệ thế nào, Liên Thái Hậu đều vui vẻ giúp bà hoàn thành tâm nguyện, Thục phi đắc tội Chân gia hoặc là Tiêu gia, đối với Liên Thái Hậu mà nói cũng không có chuyện gì xấu.

Tiêu Nguyên chống cằm, thần sắc mệt mỏi, muốn cố giả bộ không thèm để ý nhưng trong lòng chua xót.

Tiêu Lão phu nhân ngoái đầu lại nhìn Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu, đừng để người ta chọc mình không vui mà để họ nắm được cơ hội dắt mũi mình đi, mọi việc đều phải nắm trong lòng bàn tay, mình hài lòng mới là điều quan trọng nhất.”

Tiêu Nguyên nghe cái hiểu cái không, Tiêu Lão phu nhân cũng không có vẻ giận giữ gì.

“Nếu con cố ý, người thua là chính con.”

“Tiểu cửu…. Hiểu rõ.”

Tiêu Nguyên thất thần, nàng không nên yêu cầu quá nhiều, nếu nàng không muốn thì cũng không nên ép buộc người khác theo ý nàng, nếu hắn đối xử thật lòng với nàng, không cần nàng mở miệng thì hắn cũng tự vứt bỏ những thứ đó, tránh được lần này nhưng chắc gì đã tránh được lần sau, nàng cũng không thể chống đỡ mãi.

Tiêu Nguyên lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, tuyệt đối không thể để mất uy nghiêm của Tướng phủ. Tiêu Nguyên mỉm cười nhàn nhạt, coi như mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.

Triệu Tuân nhìn Tiêu Nguyên chằm chằm không rời mắt, khóe miệng nhếch lên, ý đồ muốn tìm ra biểu hiện gì đấy trên mặt Tiêu Nguyên, chỉ cần nàng mở miệng hoặc là dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, hắn sẽ sẽ đáp ứng.

Đáng tiếc, Tiêu Nguyên luôn luôn trầm mặc, dáng vẻ không tha thiết một chút nào, một màn này khiến Triệu Tuân đau đớn.

“Có điều cô cô không biết, lúc Nhứ Nhi và Nhan muội muội trở về, đến giữa đường xe ngựa bị hỏng, vừa may gặp được Tiêu muội muội, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, suốt dọc đường vui nói tươi cười, trông vẻ chỉ hận quen nhau quá muộn.”

Lâm Nhứ vừa đảo mắt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.

“Hơn nữa cũng thật có duyên, con đường kia không có ai đi ngang qua, nếu không phải Tiêu muội muội ra tay tương trợ, không biết bao giờ Nhứ Nhi và Nhan muội muội mới có thể trở về.”

Có lời này của Lâm Nhứ, quả nhiên Thục phi nhếch mi, thật hứng thú.

“Thật trùng hợp, Chân Đại cô nương và Tiêu cô nương đều có vũ kỹ bất phàm, nếu có thể thường xuyên ở cùng nhau để bàn luận, nhất định sẽ rất thú vị. Trước kia, có chuyện hai tỷ muội Nga Hoàng và Nữ Anh tình cảm sâu đậm, cùng chung một phu, nhưng chưa bao giờ nảy sinh mâu thuẫn, sau này còn trở thành giai thoại đẹp được người đời lưu truyền.”

“Ánh mắt của cô cô thật tốt.”

Vừa rồi Lâm Nhứ khiến Thục phi không vui, nhân cơ hội này dỗ Thục phi vui thích.

Hai cô – chất kẻ xướng người hoạ, khóe miệng Liên Thái Hậu cong lên.

“Ánh mắt của Thục phi thật không tệ, Đại Hoàng tử thật có phúc, chẳng qua Thục phi cũng đừng sốt ruột quá, cho dù có ý này, cũng nên hỏi ý kiến của người trong cuộc, tránh làm hỏng thanh danh của Chân Đại cô nương.”

Sắc mặt Thục phi hơi cứng lại.

Ngay từ đầu bà cũng không có ý này, chẳng qua sau đó nhìn sắc mặt Tiêu Nguyên khó chịu, có thể khiến cho Tiêu Nguyên ngột ngạt bà liền vui sướиɠ, cho nên càng nói càng nhiều.

Thục phi ngước mắt nhìn Chân Nhan, Chân Nhan luôn luôn im lặng, lẳng lặng đứng bên cạnh Thục phi, khí chất điềm đạm ít lời, quanh thân đều bao phủ một tầng thản nhiên, thương cảm và bất đắc dĩ, dường như toàn bộ mọi chuyện này nàng không có quyền làm chủ, khiến người ta thương tiếc.

Thục phi ngượng ngùng cười, bậc thềm cao này không dễ bước xuống, nhìn Đại Hoàng tử mang theo cầu cứu.

Đại Hoàng tử hiểu ý.

“Lời của Mẫu phi rất đúng, nay Triệu huynh cũng không ít tuổi nữa, đã đến lúc thành gia rồi, e là còn phải đợi Tiêu cô nương thêm vài năm nữa, Chân Đại cô nương tài mạo song toàn, giỏi ca vũ, còn có thể thay Triệu huynh quản lý hậu trạch, để Triệu huynh toàn lực dốc sức cho triều đình, có cớ gì để từ chối chứ?”

Đại Hoàng tử lại nhìn về phía Đông Minh Đế.

“Phụ hoàng vẫn hay khen Hầu gia là người trên trời giáng xuống, cần phải trau chuốt, nhưng là dù sao Hầu gia cũng không thể buông bỏ trọng trách sinh ý, cảm thấy thực đáng tiếc, trước mắt cũng coi như thành toàn cho tâm tư của Phụ hoàng.”

Thục phi nghe vậy cũng nói theo.

“Hoàng Thượng, cũng không phải do thần thϊếp cố ý muốn tác hợp, nhưng thật sự không đành lòng nhìn Chân Đại cô nương bị người ngoài hiểu lầm, ngày ấy Chân Đại cô nương bị ngựa đả thương, bao nhiêu người nhìn thấy Chân Đại cô nương được đưa vào phủ Hầu gia, nay toàn Kinh đô đều bàn luận, thần thϊếp cũng sốt ruột thay Chân Đại cô nương, cho nên mới….”

Thục phi đứng lên đi đến bên cạnh Đông Minh Đế.

“Xin Hoàng Thượng giáng tội.”

Đông Minh Đế khoát tay.

“Đứng lên trước đi.”

“Thục phi thật biết thương hương tiếc ngọc.”

Liên Thái Hậu hừ hừ hai tiếng, cười nói.

“Nghe ngươi nói như kiểu Chân Đại cô nương cũng chỉ có thể gả cho Triệu Hầu gia vậy.”

Thục phi không nói, nhưng mọi người đều nghe ra ý này.

Liên Thái Hậu sợ chuyện chưa đủ lớn, nghiêng mắt nhìn Đông Minh Đế.

“Lúc trước do Hoàng Thượng đích thân tứ hôn, nay xảy ra việc này, Ai gia cũng không tiện nhúng tay vào, chẳng qua Hoàng Thượng đừng để lão thần đau lòng a.”

Liên Thái Hậu hiển nhiên là vui sướиɠ khi người khác gặp họa, đem củ khoai lang nóng bỏng tay này ném cho Đông Minh Đế, chờ trò hay.

Nếu thân phận của Chân Nhan thấp kém thì không sao, cùng lắm thì chỉ làm thϊếp là cùng, nhưng Chân Nhan lại là đích trưởng nữ Chân gia.

Chân Nhan và Tiêu Nguyên tranh chấp tất sẽ bị thương, cho dù là ai thì cũng không liên quan đến bà.

Đông Minh Đế nhìn Liên Thái Hậu, lại nhìn Thục phi đang quỳ gối bên chân mình, trầm mặc nửa ngày.

Ngay lúc mọi người đang giằng co, bỗng nhiên Triệu Tuân mở miệng.

“Hoàng Thượng, mấy ngày trước lúc Chân Đại cô nương bị ngựa đả thương trước phủ của thần, lúc đó thần không ở trong phủ, tất cả đều do một thị vệ của thần tự chủ, đưa Chân Đại cô nương vào phủ để cứu thương, chẳng lẽ ý của Thục phi nương nương là muốn gả Chân Đại cô nương cho thị vệ trong phủ của thần sao?”

Chân Nhan nghe vậy ngước mắt lên, ánh mắt không rời khỏi Triệu Tuân, trong phút chốc lướt qua vẻ thất vọng.

Thục phi nghẹn lời, vội vàng nói.

“Triệu Hầu gia, cũng không phải như vậy, dù sao ngươi cũng là chủ tử của Triệu phủ, xảy ra sai sót lớn như vậy sao có thể chối bỏ trách nhiệm được! Hầu gia để Chân Đại cô nương phải đối mặt với lời đồn này như thế nào được, chuyện này Chân Đại cô nương thật sự vô tội!”

Triệu Tuân nhíu mày.

“Nương nương có ý gì?”

“Tất nhiên là thú Chân Đại cô nương.”

Thục phi trực tiếp thốt ra.

Triệu Tuân cười nhạo, nhìn Đông Minh Đế.

“Hoàng Thượng, lúc vi thần cầu thú Tiêu cô nương từng nói, cuộc đời này tuyệt đối không nạp thϊếp, không thú người khác, chỉ muốn một mình Tiêu Nguyên.”

Ý của Triệu Tuân là an nguy thanh danh của người khác không liên quan đến hắn, cũng đừng mong lấy thanh danh ra để ép buộc hắn!

Đúng là thối tha vô lại!

Triệu Tuân còn có ý khác chính là đi tìm Hữu tướng để xin chỉ giáo.

“Vậy Chân Đại cô nương….”

“Vốn là trong sạch không có gì để soi mói, nhưng có người lại cố tình ăn nói luyên thuyên hủy hoại thanh danh của người khác, vi thần không có bản lĩnh thông thiên ngăn chặn được miệng của những người này, dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi.”

Triệu Tuân mở miệng không mặn không nhạt, cuối câu còn để lại tiếng cười. Có mấy vị phu nhân lúc nãy cũng góp phần vào thì bây giờ lập tức cúi đầu, có chút chột dạ đỏ mặt lên.

Nghe vậy, sắc mặt Thục phi đỏ lên, hôm nay hết lần này lại đến lần khác bị chế ngạo chỉ trích, ngay cả một Hầu gia bé nhỏ cũng dám châm chọc bà, quả thực buồn cười!