Lời Lý đại tẩu nói giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu Lý Bạch Liên, mãi đến nửa ngày sau Lý Bạch Liên vẫn không nói được câu nào.
Sắc mặt Lý Lão phu nhân giống như ăn phải nửa cân thạch tín, sắc mặt âm trầm, tức giận nhìn Lý Bạch Liên.
“Nhìn cho rõ, mộng này cũng nên tỉnh rồi, Hà gia thà nhận nuôi hài tử, đem toàn bộ gia sản đưa cho người ngoài cũng không nguyện thừa nhận Hà Bảo Sâm, có thể thấy Hà Lão phu nhân đã quyết tâm như thế nào!”
Hà Lão phu nhân vừa ra tay, trực tiếp để Lý Lão phu nhân trở tay không kịp, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn.
“Mẫu thân, sẽ không đâu, nhất định là Hà Lão phu nhân dỗi, cố ý làm như thế cho Quận chúa xem, Hà đại gia sẽ không vô duyên vô cớ đưa hết gia sản cho người ngoài, Bảo Sâm mới là người thừa kế duy nhất của Hà gia!”
Lý Bạch Liên lẩm bẩm mấy câu, khó có thể tin nổi sự thật này.
Trong nháy mắt, Lý Lão phu nhân như già đi rất nhiều, nhuệ khí trong lòng bị tiêu tán không ít.
“Chuyện cho tới nước này mà vẫn còn khăng khăng chấp nhất như vậy, cũng khó trách hôm nay Hà Lão phu nhân đưa ra lựa chọn này.”
So với nhìn Hà gia bị hủy trong tay Hà phu nhân từng chút một, bị người ta chỉ trỏ mắng chửi, chi bằng một bước này chặn hết mọi chuyện.
Nếu rơi vào tay của người như Hà Bảo Sâm, Hà gia sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại, quả thực đến chết không đổi!
“Mẫu thân!”
Lý Bạch Liên dậm chân một cái, từ đầu đến cuối không tin sự thật này.
“Muội muội a, không phải đại tẩu ta làm ra vẻ vô tình, muội và hai hài tử bị Hà gia hưu, trả về Lý gia chúng ta, đại tẩu cũng muốn chăm sóc muội cho thật tốt. Nhưng hôm nay Bảo Sâm lại gây ra chuyện này, nếu tiếp tục như vậy, Lý gia cũng sẽ nó làm liên lụy.”
Lý đại tẩu liếc mắt nhìn Lý Bạch Liên, vẻ mặt ghét bỏ.
Đức hạnh của Hà Bảo Sâm tồi tệ như thế này, xem ra mười mấy năm qua tiêu tốn không ít bạc, Lý Bạch Liên cũng không có khả năng làm ra được từng ấy nữa.
Lý đại tẩu dứt khoát bất chấp mọi giá, rõ ràng muốn cho ba người mẫu tử Lý Bạch Liên rời khỏi Lý gia, tránh liên lụy đến Lý gia.
“Đại tẩu!”
Lý Bạch Liên sửng sốt, bà không ngờ rằng chuyện cho tới nước này mà Lý đại tẩu vẫn còn có thể nói ra những lời đó.
“Trước đây, lúc ta còn ở Hà gia, hàng năm đều cho Lý gia không ít đồ tốt, khắp nơi giúp đỡ Lý gia làm ăn buôn bán, nay ta gặp chuyện không may, đại tẩu làm vậy lương tâm có bị cắn rứt không?”
Lý đại tẩu nghe vậy sắc mặt khẽ biến.
“Bản thân muội tự làm tự chịu còn muốn trách ai, chỉ lo cho người không đáng lo, quá nuông chiều Hà Bảo Sâm, muội nhìn lại mà xem, mới mấy ngày đã tự chuốc họa bị nhốt vào đại lao, Lý gia không có nhiều bạc như Hà gia, không phải lúc nào cũng sẵn bạc để che giấu tội lỗi cho Hà Bảo Sâm. Muội muội, có phải muội muốn lôi cả Lý gia vào mới bằng lòng bỏ qua không?”
Lý đại tẩu lớn tiếng chất vấn để Lý Bạch Liên á khẩu không trả lời được, tất cả lời nghẹn lại trong cổ họng.
“Mẫu thân?”
Lý Bạch Liên chuyển mắt nhìn về phía Lý Lão phu nhân.
Lý Lão phu nhân thở dài một tiếng.
“Bạch Liên, ở ngoại ô ta có một thôn trang, con mang theo Tuệ Nhi đến thôn trang tĩnh dưỡng một thời gian đi.”
“Mẫu thân!”
Trong lòng Lý Bạch Liên chợt nguội lạnh, nếu hôm nay Hà Bảo Sâm vẫn là Đại thiếu gia Hà gia, Lý gia tuyệt sẽ không đối xử với bà như vậy.
Nói trắng ra chính là nhìn thấy Hà Bảo Sâm không còn tác dụng ở Hà gia nữa, cho nên mới đuổi bà ra khỏi Lý phủ.
Bà vì Lý gia mà phải trả giá nhiều như vậy, kết quả chẳng khác nào giày rách bị bỏ đi, bây giờ tâm Lý Bạch Liên thật sự đã nguội lạnh.
“Muốn nói gì nữa cũng vô dụng thôi. Bạch Liên, muội hẳn rõ ràng, thanh danh bên ngoài của Bảo Sâm với Tuệ Nhi như thế nào, muội cũng nên suy nghĩ cho Lý gia một chút, Lý gia sinh dưỡng muội, chẳng lẽ muội muốn nhìn Lý gia bị hủy mới bằng lòng bỏ qua?”
Lý Lão phu nhân hít một hơi thật sâu.
“Chuyện của Bảo Sâm, Lý gia sẽ cố gắng nghĩ cách, còn chiều nay con thu dọn đồ rời khỏi Lý gia đi, ta đã cho người thu xếp mọi thứ ở bên kia ổn thỏa rồi.”
Lý Lão phu nhân cũng xem như đã cố hết sức, thật sự không muốn vì Lý Bạch Liên mà làm ảnh hưởng đến Lý gia, vì ba người mẫu tử Lý Bạch Liên, đã nhiều ngày nay mọi việc của Lý gia cũng không thuận lợi, nhiều lần bị người ta xa lánh, Lý Lão phu nhân chỉ có thể lựa chọn hy sinh Lý Bạch Liên mà thôi.
Lý đại tẩu lại không vừa lòng hành động của Lý Lão phu nhân, lúc trước không nên đón ba người này trở về Lý gia, dù sao trong tay Lý Bạch Liên còn có bạc, không phải lo chuyện ăn uống.
Dưới giọng điệu uy hϊếp của Lý Lão phu nhân, Lý Bạch Liên cắn chặt môi, muốn mở miệng muốn nói gì đó, Lý Lão phu nhân liền nhắm chặt mắt, khoát tay.
“Đi xuống đi.”
Lý gia vẫn nhớ chuyện lúc trước là tốt rồi, vẫn có ý cứu Hà Bảo Sâm ra, nghĩ như vậy Lý Bạch Liên dẫm chân một cái, xoay người chạy đi.
Mấy người này chỉ muốn số bạc trong tay bà, nếu tiếp tục ở lại cũng không tốt hơn cho bà, rõ ràng rời khỏi Lý gia là tốt nhất.
Lý đại tẩu liếc mắt nhìn Lý Lão phu nhân.
“Mẫu thân, lần này Bảo Sâm đắc tội quý nhân, sao Lý gia chúng ta có thể cứu Bảo Sâm ra được?”
“Trước đây Bạch Liên cũng giúp đỡ Lý gia nhiều, tốt xấu gì Bảo Sâm cũng là chất nhi của con, cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Lý Lão phu nhân mở mắt nhìn Lý đại tẩu.
“Nay ngoại trừ Lý gia, còn có ai có thể giúp Bạch Liên?”
Lý đại tẩu giật giật cánh môi, biết được tâm tư của Lý Lão phu nhân, dứt khoát không nói thêm gì nữa, nhưng vô cùng đau lòng khi sắp phải mất bạc.
Sau khi Lý Bạch Liên trở về liền đi thu dọn đồ, Hà Tuệ liền phát hoảng.
“Mẫu thân, người làm cái gì vậy?”
“Chúng ta không ở Lý gia được nữa, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Hà Tuệ nghe vậy nhíu mi.
“Lại phải rời khỏi Lý gia, không, mẫu thân, con không đi.”
Hà Tuệ đã nhận đủ oan ức, nếu nay phiêu bạt bên ngoài còn không bằng ở lại Lý gia.
“Con không đi?”
Lý Bạch Liên nhìn Hà Tuệ.
“Con mà không đi thì cũng đừng mong Đại cữu mẫu tìm cho con một mối hôn sự tốt, nay đại ca con còn ở trong lao, nếu chúng ta tiếp tục ở lại Lý gia, vậy đại ca của con thì phải làm sao?”
“Đại ca! Lại là đại ca!”
Hà Tuệ quả thực sắp tức đến phát điên rồi.
“Mẫu thân, người muốn dung túng cho đại ca đến khi nào nữa, có lần nào là không phải vì nó không, chẳng lẽ con không phải là nữ nhi của người sao?”
“Bây giờ đại ca không phải là đích tôn của Hà gia nữa, ngoại trừ việc đại ca đi theo gây chuyện phiền toái cho mẫu thân thì còn có thể làm cái gì?”
Đối mặt với câu chất vấn của Hà Tuệ, Lý Bạch Liên cố nén lửa giận nhưng cũng không nhịn nổi.
“Nhưng đó đại ca của con, con không thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu được?”
Lý Bạch Liên không nghĩ ra rốt cuộc nhi tử của bà sai ở đâu, vì sao người người đều chỉ trích bà, quý công tử nhà nào mà chẳng kiêu căng một chút, cơ thϊếp thành đàn, Hà Bảo Sâm chỉ đắc tội với mấy nha đầu chết tiệt kia thôi chứ đâu có phạm phải sai lầm lớn nào?
Lý Bạch Liên nghĩ trước khi cứu Hà Bảo Sâm ra, sẽ đến Hà gia để tính sổ, không có Hà Bảo Sâm, cả đời này Lý Bạch Liên đừng nghĩ đến chuyện trở về Hà gia.
Hà Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Lý Bạch Liên.
“Hắn chỉ là một tên súc sinh!”
“Bốp!”
Lý Bạch Liên không nghĩ ngợi gì, quăng cho Hà Tuệ một cái tát.
“Con làm ta quá thất vọng rồi!”
Hà Tuệ tức giận, một tay ôm má trừng mắt nhìn Lý Bạch Liên, đáy mắt hiện lên hận ý.
Đều là vì Hà Bảo Sâm, Hà Tuệ mới biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, nàng hận không thể đem Hà Bảo Sâm ra băm thây vạn đoạn.
“Chuyện này không phải do đại ca con cố ý, đều là bị người khác làm hại, không trách đại ca con được, đại ca con chỉ là người bị hại mà thôi.”
Lý Bạch Liên cảnh cáo.
“Sau này, đừng nữa để ta nghe thấy con nói như thế lần nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Hà Tuệ cắn chặt răng, nàng rất hận Lý Bạch Liên, sau đó không nói thêm lời nào nữa, xoay người liền chạy ra ngoài.
Mang theo một bụng lửa giận, Hà Tuệ chạy thẳng đến đại lao, mang theo một cái hộp đựng thức ăn, ban đầu nàng cũng không nghĩ lại đi vào thuận lợi như thế.
Trong đầu Hà Tuệ chỉ có hận, một tay nắm chặt hộp đựng thức ăn, bước chân vào nhà lao hỗn loạn.
“Nhanh một chút!”
Ngục tốt liếc mắt nhìn Hà Tuệ, không kiên nhẫn cằn nhằn một câu.
Hà Tuệ gật đầu.
“Vâng.”
“Muội muội!”
Hà Bảo Sâm vừa nhìn thấy Hà Tuệ, hai mắt sáng lên.
“Có phải muội tới cứu ta không, mau, mau dẫn ta rời khỏi đây, ta không chịu nổi thêm một khắc nào nữa, ta sẽ không bỏ qua cho hai tiện nhân kia!”
Hà Tuệ khinh thường liếc mắt nhìn Hà Bảo Sâm, cố nhịn cơn đau trên má.
“Đại ca, mẫu thân đang nói chuyện ở bên ngoài, chắc khoảng nửa khắc nữa vẫn chưa ra được, huynh ăn trước một chút gì đi.”
Hà Bảo Sâm cũng không nghi ngờ gì nhiều, gật đầu, trong hộp thức ăn có hai đĩa thịt, Hà Bảo Sâm đã rất đói bụng, hắn ăn từng miếng lớn chẳng thèm chú ý đến hình tượng, miệng không ngừng táp lưỡi.
“Muội muội, muội yên tâm, sau này chờ ta kế thừa Hà gia, nhất định sẽ chuẩn bị mười dặm hồng trang làm của hồi môn cho muội, tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội.”
Hà Bảo Sâm hướng về phía Hà Tuệ tươi cười, có vài phần lấy lòng.
Thấy hắn ăn gần hết, Hà Tuệ ngồi xổm xuống, nhìn vẻ mặt Hà Bảo Sâm chật vật, nhíu chặt mày.
“Đại ca, tổ mẫu nhận hai hài tử từ chi thứ làm trưởng tử của phụ thân, đại ca kế thừa Hà gia như thế nào?”
Hà Bảo Sâm nghẹn lời, nhìn Hà Tuệ.
“Muội nói nhảm cái gì đó, Hà gia chỉ có mỗi mình ta là độc đinh…”
“Ha ha, đại ca có biết hôm nay huynh ở đây, tất cả đều là công lao của Hà gia không, bọn họ ước huynh đi tìm chết, mẫu thân cầu xin hết người này sang người khác cũng không cứu được huynh ra, lát nữa ta và mẫn thân sẽ rời khỏi Lâm thành, đại ca tự giải quyết cho tốt.”
Hà Tuệ đứng lên, Hà Bảo Sâm hoảng hốt.
“Muội muội, muội đừng đi, sẽ không sẽ không, sao tổ mẫu có thể ác độc như vậy, sao người muốn đẩy ta vào chỗ chết…”
Hà Bảo Sâm ôm lấy yết hầu, nằm cuộn mình trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tuệ, khóe miệng chảy ra vết máu màu đen, hai chân giãy dụa đạp vào khoảng không.
Hà Tuệ liền phát hoảng.
“Đại ca, huynh đừng dọa ta, đại ca!”
Hà Tuệ đưa tay lên đặt lên mũi Hà Bảo Sâm, ngay sau đó Hà Tuệ vội giật tay lại, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng nàng chỉ hạ một ít thuốc có dược tính nhẹ, chỉ đủ giày vò hắn một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không để Hà Bảo Sâm chết đi, sau lưng Hà Tuệ ứa ra mồ hôi lạnh…
“Không tốt, có người gϊếŧ người!”
Có người ở nhà lao bên cạnh hắng giọng hô ta, Hà Tuệ bị dọa giật mình, xoay người muốn chạy đi.
Ngục tốt mở to mắt nhìn Hà Bảo Sâm chết không nhắm mắt, lại kinh hãi nhìn Hà Tuệ.
“Bắt lại!”
“Không phải ta, không phải ta.”
Hà Tuệ lắc đầu, cả người phát run, dùng sức giãy dụa.
Lúc tin tức truyền về đến Lý gia đúng lúc Lý Bạch Liên chuẩn bị rời đi, bà nghe tin này như bị sét đánh, tiến lên một bước cầm chặt lấy tay nha hoàn.
“Ngươi nói nhảm cái gì đó, sao Tuệ Nhi có thể hạ độc gϊếŧ Bảo Sâm được?”
“Là thật, Đại tiểu thư đã nhận tội, Đại thiếu gia đã đi rồi.”
Lý Bạch Liên lui ra phía sau một bước, đầu óc choáng váng, mấy ngày nay liên tiếp chịu đả kích, Lý Bạch Liên nôn ra một ngụm máu, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
“Đại nương tử!”
Nha hoàn vội vàng đánh thức Lý Bạch Liên.
Lý đại tẩu nghe vậy, nhíu chặt mày.
“Còn thất thần làm gì, sắc trời không còn sớm nữa, còn không mau khởi hành đi!”
“Nhưng mà….”
“Bất kể chuyện gì, người đâu, tiễn người ra khỏi phủ, không được để người này quay lại đây một bước nào!”
Lý đại tẩu cũng đã thăm dò tình hình của Lý Bạch Liên, mấy năm nay bà ta vung ra không ít bạc để sắp xếp cho Hà Bảo Sâm, nay cũng không còn nhiều bạc nữa.
Lý đại tẩu bất chấp mọi giá, không cần bạc nữa, chỉ cần không dính phải phiền toái, chọc phải người không nên chọc.
“Vâng!”
Mấy ma ma ba chân bốn cẳng nâng Lý Bạch Liên lên xe ngựa, Lý đại tẩu giữ lại một phần, còn lại mới để cho Lý Bạch Liên mang đi.
“Nhớ kỹ, về sau không được Lý đại nương tử bước vào cửa nửa bước.”
Lý đại tẩu căn dặn, nha hoàn ma ma vội vàng gật đầu.
Chờ Lý Bạch Liên tỉnh lại đã là hai canh giờ sau, trong viện là thi thể của Hà Bảo Sâm, Lý Bạch Liên nhìn thấy lại hôn mê bất tỉnh.
Thật vất vả mới tỉnh lại, Hà Bảo Sâm đã bị đem chôn, Lý Bạch Liên rống to một tiếng rồi gào khóc, thậm chí cảm giác trời như đã sập xuống.
“Đại nương tử, Đại tiểu thư vẫn đang ở trong đại lao.”
Nha hoàn do dự mở miệng.
Ai ngờ, Lý Bạch Liên lật tay tát lên mặt nha hoàn, nha hoàn bất ngờ không kịp phòng bị, bị đánh ngã xuống đất.
“Đại nương tử?”
“Đừng nhắc đến nha đầu chết tiệt kia trước mặt ta nữa, nó đáng chết!”
Lý Bạch Liên giống như bị điên, liên tiếp chịu đả kích, để Lý Bạch Liên trở nên không bình thường, trong lòng vô cùng hận Hà Tuệ, sao có thể đi cứu Hà Tuệ chứ.
Nha hoàn run run rụt người lại, không dám nhiều lời thêm.
Từ đó, Lý Bạch Liên liền không bình thường, khóc từ sáng đến tối, cuối cùng lại tận mắt thấy Hà gia thú tân nhi tức, vẻ mặt Hà Thành vui mừng nắm tay tân nương tử, Lý Bạch Liên như bị điên, muốn xông lên đánh nhau lại bị tiểu tư ngăn lại rồi ném đi ra ngoài.
Từ đó về sau, chỉ cần bên tai Lý Bạch Liên nghe thấy tiếng kèn vang lên là như phát điên, nắm tay tự đánh mình, thường nhếch miệng cười ngây ngô hoặc khóc náo không ngừng, miệng luôn lẩm bẩm hai chữ Bảo Sâm.
Lý đại tẩu từng đến một lần, thấy không hỏi được tin tức gì, sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Ba người mẫu tử Lý Bạch Liên gặp phải cảnh ngộ này, Tiêu Nguyên không thương hại một chút nào. Kiếp trước ba người này tạo nghiệp, nay đến lúc phải trả lại.
Bên phía Tướng phủ cũng truyền đến tin tức, để sáng nay nàng trở về, ba người quyết định sáng sớm ngày mai liền khởi hành hồi kinh.
“Tiểu thư.”
Hồng Tụ ghé sát vào tai Tiêu Nguyên, thấp giọng nói.
“Nô tì ở chung với Phất Nhi mấy ngày, vẫn chưa thấy có gì không ổn, thân thế Phất Nhi đáng thương, nhát gan lại đơn thuần.”
Ngày ấy Tiêu Nguyên xuất môn một chuyến, vừa đúng lúc cứu được Phất Nhi, trước kia Phất Nhi và Hồng Tụ là đồng hương, chẳng qua hơn mười năm rồi không gặp mặt, Hồng Tụ chỉ trở về thăm một lần, nào ngờ mấy ngày sau lại cứu được Phất Nhi.
Tiêu Nguyên chống cằm, nhíu mày nhìn Hồng Tụ.
“Không vội, nếu ngày mai nàng ấy không đi theo báo ân không được, muội liền mang theo nàng cùng nhau vào phủ.”
“Vâng.”
Khóe miệng Tiêu Nguyên cong lên một chút.
Phất Nhi này cũng không phải là người đơn giản như vậy, rõ ràng thân mang tuyệt kỹ, nhưng lại giấu tài tìm cách tiếp cận Hồng Tụ.
Kiếp trước cũng như thế, Tiêu Nguyên thấy nàng đáng thương liền mang nàng bên người, nhưng Phất Nhi là người mang tâm tư lớn, một lòng muốn trèo giường, mấy lần bán đứng nàng, làm hại nàng nhiều lần bị Tam Hoàng tử ghét bỏ.
Tiêu Nguyên tin được Hồng Tụ, Hồng Tụ cũng chỉ bị người ta che mắt cho nên mới bị lừa.
Kiếp này, nàng muốn nhìn xem Phất Nhi muốn giở trò gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Nguyên, Phất Nhi quỳ trong sân quỳ không đứng dậy nổi, vẻ mặt yếu đuối, cầu Tiêu Nguyên giữ nàng.
Hồng Tụ cũng giúp Phất Nhi cầu tình Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên do dự một hồi liền đáp ứng.
“Đa tạ tiểu thư, Phất Nhi nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư, tuyệt không dám phản bội tiểu thư.”
Tiêu Nguyên bĩu môi cười.
“Mau đứng lên đi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau chóng khởi hành.”
Đối với chuyện Tiêu Nguyên thu thêm một nha hoàn, Triệu Nhàn Nhi và Khánh Nhạc cũng không thèm để ý, dọc theo đường đi nói nói cười cười, khởi hành hồi kinh, ba người càng thêm thân mật khăng khít.
Ở Lâm thành, chuyện xảy ra giữa Hà gia và Lý gia, ba người không nhắc đến một chữ nào.
Đi đến giữa đường, mấy chiếc xe ngựa chặn mất đường đi, xe ngựa mới ngừng lại.
“Tiểu thư, phía trước có một chiếc xe ngựa bị hỏng nên dừng lại ở ven đường, chặn đường của chúng ta.”
Thật khéo, đường này chạy qua khe núi nên nhỏ hẹp, hai xe ngựa không thể chạy song song.
Tiêu Nguyên vén màn lên.
“Phía trước là người nào?”
Hồng Tụ kiễng mũi chân nhìn, chỉ thấy kia trên xe ngựa có một chữ “Lâm”.
“Hình như là xe ngựa của Lâm gia.”
Ngay sau đó, một nha hoàn xuống xe đi về phía xe ngựa của Tiêu Nguyên.
“Cô nương, cô nương nhà ta là Đại tiểu thư Lâm gia, nay xe ngựa vô tình bị hỏng, thỉnh cầu cô nương có thể cho tiểu thư ngồi cùng một đoạn được không?”
Tiểu nha hoàn vô cùng lễ phép, dung nhan thanh tú, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Là Lâm Nhứ!”
Khánh Nhạc bĩu môi.
“Người này thật phiền chán, sao đi đâu cũng gặp phải nàng ta chứ.”
Khánh Nhạc cùng Lâm Nhứ từ trước tới nay luôn không hợp, lại xem nhau như kẻ thù, từ nhỏ liền tranh chấp đến lợi hại, gặp mặt nói không tới câu thứ ba liền lao vào bắt lỗi.
Lâm Nhứ là người có tình tình kiêu căng, quen thói xấc xược không buông tha người, tính khí Khánh Nhạc cũng không tốt, ai cũng sẽ không nhường ai, nếu có thể cãi nhau là cãi nhau, phàm là có yến hội, tuyệt đối sẽ không đồng thời mời cả hai người này.