Rất nhanh Lý Bạch Liên liền phát hiện tốc độ tiêu tiền của Hà Tuệ và Hà Bảo Sâm như nước chảy, mới một hai ngày đã tiêu hết một trăm lượng bạc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền bạc trong tay Lý Bạch Liên chẳng mấy chốc sẽ cạn sạch.
“Từ hôm nay trở đi, huynh muội các con chỉ được tiêu một trăm lượng bạc mỗi tháng.”
Lý Bạch Liên dứt lời, hai người liền không đồng ý, Lý Bạch Liên ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêm mặt.
“Phụ thân các con sắp thú thê rồi, tiêu hết bạc rồi, nửa đời sau phải lấy gì mà sống?”
Hà Bảo Sâm bĩu môi.
“Không phải còn có ngoại tổ mẫu sao?”
Lý Bạch Liên nhìn vẻ mặt không cho là đúng của Hà Bảo Sâm, tức giận nói.
“Con thì biết cái gì, ngoại tổ mẫu của con đã nhiều tuổi rồi, chỉ có thể bảo hộ chúng ta trong lúc nhất thời, đâu thể bảo hộ cả đời đời?”
“Mẫu thân, con mặc kệ, trăm lượng bạc chỉ đủ mấy ngày, thật sự quá ít.”
Vẻ mặt Hà Bảo Sâm không vui.
“Cho dù cưới tân nương thì làm sao, phụ thân chỉ có một mình con là nhi tử, sau nay toàn bộ Hà gia đều là của con, không cần nóng vội.”
Lý Bạch Liên suy nghĩ một lát.
“Như vậy đi, Bảo Sâm là nam tử, cần giao thiệp nhiều hơn, sau này hàng tháng, mỗi tháng một trăm năm mươi lượng, không thể nhiều hơn!”
“Mẫu thân!”
Hà Tuệ không đồng ý.
“Dựa vào cái gì mà Hà Bảo Sâm nhiều hơn con năm mươi lượng, mẫu thân bất công!”
“Hừ, sau này ta trở về Hà gia, chờ kế thừa sản nghiệp của Hà gia, ta còn hiếu kính mẫu thân, nhưng ngươi thì sao?”
Hà Bảo Sâm hỏi ngược lại, Hà Tuệ siết chặt khăn tay, không nói được gì.
Hà Bảo Sâm đến Lý gia ở mấy ngày thật sự đã không nhịn được, phải ra ngoài uống rượu, có kỹ nữ hầu hạ, trăm lượng bạc đã hết sạch chỉ sau một đêm.
Cứ theo thói quen thường ngày, Hà Bảo Sâm quen thói dẫn theo mấy bằng hữu đến cửa tiệm Hà gia, đập bàn hô to.
“Chưởng quầy, cho ta lấy năm trăm lượng bạc!”
Chưởng quầy nhíu mày.
“Không biết vị này là?”
Hà Bảo Sâm không vui.
“Ta là Đại thiếu gia của các ngươi, chỉ mới mấy ngày đã không nhận ra?”
“Hóa ra là Bảo Sâm công tử a, thứ tiểu nhân mắt mờ không nhận ra.”
Chưởng quầy cười như không cười, nhìn Hà Bảo Sâm.
“Bảo Sâm công tử nhất định là đến nhầm chỗ rồi, đây là cửa tiệm của Hà gia, Lão phu nhân nói rõ phải giao nộp toàn bộ lợi nhuận, không cho bất cứ kẻ nào lấy đi dù chỉ một xu!”
Mấy bằng hữu đi cùng cười xùy, đều trêu ghẹo Hà Bảo Sâm.
“Bảo Sâm công tử, đã đi được chưa, Liễu Yên cô nương còn đang chờ a.”
Bị chế nhạo trước mặt mọi người, Hà Bảo Sâm nhíu chặt mày, tức giận hét lớn.
“Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, muốn dọa ta sợ có phải không, thức thời thì mau lấy ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí, sau này ta là chủ tử duy nhất của các ngươi đấy!”
Chưởng quầy trầm mặt xuống.
“Tiểu nhị, nhanh đi báo quan, nói nơi này có người gây chuyện!”
“Vâng!”
Sắc mặt Hà Bảo Sâm vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn chưởng quầy.
“Ngươi!”
Chưởng quầy tỏ vẻ không sợ chút nào.
“Bảo Sâm công tử, nếu đến ăn cơm thì vô cùng hoan nghênh, nếu không phải, mời rời đi cho.”
Hà Bảo Sâm tức nghiến răng nghiến lợi, trước đây không có người nào dám nói như vậy với hắn.
Đúng lúc này, một nữ tử đi đến, dáng vẻ vội vàng cúi đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khóe miệng Hà Bảo Sâm nhếch lên, cố ý tiến lên chặn trước nữ tử, trong phút chốc nữ tử ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt khiến người ta vừa nhìn đã yêu, đối với người mấy ngày rồi chưa khai trai như Hà Bảo Sâm mà nói, quả thực chính là tuyệt sắc nhân gian.
“Thật có lỗi, công tử, tiểu nữ không cố ý.”
Vẻ mặt nữ tử sốt ruột, nói xong liền muốn rời khỏi lại bị Hà Bảo Sâm giữ tay lại, tay kia xoa xoa ngực.
“Nàng đυ.ng vào người ta rồi cứ đi như thế sao được, ở đây của ta đau quá.”
Nữ tử liền phát hoảng, vội vàng rút tay về, lại bị hắn nắm chặt hơn.
“Công tử, xin tự trọng!”
“Nhưng nàng tự ngã vào lòng ta, nàng biết ta là ai không?”
Hà Bảo Sâm như bị tϊиɧ ŧяùиɠ bay lên não, đã quên tình cảnh hiện nay của hắn.
Nữ tử vừa thẹn vừa giận.
“Công tử, nếu không thoải mái, tiểu nữ mời đại phu đến xem cho công tử.”
Hà Bảo Sâm cười ha ha.
“Không cần, chỉ cần nàng xoa bóp cho ta một lát thì ta không đau nữa.”
Hà Bảo Sâm không coi ai ra gì, kéo nữ tử lại gần, chưởng quầy thật sự không nhìn nổi nữa.
“Bảo Sâm công tử, tiểu điếm còn phải buôn bán.”
Hà Bảo Sâm chẳng nghe lọt tai, hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quầy, vẻ mặt hung ác.
“Lát nữa Bản thiếu gia tính sổ với ngươi!”
Chưởng quầy dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nhị, tiểu nhị kia lập tức chạy đi mời quan đến.
“Công tử!”
Nữ tử vừa tức lại sợ hãi, người trước mắt nàng ăn chơi trác táng nổi danh Lâm thành, giày xéo không ít dân nữ đàng hoàng, trước đây chỉ cần cho bạc là xong chuyện. Nay lại vướng phải hắn.
Phất Nhi cắn một ngụm lên tay Hà Bảo Sâm, Hà Bảo Sâm ăn đau, lật tay đánh lên mặt Phất Nhi, Phất Nhi bị đánh choáng đầu hoa mắt, lỗ tai ù ù.
“Tiện nhân! Dám cắn Bản thiếu gia, xem hôm nay Bản thiếu gia thu thập ngươi thế nào!”
Hà Bảo Sâm giương tay lên như muốn đánh tiếp, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng chạy vội tới, bắt được cổ tay Hà Bảo Sâm, trầm mặt xuống.
“Ngươi dám đánh nàng!”
Hà Bảo Sâm vừa thấy phấn nữ tử này thì cảm thấy có chút quen mắt, nhan sắc còn xinh đẹp hơn người trong lòng, Hà Bảo Sâm hoảng hốt.
“Hồng Tụ tỷ tỷ, cứu muội!”
Phất Nhi sợ tới mức cuộn mình lại.
“Còn không mau buông nàng ra!”
Hồng Tụ tức giận.
“Nàng đυ.ng vào người ta, còn cắn ta một ngụm, cứ thế là xong chuyện sao?”
Hà Bảo Sâm cười lạnh một tiếng, tay kia bắt lấy tay Hồng Tụ.
“Muốn thả nàng ta cũng được, trừ phi tiểu mỹ nhân cùng Bản công tử đi uống một chén, nếu không chuyện này không xong đâu.”
Hồng Tụ dùng sức tránh thoát, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ta nhổ vào! Chỉ bằng ngươi?”
Bỗng chốc, Hà Bảo Sâm đã bị vẻ ghét bỏ trong mắt Hồng Tụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã nhiều ngày ở Lý gia, không ai muốn gặp hắn, Hà Bảo Sâm đã sớm không chịu nổi.
“Các huynh đệ, dáng vẻ tiểu nha hoàn này không tệ, so với Liễu Yên cô nương cũng không kém hơn bao nhiêu, dáng người thướt tha, nhìn cách ăn mặc này, xem ra chỉ là nha hoàn.”
Hà Bảo Sâm cười quỷ dị nhìn nhóm người phía sau.
Mấy người đều đã uống rượu, trước đây cũng gặp không ít chuyện này, không nói nhiều lời liền đáp ứng, mấy người tiến lên kéo Hồng Tụ lại.
“Hôm nay ta muốn thay chủ tử của ngươi dạy dỗ ngươi cho thật tốt, nếu không….”
Ngay sau đó, Hà Bảo Sâm ôm tay kêu đau thảm thiết.
“Nếu không như thế nào?”
Một nữ tử đi đến, dù trên mặt đeo mạng che mặt cũng không che được dung mạo tuyệt sắc khuynh thành.
Hồng Tụ tránh thoát khỏi mấy người đó, dìu Phất Nhi đứng ra sau nữ tử kia, nhẹ giọng an ủi.
“Không có việc gì.”
Hà Bảo Sâm thanh tỉnh vài phần, giận chỉ vào nữ tử.
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Nữ tử hếch mày dài, dùng trường tiên mạnh mẽ quất cho Hà Bảo Sâm mấy roi, đánh Hà Bảo Sâm nằm lăn ra đất kêu thảm.
Mấy người phía sau Hà Bảo Sâm thấy thế liền xắn tay áo muốn tiến lên, nữ tử cười nhạo, trường tiên vung về phía mấy người vang lên tiếng bốp bốp, làm khách nhân hốt hoảng vội vàng rời đi.
Mấy người ôm mình kêu rên, trong phòng vô cùng bừa bãi, có tiểu tư nhanh chóng đi mời quan đến.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Lý Bạch Liên nghe vậy đập mạnh đôi đũa lên bàn.
“Buồn cười, đi, đi nhìn một cái!”
Rất nhanh Lý Bạch Liên liền chạy tới tửu lâu của Hà gia, quả nhiên thấy cả người Hà Bảo Sâm toàn là máu đang trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thống khổ kêu rên.
Lý Bạch Liên gầm lên một tiếng rồi chạy vọt vào.
“Bảo Sâm, ai đánh con thành như vậy, con mau nói cho mẫu thân.”
Hà Bảo Sâm đau đến mức không nói thành lời, ánh mắt khẽ dời, nhìn về phía bên cạnh.
Lý Bạch Liên nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy hai nữ tử ngồi ở bên kia, một người là Hồng Tụ, một người là Phất Nhi, dáng vẻ nha hoàn.
“Buồn cười!”
Lý Bạch Liên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Mau tránh ra tránh ra, ai làm loạn ở đây!”
Rất nhanh, một đám quan binh đến cửa, Lý Bạch Liên như tìm được tâm phúc.
“Đại nhân, chính là hai ả, mau bắt nhốt hai ả vào đại lao đi!”
Lý Bạch Liên kích động chỉ tay vào hai người, một nam tử trung niên mặc quan phục nam đi đến, vừa vào cửa đã thấy rõ mọi chuyện.
“Hóa ra là Hà Đại thiếu gia, Hà Đại thiếu gia lại bị đánh đến nông nỗi này, chậc chậc.”
“Ôn đại nhân nhất định phải làm chủ cho tiểu nhi, giữa ban ngày ban mặt mà dám đánh người, coi thường vương pháp, không phải đã quá coi thường đại nhân hay sao.”
Lý Bạch Liên hận không thể xé nát hai người Hồng Tụ và Phất Nhi cho hả giận.
Lúc Lý Bạch Liên cho rằng Ôn đại nhân đến làm chủ cho bà thì Ôn đại nhân khoát tay.
“Người đâu, bắt mấy người làm loạn này lại, nhốt vào đại lao!”
“Đại nhân!”
Lý Bạch Liên sửng sốt, trơ mắt nhìn đám binh bắt Hà Bảo Sâm, Hà Bảo Sâm bị đau há miệng gọi bậy, miệng không ngừng hô cứu mạng.
“Người làm loạn ở đây không phải tiểu nhi, đại nhân bắt sai người rồi.”
Lý Bạch Liên sốt ruột.
Ôn đại nhân liếc mắt nhìn Lý Bạch Liên.
“Làm càn, Bản quan thẩm án còn cần ngươi tới dạy à, Bản quan được báo án, Hà Bảo Sâm dẫn người gây chuyện, đùa giỡn nữ tử nhà lành, phá hỏng tửu lâu của Hà gia, Bản quan không tìm Hà Bảo Sâm thì tìm ai!”
“Đại nhân minh giám, đầu tiên là Bảo Sâm công tử mang người tới đây gây chuyện, sau đó lại đùa giỡn cô nương kia, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Chưởng quầy đứng ra nói.
“Ngươi!”
Lý Bạch Liên hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quầy, tức giận không nuốt nổi, hít một ngụm khí lạnh.
“Mang đi!”
Ôn đại nhân xoay người bước đi.
“Đại nhân!”
Lý Bạch Liên tiến lên ngăn cản, lại bị người ngăn lại, trơ mắt nhìn Hà Bảo Sâm bị mang đi.
Lý Bạch Liên dậm chân một cái, trừng mắt nhìn chưởng quầy.
“Ngươi thật to gan!”
“Lý nương tử hiểu lầm, ta chỉ làm theo lời Lão phu nhân căn dặn, Bảo Sâm công tử đến một lần liền báo quan một lần, cửa tiệm của Hà gia không liên quan đến Bảo Sâm công tử.”
Chưởng quầy không sợ khí thế của Lý Bạch Liên chút nào.
Lý Bạch Liên nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, chỉ tay vào chưởng quỹ nhưng mãi không nói được lời nào, tức giận dậm chân một cái xoay người đến Hà phủ tính sổ.
Đến Hà phủ, đập vào mắt bà là một mảnh đỏ hồng vô cùng vui mừng nhưng khiến ánh mắt Lý Bạch Liên đau đớn, lửa giận trong lòng được tích góp từng tí một bắt đầu bùng nổ.
Người vừa đi tới cửa đã bị ngăn lại mặc cho Lý Bạch Liên khóc lóc om sòm như thế nào, thị vệ trước cửa cũng không cho Lý Bạch Liên vào phủ.
Lý Bạch Liên náo loạn được một lúc không có kết quả, đúng lúc rời đi lại gặp được Hà đại gia Hà Thành.
“Phu quân!”
Lý Bạch Liên vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hà Thành chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Bạch Liên, sau đó nhấc chân bước vào phủ, không đặt Lý Bạch Liên vào mắt.
Một khắc kia, tâm Lý Bạch Liên nguội lạnh, nhìn bóng lưng Hà Thành rời đi, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, giống như có thứ gì đó sắp tuột khỏi tay bà.
Không đúng.
Lý Bạch Liên lắc đầu.
Thái độ của Hà gia không nên quyết tuyệt như thế, nhưng nhốt Hà Bảo Sâm vào đại lao, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Lý Bạch Liên lại vội vàng trở về Lý phủ, tìm Lý Lão phu nhân cầu tình.
Vẻ mặt Lý đại tẩu âm trầm.
“Muội muội, không phải làm cữu mẫu ta lòng dạ độc ác, ta đã sớm đi phái người tìm hiểu, lần này Ôn đại nhân không hé răng một lời nào, nói vậy Bảo Sâm đắc tội quý nhân rồi.”
“Đại tẩu!”
Lý Bạch Liên nghe xong liền kinh hãi, hướng về phía Lý đại tẩu quát to.
“Chẳng lẽ muốn muội trơ mắt nhìn Bảo Sâm chịu khổ chịu tội ở trong đại lao sao, Bảo Sâm là hài tử duy nhất của muội, sau này kế thừa sản nghiệp Hà gia, nhất định sẽ không quên ân cứu giúp hôm nay của đại tẩu, đại tẩu không thể thấy chết không cứu a.”
Lý đại tẩu xuy cười một tiếng, cười Lý Bạch Liên hồn nhiên không biết tự lượng sức mình, còn chưa mở miệng, đã thấy Lý Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Lý Bạch Liên.
“Tính tình Bảo Sâm vô pháp vô thiên, nếu không sớm thay đổi, để muộn sẽ xảy ra chuyện lớn, ở trong đấy chịu khổ một chút cũng tốt, cho nó một bài học thật lớn!”
Lý Bạch Liên không phục, cũng không biết đã quá nuông chiều Hà Bảo Sâm, đường đường là Đại thiếu gia Hà gia, đáng ra phải được người người tôn trọng, xảy ra chuyện này chỉ cần đút bạc là được.
Lý Lão phu nhân đoán trúng tâm tư của Lý Bạch Liên, ánh mắt hơi trào phúng, nghiêng người nằm trên giường không muốn ngồi dậy, dáng vẻ như chịu đả kích lớn.
Đáng tiếc trong mắt Lý Bạch Liên chỉ có Hà Bảo Sâm, không nhìn ra Lý Lão phu nhân khác thường.
Lý đại tẩu bĩu môi.
“Chỉ sợ ta là không có phúc khí này.”
Lý Bạch Liên nhíu mày, đến lúc này mới phát hiện ra hai người này có điểm không đúng.
“Đại tẩu nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì? Ta cười muội mơ mộng hão huyền, lúc trước nghĩ tốt lắm, Hà Bảo Sâm đi theo muội sẽ không liên quan gì đến Hà gia, tức thì bị Hà gia xóa tên khỏi gia phả, dựa vào cái gì mà kế thừa sản nghiệp của Hà gia?”
Lý đại tẩu chỉ trích không khách khí, đã nhiều ngày nay nhìn ba người mẫu nữ này, Lý đại tẩu hết nhịn lại nhịn, nay là không thể nhịn được nữa, rốt cục cũng bùng nổ.
“Nhưng Bảo Sâm là độc đinh duy nhất của Hà gia, không phải nó thì là ai?”
Lý Bạch Liên vẫn cho rằng Hà Bảo Sâm là người kế thừa của Hà gia.
Lý đại tẩu cười.
“Chẳng lẽ muội không biết à, Hà Lão phu nhân nhận nuôi hai hài tử ở chi khác của Hà gia, làm trưởng tử của tân nương, ít ngày nữa sẽ ghi tên vào gia phả!”