Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 162: Thú người khác

Lý đại tẩu đảo mắt, ra vẻ thở dài, nghiêng mắt nhìn Hà phu nhân.

“Muội nha, một nữ nhân còn phải mang theo hai hài tử đi cùng, không có chút tiền bạc nào thì phải làm sao.”

Hà phu nhân nhìn chằm chằm Hà Lão phu nhân, lại nhìn Lý đại tẩu.

“Đại tẩu, cho dù ta ăn trấu nuốt cải cũng sẽ không để hai hài tử phải chịu thiệt.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, ý muốn Hà Lão phu nhân động lòng, mặc dù Hà phu nhân tham tài, nhưng tất cả cũng đều suy nghĩ cho Hà Bảo Sâm và Hà Tuệ.

Hà Lão phu nhân chẳng thèm nâng mắt lên, thản nhiên nói.

“Ghi chép chuyện này lại cho rõ ràng, không phải Hà gia chiếm của hồi môn không trả, miễn cho sau này mọi chuyện không rõ ràng, Hà gia bị người khác vu oan.”

Lý đại tẩu cười.

“Sao có thể thế được, tốt xấu gì hai nhà chúng ta làm thông gia nhiều năm như vậy, cần gì phải làm tổn thương mối quan hệ này chứ, chỉ cần bước qua cảnh cửa này, chuyện này liền quên đi, tuyệt đối sẽ không nhắc lại một câu nào nữa.”

Hà Lão phu nhân liếc mắt nhìn Lý đại tẩu, khóe miệng cong lên một chút trào phúng.

“Lý đại tẩu, chuyện này hai ba câu không nói được rõ ràng, vẫn nên để giấy trắng mực đen làm chứng là tốt nhất, mọi chuyện đã nói rõ ràng, tất cả sổ sách đều ở trước mắt, Lý Lão phu nhân là người dám làm dám chịu, không thẹn với lương tâm thì có gì mà không dám viết!”

Hà Lão phu nhân kiên trì muốn lập chứng từ, sợ có một ngày Hà phu nhân nhân cơ hội gây loạn, tung tin đồn nhảm.

Sắc mặt Lý đại tẩu ngượng ngùng, nhìn Lý Lão phu nhân, nếu viết xong, Hà phu nhân muốn trở về sẽ càng khó khăn. Nhưng nếu không viết, Hà Lão phu nhân bắt Hà phu nhân lên quan phủ, chỉ bằng số sổ sách này, Hà phu nhân liền không tránh khỏi ăn chút bản tử, sau này sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn.

“Viết thì viết!”

Lý Lão phu nhân cũng không sợ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà phu nhân.

“Nếu Hà gia lo lắng như thế thì viết đi, nhân tiện viết cả tên Bảo Sâm vào, sau này không liên quan gì đến Hà gia nữa, từ nay trở đi đều do con nuôi nấng.”

Lý Lão phu nhân tự cho là bà đang uy hϊếp Hà Lão phu nhân, trong lòng vô cùng đắc ý, sớm hay muộn cũng sẽ đến lúc bà ta phải hối hận.

“Lý Lão phu nhân nói không sai, từ nay về sau Bảo Sâm và Tuệ Nhi nam hôn nữ gả không liên quan gì đến Hà phủ, hoàn toàn thoát khỏi Hà gia.”

Hà Lão phu nhân lại bổ sung tiếp một câu vô cùng hợp với ý của Lý Lão phu nhân.

Hà phu nhân run rẩy cầm bút, bà nhìn Lý Lão phu nhân.

Có phải quá mạo hiểm rồi không.

“Viết!”

Lý Lão phu nhân vỗ bàn, hầm hừ xoay đầu đi.

Hà phu nhân cắn răng viết rành mạch, đợi nét mực khô liền đưa cho Hà Lão phu nhân, Hà Lão phu nhân đọc kỹ một lượt, gật đầu, lấy con ấn của Hà gia từ trong l*иg ngực ra, đóng lên thư hòa ly.

“Cầm đi, sau này tự thu xếp cho tốt.”

Mí mắt Hà phu nhân giật giật, luôn có một dự cảm không rõ.

Hà Lão phu nhân đã chuẩn bị thư hòa ly từ trước, rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.

“Mẫu thân…”

Hà phu nhân muốn mở miệng.

“Không dám nhận, từ nay ngươi không còn là người của Hà gia, một tiếng mẫu thân này, ta thật sự không dám nhận.”

Hà Lão phu nhân khoát tay, mặt Hà phu nhân đỏ lên, dù sao cũng đã sống ở đây hơn mười năm, trong lòng không buông bỏ được.

“Mẫu thân.”

Hà Bảo Sâm và Hà Tuệ thu xếp hành lý xong, đứng ở trước cửa, có chút vội vã.

Trong mắt Hà Lão phu nhân xẹt qua một chút thất vọng, rất nhanh lại bình thường trở lại.

Nhưng vẻ mặt ấy rơi vào mắt Lý Lão phu nhân, Lý Lão phu nhân tươi cười, hướng về phía hai hài tử, vẫy tay.

“Sau này đến chỗ ngoại tổ mẫu các con cứ xem như đấy là nhà của mình.”

“Đa tạ ngoại tổ mẫu.”

Hà Tuệ cười ngọt ngào lấy lòng Lý Lão phu nhân, nhu thuận đứng sau lưng Lý Lão phu nhân.

Hà Bảo Sâm ôm lấy cánh tay Lý Lão phu nhân, dường như vô cùng thân thiết.

Lý Lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay hai người, lại nghiêng mắt nhìn Hà Lão phu nhân.

“Như vậy, cáo từ.”

Hà Lão phu nhân hừ hừ hai tiếng, sắc mặt xám trắng, nhìn đám người chậm rãi rời đi.

“Lão phu nhân, cẩn thận sức khỏe.”

An ma ma cảm thán thay Hà Lão phu nhân, tôn tử yêu thương nhiều năm, kết quả lại không bằng người ngoài.

Hà Lão phu nhân mãi mới hòa dịu một chút, bà cười.

“May mắn không muộn, sớm nhìn rõ bản tính tử tôn Lý gia, hết thảy vẫn còn kịp.”

Ít nhất Hà gia vẫn chưa suy bại!

“Ngày mai để Nhiễm Nhi qua đây một chuyến.”

Khóe miệng Hà Lão phu nhân nổi lên một tia cười lạnh.

Lý gia không biết sợ như vậy không phải là nhận định Hà gia không thể thiếu độc đinh là Hà Bảo Sâm này thôi.

“Lão phu nhân….”

“Hài tử này hiền lương thục đức nhưng mệnh khổ, mười bốn tuổi không còn nương, giữ đạo hiếu ba năm, thật vất vả mới hết khổ, đến mười bảy tuổi lại không có phụ, chậm trễ mãi cho đến bây giờ, nay đã hai mươi mốt tuổi, muốn tìm một mối hôn sự quả thật khó khăn, ta thấy hài tử này ngoan ngoãn hiểu chuyện, xứng đôi với Thành Nhi.”

Hà Lão phu nhân hạ quyết tâm, thà rằng bỏ đi một nửa tài sản cũng phải thay đổi cục diện của Hà gia hôm nay.

“Lão phu nhân, không dối gạt người, nghe nói mấy năm nay Nhiễm Nhi bị kế mẫu hành hạ…. Trước đây vài ngày, kế mẫu kia muốn định hôn cho Nhiễm Nhi, nhưng biết được Nhiễm Nhi khó có hài tử nên mặc kệ.”

Hà Lão phu nhân nhìn An ma ma.

“Ngươi biết vì sao một nhà Lý thị kiêu căng như thế không?”

An ma ma lắc lắc đầu.

“Lão nô không biết.”

“Nhiều năm qua Thành Nhi chưa nạp thϊếp, trong phòng chỉ có một mình Lý thị, trước đây Lý thị giở mọi thủ đoạn, ta đều nhắm mắt cho qua, ngay cả Bảo Sâm gây chuyện, ta cũng làm như không biết chuyện.”

Hà Lão phu nhân nói đến đây, hốc mắt nóng lên, nhớ lại lúc trước.

“Lúc Thành Nhi vừa thành gia thì thân thể không tốt, khó có con nối dòng….”

Hà Lão phu nhân muốn nói lại thôi, nếu không vì nguyên nhân này, Hà Lão phu nhân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ Lý gia cho tới hôm nay.

An ma ma che miệng kinh hãi.

“Chuyện này….”

“Nhiễm Nhi là người thích hợp nhất, qua mấy ngày mở tử đường đi, mời hết mọi người trong Hà gia đến đây.”

Vẻ mặt Hà Lão phu nhân kiên quyết, muốn trong quãng đời còn lại của bà, tuyệt đối không chịu sự uy hϊếp của Lý gia, nếu không, sau trăm tuổi sớm muộn gì Hà gia cũng sẽ sửa lại thành họ Lí.

“Vâng!”

An ma ma cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, gật đầu.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Bên này, Hà phu nhân Lý Bạch Liên đi theo Lý Lão phu nhân cùng với Lý đại tẩu ra khỏi cửa Hà gia, Lý đại tẩu sấn lại gần.

“Muội muội a, một mình muội mang theo hai hài tử quả thật bất tiện, trước tiên cứ tạm thời ở Lý gia, không cần nghĩ ngợi nhiều.”

Mí mắt Lý Bạch Liên giật giật, ra vẻ không biết.

“Đa tạ đại tẩu.”

Lý đại tẩu thấy Lý Bạch Liên không nhắc gì đến tài sản, trong lòng không vui, nhiều lần hỏi thử, Lý Bạch Liên đều trả lời vài câu không đến nơi đến chốn, không chịu nói ra tiền bạc ở đâu, số lượng bao nhiêu.

Lý đại tẩu còn muốn nói nữa cái gì, Lý Lão phu nhân quay đầu nghiêng mắt nhìn Lý đại tẩu.

“Con còn lắm miệng!”

Da mặt Lý đại tẩu căng lên.

“Mẫu thân, con cũng chỉ muốn suy nghĩ thay muội muội mà thôi, lỡ may bị kẻ cắp để mắt, như thế có phải mất không không.”

Trong lòng Lý Lão phu nhân biết Lý đại tẩu đang tính toán điều gì, bà liếc mắt nhìn Lý Bạch Liên.

“Đại tẩu con nói cũng không sai, những thứ này để lo cho tương lai của con, cần phải cẩn thận.”

“Vâng!”

Lý Bạch Liên gật đầu.

Lý đại tẩu tức giận khẽ cắn môi. Bà không có ý này.

Dọc theo đường đi, Hà Tuệ với Hà Bảo Sâm xuất hết công phu dỗ Lý Lão phu nhân vui vẻ, Lý đại tẩu khinh thường, nhìn hai người này chỉ thấy ghê tởm. Nếu không phải nể số bạc Lý Bạch Liên đang cầm trong tay, còn lâu Lý đại tẩu mới cho ba người này vào phủ!

Rất nhanh đã đến Lý gia, Lý đại tẩu nhìn Hà Bảo Sâm nghênh ngang đi vào Lý gia, bà nhíu chặt mi.

Vẫn còn tưởng hắn là độc đinh Hà gia chắc.

Lý đại tẩu từng nghe người ta nói về tính tình của Hà Bảo Sâm, nhớ tới trong viện còn hai nữ nhi như hoa như học, Lý đại tẩu lập tức tiến lên ngăn cản Hà Bảo Sâm.

“Đại cữu mẫu?”

Hà Bảo Sâm cười hì hì nhìn Lý đại tẩu lập tức động đến vết thương trên mặt, đau đến hít khí lạnh.

“Bảo Sâm a, có một số việc Đại cữu mẫu phải nói để con hiểu rõ.”

Lý đại tẩu không nhìn nổi dáng vẻ cà lơ phất phở của Hà Bảo Sâm.

“Nay con đến Lý gia không phải để làm khách, đã bước vào Lý gia thì phải theo quy củ của Lý gia!”

Hà Bảo Sâm lập tức oan ức nhìn về phía Lý Lão phu nhân, Lý đại tẩu tức giận, trầm mặt xuống, trước mặt bà còn dám khinh thường bà!

“Quy củ gì mà quy củ!”

Lý Lão phu nhân không vui liếc mắt nhìn Lý đại tẩu.

“Bảo Sâm cũng chất nhi của con, nay Bạch Liên gặp chuyện, con cũng không thể buông tay mặc kệ.”

Lý đại tẩu miễn cưỡng mỉm cười.

“Mẫu thân, con không có ý này, Bảo Sâm đã mười bảy tuổi, tốt xấu gì cũng là người ngoài, trong phủ còn có hai cô nương chưa xuất giá….”

Lý đại tẩu muốn nói lại thôi, Lý Lão phu nhân vừa nghe đã hiểu rõ, nhìn Hà Bảo Sâm một cách cổ quái, so với một ngoại tôn tử không biết điều, đương nhiên hai thân tôn nữ còn quan trọng hơn.

Nghe vậy Hà Bảo Sâm bĩu môi, Hà Tuệ trắng mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Hà Bảo Sâm!

Lý Bạch Liên vội vàng tiến lên.

“Đại tẩu yên tâm đi, muội nhất định sẽ trông chừng Bảo Sâm.”

Trước đây chỉ cần Lý Bạch Liên đến Lý gia, tất cả mọi người đều khách khách khí khí, cung kính, nhiệt tình, nay cuối cùng Lý Bạch Liên cũng hiểu được câu người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Lý đại tẩu ngoài cười nhưng trong không cười.

“Muội muội hiểu được một phen khổ tâm của đại tẩu là tốt rồi, nhưng ta cũng phải cảnh cáo trước, nếu xảy ra chút sai lầm nào, nếu ta nghe thấy cái gì không nên nghe, hoặc có hành động gì vượt quá quy củ, cũng đừng trách ta không nể mặt!”

“Đại tẩu cứ yên tâm.”

Lý Bạch Liên luôn cam đoan.

Lúc này đây, Lý Lão phu nhân không phản bác lời Lý đại tẩu, chờ mấy người nói xong rồi mới lên tiếng.

“Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đi thôi.”

Trở về phòng, Hà Tuệ đi theo Lý Bạch Liên ở trong viện trước khi Lý Bạch Liên xuất giá, Lý đại tẩu sắp xếp cho Hà Bảo Sâm ở rất xa, lại phái không ít người xem chừng, phòng Hà Bảo Sâm như phòng cướp.

Hà Bảo Sâm lại oan ức, Lý Lão phu nhân chỉ nói một câu, sân viện yên tĩnh thích hợp dưỡng thương đã đuổi Hà Bảo Sâm đi.

Đóng cửa lại, Lý Lão phu nhân nhìn Lý Bạch Liên.

“Đại tẩu con nhanh mồm nhanh miệng, nhiều năm qua chắc con cũng hiểu rõ, mấy ngày này cứ ở lại Lý phủ, chờ mấy ngày nữa khi mấy người rời khỏi Lâm thành, Hà Lão phu nhân sẽ nghĩ thông suốt….”

“Nhưng mà mẫu thân, nữ nhi cảm thấy lần này Hà Lão phu nhân không giống như đang đùa.”

Lý Bạch Liên có chút lo lắng.

Lý Lão phu nhân lại nói chắc chắn.

“Tuyệt đối không có khả năng, Hà gia chỉ có Bảo Sâm là độc đinh, tất cả tài sản hôm nay của Hà gia đều sẽ là của Bảo Sâm, hôm nay chẳng qua chỉ nóng giận tức thời mà thôi, xét cho cùng cũng chỉ để cho mấy người kia một lời giải thích.”

Lý Lão phu nhân lại nhìn Lý Bạch Liên.

“Con nha, tính tình quá nóng vội, đang êm đẹp lại chọc phải ba người kia.”

Lý Bạch Liên nghe xong lời Lý Lão phu nhân, trong lòng mới yên tâm hơn.

“Lời mẫu thân nói, nữ nhi tin, cũng do nữ nhi quá nóng vội.”

Bóng đêm buông xuống, ánh trăng lờ mờ, mỗi người trong Lý gia đều ôm một tâm tư riêng. Không ai biết Hà gia đã sắp xếp xong đường lui, Hà Lão phu nhân tự mình đến thân tộc Hà gia, đưa cho thân tộc Hà gia mấy vạn lượng bạc.

Ba ngày sau, tên của ba người Hà Bảo Sâm, Hà Tuệ và Lý Bạch Liên đều bị xóa tên trên gia phả.

Lý Bạch Liên nghe vậy sắc mặt trắng bệch.

“Hà Lão phu nhân điên rồi sao!”

Lý đại tẩu nhìn Lý Bạch Liên đã cảm thấy không vừa mắt, khóe miệng cong lên một chút trào phúng.

“Cũng không chỉ có vậy đâu, sáng sớm hôm nay Hà gia phát thiệp mời, mùng tám tháng sau thú nhi tức vào cửa!”

“Cái gì?”

Lý Bạch Liên ngây ngẩn cả người, vẻ mặt sửng sốt.

“Sao có thể, từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, sẽ không đâu, đại gia sẽ không thú người khác.”

Lý Bạch Liên trấn định lại, thân thể của Hà Thành như thế nào, bà là người rõ nhất, làm sao có thể thú người khác được chứ.

Lý đại tẩu đưa thiệp mời ra, thiệp hồng mạ vàng chói lọi, nhìn qua đã thấy vui mừng.

“Muội muội a, muội đừng quên hai người đã hòa ly, Hà gia thú người khác cũng là chuyện bình thường, lần này Hà gia là bỏ vốn gốc, mời không ít bằng hữu, tam mối lục sính mọi thứ đều đầy đủ.”

Lý Bạch Liên cầm chặt thiệp mời trong tay, vừa mở ra thấy tên Nhiễm Nhi đập vào mi mắt, sắc mặt Lý Bạch Liên nhất thời trắng thêm ba phần.

“Đúng là Nhiễm Nhi!”

Lý Bạch Liên xiết chặt tay.

Một hài tử mồ côi không phụ không mẫu cũng dám mơ tưởng vị trí của bà, quả thực không biết tự lượng sức mình!

Từ đầu đến cuối Lý Bạch Liên đều cho rằng Hà gia làm vậy chỉ để cho ba người Tiêu Nguyên, Khánh Nhạc và Triệu Nhàn Nhi xem mà thôi, nay xem ra không giống như đang làm trò!

Lý Lão phu nhân đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nhìn thϊếp cưới chăm chú, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

“Buồn cười, Bạch Liên vừa bước ra khỏi cửa, Hà gia liền tìm một người khác thay vị trí của Bạch Liên, lại còn là một nha hoàn tiện tì, như thế không phải đang đánh vào mặt Lý gia sao, Hà gia khinh người quá đáng!”

Lý đại tẩu nhìn Lý Lão phu nhân.

“Mẫu thân, tuy rằng Hà gia thú tân nhi tức hơi nhanh một chút, nhưng về lý, hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì nữa, chúng ta ngăn cản được.”

“Nhưng năm nay Nhiễm Nhi mới hai mươi mốt tuổi, chỉ lớn hơn Bảo Sâm bốn tuổi, nữ tử như vậy sao có thể làm kế mẫu của Bảo Sâm chứ!”

Lý Lão phu nhân tức giận không nuốt nổi cơm.

Lý Bạch Liên oan ức rơi nước mắt, khóc lóc than vãn Hà Thành là người bạc tình, Lý đại tẩu bĩu môi.

Cách đây mấy hôm còn mạnh miệng nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau nữa, nay nhìn Lý Bạch Liên khóc than, vẻ mặt Lý đại tẩu âm trầm.

“Đừng khóc nữa, đã Hà gia gửi thiệp mời, chúng ta cũng nên đến xem xem, xem bà ta có thể đùa giỡn như thế nào!”

Lý Lão phu nhân vẫn luôn không tin Hà Lão phu nhân không nhận Hà Bảo Sâm.

Lý Bạch Liên ôm một bụng tức giận, chỉ muốn chờ mấy ngày nữa trôi qua thật nhanh để hỏi cho rõ ràng!

Buổi chiều hôm đấy lại truyền đến tin Hà Yên xuất gia đến miếu tự cầu phúc cho Hà gia, lúc bấy giờ mọi người mới nhớ tới tiểu nữ nhi của Bạch Liên đã bị lãng quên.

Hà Yên xuất gia quy y như một viên đá ném vào trong hồ, không gây nên sóng to gió lớn gì, không mấy hôm đã quên đi.

Trái lại, dường như hai người kia vừa lành vết thương đã quên đau, Hà Tuệ vẫn giống như trước, mặc y phục lòe loẹt trang điểm đậm, trên đầu cắm đầy trang sức, trên mặt đắp một lớp son phấn giày.

Lần này Hà Tuệ đến Lý gia không được cưng nhiều như trước đây, khắp nơi chịu sỉ nhục, liên tiếp bị người người ghét bỏ.

Hai vị đích nữ Lý gia chẳng thèm liếc mắt nhìn Hà Tuệ một cái, Hà Tuệ tặng cho mỗi người không ít trang sức, hai người mới miễn cưỡng đáp trả nàng vài câu.

Nha hoàn ma ma trong phủ không khách khí với ba mẫu tử như trước đây, thức ăn mỗi ngày một tệ hơn.

Lý Bạch Liên đi tìm Lý Lão phu nhân khóc than một hồi, Lý Lão phu nhân tìm Lý đại tẩu đến hỏi. Lý đại tẩu cau mày.

“Thực không dám dấu diếm, gần đây mấy cửa tiệm của Lý gia làm ăn có chút khó khăn, buôn bán không thuận lợi, còn phải nuôi dưỡng nhiều người trong phủ, chẳng lẽ muội muội ghét bỏ đồ ăn của Lý gia?”

Lý Bạch Liên vừa nghe đã hiểu ý của Lý đại tẩu, khẽ cắn môi.

“Đại tẩu hiểu lầm, rau dưa tươi ngon, muội không có ý kiến gì, chẳng qua hai hài tử vẫn đang trong độ tuổi phát triển….”

“Lý gia không giống Hà gia tài đại khí thô, Tuệ Nhi ăn sơn hào hải vị đã quen, sáng sớm căn dặn phòng bếp chuẩn bị huyết yến bồi bổ, muội muội a, ta cũng muốn thành toàn cho Tuệ Nhi a, nhưng huyết yến này mỗi tháng mẫu thân cũng chỉ dùng một lần, sao có thể dùng hàng ngày như Tuệ Nhi được?”

Nghe vậy sắc mặt Lý Lão phu nhân trầm xuống, khéo léo gạt tay Lý Bạch Liên ra, Lý Bạch Liên cả kinh.

Lý đại tẩu lại nói.

“Còn cả Bảo Sâm nữa, mỗi bữa ăn đều phải hầu hạ thịt cá rượu thơm, bữa nào cũng phải mười tám món, chi tiêu như vậy, Lý gia chúng ta không chịu nổi.”

Trước đây Lý Bạch Liên rất nuông chiều hai hài tử này, muốn cái gì liền cho cái đó, nay khác trước, hai người này đâu ăn khổ như vậy được!

Lý Bạch Liên hít sâu một hơi.

“Đại tẩu đừng hiểu lầm, sau này hai hài tử muốn ăn gì, muội trả tiền là được.”

Lý đại tẩu bĩu môi không nói gì, trong lòng lại nghĩ đến chủ ý bức Lý Bạch Liên nôn bạc ra!