Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 161

Mọi người chờ đợi ở trong phòng, Hà phu nhân ngồi trên ghế mà cứ như ngồi trên gai nhọn, muốn mở miệng lại thấy Hà Lão phu nhân nhắm mắt lại, Lý Lão phu nhân lại không liếc mắt nhìn bà một cái, Hà phu nhân bất đắc dĩ đành phải câm miệng.

Ước chừng một lúc lâu sau, Lý đại tẩu mang theo mười mấy người đi đến.

“Mẫu thân, mấy người này đều là chưởng quầy của Lý gia, nhiều năm qua tích lũy được không ít kinh nghiệm.”

Lý Lão phu nhân gật đầu, lại nhìn Hà Lão phu nhân.

“Bắt đầu đi.”

Hà Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn An ma ma, để An ma ma giao số sổ sách này cho đám chưởng quầy, nhân tiện gọi người đưa tới hơn mười cái bàn tính.

Bây giờ, bên tai toàn là tiếng khảy bàn tính, lại nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Hà Lão phu nhân nhìn sắc trời, đoán chừng ba đến năm canh giờ nữa cũng chưa xong.

Mấy người này không không rời khỏi, cứ tiếp tục ngồi chờ.

Đại sảnh xảy ra chuyện tất nhiên không giấu được Hà Yên.

“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a.”

Vẻ mặt Họa Nhi sốt ruột, một khi phu nhân bị hưu, sau này Hà Yên chỉ là thứ nữ.

Hà Yên hơi nhíu mày.

“Chuyện này không phải ta có thể thay đổi được, mẫu thân phạm lỗi lớn, đại ca lại đắc tội quý nhân, có thể trách được ai?”

Giọng điệu Hà Yên bình thản, không thấy sốt ruột một chút nào, tuy Hà phu nhân nhìn nàng không vừa mắt, nhưng ít nhất Hà Lão phu nhân sẽ không quên nàng.

Ở Triệu gia ngây người nhiều năm như vậy, tình cảm mẫu nữ tỷ muội đã sớm phai nhạt, Hà Yên không sốt ruột. Ngược lại lại cảm thấy may mắn khi Hà phu nhân không nhớ tới nữ nhi là nàng mà chỉ mang hai người Hà Bảo Sâm và Hà Tuệ đi cùng.

Thanh danh Lý đại tẩu không được tốt lắm, bà ta là người chanh chua, nếu Hà phu nhân lấy lại được của hồi môn thì thôi, nhưng nếu không lấy được, sau này muốn sống tốt cũng khó.

Hà Yên nghĩ vậy, sau lưng không khỏi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, một lúc sau cảm thấy sợ hãi.

Thật lâu sau, Hà Yên nắm chặt quyền, nếu không phải nàng cơ trí phòng bị từ sớm, kết cục hôm nay của Hà Tuệ vốn nên thuộc về nàng!

Ngày nào ba người này còn chưa rời khỏi Lâm thành, nói không chừng vẫn còn muốn xuống tay với nàng, mặc dù Triệu Nhàn Nhi không nói gì, nhưng đêm qua rõ ràng là nhắm vào nàng.

“Đi chuẩn bị ngựa, ta muốn đến biệt viện Tướng phủ!”

“Vâng!”

Hà Yên chuẩn bị một phen, liền đến biệt viện Tướng phủ, thông báo với tiểu tư.

“Ta là Nhị tiểu thư Hà gia, đặc biệt đến bái kiến Tiêu cô nương và Quận chúa, làm phiền đại ca thông báo một tiếng.”

“Hà Nhị tiểu thư đến thực không khéo, hôm nay tiểu thư nhà ta, Quận chúa cùng với tiểu thư Triệu gia không ở trong phủ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Hà Yên hơi cứng lại.

“Không sao, ta ở đây chờ là được.”

Hà Yên ngồi trên xe ngựa chờ đợi, Họa Nhi bĩu môi muốn nói gì đó lại bị một ánh mắt của Hà Yên chặn miệng.

Ngoại ô.

Thị vệ đem việc này bẩm báo lại với đám người Tiêu Nguyên, Khánh Nhạc che miệng cười.

“Hôm nay Hà Lão phu nhân nổi trận lôi đình, mời Lý Lão phu nhân tới, nói muốn hưu Hà phu nhân, có khi nàng tới đây để cầu tình.”

Ba người vén ống tay áo, đi đến giữa điền viên, nha hoàn đi theo sau cầm mấy cái sọt trong tay, tất cả bên trong đều là rau dưa tươi ngon.

Tiêu Nguyên khom lưng bẻ một quả cà tím, ngước mắt nhìn Khánh Nhạc.

“Ta thấy không hẳn vậy, ba người Hà Tuệ, Hà Bảo Sâm và Hà phu nhân đối xử lạnh nhạt với nàng, nhất định trong lòng Hà Yên chỉ ước gì ba người này mau chóng rời khỏi Hà gia để tránh chà đạp nàng, khó tránh khỏi bị gả cho người không vừa ý, có khi bây giờ nàng còn cảm thấy thoải mái.”

Ba người vui đùa không biết chán, tiếng cười êm tai vang khắp điền viên.

“Tiêu muội muội nói đúng, thân phận đích xuất của Hà Yên còn không đảm bảo được cho nàng, đoán chừng lần này Hà Yên đến là sợ chúng ta chưa có ý định buông tha cho nàng, nên mới qua đây.”

Triệu Nhàn Nhi tươi cười, chưa bao giờ cảm thấy vui sướиɠ như thế, không cần lo lắng tính kế này nọ.

Khánh Nhạc nghe vậy bĩu môi cười.

“Nghĩ thật đẹp!”

Ba người chơi khoảng hai canh giờ, mệt đến mức không nhấc nổi tay lên, mang theo một núi hoa quả to lớn trở về biệt viện.

“Tiểu thư, mấy người Quận chúa đã trở lại.”

Họa Nhi vội vàng ghé sát vào cửa xe nhắc nhở Hà Yên.

Hà Yên nghe vậy đẩy mành xe ra, xoay người xuống xe ngựa, chỉ thấy ba người lần lượt xuống xe ngựa, cười nói vui vẻ đi thẳng vào trong, tựa như không nhìn thấy nàng.

“Biểu tỷ!”

Hà Yên tiến lên một bước, miễn cưỡng mỉm cười.

“Ba vị thật có nhã hứng, số trái cây này thật tươi ngon.”

Triệu Nhàn Nhi nhíu mày.

“Ngươi tới đây làm cái gì?”

Hà Yên khẽ cắn môi, không thèm bận tâm đến ánh mắt của người khác, xốc váy lên quỳ xuống trước mặt Triệu Nhàn Nhi.

“Biểu tỷ, trước đây là muội không đúng, không nên chống đối biểu tỷ, Yên Nhi biết sai rồi, cầu biểu tỷ tha cho Yên Nhi một lần đi.”

Triệu Nhàn Nhi nhíu mi.

“Ngươi làm cái gì vậy, ta đâu so đo gì với ngươi, ta và ngươi không có ân oán gì, mau đứng lên đi, đừng để người ta nhìn thấy lại nói ta ỷ thế hϊếp người.”

Hà Yên lắc đầu.

“Không, biểu tỷ, Yên Nhi biết sai rồi, Yên Nhi xin lỗi thành tâm thành ý, mong biểu tỷ cho Yên Nhi một cơ hội.”

Hà Yên không ngốc, Triệu Nhàn Nhi nhằm vào nàng, chỉ cần Triệu Nhàn Nhi không mở miệng buông tha, Hà Yên cũng không dám đứng lên.

Nếu ba người này không buông tha nàng, Hà Yên cũng vô lực đối kháng, lúc này Hà Yên mới thấy nàng nhỏ bé cỡ nào, chỉ cần ba người này động một đầu ngón tay, cho dù có là người có gia cảnh lớn chống đỡ, chỉ cần các nàng muốn gϊếŧ chết nàng thì chẳng khác nào gϊếŧ một con kiến.

Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc đứng ở bên cạnh cũng không mở miệng, chuyện này này giao cho Triệu Nhàn Nhi tự mình xử lý.

Hành động này của Hà Yên gây không ít sự chú ý của người qua đường, sắc mặt Triệu Nhàn Nhi buồn bực.

“Vào trong nói chuyện đi!”

Hà Yên vui vẻ, vội vàng đi theo vào.

“Vâng!”

Vào sân, Triệu Nhàn Nhi liếc mắt nhìn Hà Yên.

“Ngươi đã biết điều như thế, ta cũng không quanh co lòng vòng, tốn nhiều thời gian!”

Hà Yên nheo mắt.

“Biểu tỷ nói vậy là có ý gì?”

“Lúc trước, mẫu thân ta tuyển hôn phu cho đại tỷ là những người như thế nào?”

Triệu Nhàn Nhi chất vấn, ánh mắt sắc bén.

“Vì sao ngươi châm ngòi đại tỷ, nói những người đó đủ loại khuyết điểm, nói mẫu thân ta ra vẻ khinh bỉ đại tỷ, để đại tỷ đối địch với mẫu thân?”

Sắc mặt Hà Yên trắng nhợt.

“Muội….”

“Ngươi đừng vội phủ nhận nói không có, ta hỏi ngươi như thế là đã nắm chắc tất cả, ngươi hại đại tỷ cả đời quy y xuất gia, còn ngươi lại bình yên phủi mông rời đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Triệu Nhàn Nhi cười nhạo nhìn Hà Yên.

Hà Yên Nhi quỳ xuống trên mặt đất, chuyện này nàng không giải thích nổi.

“Là Yên Nhi nhất thời hồ đồ, cầu biểu tỷ tha thứ Yên Nhi một lần.”

Triệu Nhàn Nhi im lặng không nói, giữ Hà Yên lại chẳng khác nào giữ tai họa ngầm, tuổi còn nhỏ mà tâm tư thâm trầm, không chừng sau này lại gây ra chuyện lớn, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

“Nếu muốn giải quyết cũng rất đơn giản, đại tỷ như thế nào thì ngươi cũng như thế, xấp xỉ nhau là được.”

Triệu Nhàn Nhi không nuốt nổi cục tức này, Hà Yên làm Triệu gia gà chó không yên, cần phải đòi lại tất cả!

Hà Yên sửng sốt.

“Tỷ…. tỷ muốn muội xuất gia?”

Triệu Nhàn Nhi gật đầu.

Hà Yên cười lạnh một tiếng.

“Ngươi không cần khinh người quá đáng, lúc trước đại biểu tỷ có thành kiến, tự đối đầu với mẫu thân ngươi thì trách được ai. Hơn nữa, do mệnh ả quá cứng rắn không hợp với Đại Hoàng tử, dựa vào cái gì ta đền tội, lỡ như hôm nay đại biểu tỷ thuận lợi gả cho Đại Hoàng tử, trở thành Đại Hoàng tử phi thì sẽ như thế nào?”

Triệu Nhàn Nhi nghẹn lời, nói.

“Không phải ta ép ngươi tới đây, nếu đã nói vậy thì trở về đi, nếu đại ca và đại tỷ của ngươi biết chuyện này là do ngươi giúp đỡ khiến bọn họ trở thành như vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ngươi!”

Hà Yên tức giận trừng mắt nhìn Triệu Nhàn Nhi, tức đến run người.

“Rõ ràng là ngươi muốn tính kế ta!”

Triệu Nhàn Nhi xoay người, một tay bóp chặt cằm Hà Yên.

“Có một thì có hai, nếu ngươi có thể tránh thoát được mấy lần nữa, ta cũng bội phục trí thông minh của ngươi!”

Hà Yên cắn chặt răng.

“Từ trước đến nay, ngươi và đại biểu tỷ bất hòa, đại biểu tỷ gặp chuyện, ngươi nên vui sướиɠ mới đúng, vì sao còn nghĩ đến chuyện đòi lại công bằng cho biểu tỷ?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của Hà Yên, đôi mắt Triệu Nhàn Nhi gợn lên sóng lớn, tùy ý nàng ta nhìn.

“Đại tỷ là người Triệu gia, là tôn nữ tổ mẫu yêu thương mười mấy năm nay, ngươi hủy đi tương lai của đại tỷ, tổ mẫu đâu dễ bỏ qua chuyện này?”

Trong lòng Hà Yên sớm hoài nghi Triệu Thiền Linh đã xảy ra chuyện, vốn dĩ nàng còn muốn lừa gạt Triệu Nhàn Nhi, nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì.

Nếu nói Triệu Lão phu nhân không nuốt nổi cục tức này, muốn tìm Hà Yên đòi công bằng, Hà Yên tin.

“Biểu tỷ….”

Hà Yên túm chặt y phục Triệu Nhàn Nhi không buông, khóc thương tâm.

“Lúc đó Yên Nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mong biểu tỷ rộng lòng tha cho Yên Nhi một lần, Yên Nhi thật sự biết sai rồi.”

Triệu Nhàn Nhi không dám mềm lòng, người trước mắt nàng chính là một con rắn độc, chỉ cần có cơ hội trở mình, chắc chắn sẽ quay lại cắn nàng, bây giờ cầu xin tha thứ cũng do bất đắc dĩ.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn, đơn giản chỉ muốn cho ngươi chuộc lỗi chứ không phải muốn mạng của ngươi!”

Giọng điệu Tiêu Nguyên thản nhiên, nhưng Hà Yên nghe vào, lông tóc dựng đứng hết cả lên, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.

Triệu Nhàn Nhi cúi đầu.

“Trong vòng ba ngày nữa, nếu ngươi thành tâm hối lỗi, việc này cứ thế cho qua, nếu không đừng trách ta không nể mặt, người đâu, đưa Hà tiểu thư đi ra ngoài.”

Hà Yên bị nha hoàn mời đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.

“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a.”

Họa Nhi vội la lên.

“Những người này thật sự quá đáng.”

Đôi mắt Hà Yên khẽ nhúc nhích.

Bây giờ nàng không có quyền lựa chọn.

Hà Yên nắm chặt quyền, một dòng lửa giận dâng lên trong lòng, nhắm mắt lại trở về Hà gia.

Đại sảnh Hà gia rất náo nhiệt, tiếng khảy bàn tính bùm bùm tách tách vang lên không ngừng, tâm Hà phu nhân cũng nhảy dựng theo, trong lòng yên lặng cầu nguyện các vị chưởng quầy có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Bốp! Cuối cùng một vị chưởng quầy buông bàn tính trong tay, đứng lên.

Lý đại tẩu ngồi một buổi chiều, thắt lưng đã mệt mỏi, giờ này mới tỉnh táo lại, vội vàng truy vấn.

“Như thế nào?”

Lý Lão phu nhân cũng nhìn về phía mấy vị chưởng quầy, chỉ có thần sắc Hà Lão phu nhân lạnh nhạt.

“Chư vị đều là chưởng quầy có uy tín danh dự tại Lâm thành, những chuyện nhỏ này chắc không làm khó được các vị, mọi người đừng có gấp, từ từ sẽ có kết quả.”

Lý đại tẩu gấp như lửa cháy đến nơi, nóng lòng muốn biết kết quả, đâu thờ ơ giống Hà Lão phu nhân.

Những người này đều là thân tín của Lý gia, chắc chắn sẽ không giúp đỡ Hà Lão phu nhân, Lý đại tẩu mới yên tâm.

“Phu nhân, tiền lãi buôn bán mấy năm qua của các cửa hàng này cộng lại khoảng một nghìn hai trăm vạn lượng bạc, trong sổ hiện tại ghi lại chỉ có năm trăm vạn lượng bạc.”

Trong đó, một chưởng quầy hướng về phía Lý đại tẩu, nói.

“Toàn bộ của hồi môn của Hà phu nhân không đến năm trăm vạn lượng bạc trắng.”

Lý đại tẩu sửng sốt, con số này không phải là số nhỏ, Lý đại tẩu chăm chú nhìn Hà phu nhân, khó trách vẫn luôn không lên tiếng, hóa ra là trong túi có bạc.

Ánh mắt Lý đại tẩu vừa chuyển, nhìn Lý Lão phu nhân, sắc mặt ngượng ngùng, không nên cho kiểm tra của hồi môn. Chỉ cần Hà Lão phu nhân là người có chút tính khí thì chắc chắn sẽ không để cho Lý gia mang của hồi môn đi, tùy người khác đắn đo.

“Không chỉ như vậy đâu, tiểu nữ nhà ta lưu lại một nửa của hồi môn cho ngoại tôn nữ, khoảng chừng ba trăm vạn lượng, tính tổng lại, Lý thị nợ Hà gia một ngàn vạn lượng bạc.”

Hà Lão phu nhân nhìn Lý Lão phu nhân, sắc mặt Lý Lão phu nhân cũng không rất dễ nhìn, một nhi tức đào vét sạch của cải như thế, Hà Lão phu nhân có thể dễ dàng tha thứ đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

Lý Lão phu nhân hắng giọng.

“Lão phu nhân, đây đều là chi tiêu trong toàn thể Hà gia….”

Lý Lão phu nhân định nói các khoản chi tiêu hàng ngày ở Hà gia, hơn mười năm trở lại đây, hàng năm cũng có thể chi đến trăm vạn.

“Lý Lão phu nhân không nói thì ta còn quên mất, sổ sách Hà gia còn chưa kiểm kê, chi tiêu của Hà gia khoảng chừng mấy chục vạn lượng, tất cả đều có sổ sách ghi lại!”

Hà Lão phu nhân liếc mắt nhìn An ma ma, rất nhanh An ma ma lại ôm đến hơn mười quyển sổ.

Lý Lão phu nhân nheo mắt, không cần nói cũng biết chắc chắn trong này còn có ẩn tình.

“Cái này không cần, quên đi.”

Lý Lão phu nhân ngượng ngùng nói.

“Đúng vậy, sắc trời không còn sớm, của hồi môn này, Lý gia không cần nữa là được.”

Lý đại tẩu tìm một bậc thềm để bước xuống.

“Hai hài tử này, chúng ta cũng mang đi là được.”

So với của hồi môn, hẳn là trong tay Hà phu nhân còn có nhiều hơn, làm lớn chuyện nữa, Lý gia cũng không có chỗ tốt.

“Chờ một chút!”

Hà Lão phu nhân nhếch môi cười lạnh.

“Chúng ta không thể để mọi chuyện chưa minh bạch như thế được, nói miệng không có bằng chứng, phải lập hạ thư, miễn cho sau này bị người hiểu lầm Hà gia muốn chiếm đoạt của hồi môn của Lý gia, nếu các ngươi muốn lấy lại của hồi môn thì có thể mang bạc đến đổi lúc nào cũng được.”

Lý đại tẩu cười ngượng, có ngốc mới đến đổi.