Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 160: Thà đoạn hương khói cũng phải hưu

Tin đồn Hà phu nhân tung ra được lan truyền rất nhanh, người người bàn tán xôn xao, nhưng kỳ lạ là sự tình lại không phát triển theo hướng Hà phu nhân dự đoán. Ngược lại, người ta lại khen ngợi Hà Lão phu nhân đã đưa ra quyết định đúng đắn.

Hà phu nhân tức giận.

“Ta làm trâu làm ngựa cho cái nhà này lâu như vậy, thu xếp từ trên xuống dưới, nay chỉ vì lời gièm pha mà đá ta ra khỏi nhà, buồn cười!”

Hà phu nhân càng nghĩ càng tức giận, Hà Tuệ nằm tĩnh dưỡng trên giường, Hà Bảo Sâm luôn trốn trong Thanh Tùng viện của hắn, thậm chí hắn nghĩ, đợi Hà Lão phu nhân hết giận sẽ thu hồi mệnh lệnh. Dù sao hắn cũng là tôn tử duy nhất của Hà gia, nghĩ như vậy, trong lòng Hà Bảo Sâm liền buông lỏng.

Rất nhanh, lời đồn truyền đến tai Hà Lão phu nhân, bà trầm giọng nói.

“Phái người mời Lý Lão phu nhân đến.”

An ma ma gật đầu.

“Vâng!”

Hà Lão phu nhân không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, chờ người Lý gia tới cửa, liền phái người gọi Hà phu nhân đến.

Hà phu nhân vừa thấy Lý Lão phu nhân với Lý đại tẩu liền nheo mắt.

“Sao mẫu thân và đại tẩu lại đến đây?”

Lý Lão phu nhân liếc mắt nhìn Hà Lão phu nhân.

“Sáng nay bà bà của ngươi cho người đến mời, có phải Hà Lão phu nhân có chuyện gì quan trọng?”

Lý Lão phu nhân biết hôm qua Hà gia xảy ra chuyện gì nhưng lại tỏ vẻ không biết, giữ thái độ, không muốn để Hà Lão phu nhân cho rằng Lý gia dễ bắt nạt.

Hà Lão phu nhân lười lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói hết chuyện đã xảy ra hôm qua ở Hà gia.

“Vậy ý của Hà Lão phu nhân là?”

Lý đại tẩu giả ngu.

“Mấy năm nay tiểu cô nhà ta chịu nhiều mệt nhọc, nuôi nấng mấy hài tử lớn lên, xử lý mọi chuyện ở Hà gia gọn gàng ngăn nắp, cũng không đến mức vì một chuyện nhỏ này mà hưu tiểu cô chứ.”

Vẻ mặt Lý đại tẩu khôn khéo, liếc mắt nhìn Hà Lão phu nhân.

“Mấy năm nay ngày ngày tiểu cô phụng dưỡng Hà Lão phu nhân, hỏi han ân cần không thiếu thứ gì, nay người khác chửi bới vài câu, Hà Lão phu nhân không nên tin.”

“Mẫu thân, nhi tức thật sự biết sai rồi.”

Hà phu nhân làm bộ cầm khăn lau khóe mắt, cúi thấp đầu ăn năn.

“Mấy hài tử còn chưa lập gia thất, nếu nhi tức bị hưu, sau này đâu thể ngẩng đầu lên đối mặt với mọi người được.”

Hà Lão phu nhân không thèm nhìn Hà phu nhân, chỉ nói với Lý Lão phu nhân.

“Làm thông gia nhiều năm như vậy, cũng đừng trách ta không nói tình cảm, Lý thị giấu diếm nuốt của hồi môn của Triệu gia, không biết dạy con, gây ra nhiều chuyện phiền toái cho Hà gia, không nhắc đến những chuyện làm bậy nhiều năm qua, chỉ cần nói hai điều này Hà gia không dễ dàng tha thứ.”

Thấy vẻ mặt Hà Lão phu nhân kiên quyết, Lý Lão phu nhân hừ hừ hai tiếng.

“Nói đi nói lại, chỉ vì sợ đắc tội mấy vị tiểu cô nương kia, nên mới đẩy nữ nhi của ta ra để hả giận!”

Hà Lão phu nhân giận quá hóa cười.

“Lý Lão phu nhân muốn nói gì thì tùy, hôm nay Hà gia đã quyết định hưu người!”

“Hai hài tử lớn lên dưới tay tiểu cô, nếu vội vàng rời đi sợ sẽ không quen.”

Bỗng nhiên Lý đại tẩu xen miệng vào, Hà Bảo Sâm là độc đinh duy nhất của Hà gia, bà không tin, nếu đưa Hà Bảo Sâm ra để áp chế, Hà Lão phu nhân vẫn không xuống nước!

Hà Lão phu nhân cười lạnh.

“Lý phu nhân yên tâm, Bảo Sâm và Tuệ Nhi ra khỏi cửa Hà gia, trên gia phả của Hà gia sẽ không còn tên của hai người này, nếu có sửa thành Lý, Hà gia cũng không ngăn cản!”

Lý đại tẩu sửng sốt, bây giờ bà mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như bà nghĩ, Hà Lão phu nhân đang quyết tâm hưu Hà phu nhân.

Hà phu nhân cũng sửng sốt.

“Mẫu thân, Bảo Sâm là đích trưởng tôn Hà gia…”

Hà Lão phu nhân liếc xéo mắt nhìn Hà phu nhân.

“Đây là chuyện của Hà gia, không nhọc ngươi lo lắng, cho dù Hà gia bị mất hương khói cũng quyết không chấp nhận mẫu tử các ngươi!”

Hà phu nhân bị đả kích, vương bài duy nhất trong tay lại chẳng khác nào giày cũ trong mắt Hà Lão phu nhân, Hà phu nhân đâu còn cái gì để uy hϊếp Hà Lão phu nhân?

Hà phu nhân chuyển mắt nhìn về phía Lý Lão phu nhân cùng với Lý đại tẩu.

“Mẫu thân, đại tẩu….”

Lý đại tẩu muốn mở miệng, nhưng thật sự không biết nên khuyên như thế nào, trong lòng đã oán trách Hà phu nhân không biết trời cao đất rộng, dám tính kế người đến từ Kinh đô, loại người như Hà Bảo Sâm, Lý đại tẩu cũng không nhìn nổi. Chẳng qua e ngại Hà phu nhân luôn hiếu kính với Lý gia nên Lý đại tẩu không nói thẳng ra thôi, từ trước đến nay đều là nể tình.

Lý Lão phu nhân nhìn Hà Lão phu nhân, vẻ mặt cứng ngắc căng thẳng không biết phải làm sao.

“Được, hôm nay ta mang cả ba người đi, cho dù Hà gia không yêu quý, nhưng đây lại là bảo bối của Lý gia, ngươi đừng có hối hận!”

Lý Lão phu nhân chắc chắn tương lai Hà Lão phu nhân nhất định sẽ hối hận, chẳng qua chỉ là chống chế thôi, không có con nỗi dòng là tội lớn nhất trong ba tội bất hiếu, Hà Lão phu nhân không dám trơ mắt nhìn Hà gia bị đoạn tuyệt hương khói, sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta sẽ phải đến cầu xin bà!

“Mẫu thân!”

Hà phu nhân sốt ruột dậm chân một cái.

Không phải đến giúp bà khuyên giải sao, sao bây giờ lại càng thêm phiền.

“Bây giờ con có ở đây cũng không thể ở được, như thế sao còn không đi, người Lý gia nên có cốt khí của Lý gia!”

Lý Lão phu nhân thấp giọng răn dạy.

“Mẫu thân!”

Lý đại tẩu lại sốt ruột, ai chẳng biết Hà Bảo Sâm là tai họa, nếu đưa về Lý gia, không phải Lý gia sẽ gặp họa sao.

Lý Lão phu nhân nói xong cũng có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra nên chỉ có thể bất chấp chống đỡ.

Hà Lão phu nhân giải quyết dứt khoát.

“Được, một khi đã như vậy, Lý Lão phu nhân mang hai hài tử kia đi luôn đi.”

“Hà Lão phu nhân, đều là thông gia, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy….”

Lý đại tẩu còn muốn ngăn cản Hà Lão phu nhân.

Hà Lão phu nhân lại ra lệnh cho An ma ma.

“Đi mang Đại thiếu gia và Đại tiểu thư tới đây, nếu hôm nay các ngươi không đến thì hôm nay ta cũng sẽ đuổi người đi, nếu Lý gia không quan tâm vậy chỉ có thể đưa đến từ đường mà thôi.”

Lý đại tẩu ngượng ngùng cười, mí mắt giật nhảy, bà cảm thấy Hà Lão phu nhân đang rất nghiêm cẩn, không phải đang hù dọa mọi người.

Rất nhanh, hai người được dẫn tới, vừa thấy tình cảnh này, cả hai đều sửng sốt.

“Ngoại tổ mẫu, Đại cữu mẫu.”

“Các con đến đúng lúc lắm, để nha hoàn dọn dẹp một chút rồi theo ngoại tổ mẫu về Lý gia.”

Lý Lão phu nhân nói lớn tiếng, khóe mắt chăm chú nhìn Hà Lão phu nhân, cười lạnh.

Bà muốn nhìn xem Hà Lão phu nhân mạnh miệng tới khi nào.

Hà Tuệ là người đầu tiên lắc đầu.

“Ngoại tổ mẫu, đang êm đẹp lại về Lý gia làm gì.”

Lý đại tẩu không vui không giận xen miệng vào.

“Tổ mẫu của các con không nhận mẫu thân và hai người các con nữa, Hà gia muốn hưu mẫu thân con.”

“Cái gì?”

Hà Tuệ hôn mê một đêm, cũng không biết những chuyện xảy ra sau đó, nàng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hà Lão phu nhân.

“Tổ mẫu….”

“Ngươi biết rõ hôm qua xảy ra chuyện gì, nếu muốn lưu lại Hà gia thì ngoan ngoãn trong từ đường ăn năn hối lỗi, cầu phúc cho Hà gia thì Hà gia sẽ nuôi ngươi cả đời.”

Hà Lão phu nhân thản nhiên nói một câu chặn miệng Hà Tuệ, chỉ bằng chuyện hôm qua, Hà Tuệ tuyệt đối không thể là Đại tiểu thư Hà gia như trước kia nữa.

Muốn cả đời nàng sống trong từ đường ăn chay niệm phật, Hà Tuệ thà trốn khỏi Hà gia, tự mưu sinh, cùng lắm thì sau này gả cho một người xa xa một chút, như thế còn hơn sống cả đời trong vòng cấm.

Hà Tuệ đảo mắt, đứng sau lưng Hà phu nhân.

“Tôn nữ không nỡ rời xa mẫu thân.”

Hà phu nhân vỗ vỗ cánh tay Hà Tuệ, vẻ mặt vui mừng.

Lý đại tẩu hừ hừ mũi mấy lần.

Thật đúng là không tiền đồ, vừa nói hai ba câu đã bị qua mặt.

Hà Lão phu nhân chăm chú nhìn Hà Bảo Sâm, còn chưa mở miệng đã thấy Hà Bảo Sâm lập tức đứng sau lưng Hà phu nhân.

“Tôn nhi cũng không nỡ rời xa mẫu thân, cầu tổ mẫu thành toàn!”

Chút chuyện này, Hà Bảo Sâm cũng tự hiểu được, tạm thời Hà gia không dung hắn, qua mấy ngày nữa, đợi lời đồn đãi tan đi, Hà Lão phu nhân hết giận, Hà Bảo Sâm nhất định sẽ được Hà gia đón trở về, trước tạm thời đi theo Hà phu nhân đến Lý gia ở mấy ngày cũng không sao.

“Tốt lắm!”

Hà Lão phu nhân tươi cười.

“Nếu đã quyết định vậy, tự trở về viện thu xếp đồ đạc đi, đừng để trễ giờ xuất phát.”

Hà Tuệ và Hà Bảo Sâm đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là ghét bỏ, sau đó lui xuống đi thu dọn đồ đạc, không lưu luyến một chút nào.

Thấy mọi chuyện đã trở thành tình trạng này, Hà phu nhân bị hưu là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền, trong lòng Lý Lão phu nhân nghẹn một hơi, nhìn bà Hà Lão phu nhân đang xỏ mũi bà lại như không, tức giận nói.

“Gia đình không rõ lí lẽ như thế, không ở cũng được!”

Hà Lão phu nhân chỉ cười mà không nói, không muốn đấu võ miệng với Lý Lão phu.

Lý đại tẩu đảo mắt nhìn về phía Hà Lão phu nhân.

“Nếu tâm ý Hà gia đã quyết, chúng ta cũng không thể ngăn cản, vì suy nghĩ cho hai hài tử, chi bằng thay vì hưu có thể đổi thành hòa ly được không?”

Hà phu nhân nghe vậy cũng nhìn sang phía Hà Lão phu nhân, bà cũng đang có ý này, dù sao hòa ly cũng dễ nghe hơn so với hưu.

Hà Lão phu nhân liếc mắt nhìn Lý đại tẩu, Lý đại tẩu lại nói.

“Hôm nay vội vàng tới đây, không mang theo thị vệ đi cùng, cũng đến lúc phải kiểm kê lại của hồi môn của tiểu cô rồi.”

Hà phu nhân nheo mắt, hôm qua Hà Lão phu nhân nói không cho bà lấy đi, nhưng nay nhìn dáng vẻ tính kế của đại tẩu, Hà phu nhân không ngừng kêu khổ, có thể tưởng tượng cuộc sống sau này khó khăn như thế nào, từng thời từng khắc đều phải nhìn ánh mắt Lý đại tẩu mà sống.

“Chuyện này có đáng gì, phái người trở về mang mấy người qua đây là được, cần gì phiền phức đi hai lần.”

Lý Lão phu nhân tiếp một câu.

Hà Lão phu nhân nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, cố gắng áp chế lửa giận đi.

“Chắc Hà Lão phu nhân không muốn chiếm đoạt mất của hồi môn của tiểu cô chứ, từ xưa đến nay, nếu nữ tử bị hưu hoặc hòa ly thì phải trả lại của hồi môn, Hà gia nhà rộng của lớn, chắc không đến nỗi làm mấy chuyện vặt này để bị người đời nhạo báng, đúng không?”

Lý đại tẩu nhìn Hà Lão phu nhân một cách cổ quái.

“Ai, thật xin lỗi, trách ta nghĩ nhiều rồi, Hà Lão phu nhân đâu phải là người như thế, sau này hai hài tử này cũng cần chi tiêu không ít, dù sao đánh gãy xương vẫn liền gân, chung quy vẫn là huyết thống, sau này Tuệ Nhi xuất giá, Bảo Sâm thú thê cũng phải cần một lượng bạc lớn.”

Lý đại tẩu nghĩ phải lấy cho bằng được tài sản của hai hài tử này, còn phải lấy một phần của hồi môn của Hà Tuệ, một phần sính lễ cho Hà Bảo Sâm thú thê, một chút cũng không thể thiếu, không thể để Hà gia được lời.

Lý Lão phu nhân gật đầu, tỏ vẻ tán thành lời Lý đại tẩu.

“Không sai, Hà Lão phu nhân vẫn nên chuẩn bị một chút.”

Ý của Lý Lão phu nhân là muốn Hà gia phải bỏ ra một phần gia sản, dù sao Hà gia làm ăn buôn bán nhiều năm qua, tiền tài tích góp được chắc chắn cũng không ít.

Nhìn vẻ mặt tham lam của hai người này, Hà Lão phu nhân giận quá hóa cười.

“Theo lý mà nói, gia sản của Lý thị, Hà gia không có quyền giữ lại mà phải hoàn trả toàn bộ, cũng phải chuẩn bị một phần của hồi môn và sính lễ cho hai hài tử.”

Lý đại tẩu gật đầu, vừa mở miệng cười lại nghe Hà Lão phu nhân đổi giọng.

“Vậy bây giờ phải tính của hồi môn của tiểu nữ bị Lý thị giữ mất như thế nào đây?”

Ý cười trên mặt Lý đại tẩu cứng đờ.

“Hà Lão phu nhân có ý gì?”

“Số của hồi môn bị Lý thị độc chiếm mà không đưa ra được lý do thích đáng nào, Hà gia đâu dễ dàng cho qua được?”

Hà Lão phu nhân cười châm biếm Lý đại tẩu quá ngây thơ, chỉ biết tính kế người khác, tham lam quá mức!

“Hà Lão phu nhân, món nợ này không thể tính như thế được, mấy năm nay tiểu cô là người của Hà gia, chi phí ăn mặc tất nhiên phải xuất phát từ Hà gia, không liên quan đến người khác, Hà Lão phu nhân muốn chiếm lấy của hồi môn của tiểu cô, không sợ Hà gia bị nhạo báng sao, của hồi môn kia, Hà Lão phu nhân không có quyền quyết định!”

Lý đại tẩu không muốn mang một đám phế vật về nuôi dưỡng, nếu không có của hồi môn, Hà phu nhân đừng mơ bước vào cửa Lý gia nửa bước.

Hà Lão phu nhân cười lạnh.

“Lý đại tẩu đừng gấp, những năm gần đây Hà gia làm ăn lỗ lãi như thế nào ta cũng chưa từng hỏi một câu, hôm qua xảy ra chuyện mới biết một lượng bạc lớn không cánh mà bay, chuyện này chắc cũng liên quan đến Lý gia đấy.”

Hà Lão phu nhân dừng một chút, nhìn Hà phu nhân.

“Muốn nhận lại của hồi môn cũng không khó, chỉ cần hoàn trả của hồi môn đã độc chiếm và tiền lãi của các cửa tiệm trong mấy năm nay là được, đến lúc đó ta sẽ hoàn trả của hồi môn không thiếu một thứ.”

Lý đại tẩu cười lạnh một tiếng, còn muốn mở miệng nói thêm, Hà Lão phu nhân lại nói.

“Lý thị bị hưu, của hồi môn này cũng chỉ thuộc về một mình Lý thị, không liên quan đến người ngoài, nếu không phục chúng ta cứ việc đến tìm thanh thiên đại lão gia để phân rõ đúng sai, đã cầm của hồi môn của Hà gia, thì Hà gia ta sẽ không để mặc bị người ta xâu xé!”

Ý của Hà Lão phu nhân là Lý đại tẩu cũng không có quyền làm chủ của hồi môn của Hà phu nhân, có nợ phải trả là chuyện đương nhiên.

“Ngươi!”

Lý đại tẩu nghẹn lời, mấy năm nay quả thật Hà phu nhân tiếp tế cho Lý gia không ít lần, nhưng Lý đại tẩu cảm thấy tất cả là điều hiển nhiên.

Nếu của hồi môn của Hà phu nhân bị giữ lại, chẳng phải muốn bà nuôi một đám phế vật hay sao, trả lại số trước kia sao?

Nghĩ như vậy Lý đại tẩu không thể bình tĩnh, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng.

Lý Lão phu nhân vỗ bàn.

“Lời nói miệng không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà ngươi dám hắt nước bẩn lên người nữ nhi của ta, không biết xấu hổ giữ lại của hồi môn của nhi tức, thật có bản lĩnh, hừ, ngươi cho là Lý gia ta đều toàn là người chết, mặc cho ngươi giẫm lên sao?”

Hà Lão phu nhân cũng không tức giận, nghiêng mắt nhìn An ma ma, lập tức có mấy tiểu nha hoàn dâng một đống sổ sách giày lên.

“Nếu Lý Lão phu nhân cảm thấy Hà gia đang vu oan cho Lý thị thì cứ việc tra xét!”

Hà Lão phu nhân nâng chén trà lên, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

“Nếu Lý Lão phu nhân thấy nhưng thứ này không bằng của hồi môn của Lý thị thì chúng ta không ngại tính toán một chút, thừa một món nào, Hà gia cũng không thèm.”

“Ngươi!”

Lý Lão phu nhân tức giận mở to mắt nhìn, cười nhạo nói.

“Hà gia bạc bẽo, mấy năm nay nữ nhi của ta tận tâm tận lực vì Hà phủ, kết quả không nhận lại được một lời tốt nào, ngược lại lại còn tính toán từng li từng tí chi tiêu ăn mặc trong nhiều năm qua không sót khoản nào, thật khiến người ta bội phục!”

Hà Lão phu nhân không thèm để tâm lời châm chọc của Lý Lão phu nhân châm chọc, nếu chỉ đơn giản là chi phí ăn mặc thường ngày, bà cũng nhắm mắt cho qua, nhưng thật sự số bạc kia quá lớn.

Hà Lão phu nhân không thể bỏ qua chuyện Hà phu nhân đào rỗng Hà gia, món nợ này bà phải truy cứu đến cùng!

Hai bên tranh cãi không ngừng nghỉ, Hà phu nhân không tiện lên tiếng, tâm có chút nguội lạnh.

“Lý Lão phu nhân cũng không nên hiểu lầm, ăn tiêu thường ngày không được tính vào, Hà gia còn không đến mức như vậy keo kiệt, từ lúc Lý thị gả đến Hà gia, chi tiêu ăn mặc có chỗ nào không tốt, vàng bạc tơ lụa không thiếu thứ gì.”

Rốt cục Hà Lão phu nhân cũng biết vì sao Hà phu nhân lại như thế, hoàn toàn là trên không nghiêm dưới khắc hỏng!

Hà Lão phu nhân không thẹn với lương tâm, cái nhà này cần phải chỉnh đốn lại.

Lý đại tẩu nhìn Hà phu nhân, híp mắt lại, Hà Lão phu nhân đã bất chấp mọi giá, thậm chí còn muốn kiện lên công đường dù có bị mất mặt thì còn sợ gì nữa.

Lý đại tẩu đoán chắc chắn Hà phu nhân đã chi một khoản quá lớn, nếu không cũng không đến mức khiến Hà Lão phu nhân tức giận thành như vậy.

Nhớ lại lúc Hà phu nhân xuất giá, chín mươi sáu rương của hồi môn, tính ra cũng không ít bạc, nếu tính toàn kỹ lại, của hồi môn còn dư không ít, nếu cứ thế cho qua thì quá thiệt thòi.

Nghĩ lại, lỡ may của hồi môn này cũng không đủ bù đắp nổi khoản nợ kia của Hà phu nhân, còn phải bù vào một lượng bạc lớn nữa, như thế càng không có lời.

Lý đại tẩu nhất thời rối rắm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà phu nhân, hẳn trong lòng Hà phu nhân biết rõ nhất.

Hà phu nhân nào dám nhìn vào ánh mắt của Lý đại tẩu, không lấy được của hồi môn, đồ trong tay bà là của bà, Lý đại tẩu không vừa mắt, càng không thể để Lý đại tẩu cướp đoạt mất, đây chính là bảo đảm cho nửa đời sau của Hà phu nhân.

Lý đại tẩu không ra hiệu được, trong lòng buồn bực một trận, càng đắn đo, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Hà phu nhân.

Lý Lão phu nhân do dự một hồi.

“Tra! Chuyện này mờ ám không rõ, Hà Lão phu nhân không quan tâm đến chuyện làm ăn nhiều năm qua rồi, đừng để bị người ta qua mặt.”

Nói xong Lý Lão phu nhân nhìn Lý đại tẩu.

“Đi mang mấy người đến tính toán lại cho kỹ!”

“Aizz, nhi tức đi ngay.”

Lý đại tẩu lên tiếng, chỉ cần kiểm kê lại sẽ biết trong tay Hà phu nhân đang có bao nhiêu bạc.

Lý đại tẩu đứng lên nâng váy bước đi, không nhiều lời.

Vẻ mặt Hà Lão phu nhân thản nhiên, không nóng vội.

Lý Lão phu nhân lại cảm thấy là Hà Lão phu nhân đang lừa gạt bà, cố ý qua mặt bà, cần phải tra xét rõ ràng mới được!

Tâm Hà phu nhân lại nhảy lên, của hồi môn của bà như thế nào, bà là người rõ nhất.