Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 158: Huynh muội đánh nhau

Tiêu Nguyên không rõ nguyên do, nhìn vào mắt Triệu Tuân, gật đầu, trong phút chốc ánh mắt Triệu Tuân trở nên ảm đạm, hít sâu một hơi, gỡ tay Tiêu Nguyên ra.

“Bên ngoài có người đang chờ ta, ta đi trước, nàng cẩn thận.”

Tiêu Nguyên không kịp mở miệng, chỉ thấy Triệu Tuân lạnh mặt rời đi, sửng sốt hồi lâu.

“Thật không hiểu nổi!”

Trong lòng nảy lên cảm giác chua xót và oan ức, hốc mắt ửng đỏ.

Không hiểu vì sao người này vừa nói biến sắc là sắc mặt liền thay đổi luôn?

Tiêu Nguyên nghiêm túc nghĩ lại lời nàng nói, nàng không nói gì sai, chẳng lẽ trị bệnh xong, không cho hắn nạp thϊếp nên hắn mất hứng?

Tiêu Nguyên nhếch môi đỏ mọng lên, tức giận nói.

“Quả nhiên đều không đáng tin!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi, Triệu Tuân chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, một dòng lửa giận nổi lên trong lòng không cách nào dập tắt.

Đang êm đẹp không biết vì sao lại không khống chế nổi, nhưng nhớ lại vẻ mặt đương nhiên đó của Tiêu Nguyên, Triệu Tuân liền cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiêu Nguyên quá mức xinh đẹp, khiến bao người mơ ước, nếu không trông nom thật tốt không chừng đã bị tính kế, nàng như cây anh túc, làm cho người ta phát nghiện.

Thứ Triệu Tuân muốn không phải chỉ mỗi mình Tiêu Nguyên, về lâu dài, Triệu Tuân muốn là tấm chân tình của nàng, chứ không phải ván cầu để tạm tránh nguy hiểm, lơ lửng không rõ, để trong lòng hắn không yên tâm.

“Gia?”

Triệu Thất bất ngờ, trời còn chưa sáng mà Gia nhà hắn đã đi ra, đến khi nhìn kỹ, lập tức không lên tiếng.

Dung nhan âm trầm không giấu nổi lửa giận, khiến da đầu người ta run lên.

“Hồi Kinh!”

Triệu Tuân cắn răng phun ra hai chữ, hình như có chút hờn dỗi.

Đây là lúc nên bỏ mặc nàng, để nàng tỉnh táo lại.

“Nhưng mà Gia….”

Triệu Thất vừa mở miệng liền nhận lại một ánh mắt sắc bén, cổ họng căng thẳng.

“Thần Vương Thế tử vẫn đang ở Lâm thành, lỡ may…”

Triệu Thất bất chấp mọi giá, Gia nhà hắn chỉ nhất thời xúc động nên giận Tiêu Cửu cô nương mà thôi, chỉ cần chuyện liên quan đến Tiêu Cửu cô nương, nhất định Gia nhà hắn sẽ mất đi lý trí. Nhưng lỡ may Tiêu Cửu cô nương xảy ra chuyện gì, Triệu Tuân tuyệt đối sẽ lột da hắn.

Theo Triệu Tuân nhiều năm như vậy, Triệu Thất là người hiểu rõ Gia nhà hắn nhất.

Triệu Tuân tỉnh táo lại, dỗi thì dỗi, nhưng lỡ Tiêu Nguyên xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.

“Để lại năm mươi người, ngươi cũng ở lại.”

“Gia đi đâu?”

Triệu Thất lại hỏi.

Triệu Tuân liếc mắt nhìn Triệu Thất, khiến sống lưng Triệu Thất lạnh buốt.

“Ta phải về Kinh, nhớ kỹ, không đến nước vạn bất đắc dĩ thì không cần ra tay.”

“Vâng!”

Ngay sau đó, Triệu Tuân mang theo một bụng lửa giận thúc ngựa chạy đi, phi ngựa không ngừng vó chạy về Kinh ngay trong đêm. Triệu Thất ở lại không nhịn được nói thầm vài câu.

“Xem ra vẫn là Tiêu Cửu cô nương hơn một chút.”

Nói thật, Triệu Thất chưa thấy người nào có thể để Triệu Tuân tức giận thành như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn yêu thương nàng.

Khó trách từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tình cảm nam nữ là điều tối kỵ nhất!

Triệu Thất càng thêm kiên định tuyệt đối không tới gần nữ sắc.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Sắc trời dần sáng, một tiếng hét phá không vang lên trong Hà phủ.

Hà Tuệ mở to hai mắt, cả người đau ê ẩm, người đầy vết xanh xanh tím tím, vừa cử động một chút chẳng khác nào lòng tan dạ nát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Hà Tuệ vừa tức vừa giận, xốc chăn lên lộ ra nam tử bên trong, nhất thời kinh sợ.

“Thiếu gia!”

Lúc này tiểu nha hoàn nghe tiếng xông vào liền thấy Hà Tuệ để trần nửa người, đang ngồi trên giường Hà Bảo Sâm, một mùi hương khó ngửi ập vào mũi, nha hoàn sững sờ.

“Đại… Đại tiểu thư?”

Hà Tuệ mờ mịt, nửa ngày sau như vẫn chưa thanh tỉnh.

Nhưng Hà Bảo Sâm đã mơ mơ màng màng mở mắt, cả người mệt mỏi đau nhức, trong đầu chỉ nhớ mang máng, chỉ nhớ đêm qua sau một hồi mây mưa, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là nữ tế tương lai của Kinh Triệu doãn, con đường thăng quan tiến chức sau này của hắn chỉ là chuyện nhỏ, càng nghĩ Hà Bảo Sâm càng hưng phấn không thôi.

Bỗng nhiên, một tiếng bốp giòn tan vang lên.

Gò má Hà Bảo Sâm đau rát, bị người khác tát mạnh một cái, cảm giác nóng bừng đau đớn truyền đến.

Hà Tuệ vừa sợ vừa giận, chửi ầm lên.

“Ngươi là đồ súc sinh!”

Hà Bảo Sâm mở to mắt nhìn lên liền thấy gương mặt như muốn ăn thịt người của Hà Tuệ, sắc mặt trở nên trắng xanh.

“Sao… sao lại là ngươi?”

Rất nhanh, hai người đánh nhau ngay trên giường, nha hoàn nghe tin chạy đến trợn mắt há miệng ra nhìn.

Bên kia, Hà phu nhân đang chuẩn bị xem diễn, trong lòng vô cùng đắc ý, khi đi ngang qua Thanh Tùng viện nghe thấy bên trong vang lên tiếng cãi vã ầm ỹ.

“Có chuyện gì vậy?”

Hà phu nhân nhíu mi.

“Cãi nhau thế này còn ra thể thống gì nữa!”

“Phu nhân, hay là chúng ta qua đó nhìn xem, hình như lão nô nghe thấy giọng của thiếu gia….”

An ma ma có dự cảm xấu, bởi vì bà còn nghe thấy tiếng của Hà Tuệ, ở Hà gia nhiều năm như vậy, bà nhìn hai hài tử này lớn lên nên vô cùng quen thuộc.

Tâm Hà phu nhân giật giật, nhìn sang Thấm Tuyết viện bên cạnh, tính ra cũng chỉ cách nhau vài bước chân, qua đây xem xảy ra chuyện gì rồi lại qua bên kia cũng không muộn.

“Đi thôi!”

Bên trong vang lên tiếng bốp bốp đùng đùng, quả thực Hà Tuệ sắp phát điên rồi.

“Đồ súc sinh, ta là thân muội muội của ngươi, vậy mà ngươi cũng dám làm ra chuyện này?”

Hà Tuệ vô cùng độc ác, Hà Bảo Sâm bị đánh chỉ biết chạy trốn, không qua một hồi đã ăn liền mấy cái tát.

“Nói nhảm, đây là viện của ta, tự ngươi qua đây sao lại trách ta, hơn nữa đêm qua…”

Lời hai người tranh cãi rơi vào tai Hà phu nhân, mí mắt Hà phu nhân giật liên tục, bước nhanh hơn, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa chết ngất đi.

Một phòng đầy nha hoàn vây quanh xem diễn, tóc tai Hà Tuệ bù xù đuổi đánh Hà Bảo Sâm, Hà Bảo Sâm chui dưới gầm bàn gào to.

Đầu óc Hà phu nhân ong ong một trận, nhất thời bùng nổ.

“Đều dừng tay cho ta!”

Một tiếng rống to, Hà Tuệ tức giận buông tay xuống, lúc này mới hồi phục tinh thần, nàng không mặc y phục, cả người lõa lổ, da thịt trần trụi liền phơi bày ra trước mặt bao nhiêu người đang vây xem, Hà Tuệ như nằm trong mộng.

“An ma ma mang hết người ra ngoài cho ta, không được để người nào rời đi nửa bước.”

Hà phu nhân tức giận, đầu óc choáng váng, nghiêng mắt nhìn An ma ma.

“Vâng!”

An ma ma hiểu rõ ý Hà phu nhân, việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, nhưng hôm nay nhiều người nhìn thấy như vậy, muốn giấu giếm đúng là khó càng thêm khó.

“Mẫu thân!”

Hà Tuệ vô cùng oan ức.

“Đại ca…”

Hà Tuệ xấu hổ và giận dữ khó có thể mở miệng, hận không thể băm Hà Bảo Sâm ra thành trăm mảnh.

Không còn danh dự, sao nàng có thể gả cho quý công tử Kinh đô được chứ!

“Mẫu thân, con oan uổng a!”

Hà Bảo Sâm vừa thấy Hà phu nhân đến, nhất thời đứng thẳng lưng, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

Khuôn mặt hắn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Hà phu nhân vô cùng đau lòng, nhưng đang nổi nóng, lạnh mặt run run, hỏi.

“Chuyện này là như thế nào, Tuệ Nhi, sao con lại ở trong phòng của đại ca con?”

Hà phu nhân không dám tưởng tượng hậu quả nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào nữa.

Hà Tuệ lắc đầu, khóc thương tâm.

“Con cũng không biết, sáng sớm vừa tỉnh lại liền biến thành như vậy.”

“Vậy còn con?”

Hà phu nhân nhìn về phía Hà Bảo Sâm, giờ phút này không phải Hà Bảo Sâm nên ở Tuyết Thấm viện bên cạnh sao?

Nhìn hai hài tử ở chung một chỗ, đầu Hà phu nhân sắp bị nổ tung.

“Đêm qua con đã đến Tuyết Thấm viện, nhưng không biết vì sao khi mở mắt ra lại thấy đang ở phòng của mình.”

Hà Bảo Sâm vừa nói liền động đến vết thương trên mặt, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.

“Là Triệu Nhàn Nhi giở trò quỷ!”

Đôi mắt Hà Tuệ phát sáng.

Đêm qua đầu óc nàng mơ màng không rõ ràng, chỉ nhớ cả người khô nóng khó chịu, chắc chắn là bị hạ dược.

Cho dù Hà Bảo Sâm háo sắc, cũng không có khả năng sẽ xuống tay với nàng, hủy diệt cả đời của hắn.

Hơn nữa hôm qua cũng đã nói rõ ràng là tính kế Triệu Nhàn Nhi.

Viện của Hà Tuệ và Thanh Tùng viện không ở cùng một hướng, Hà Tuệ cũng không có khả năng đi nhầm, vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất là Triệu Nhàn Nhi cố ý giở trò xấu!

“Đúng! Chính là nàng, mẫu thân, người phải làm chủ cho con.”

Hà Bảo Sâm cũng phản ứng theo, sao có chuyện trùng hợp như thế được.

Hà phu nhân nghe vậy càng tức giận.

“Buồn cười!”

Hà Tuệ vội vàng mặc y phục, cố gắng nhịn đau đến đứng gần Hà phu nhân, tuy trong lòng vẫn giận Hà Bảo Sâm, nhưng trước mắt cần phải nghiêm trị tiểu tiện nhân Triệu Nhàn Nhi kia!

“Mẫu thân, chuyện này chỉ có mấy người trong nhà chúng ta biết, lát nữa chúng ta đi tìm Triệu Nhàn Nhi hỏi rõ ràng, chỉ cần căn dặn nha hoàn đứng ra làm chứng đêm qua đại ca ở cùng ả ta là được.”

Hà Tuệ phủi sạch mọi chuyện liên quan đến nàng, nàng còn phải thành thân, chuyện này không thể truyền ra ngoài được.

Hà phu nhân chăm chú nhìn Hà Tuệ, đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ một vòng.

“Mặc y phục nghiêm chỉnh cho ta!”

Nói xong Hà phu nhân quay người đi ra ngoài, thật sự không tiếp thụ nổi một màn vừa rồi, hai hài tử mây mưa với nhau, Hà phu nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Một sân nha hoàn run rẩy, trong mắt trừ bỏ khϊếp sợ cũng chỉ có sợ hãi, tất cả đều đứng xúm lại với nhau. Ngay sau đó, một nha hoàn đi đến.

“Phu nhân, biểu cô nương đang qua đây.”

Hà phu nhân vừa nghe đến Triệu Nhàn Nhi, mí mắt giật mạnh.

“Phu nhân, vừa rồi ở ta nghe bên cạnh có tiếng động, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Nhàn Nhi một thân lục y nhẹ nhàng thong thả, dung nhan dịu dàng, uyển chuyển bước đến.

Phía sau còn có mấy nha hoàn đi theo, dung mạo mỗi người đều không phải tầm thường.

Hà phu nhân hít sâu một hơi.

“Triệu cô nương, đêm qua Bảo Sâm uống say rượu, không cẩn thận bước nhầm vào viện của cô nương, cô nương yên tâm, vừa rồi ta đã thay cô nương dạy dỗ Bảo Sâm một trận, đều là sơ sẩy của Hà gia, mong Triệu cô nương đừng nóng giận, cô nương yên tâm, Hà gia nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Triệu Nhàn Nhi lạnh mặt.

“Lời này của Hà phu nhân là có ý gì?”

“Triệu cô nương, thanh danh nữ nhi là quan trọng nhất, những nha hoàn này đều nhìn thấy, sáng sớm nay Bảo Sâm trở về từ Tuyết Thấm viện, tâm trạng hoang mang rối loạn, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, không cần ta phải nhắc lại chứ.”

Hà phu nhân càng nói càng trôi chảy.

“Mặc dù địa vị Hà gia không bằng Triệu gia, nhưng ở Lâm thành cũng có uy tín danh dự, ngày khác nhất định sẽ đến Kinh đô nhận lỗi với Triệu gia, dùng đại kiệu tám người nâng rước cô nương qua cửa, tuyệt đối sẽ không để cô nương phải chịu oan ức.”

Hà phu nhân dứt lời, hướng về đám ma ma nha hoàn đứng bên này, ném qua một ánh mắt cảnh cáo, nếu nói sai, sẽ bị chịu phạt.

Triệu Nhàn Nhi giận quá hóa cười.

“Hà phu nhân không nên ăn nói bừa bãi nói xấu thanh danh của ta. Đêm qua ta không ở Tuyết Thấm viện, buổi tối hôm qua có người nói không thấy Đại tiểu thư đâu, ta nhàn rỗi vô sự dẫn nha hoàn đi tìm cả đêm, vừa rồi mới trở về thay xiêm y xong liền đi qua đây.”

Hà phu nhân nheo mắt.

“Tuệ Nhi nghỉ ngơi trong phòng của mình, làm gì có chuyện mất tích, Triệu cô nương không cần từ chối, lỗi của Hà gia, Hà gia nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Triệu Nhàn Nhi nhếch môi, chỉ một đám nha hoàn phía sau.

“Các ngươi nói xem, có phải đêm qua đã tìm suốt đêm không?”

Nha hoàn của Hà phủ vừa mới bước chân vào đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hà Tuệ mất tích một đêm là sự thật.

“Bẩm phu nhân, quả thật Triệu cô nương cùng bọn nô tì tìm Đại tiểu thư suốt đêm, sợ kinh động trong phủ cho nên luôn không dám để lộ ra.”

Người vừa nói là nhũ mẫu của Hà Tuệ, ba canh giờ trước Triệu Nhàn Nhi trở lại Hà phủ, sau đó đi tìm Hà Tuệ cùng đám nha hoàn, không ít người có thể làm chứng.

Sắc mặt Hà phu nhân đen lại, hung hăng trừng mắt nhìn nhũ mẫu.

“Một đám nói bậy, Tuệ Nhi ở trong phủ sao có thể mất tích được, rõ ràng sáng sớm hôm nay Bảo Sâm đi ra từ Tuyết Thấm viện?”

Nhũ mẫu sửng sốt, dường như phát giác có chuyện không phù hợp,

Triệu Nhàn Nhi lại cười.

“Vậy không liên quan tới ta, nhiều người trong Hà phủ đều nhìn thấy, ta không ở trong Tuyết Thấm viện, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới ta.”

Hà phu nhân nghẹn lời.

“Nhưng tối hôm qua Bảo Sâm đã đến Tuyết Thấm viện, nửa đêm cô nương phát hiện rồi mới ra ngoài cũng nên.”

Triệu Nhàn Nhi cười lạnh.

“Vì sao Hà phu nhân chắc chắn ta nhất định ở trong viện như vậy, vì sao phải nói xấu ta?”

“Ta!”

Hà phu nhân dừng một chút.

“Hà gia không muốn bị người khác bôi nhọ, muốn chịu trách nhiệm với cô nương.”

“Không liên quan đến ta thì cần gì chịu trách nhiệm, đã quên nói cho Hà phu nhân, lần này ta đến còn dẫn theo không ít nha hoàn có võ công, cho dù đi ngủ cũng rất tỉnh, người khác tuyệt đối không có khả năng tới gần ta nửa bước.”

Nói xong Triệu Nhàn Nhi nghiêng mắt nhìn Thanh Dư.

“Đêm qua Hà Đại thiếu gia có từng đến Thấm Tuyết viện?”

Thanh Dư lắc đầu.

“Nô tì luôn thủ hộ ở trong sân, không có ai tới.”

“Triệu cô nương không cần giải thích, sự thật xảy ra trước mắt, nhiều nha hoàn ma ma đều nhìn thấy thì làm sao giả bộ được?”

Hà phu nhân càng muốn đem trách nhiệm này đổ hết lên người Triệu Nhàn Nhi, chỉ cần lời nàng nói đều không được tính, cho dù không đúng cũng thành đúng!

Triệu Nhàn Nhi chưa bao giờ gặp phải người vô sỉ như vậy, tức giận không thôi!

“Sao Hà phu nhân biết đêm qua Hà Đại thiếu gia đến Thấm Tuyết viện, chẳng lẽ chuyện sáng nay đã thu xếp xong rồi?”

Ngoài cửa, một giọng nói lạnh lẽo truyền vào, Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc thong thả bước đến, đôi mắt Hà phu nhân u ám.

Tiêu Nguyên nhếch môi cười.

“Đêm qua Hà Đại tiểu thư mất tích cả đêm, tất cả nha hoàn ma ma này đều có thể làm chứng.”

Tiêu Nguyên chỉ chỉ đám nhũ mẫu, nha hoàn và ma ma phía sau, sắc mặt nhũ mẫu trở nên trắng bệch.

“Hà Đại công tử uống say vào nhầm Thấm Tuyết viện, biết đâu Hà Đại tiểu thư kia cũng uống say, không cẩn thận lại Thanh Tùng viện ấy chứ?”

Tiêu Nguyên ra vẻ chỉ là vô tình, khiến tâm Hà phu nhân sắp nhảy ra ngoài.

“Nói nhảm!”

Khánh Nhạc nhíu mày.

“Theo Bản quận thấy, quăng hết đám nha hoàn ma ma này vào đại lao, thẩm vấn thật kỹ, toàn bộ chân tướng sẽ sáng tỏ.”

“Quận chúa nói không sai, dám nói xấu thanh danh của ta, có mấy cái lá gan cũng không đền được!”

Triệu Nhàn Nhi nhếch môi đỏ mọng lên.

“Phụ thân ta là Kinh Triệu doãn, thường ngày, lúc thẩm án nếu gặp người mạnh miệng trực tiếp ném vào hình phòng một vòng, chịu đủ mười tám loại khổ hình đều phải ngoan ngoãn cúi đầu.”

Triệu Nhàn Nhi nói xong, nha hoàn ma ma run lên, hoảng sợ bất an nhìn về phía Hà phu nhân.

“Thanh Dư, đi báo quan!”

Triệu Nhàn Nhi nói với Thanh Dư.

“Vâng!”

“Đứng lại cho ta!”

Hà phu nhân giương giọng chặn Thanh Dư lại, thân mình Thanh Dư thoăn thoắt, kiễng mũi chân nhảy lên mái nhà.

Hà phu nhân sửng sốt.

Quả nhiên nha hoàn này có võ công!

“Làm cái gì vậy, còn ngại chưa đủ mất mặt sao!”

Hà phu nhân tức giận.

“Làm càn, ngươi là cái gì mà dám la lối lớn tiếng trước mặt Bản quận chúa! Ai cho ngươi lá gan này!”

Khánh Nhạc hếch mày dài lên, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, bỗng chốc đã áp chế vẻ kiêu ngạo của Hà phu nhân.

Hà phu nhân sửng sốt.

“Ta….”

“Triệu tỷ tỷ chỉ ở Hà phủ một đêm, liền làm loại ra loại chuyện này, Hà phu nhân âm thầm tính toán chuyện gì, tưởng rằng người ngoài đều là người ngốc sao!”

Khánh Nhạc cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói.

“Nhiều nha hoàn ma ma đang đứng tại đây, nếu không nói rõ ràng, hôm nay cho dù một người cũng đừng mong rời đi!”

Hà phu nhân tức giận đến sắp hỏng.

“Uy phong của Quận chúa thật lớn, nơi này là Hà gia Lâm thành, không phải phủ Quận chúa của ngươi, không đến lượt ngươi phát uy, trên đời này vẫn còn vương pháp, cho dù thân phận ngươi có tôn quý, cũng không thể bắt nạt người như vậy!”

Khánh Nhạc nhíu mày.

“Hà phu nhân, có muốn mời Hà Đại tiểu thư ra ngoài để hỏi thăm một chút không?”

Một câu này đã lấp miệng Hà phu nhân.

“Người đâu, đem Hà Bảo Sâm ra đây cho Bản quận chúa!”

“Vâng!”

Thư Cầm gật đầu, nhấc chân bước vào phòng tìm người.

“Ngươi dám!”

Hà phu nhân chặn trước cửa, Thư Cầm trực tiếp điểm huyệt Hà phu nhân, làm Hà phu nhân không thể động đậy.

Hà phu nhân hoảng sợ mở to mắt, miệng không nói được câu nào, ánh mắt mở to, trừng mắt nhìn Khánh Nhạc.

Rất nhanh, Thư Cầm túm Hà Bảo Sâm như xách gà trong tay, kéo hắn từ trong phòng ra ngoài.

Miệng Hà Bảo Sâm oa oa gọi bậy.

“Mẫu thân cứu con…”

Ba người thấy dáng vẻ nhát gan lôi thôi của Hà Bảo Sâm, đáy mắt không che giấu vẻ khinh thường.