Thần Vương Thế tử cắn răng, nếu tìm bằng cách này, cho dù cất giấu mấy trăm người cũng không tìm được.
Đúng lúc này, thị vệ chạy đến.
“Hầu gia không tốt, phạm nhân chạy rồi!”
Sắc mặt Triệu Tuân khẽ biến.
“Phế vật! Lại để một người như thế chạy thoát, còn thất thần ở đấy làm gì, đuổi theo!”
“Trở về!”
Thần Vương Thế tử nghe vậy vui vẻ, gọi ba người kia quay trở lại.
“Thích khách không ở trong phủ, mau đuổi theo!”
“Thế tử gia, nếu bây giờ không tìm được thích khách, cũng nên trả lại trong sạch cho Tướng phủ chứ.”
Tiêu Nguyên chặn Thần Vương Thế tử lại.
Khóe miệng Thần Vương Thế tử nhếch lên, thấy Triệu Tuân càng chạy càng xa, trong lòng sốt ruột, chắp tay nói.
“Đã mạo phạm, quả thật thích khách không ở trong biệt viện của Tướng phủ.”
Tiêu Nguyên nghe thế mới vừa lòng, tránh ra nhường đường.
Không lâu sau, đám người ngoài cửa dần dần thưa thớt, càng lúc càng xa.
Tiêu Nguyên hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may chỉ có kinh sợ chứ không có nguy hiểm.”
Khánh Nhạc gật đầu, ghé sát vào Tiêu Nguyên.
“Ngươi đúng là có phúc, ta thấy dung mạo Triệu Hầu gia xuất sắc, khí thế bất phàm, khó trách Tướng gia lại gật đầu đồng ý.”
Tiêu Nguyên hơi đỏ mặt lên.
“Tốt lắm, ngươi dám chế nhạo ta, xem ta làm sao xử tội ngươi!”
Tiêu Nguyên vươn tay chọc Khánh Nhạc, chỉ chốc lát sau Khánh Nhạc cũng phải đầu hàng, cầu xin tha thứ, cười rơi nước mắt.
Triệu Nhàn Nhi cũng đã đổi lại y phục, thân thể cũng đã đỡ hơn nhiều, nhìn hai người đùa giỡn, khóe miệng nhếch lên.
“Khánh Nhạc nói không sai, Tiêu muội muội thật có phúc, Triệu Hầu gia oai hùng bất phàm, cả người lộ ra vẻ kiên cường chính trực, tương lai tất có tiền đồ.”
Mặt Tiêu Nguyên đỏ như cà chua chín.
“Hắn cũng không giúp gì cho chúng ta mà nhìn hai ngươi thiên vị hắn kìa!”
Khánh Nhạc và Triệu Nhàn Nhi nhìn nhau cười, Tiêu Nguyên xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tiểu thư.”
Thư Cầm đi đến.
Ba người ngừng trêu đùa nhau, bị Thần Vương Thế tử xen vào thiếu chút nữa quên mất chính sự, Khánh Nhạc vội vàng truy hỏi.
“Như thế nào?”
Thư Cầm thấp giọng nói.
“Kế hoạch có chút khó khăn, Hà Nhị cô nương cảnh giác quá cao, cho nên nô tì tự ý đổi thành Hà Đại cô nương.”
Nguyên bản muốn tính kế Hà Yên, nhưng Hà Yên vô cùng cảnh giác, trốn vào trong viện, mượn cớ trừng trị hạ nhân, cả đêm đứng ngoài biệt viện, trong viện không ít nha hoàn ma ma và thị vệ.
Hà Yên sợ xảy ra sai sót, như thế lại kinh động người khác.
Trùng hợp là, sau khi Hà Tuệ ăn uống no say, bỏ rơi nha hoàn, ngủ một mình ở trong đình gần Tuyết Thấm viện, lúc này đã tạo cơ hội cho Thư Cầm.
Hai người Thư Cầm và Thư Họa liền đem Hà Bảo Sâm từ Tuyết Thấm viện trở về Thanh Tùng viện của hắn, nhân tiện tặng kèm Hà Tuệ.
Chỉ cần trời chưa sáng, Triệu Nhàn Nhi quay trở lại Tuyết Thấm viện làm như chưa có chuyện gì xảy ra là được.
Triệu Nhàn Nhi cười lạnh một tiếng.
“Hà Yên là người khôn khéo, khác xa vẻ mặt yếu đuối bên ngoài, lần này vận khí của nó tốt, lại để nó tránh được một kiếp!”
“Nếu nó mang theo người đến Tuyết Thấm viện tìm ngươi thì phải làm như thế nào?”
Khánh Nhạc hỏi.
“Sẽ không.”
Tiêu Nguyên cười cười.
“Từ sau khi Hà Yên trở về Hà gia, bị đối xử như người dưng, nhất là Hà Tuệ này không ít lần gây khó dễ cho nó, nếu Hà Tuệ xảy ra chuyện, đích nữ Hà gia chỉ còn lại một mình nó, lúc đấy mới nhận được nhiều điều tốt chứ?”
Triệu Nhàn Nhi và Khánh Nhạc gật đầu.
“Ngươi nói không sai, quả nhiên tâm tư thâm trầm!”
Triệu Nhàn Nhi vừa nghĩ tới liền thấy sợ hãi, nhiều năm qua vẫn luôn nuôi dưỡng độc xà ở Triệu gia, nếu Triệu Thiền Linh không gặp chuyện không may, Hà Yên sẽ đẩy Triệu gia vào thế vạn kiếp bất phục!
“Hừ!”
Triệu Nhàn Nhi cười xuy một tiếng.
“Chỉ sợ nàng tính nhầm rồi, ta cũng muốn khiến nàng phải nếm thử cảm giác không thể chối cãi!”
Mệt mỏi đến hơn nửa đêm, thấy trời bắt đầu hửng sáng, Triệu Nhàn Nhi nói.
“Ta đi về trước, mệt mỏi suốt một đêm rồi, thừa dịp còn có chút thời gian, về nghỉ một lát.”
“Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Khánh Nhạc để hai người Thư Cầm và Thư Họa đưa Triệu Nhàn Nhi trở về.
Triệu Nhàn Nhi gật đầu.
Tiêu Nguyên nhìn sắc trời, nói với Khánh Nhạc.
“Vẫn còn có chút thời gian, ta đi về nghỉ trước, chúng ta không cần quản tên thích khách kia, khi nào về giao cho phụ thân là được.”
“Ta đi cùng ngươi.”
Khánh Nhạc không rõ chân tướng, gật đầu.
Tiêu Nguyên dừng bước.
“Đừng, mấy năm nay ta có một tật xấu, bên cạnh có người sẽ không ngủ được, cũng không cho nha hoàn trông giữ, đêm qua hàn huyên cả đêm nay mắt ta sắp không mở nổi rồi.”
Khánh Nhạc không nghĩ nhiều.
“Cũng được, ta cũng đi chớp mắt một lát.”
Tiêu Nguyên thấy Khánh Nhạc không hoài nghi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người bước vào một gian phòng.
Nhìn xung quanh một vòng, Tiêu Nguyên lén tìm một bóng người, có chút nhụt chí.
“Thật đã đi rồi!”
Ngay sau đó xoay người liền đυ.ng phải một cái ôm, Tiêu Nguyên liền phát hoảng, chóp mũi ngửi được mùi hương man mát, đôi mắt Tiêu Nguyên sáng ngời.
“Nỡ bỏ rơi bọn họ, trở về rồi?”
Một tay Triệu Tuân vòng ra sau ôm lấy hông Tiêu Nguyên, đem nàng bảo vệ trong l*иg ngực.
Tiêu Nguyên cười hì hì nhìn Triệu Tuân.
“Ta có gì mà không nỡ, không phải chàng bận công vụ sao. Đúng rồi, đã bắt được tên đào phạm kia chưa?”
Triệu Tuân giương tay phất phất mũi Tiêu Nguyên.
“Thông minh như nàng chẳng lẽ không đoán ra được chút gì sao?”
Tiêu Nguyên le lưỡi, xoay người ngước mắt nhìn về phía Triệu Tuân.
“Sao chàng lại đến đây, tên thích khách trong phủ kia là như thế nào, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”
“Trước kia không phải nàng không thích bạc của chúng ta bị người ta cướp đi sao, từ nay trở đi, ta đều giữ lại cho nàng, giao hết sổ sách, chỉ cho một mình nàng giữ.”
Trong nháy mắt, Tiêu Nguyên đã hiểu ý trong lời nói của Triệu Tuân, hai mắt cười giống vầng trăng non, cũng không từ chối mà liền đáp ứng.
“Được!”
Chuyện này, tám phần là chủ ý của Đại Hoàng tử, một mặt châm ngòi quan hệ giữa Thần Vương Thế tử và Hữu tướng, mặt khác là thử lòng Triệu Tuân.
Triệu Tuân uy hϊếp gây khó dễ cho Thần Vương Thế tử, khiến Thần Vương Thế tử biết khó mà lui, giải quyết vấn đề khó khăn, chỉ sợ Đại Hoàng tử tức đến giẫm chân rồi.
Nhưng có lẽ một ván này là thiết kế vì Triệu Tuân.
Cánh chim của Triệu Tuân đã dần cứng cáp, không cần phải ỷ lại vào thế lực của Đại Hoàng tử nữa, trái lại, Đại Hoàng tử rơi vào tình cảnh nguy cơ trùng trùng.
Liên Thái Hậu có Thần Vương Thế tử, thái độ của Hữu tướng sống chết mặc bây, ngay cả thái độ của Đông Minh Đế cũng không rõ ròng, cả ba thế lực không ai giúp hắn, bây giờ mọi chuyện hắn phải tự dựa vào sức mình.
Mặc dù Triệu Tuân ngả bài với Đại Hoàng tử, nhưng người chịu thiệt vẫn Đại Hoàng tử.
Tiêu Nguyên lắc đầu.
“Có đôi khi người thông minh quá lại không tốt, nhưng mà cũng tốt, chàng trở mặt với hắn lại vừa ý ta, tương lai sẽ không bị hắn liên lụy.”
Triệu Tuân cười.
“Nàng biết là tốt rồi.”
Ánh mắt Triệu Tuân âm trầm, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như vậy, cũng đến lúc Đại Hoàng tử ăn chút đau khổ rồi.
Hai người ở cùng nhau, không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn Triệu Tuân, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ấp a ấp úng nửa ngày mới khó khăn nói.
“Ta nghĩ, nếu Dược Bán Tiên không đồng ý trị bệnh cho chàng, ta nghe nói ở Lâm thành có một vị đại phu y thuật không tệ, nói không chừng sẽ có cách giúp chàng.”
Sắc mặt Triệu Tuân cứng ngắc, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
“Không cần, mấy ngày trước ta gặp được một vị đại phu y thuật cao minh, mấy ngày nay đang dùng thuốc của ông ấy, chắc không lâu nữa sẽ có hiệu quả.”
Tiêu Nguyên nghe vậy đôi mắt sáng ngời.
“Thật tốt quá.”
Triệu Tuân cũng vô cùng vui vẻ, trong lòng ôm kiều nữ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, quả thực hành hạ hắn đến chết.
Tiêu Nguyên rúc vào trong lòng Triệu Tuân, hôm nay Triệu Tuân cho nàng chiêm ngưỡng một mặt xinh đẹp đến kinh người khác của hắn, hắn giống như một vị thần giáng trần cứu vớt nàng.
Từ trước đến nay, trong lòng Triệu Tuân không buông bỏ Tiêu Nguyên được, sau khi nghe Đại Hoàng tử muốn tính kế nàng, hắn bất chấp tất cả, phi ngựa không ngừng nghỉ chạy đến bên nàng.
Đối với Tiêu Nguyên, Triệu Tuân không dám đánh cược.
“Đúng rồi!”
Bỗng nhiên Tiêu Nguyên đứng thẳng dậy, nhớ tới một chuyện.
“Sao vậy?”
“Chàng có thể tìm giúp ta hai võ tỳ nữa được không, ta và Triệu tỷ tỷ là bằng hữu thân thiết, để nữ tử yếu đuối như nàng ở một mình ta cảm thấy lo lắng.”
Tiêu Nguyên chân chó cười lấy lòng Triệu Tuân, vẻ mặt ân cần.
Triệu Tuân nhíu mi, tức giận nói.
“Nàng xem võ tỷ như cải trắng, lúc nào cũng lấy được hả?”
“Nhưng… Nhưng ta đã đáp ứng.”
Tiêu Nguyên có chút khó xử, rối rắm nhìn Triệu Tuân, mở to đôi mắt ngập nước.
Khóe miệng Triệu Tuân vừa nhếch lên, rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng.
“Cũng không phải không thể, nhưng chẳng qua có chút phiền phức, chỉ cần nàng tin được là được.”
Tiêu Nguyên gật đầu, lập tức nói.
“Ta biết ta biết, ta cam đoan đây là lần cuối cùng.”
Tiêu Nguyên dựng thẳng ba ngón tay lên.
“Tốt xấu gì ta cũng không tùy tiện tặng Thanh Dư và Thanh Ương đi, ta đều nhớ kỹ những lời đã hứa với chàng.”
Tiêu Nguyên tỏ vẻ đáng yêu nhìn Triệu Tuân, Triệu Tuân mềm lòng liền gật đầu, nàng lại rúc đầu vào lòng hắn, hai tay ôm chặt eo hắn.
“Đa tạ Triệu Hầu gia hào phóng, ta thay Triệu tỷ tỷ cảm ơn chàng.”
Trong mắt Triệu Tuân lóe lên vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều nhàn nhạt, hắn nguyện ý sủng nàng, một ngày không thấy như cách ba thu, chỉ hận nàng không lớn nhanh một chút để rước nàng về giấu đi.
Hôm nay ánh mắt Thần Vương Thế tử nhìn Tiêu Nguyên một cách trần trụi, khiến hắn không thoải mái.
Triệu Tuân vòng tay đỡ Tiêu Nguyên, vẻ mặt Tiêu Nguyên mờ mịt.
“Đã đáp ứng nàng, ta sẽ không đổi ý, cố gắng tìm kiếm cho nàng, nhưng nàng phải đáp ứng với ta một chuyện mới được.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Chàng nói đi.”
Thấy nàng không hề phòng bị hắn một chút nào, trong lòng Triệu Tuân vô cùng thoải mái.
“Khi nào trở về ta dạy nàng học ám khí, nếu có người muốn có được nàng, nàng không cần bận tâm hắn có thân phận gì, cứ thẳng tay, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Tiêu Nguyên vẫn chưa hiểu rõ.
“Ta thấy Đại Hoàng tử và Thế tử cũng vẫn chưa hết hy vọng, khó tránh khỏi có người khác cũng muốn tính kế nàng, chỉ khi nàng đánh trả bọn họ mới không dám tiến lên, mới coi như kết thúc, còn hơn ngày ngày lo lắng đề phòng, ta nếu có một ngày ta không ở cạnh nàng thì phải làm như thế nào?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng sắc mặt Tiêu Nguyên liền thay đổi.
“Vì sao chàng không ở cạnh ta?”
Triệu Tuân sửng sốt.
“Ý của ta không phải như vậy, ý ta là lỡ may ta không đến kịp thì nàng sẽ như thế nào?”
Tiêu Nguyên lắc đầu, không nói nhiều lời, ôm cổ Triệu Tuân cổ không buông, miệng nhỏ hừ hừ hai tiếng.
“Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, cũng đính hôn rồi, có phải Hầu gia muốn nạp thϊếp, nhìn ta chán rồi không?”
“Nàng nói nhảm gì vậy!”
Trong mắt Triệu Tuân mang theo ý cười, khóe miệng cong lên.
“Trước đây khi chưa còn là Hầu gia, ta chưa từng nghe chàng nói như vậy. Cho dù chàng đi đến chân trời nào, chỉ cần phụ thân ta vẫn là Hữu tướng, chàng đừng mơ thoát khỏi ta!”
Tiêu Nguyên cúi đầu cắn lên vai Triệu Tuân.
“Sao có thể dễ dàng nói đi là đi như thế, nghĩ thật đẹp!”
Triệu Tuân vừa mừng vừa sợ, cũng không thèm quan tâm vết cắn trên vai kia, không đau không ngứa một chút nào.
“Ta biết nay chàng không cần mượn sức của Đại Hoàng tử, đến lúc đủ lông đủ cánh rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày thoát khỏi phụ thân ta, nhưng mà…”
Nhưng nửa ngày, Tiêu Nguyên càng nói càng oan ức, quan hệ giữa nàng và hắn, chẳng qua chỉ là tạm thời.
Một người tránh mưu tính, một người cần che chở, trước đây chỉ vì đôi bên có lợi nên mới hợp tác với nhau.
Nhưng bây giờ nghĩ đến cảnh sau này Triệu Tuân ôm nữ tử khác trong lòng, Tiêu Nguyên cảm thấy không thoải mái.
“Nhưng gì?”
Triệu Tuân cố nín cười ý, thấp giọng hỏi.
“Không có gì, chẳng qua lúc trước ta định nạp thϊếp cho nàng, nhưng chàng không đồng ý, ta xem như chàng không muốn nạp, thân thể của chàng nếu tốt hơn…”
Tiêu Nguyên trắng mặt, thực không tình nguyện thừa nhận toàn bộ, đâu có nam tử nào chỉ có duy nhất một nữ tử, ngay cả Phò mã cũng nạp thϊếp.
Triệu Tuân mừng như điên, không ngờ hôm nay hắn có thể nghe Tiêu Nguyên nói những lời này, thật sự ngoài ý muốn. Nguyên bản còn tưởng rằng, phải mất một thời gian dài nữa Tiêu Nguyên mới thông suốt, không thể sốt ruột, nỗ lực lâu như vậy, không phải không có hiệu quả.
Triệu Tuân gật đầu, Tiêu Nguyên lập tức đứng thẳng dậy, hờn dỗi trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
“Bị ta nói đúng có phải không, có phải chàng nhìn trúng cô nương khác?”
Một tay Triệu Tuân nâng đỡ cằm Tiêu Nguyên, để nàng ngước mặt lên nhìn hắn.
“Hôm nay Thế tử nói không sai, ta chỉ là một thương nhân, người đầy hơi tiền, trong Kinh đô này, nhìn bề ngoài khi các đại thần nhìn ta, quả thật không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực tế trong lòng lại bài xích, xem thường ta.”
Triệu Tuân dừng một chút, nghiêm túc nói.
“Nhưng nàng không giống như thế, đích nữ Tướng phủ thân phận tôn quý, gả cho ta sẽ bị nhiều người chỉ trỏ, lỡ may một ngày nào đó ta chọc Hoàng Thượng mất hứng, lại quay về làm thương nhân, chẳng phải đã để nàng chịu oan ức sao.”
Tiêu Nguyên chống nạnh, hung hăng nói.
“Nếu ta để ý ánh mắt người ngoài thì vị trí Đại Hoàng tử phi hoặc Thần Vương Thế tử phi, chỉ cần ta muốn là có thể ngồi lên, thân phận tôn quý thì làm sao, cả ngày chỉ biết ngẩn người trong phủ, ra vào cũng bị hạn chế, còn phải đề phòng một đám tiểu thϊếp Trắc phi, phải nghĩ cách đối đãi với thứ tử thứ nữ, tính kế tính tới tính lui càng phiền toái.”
“Chỉ có như vậy?”
“Thương nhân thì thế nào, chi phí ăn mặc của các nàng có khoản nào không xuất phát từ thương hộ chứ, đã nói phụ thân ta, cửa hàng dưới danh nghĩa của ông ấy cũng hơn chục cái. Làm gì có nhà nào không có cửa hàng hỗ trợ tiền tiêu dùng hàng tháng. Bọn họ cũng là thương nhân, Chẳng lẽ kiếm bạc còn phân cao thấp sang hèn hay sao?”
Tiêu Nguyên nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
“Thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thϊếp phú quý, chỉ cần chàng đối xử thật lòng với ta,….”
Triệu Tuân lẳng lặng nghe, tối nay Tiêu Nguyên cho hắn rất nhiều chấn động.
Tiêu Nguyên đỏ mặt lên, chống lại đôi mắt rạng rỡ của Triệu Tuân, hận không thể cắn lưỡi mình.
“Không… Không có gì.”
Tiêu Nguyên lắc đầu, nuốt lời muốn nói trở xuống, sửa lại.
“Vừa rồi ta đoán đúng tâm tư của chàng, lỡ may chàng thăng quan tiến chức, làm đại quan, quyền thế ngập trời như phụ thân ta, vậy phải làm như thế nào?”
Triệu Tuân cười cười.
“Đã đoạn tuyệt với Đại Hoàng tử, chức Binh bộ Thượng thư Thị lang này không hợp với ta nữa, vẫn nên từ quan về làm thương nhân thì hơn, mỗi ngày tiêu diêu tự tại, không bị quản thúc, vui vẻ thoải mái.”
Tiêu Nguyên a một tiếng.
“Chàng muốn từ quan?”
Triệu Tuân gật đầu, đối với Tiêu Nguyên, hắn không giấu diếm suy nghĩ một chút nào.
“Chuyện này nàng yên tâm, ta chỉ là thương nhân nghèo, trừ nàng ra chắc chắn không có vị tiểu thư nào muốn gả cho ta, hơn nữa, người nào muốn gây khó dễ cho nàng cũng phải nhìn sắc mặt của Tướng gia xem có được hay không?”
Tiêu Nguyên che miệng cười, bỗng nhiên lại ra vẻ hào phóng.
“Ý ta cũng không phải vậy, đến lúc đó cho chàng nạp một hai người làm thϊếp cũng không sao, chẳng qua lúc đấy đừng để sinh ra thứ tử khiến ta khó chịu là được.”
Triệu Tuân nhíu mày.
“Đa tạ phu nhân khai sáng, nếu thế vi phu từ chối lại bất kính rồi.”
Tiêu Nguyên nhíu mày, bĩu môi.
“Ta biết ngay chàng đang dỗ ta!”
Nói xong Tiêu Nguyên sẽ giãy dụa muốn đứng lên, đẩy mạnh Triệu Tuân một cái.
Triệu Tuân bật cười, kéo Tiêu Nguyên lại, xoay người đè Tiêu Nguyên xuống.
“Trừ bỏ chuyện này, không có nguyên nhân gì khác sao?”
Tiêu Nguyên đỏ mặt lên, thần sắc cố né tránh.
“Ta…. Ta không biết gì hết, chàng đừng hỏi ta nữa.”
“Mấy năm nay ta vào Nam ra Bắc, gặp vô số nữ tử, nhưng không người nào lại khiến ta để tâm như nàng, tiền bạc làm ra xài một mình cũng không hết, chỉ cần nàng nói một câu ta sẽ không chậm trễ nàng.”
“Chàng có ý gì?”
Tiêu Nguyên nghe xong trong lòng rất cảm động.
Vẻ mặt Triệu Tuân nghiêm túc.
“Con người của ta không thích bị ép buộc, chỉ cần nàng thật lòng, chắc chắn ta toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, nếu tâm của nàng không ở trên người ta, ta cũng nên làm gì đó để sau này có người nối dõi tông đường thay ta chứ?”
Tiêu Nguyên mím môi nhìn Triệu Tuân, nửa ngày sau cũng không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Triệu Tuân chậm rãi đứng lên.
“Thôi, coi như vừa rồi ta nhất thời xúc động, coi như chưa nói những lời vừa rồi.”
Nói xong Triệu Tuân đứng lên như muốn rời đi, Tiêu Nguyên ôm chặt eo hắn.
“Sao lại coi như chưa nói gì, Tiêu Nguyên ta nói lời giữ lời, đâu có dễ dàng nói đi là đi như thế, mọi người đều nghĩ ta là thê tử tương lai của chàng, giờ chàng phủi mông bước đi, muốn để lại cục diện rối rắm cho ta sao, làm gì có chuyện đơn giản như vậy!”
Trong mắt Triệu Tuân lóe lên tia thất vọng, ngoái đầu lại nhìn Tiêu Nguyên đang khóc thương tâm.
“Cũng chỉ vì những thứ này?”